← Ch.128 | Ch.130 → |
Bên kia, sau khi Phương Thanh Nghiên cúp điện thoại thì phát hiện Tần Thục Huệ đang len lén lau nước mắt.
Thấy con gái đi tới Tân Thục Huệ liền nhanh chóng lau khóe mắt, nặn ra vẻ tươi cười.
Phương Thanh Nghiên nhíu mày: "Mẹ, sao mẹ lại khóc?"
Vẻ mặt Tần Thục Huệ cay đắng, bà cảm thấy là do mình nên mới khiến cho việc làm ăn bún ốc tốt như vậy bị mất.
Hiện tại người Phương gia tự nhiên tu hú chiếm tổ chim khách, đáy lòng bà lại có điều kiêng ky người nhà đối phương, cũng cảm thấy mình không có sức cạnh tranh vậy nên vô cùng sốt ruột, khổ sở.
"Đầu tại mẹ không tốt, là do mẹ vô dụng... Tân Thục Huệ siết chặt nắm tay như là hạ quyết tâm: "Nếu thật sự không có cách nào thì mẹ đi bày sạp đối diện với bọn họ, khách hàng cũ của mẹ nhiều như vậy nên chắc cũng không đến mức toàn bộ đều chạy sang chỗ bọn họ đâu!"
Phương Thanh Nghiên dở khóc dở cười, mẹ cô vẫn giống như trước kia, vừa đụng tới chuyện gì có liên quan đến người Phương gia liền nhượng bộ theo bản năng.
Nhưng mà không triệt để muốn tha cho họ nữa nên cũng coi như là có tiến bộ.
"Đúng vậy, chúng ta có nhiều khách hàng cũ như vậy, không có khả năng đều bị bọn họ cướp hết!" Phương Thanh Nghiên nắm lấy tay mẹ, nói: "Đi thôi mẹ, bây giờ chúng ta ra ngoài xem xem nơi nào thích hợp để bày sạp!"
Hai mẹ con liên ra cửa, hỏi thăm ở gần trường trung học thực nghiệm.
Hai người vừa xuất hiện liền bị Triệu Xuân Hoa chú ý tới.
Trước mắt bún ốc của bọn họ bán còn lại không nhiều lắm, đang định dọn quán bỗng nhìn thấy hai mẹ con cô xuất hiện ở gần đó nên Triệu Xuân Hoa liên bỏ lại công việc trong tay ra nghênh đón.
"Ơ, đây không phải là chị dâu sao!"
Bà ta cười híp mắt đánh giá Tân Thục Huệ, thấy sắc mặt đối phương trắng nõn hồng nhuận, cũng để ý cách ăn mặc hơn một chút, nụ cười trên mặt bà †a cứng đờ.
So với bà ta mặt xám mày tro thì thoạt nhìn Tân Thục Huệ trẻ hơn bà ta không ít, nhưng rõ ràng là Tần Thục Huệ lớn hơn bà ta ba tuổi!
Tần Thục Huệ không muốn để ý đến đối phương nên vòng qua người bà ta muốn rời đi.
Triệu Xuân Hoa cũng không buông tha: "Chị dâu, tuy anh hai đã qua đời nhưng chúng ta vẫn là người một nhà mà, sao chị có thể trở mặt không nhận người thân như vậy, tôi cũng không so đo chuyện chị dọn hết đồ đạc nhà chúng tôi mà chị còn muốn lên mặt à?""
Mấy lời này của bà ta là cố ý muốn đổi trắng thay đen, giọng của bà ta khá to khiến mọi người xung quanh đều nhìn sang.
Tần Thục Huệ không phải là người lạ, mọi người xung quanh đều biết bà nên vừa nghe nói như thế biểu tình của mọi người đều là vẻ kinh ngạc.
"Những đồ đạc ấy vốn dĩ là của nhà chúng tôi bị các người cướp đi, lúc ấy các người cướp sạch đến mức nhà tôi chỉ còn lại một cái giường, đến một cái bàn tử tế để cho Thanh Nghiên nhà tôi ngồi làm bài tập cũng không còn.
Chúng tôi lấy lại đồ đạc về là chuyện hiển nhiên thôi!"
Tần Thục Huệ không thể nhịn được nữa, phản bác lại một câu.
Lần này Triệu Xuân Hoa ngược lại sửng sốt một hồi.
Trong ấn tượng của bà ta người chị dâu này chính là một quả hồng mềm dễ bóp, mặc kệ bị bắt nạt như thế nào cũng không dám phản kháng lại.
Nào biết đâu bây giờ lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy!
Triệu Xuân Hoa trợn tròn mắt, nhất thời quên mất nên nói gì.
Nghe vậy Phương Thanh Nghiên liền nhào vào trong lòng mẹ, véo đùi một cái để nặn ra một ít nước mắt khóc nói: "Mẹ, có phải họ lại muốn tới cướp đồ của nhà mình không? Nhà mình đã không còn gì có thể cướp được nữa, tại sao họ lại không chịu buông tha cho mẹ con mình chứ!"
Chung quanh vừa nghe cô nói ngay lập tức liền chỉ trích họ.
"Thì ra quây bún ốc kia là do các người cướp về, tôi đã nói rồi mà, chủ cũ căn bản không phải là các người!"
"Nhà chồng kiểu gì mà lại chèn ép con dâu đến chết như vậy?"
"Như này khẳng định là bọn họ nghĩ do con dâu quái dị khắc chết chồng rồi, đã là năm nào rồi mà còn tin vào mấy cái điều mê tín dị đoan từ thời phong kiến như thế chứ!"
Triệu Xuân Hoa trợn tròn mắt, bà ta vốn chỉ muốn xỉa xói Tần Thục Huệ một chút để trút giận chuyện lần trước bị cướp hết đồ đạc đồ, nào ngờ lại biến khéo thành vụng, giờ lại bị mọi người khiển trách.
Bà ta vội vàng giải thích: "Không phải, quây hàng này là của chúng tôi, ai cướp của các người chứ!"
Có người chỉ ra: "Nhưng biển hiệu của các người không phải giống hệt sao?"
"Tôi, tôi... Triệu Xuân Hoa không biết nên phản bác như thế nào, biển hiệu đó là hàng nhái, nếu không giống nhau làm gì có khách đến! Nhưng trong mắt người khác đây chính là bằng chứng tốt nhất chứng minh rằng bọn họ cướp quầy hàng của người ta.
Phương Chí Dũng thấy tình huống không đúng liền đẩy quầy hàng đi tới, chỉ thấy Triệu Xuân Hoa mặt xám mày tro đứng đó đang bị mắng.
← Ch. 128 | Ch. 130 → |