← Ch.102 | Ch.104 → |
Có những khi buổi tối thức dậy đi vệ sinh, cô bị người ta khóa trái trong toilet suốt một đêm, mùa đông thời tiết quá lạnh, tay chân cô lạnh cóng đến mất đi tri giác, ngày hôm sau sốt cao phải đi nằm viện.
Đó là cô còn chưa nói những chuyện như nước trong bình thủy bị người ta lén đổ đi, đồ đạc cũng vô duyên vô cớ mất tích, còn có những chiếc vớ thối lâu lâu sẽ bị nhét vào gối nằm của cô.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Phương Thanh Nghiên không khỏi trở nên ảm đạm.
Lúc này ánh mắt của cô lại rơi vào cánh cửa ra vào của căn phòng ký túc xá sát vách, ở đó hiện đang có vài nữ sinh đang không ngừng vừa cười đùa vừa thu thập hành lý của mình, trong đó có vài khuôn mặt phải nói là cô rất quen thuộc.
Cô không khỏi âm thâm nắm chặt nắm đấm.
"Thanh Nghiên! Bây giờ tớ có thể ăn bún ốc rồi!"
Đúng lúc này, Tần Viện đã thu dọn xong hành lý, đi lên kéo cánh tay của cô.
Phương Thanh Nghiên lúc này mới ngẩn ra, cô chậm rãi thu liễm lại vẻ mặt âm trâm của mình, không nói một lời cùng Tần Viện đi xuống lầu.
Ký túc xá vị trí hẻo lánh, toàn bộ hành lang vô cùng âm u, mà hiện tại cái đèn đi đường này cũng hỏng, hai người phải đi cẩn thận từng li từng tí, sợ chỉ cần bước một bước bị hụt thôi...
Mà đúng lúc này, một cái bóng đen từ góc rẽ đột nhiên vọt ral
Phương Thanh Nghiên vốn đang có tâm sự, tự nhiên lại bị dọa như vậy, nên theo phản xạ có điều kiện cô vội vung lên một quyên.
Đối phương bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp ăn trọn một quyền này, ngã nhào xuống đất, phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Nghe âm thanh phát ra này hình như là một nam sinh.
Một quyền này tung ra, toàn bộ cánh tay của Phương Thanh Nghiên đều tại tê dại, đợi đến khi cô ý thức được mình trong lúc vô tình đã đánh người ta đến ngất đi, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
Cô, cô thật không cố ý...
Nhưng rất nhanh, bên tai cô liên truyền đến một tiếng thét chói tail
"Đây là vật gì vậy?2II!"
Tần Viện giống như là bị lửa đốt cháy mông bỗng nhảy dựng lên.
Cô ấy vừa rồi cảm giác được trên cổ mình có thứ gì đó lành lạnh bám vào, không nghĩ đến vừa cầm lên liền phát hiện đó là một con sâu, cô ấy sợ tới mức lập tức ném nó ra ngoài.
Phương Thanh Nghiên vội cầm lấy tay cô ấy kéo lại, phòng ngừa cô ấy không cẩn thần mà ngã xuống cầu thang.
Giờ này khắc này, cô vô cùng bình tĩnh.
Cô nhìn theo cái bóng đen vừa mới bị ném ra ngoài kia, mới phát hiện nãy giờ nó vẫn không nhúc nhích, hình như đó là một con gián giả được làm từ bột cao su.
"Vô duyên vô cớ, sao lại có thứ này?"
Phương Thanh Nghiên ý thức được cái gì, ánh mắt rất nhanh liền nhìn về phía người nam sinh ngã xuống đất không dậy nổi kia.
Tuy rằng trong hành lang ánh sáng lờ mờ, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy được bên cạnh người nam sinh có không ít loại đồ chơi khiến cho da đầu người ta không khỏi tê đại.
Nói cách khác, cái tên nam sinh này ôm đầy sâu giả ở trong người, sau đó hắn trốn ở góc hành lang tối tăm, chờ người khác đi ngang để hù dọa người ta sao?
A, sớm biết như vậy thì một quyền kia của cô hẳn là nên dùng sức mạnh hơn một chútI
Phương Thanh Nghiên khóe mắt hiện lên một tia đỏ tươi, lập tức liên tưởng đến bản thân mình đời trước từng bị cô lập trong cái ký túc xá này, nhịn không được xông lên đạp cho nam sinh kia một cước.
Tần Viện đã sớm sợ đến khóc rồi, mắt thấy Phương Thanh Nghiên động thủ như vậy, vội kéo cô qua một bên: "Thanh Nghiên, không thể đánh nhau!"
Lúc trước Vương Kha cùng Thẩm Khả Di động thủ với nhau, sau đó cả hai đều đã bị giáo viên chủ nhiệm mang đi, hiện tại cô ấy cũng không muốn Phương Thanh Nghiên bị giáo huấn như bọn họ.
Phương Thanh Nghiên cũng biết mình không thể quá phận, đạp xong một cước này liên lôi kéo Tần Viện chạy đi, đến ngay cả đầu cũng không thèm nhìn lại.
Hai người một hơi chạy ra khỏi trường học.
Tần Viện vẫn còn có chút sợ, ôm ngực nói: "Tớ thật sự là sắp bị hù chết rồi.
Cái người vừa rồi rốt cuộc là ai vậy, tại sao phải cố ý hù dọa chúng ta?"
Phương Thanh Nghiên sắt mặt âm trầm, nói: "Có vài người tính tính chính là nhàm chán như vậy.
Tốt nhất là đừng để cho tớ gặp lại hắn, nếu không tớ sẽ đánh cho hắn đến răng rơi đầy đất!"
Lúc ấy trong hành lang thật sự là quá tối, cô căn bản không thấy rõ được diện mạo của người nam sinh kia, hơn nữa quyền đầu tiên cô ra tay quá tàn nhẫn, cô cũng không muốn bị tên nam sinh kia nhớ rõ diện mạo của mình, như thế thì quá phiền toái.
Hắn hành động như vậy, hẳn là không phải nhằm vào bất luận kẻ nào, nếu không đối phương còn phải âm thầm quan sát các cô khi nào xuống lầu nào mới có thể ra tay hành động.
Mà đoạn cầu thang kia vừa vặn ở chỗ giao nhau giữa tầng tự học và tâng ngủ nam, kiếp trước các nam sinh ở phía dưới cũng nhàm chán tương tự như vậy, cả ngày đều lấy nữ sinh trên lầu ra đùa giỡn, phải nói là vô cùng rảnh rổi không có chuyện làm.
Cho nên, Phương Thanh Nghiên cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng.
← Ch. 102 | Ch. 104 → |