← Ch.100 | Ch.102 → |
Chủ nhiệm Dương rất nhanh đã gọi phụ huynh hai bên tới đây, ngày đầu tiên khai giảng đã dám động thủ trước mắt bao nhiêu người, với năng lực của đám nhóc choai choai này, nếu ông ta không dạy dỗ chúng một trận ra hồn, thì sau này còn có thể quản được ai nữa đây?
Sau khi cha mẹ hai bên đã nắm rõ được nguyên nhân đầu đuôi câu chuyện, ai nấy cũng cam kết sẽ dạy dỗ con mình một trận nên thân.
Thẩm Khả Di cảm thấy vô cùng ủy khuất, cô ta nhịn không được nói: "Con cái gì cũng không làm, tất cả đều là do Vương Kha động thủ trước!"
Vương Kha không cam lòng yếu thế nói: "Nếu không phải cậu ở trước mặt ba mẹ mình lan truyền những cái tin đồn kia về mẹ của Phương Thanh Nghiên, tôi sẽ rảnh rỗi đi kiếm chuyện với cậu sao?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của cha mẹ Thẩm Khả Di một lời khó mà nói hết được.
Dù sao thì những tin đồn này bắt đầu truyền ra từ đâu, trong lòng bọn họ biết rất rõ ràng.
Vương phụ nghe nói như thế, kinh ngạc nhìn về phía cha mẹ Thẩm Khả Di.
Nói cách khác, Thẩm Khả Nghi bịa ra những tin đồn đó để nói với cha mẹ mình, sau đó cha mẹ cô ta lại đi đến nhà máy để truyền ra ngoài.
Những tin đồn kia của Tần Thục Huệ tuy rằng đã được làm sáng tỏ, nhưng chuyện này cũng đã gián tiếp làm ảnh hưởng đến cái nhìn của toàn bộ người dân huyện Nam Hương đối với nhà máy Hoành Nhuận.
Những người này đến tột cùng là tâm địa độc ác đến mức nào, mới có thể bị ra một lời đồn vô căn cứ đổ hết tội lỗi lên đầu một người phụ nữ đáng thương vừa mới mất đi chồng như vậy chứ? Nhà máy vốn là bởi vì sự cố của Phương Chí Cường đã đủ lao đao rồi, hiện tại bọn họ lại còn làm ra một đống chuyện gièm pha như thế, khỏi phải nói những áp lực của cấp trên tạo ra cho lãnh đạo nhà máy là lớn đến mức nào.
Ông Vương cũng chính là một trong những người lãnh đạo của xưởng máy, hiện tại một đống cục diện rối rắm bày ra trước mặt ông ta như thế, ông ta cũng không biết phải nên xử lý như thế nào?
Vốn với những cái hành vi truyền bá tin đồn bậy bạ này cũng không thể truy cứu được cái gì, nhưng hiện tại bọn họ đã tự mình đưa tới cửa, ông ta không thể không truy cứu.
Ông Vương âm thầm ghi nhớ tên cha mẹ của Thẩm Khả Di, quyết định chờ đến khi trở về nhà máy, sẽ xử phạt đám người gây chuyện này một lần cho ra trò, miễn cho bọn họ lại tiếp tục tung tin đồn lung tung.
Thẩm Khả Di cùng Vương Kha dù sao cũng chỉ là xung đột trong lời nói mà thôi, vì thế chủ nhiệm Dương cũng chỉ có thể gọi phụ huynh tới giáo huấn cho bọn họ một trận, sau đó lại để cho bọn họ viết một bảng kiểm điểm, mọi chuyện cũng coi như kết thúc tại đây.
Tuy nhiên trước khi đi Dương chủ nhiệm cũng có nói, nếu hai người bọn họ còn dám gây sự trong trường học, thì sẽ bị ông xử phạt nặng hơn.
Phụ huynh hai bên lần lượt dẫn con ccủa mình rời đi, dọc theo đường đi tất nhiên là không thể thiếu một trận răn dạy rồi.
Mà bên kia, Phương Thanh Nghiên cùng Tần Viện đã đến lớp học, ngồi xuống.
Tần Viện đối với chuyện của Thẩm Khả Di phải nói là vô cùng tò mò, Phương Thanh Nghiên cũng không giấu diếm cô ấy.
Cô đem những hành động của Thẩm Khả Di đều nói hết cho cô ấy nghe một lần.
Tần Viện nhất thời vỗ bàn, nói: "Sao trên đời lại có loại người như vậy chứ? Khi nãy cô ta còn chết cũng không chịu thừa nhận, đúng thật là không biết xấu hổ!"
Khi Tần Viện còn đang nói chuyện, thì một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi bước vào, mà những tiếng nói cười ồn ào trong lớp học cũng trong nháy mắt an tính lại.
Người phụ nữ đeo một cặp kính gọng đen, khuôn mặt rất hiền lành, là chủ nhiệm lớp một năm ba Hứa Tuệ Bình.
Ngày đầu tiên khai giảng cũng không có chuyện gì, sau khi nhận xong sách giáo khoa, thì chính là phân đoạn tự giới thiệu của các học sinh.
Đến phiên Phương Thanh Nghiên bước lên bục để giới thiệu bản thân mình, mới phát hiện trong lớp có không ít bạn học nhận ra cô.
"Hình như mẹ cậu ấy bán bún ốc ở cổng trường, tớ từng gặp cậu ấy, lúc đó tớ đã cảm thấy cậu ấy thật xinh đẹp!"
"Đúng vậy, cậu ấy nhất định sẽ trở thành hoa khôi của lớp mình!"
"Tớ cảm thấy hoa khôi của trường cũng có thể luôn đó chứt"
Thời điểm bọn họ thảo luận về vấn đề này, cũng không sợ bị Phương Thanh Nghiên nghe được, vì thế từng câu từng chữ bọn họ nói đều rất rõ ràng.
Hứa Tuệ Bình khẽ ho khan vài tiếng, những học sinh kia mới ngừng nói, nhưng vẫn nhịn không được vụng trộm đánh giá Phương Thanh Nghiên, trong mắt bọn họ không giấu được vẻ mặt hâm mộ.
Phương Thanh Nghiên đứng trên bục giảng, cảm giác có vài phần vi diệu.
Khung cảnh khi vừa mới bước vào trung học cơ sở của đời trước, cô vẫn còn nhớ rất rõ.
Thân thế của cô ngay từ ngày đầu tiên khai giảng đã bị Thẩm Khả Di nói cho các bạn trong lớp nghe, vì vậy lúc đó mọi người đều dùng một loại ánh mắt đặc biệt để nhìn cô.
← Ch. 100 | Ch. 102 → |