← Ch.127 | Ch.129 → |
Thành thật mà nói, thời điểm Phương Thanh Nghiên nhìn thấy quầy hàng này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Trước khi quán bún ốc của cô nổi tiếng toàn thành phố, cô cũng đã dự liệu được sẽ có người cạnh tranh.
Nước dùng bún ốc cũng không phải cách điều chế tuyệt mật gì, đầu bếp chỉ cần có chút kinh nghiệm là có thể làm theo.
Hơn nửa tháng bên cô không bán hàng, khẳng định có người muốn tới cướp bát cơml
Điều làm cho Phương Thanh Nghiên cảm thấy kinh ngạc không phải là việc có người cạnh tranh mà là việc chủ của quầy bún ốc kia lại là Phương Chí Dũng với Triệu Xuân Hoal
Hai vợ chồng ở trước quây hàng bận rộn luôn tay không nghỉ, đầu đây mồ hôi.
Trong hộp thu tiên bên cạnh chất đầy tiền lẻ, xem ra kiếm được không ít!
Hơn nữa, quây bún ốc này trông giống hệt quầy của nhà cô, ngay cả biển hiệu cũng là bắt chước họ.
Phương Thanh Nghiên hỏi ông chủ một cửa hàng thuốc lá bên cạnh: "Xin hỏi, quán bún ốc này bày bán bao lâu rồi?"
"Ngày Quốc khánh bắt đầu bày sạp.
Lúc đầu cũng không có ai tới ăn vì trước kia người bán bún ốc không phải là bọn họ, sau đó có mấy người khách tìm tới, ông chủ kia nói ông ta là họ hàng của chủ cũ thì mới dần dần nổi tiếng..."
Khó trách cô không phát hiện ra.
Lễ Quốc khánh được nghỉ bảy ngày nên học sinh đều về nhà, quầy bán đồ vặt bên ngoài trường cô cũng nghỉ lễ không hoạt động.
Mà bình thường đi đưa cơm đến bệnh viện, cô không thích ngồi quá lâu trên xe buýt nên đều đi taxi, vậy nên cũng không để ý tới chuyện xuất hiện một quán bún ốc mới ở gần trạm xe buýt trước cổng trường học.
Ông chủ kia nhận ra Tần Thục Huệ, tò mò nói: "Sao thế, lẽ nào ông chủ quầy hàng này không có quan hệ gì với các người?"
Sắc mặt Tần Thục Huệ nghiêm trọng, chậm rãi gật đầu.
Ông chủ xoạch xoạch hút thuốc: "Vậy thì hết cách nào rồi, đột nhiên quầy hàng này của cô không bán thì những người khác có ý đồ không tốt liền chen vào thôi, làm ăn buôn bán chính là như vậy!"
Tuy Tần Thục Huệ rất tức giận nhưng cũng biết lời ông chủ kia nói không phải không đúng.
Phương Thanh Nghiên lại không nghĩ như vậy.
Chuyện này quá trùng hợp khi người đến cướp việc làm ăn khéo như vậy lại là người Phương gia, hơn nữa còn tự nhận là họ hàng với mẹ con côi
Bọn họ thì là họ hàng cái gì?
Trước tiên Phương Thanh Nghiên nhờ người mua hộ một phần bún ốc để ăn thử.
Hương vị của hai bên làm không khác biệt lắm, vẫn là bún ốc nhà cô làm ăn ngon hơn, nhưng dưới tình huống không có lựa chọn khác thì mọi người sẽ không để ý điểm khác biệt này.
Hơn nữa, bún ốc của bọn họ bán rẻ hơn, một bát bún chỉ cần một đồng năm, rẻ hơn năm hào!
Vẻ mặt Tân Thục Huệ sốt ruột: "Vậy phải làm sao bây giờ, quán bún ốc của chúng ta còn bày nữa không?"
Phương Thanh Nghiên suy nghĩ một chút, an ủi mẹ: "Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, chúng ta vê nhà nghĩ cách."
Hiển nhiên là quán bún ốc phải tiếp tục mở nhưng vấn đề là hiện tại có người cạnh tranh ác ý, việc làm ăn khẳng định không dễ dàng như trước đây.
Mà nếu muốn giải quyết vấn đề này, hoặc là đổi địa điểm bày sạp hoặc là có sáng tạo trong cách ăn uống.
Thật ra sau khi khai giảng thì nhiệt độ của bún ốc đã giảm xuống không ít, khả năng hút tiền không mạnh như trước.
Hơn nữa loại quán ăn vặt như này có một bộ phận người khó có thể tiếp nhận, cảm thấy không vệ sinh.
Cho nên cô vẫn nghĩ là chờ tiết kiệm đủ tiền sẽ mở một cửa hàng chính thức.
Trước mắt chính là thời cơ tốt để chuyển đổi thành cửa hàng chính quy!
Cứ như vậy thì mặc dù phí tổn có tăng lên nhưng đối với tương lai phát triển lại chỉ có lợi chứ không có hại.
Dù sao cửa hàng chính quy mới có thể xúc tiến phát triển thành một thương hiệu.
Trong lòng Phương Thanh Nghiên đang cân nhắc chuyện này, sau khi trở về liền gọi điện thoại cho Mã Minh để ngày mai hắn không cần phải đi làm.
Mã Minh có chút sốt ruột: "Làm sao vậy, bên cô không cần người làm nữa sao?"
"Không phải, quầy hàng của mẹ tôi xảy ra chút chuyện nên có thể phải nghỉ vài ngày." Phương Thanh Nghiên giải thích: "Nhưng mà anh yên tâm, sẽ được trả tiền lương nên anh cứ coi như nghỉ ngơi hai ngày đi."
Ngay lập tức Mã Minh nghĩ đến có khi nào có chủ quán khác gây khó dễ cho Phương Thanh Nghiên hay không.
Loại cạnh tranh thương mại này hắn thấy không ít, thậm chí còn từng làm chủ mưu.
Lần đầu tiên Phương Thanh Nghiên bày sạp trước cổng trường tiểu học Nam Hương còn bị hắn làm khó.
Nhưng mà cẩn thận hỏi đến thì cái gì Phương Thanh Nghiên cũng không nói.
Sau khi cúp điện thoại, Mã Minh ngồi trước quầy bar bàn bi - a hút thuốc.
Hai người anh em tới hỏi có phải ngày mai hắn muốn đi phía nam thành phố giúp em gái hắn làm việc hay không, hắn cũng không phủ nhận.
Hắn định đi xem xem quán bún ốc của Phương Thanh Nghiên rốt cuộc xảy ra chuyện gì!
← Ch. 127 | Ch. 129 → |