Vay nóng Tinvay

Truyện:Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng - Chương 013

Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng
Hiện có 146 chương (chưa hoàn)
Chương 013
13: Ngươi Như Vậy Là Không Được
0.00
(0 votes)


Chương (1-146 )

Siêu sale Lazada


Ý của trưởng thôn là có thể cho Chu Nam đồng chí nghỉ ngơi một ngày, hôm sau mới bắt đầu làm việc.

Nhưng nhóm thanh niên trí thức chỉ có mình hắn nghỉ ngơi, có chút xấu hổ, cho nên Chu Nam quyết định đi theo mọi người cùng làm công.

Nhóm thanh niên trí thức mới tới này, đội trưởng tiểu đội một đã nhận hai người, còn lại Lâm Ngọc Trúc cùng Trương Diễm Thu phân mỗi người một đội.

Lúc này Chu Nam tới, đội trưởng tiểu đội hai biết để đội một nhận là không có khả năng, tính nết đội ba kia, càng đừng hy vọng, cũng may mới tới là nam đồng chí, Chu Nam liền bị phân tới tiểu đội hai.

Thấy được phân đến cùng tổ với mình, Triệu Hương Lan trên mặt vui vẻ mắt thường cũng thấy được, có đại nương mắt sắc nhìn thấy còn lôi kéo đại thẩm bên cạnh cùng xem, chế nhạo trong mắt đều không giấu được, nhan sắc Chu Nam cũng làm kinh diễm toàn bộ cô gái trong thôn, các bác gái nhiệt tình chú ý đến hắn hơn hẳn mấy thanh niên trí thức mới tới khác.

Làm công buổi chiều, Lâm Ngọc Trúc đóng vai trò làm người giám sát, nếu đã không muốn cho nàng nghỉ ngơi vậy đơn giản mọi người cùng nhau chăm chỉ lên.

"Hai vị đại nương, hạt dưa của hai người đã rải đầy đất chưa? Cũng nên đi làm việc..."

"Nhà Hồng Quân cùng nhà Vương lão nhị, các ngươi còn nói chuyện phiếm liền trừ công điểm của các ngươi." Tiểu đội trưởng đứng cách mấy mét hô.

.......

"Ai, đại thẩm, chỗ đó còn nhổ liền nhổ đến mầm cây, nên chuyển chỗ..."

"Nhà Đại Hưởng, ngươi già cả mắt mờ sao, ngay cả cỏ với mầm cây cũng không phân biệt được? Nhổ phải mầm không trừ công điểm của ngươi không được."

Nhất thời khắp đồng ruộng đều là thanh âm của Lâm Ngọc Trúc cùng đội trưởng đội ba đan xen lẫn nhau, người của tiểu đội khác đều xem hết sức vui vẻ.

Chu Nam không hiểu ra sao nhìn Lâm Ngọc Trúc châm ngòi khắp ruộng, này thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhìn người ngây thơ mềm mại, không nghĩ tới như vậy.... . !nhất thời không nghĩ ra từ gì để miêu tả.

Theo lý thuyết mới đến mà châm ngòi như vậy không phải chuyện tốt, hơi trầm tư trong chốc lát Chu Nam lại bắt đầu làm việc, hắn đã trải qua nhiều việc, sớm đã không phải là người thích lo chuyện bao đồng nữa.

Chờ đến buổi chiều tan tầm, toàn bộ đội viên tiểu đội ba gần như đều hoàn thành nhiệm vụ.

Ít nhất cũng nhận 7 công điểm, Lâm Ngọc Trúc sờ sờ mũi, đội trưởng đội ba tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, một buổi chiều này hắn là miệng khô lưỡi khô, vài thập niên đều không nói nhiều bằng hôm nay, nhưng trong lòng không khỏi nói thầm, tiểu Lâm thanh niên trí thức tuy rằng đắc tội không ít người, nhưng một buổi chiều này giúp nhóm bà nương chịu khó làm việc, như vậy ngẫm lại cảm thấy khá tốt đấy!

Hai vị đại thẩm tố cáo trước đó lúc này rất khổ tâm, làm cả buổi không nói, còn bị không ít đội viên oán trách, nói các nàng không nên nhiều lời, cũng không biết lúc trước là ai tán đồng các nàng đi tố cáo, lúc này bị trả đũa lại.

Thừa dịp tan tầm vội vàng giữ chặt Lâm Ngọc Trúc, sợ người chạy, Vương thẩm mặt mũi nhăn nhó nói: "Cô gái, cháu như vậy là không được."

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, vẻ mặt mờ mịt.

Con trai nhỏ nhà Lý thẩm cùng tổ với mẹ, cũng oán trách việc nàng đi tố cáo, ầm ĩ đến hiện giờ mọi người làm việc đều không thể trộm lười.

Lý thẩm lúc này trong lòng là khổ không thể tả, một buổi chiều này nàng mệt không nói, nhìn con trai nhỏ nhà mình cũng phải vùi đầu làm việc không được nghỉ ngơi, liền đau lòng.

Bà cũng đã biết thanh niên trí thức mới tới này là người lợi hại, nhìn mặt nàng non không ngờ tâm lại nham hiểm như vậy, trong lòng tức giận, ngoài mặt lại cực kỳ ôn hoà nói: "Lâm nha đầu ngươi cũng đừng ở đây giả vờ hồ đồ, hôm nay ngươi gây quá nhiều rắc rối cho thẩm, eo của ta đều không đứng thẳng được."

Lâm Ngọc Trúc cười, mềm mại nói: "Thẩm à, lời này của thẩm cháu nghe không hiểu, cháu gây rắc rối cho thẩm lúc nào?"

Lý thẩm nhất thời không biết nói gì, nhìn nha đầu này giả vờ hồ đồ, trong lòng tức giận, lại không thể nói thẳng ra làm việc muốn trộm lười, chỉ có thể nghẹn.

Vương thẩm tính tình thẳng đuột, trong lòng không so đo nhiều như vậy.

Đẩy Lý thẩm ra nói thẳng với Lâm Ngọc Trúc: "Ta nói Lâm thanh niên trí thức, ngươi xem ngày mai chúng ta không tố cáo ngươi, ngươi cũng đừng lăn lộn, chúng ta đều nhường một chút, thế nào?"

Thật ra Lâm Ngọc Trúc hôm nay coi như chiếm lợi, nàng làm không bao nhiêu còn vội vàng soi người, mọi việc đều là chuyển biến tốt liền dừng, cười gật gật đầu, "Thẩm à, chúng ta đều là người thành thật, tin tưởng về sau chúng ta có thể đoàn kết nhất trí, một lòng cống hiến vì Tổ quốc kiến thiết, làm một người nhân dân cần cù lao động."

Nhìn Vương thẩm đứng đó chớp mắt, hình như không hiểu ý trong lời nói của nàng, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy không thú vị, khoé miệng cong cong cười, "Nghĩ lại thì, lúc trước chúng ta hiểu lầm lẫn nhau, giờ đã nói rõ ràng rồi."

Tới đây, mọi người hiểu trong lòng là được, không thể nói lời thật.

Lý thẩm cùng Vương thẩm đồng thời thở phào, lúc này mới thả Lâm Ngọc Trúc đi.

Mọi người cười nói vui vẻ đi rồi, trong lòng hai người lại không thấy thoải mái, Lý thẩm thở dài nói: "Để xem nha đầu này nhỏ nhắn như vậy, một ngày có thể làm được bao nhiêu việc."

Vương thẩm bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Được rồi, đừng cứ nhìn chằm chằm một con nhóc con, làm cả ngày chưa đủ mệt à." Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, tiểu nha đầu này buổi sáng trộm lười vậy mà công điểm vẫn bằng bọn họ.

Lâm Ngọc Trúc vừa đi vừa lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, bảo nàng thành thật kiên định trồng trọt là không có khả năng, đánh chết cũng không thể.

Nàng có thể nói ước muốn của nàng sau khi xuyên qua là làm cá mặn!

Chiếm lợi của người khác không phải điều nàng muốn, cho nên loại chuyện thiếu đạo đức này tất nhiên sẽ không có lần thứ hai.

Đi trên đường nhỏ ở nông thôn trong ánh chiều tà, Lâm Ngọc Trúc chỉ cảm thấy mệt.

Dù hoàng hôn có đẹp, dù con đường làng quê có quyến rũ thế nào đi nữa, cũng không thể làm nàng sinh ra một chút tình thơ ý hoạ nào, nếu có thì chỉ là mệt mỏi cả thể xác và tinh thần.

Nàng muốn mau chóng thăng cấp hệ thống, nàng muốn ăn cơm, ăn bánh bao trắng, ăn thịt kho tàu, còn có uống canh gà, ăn gà hầm nấm, nghĩ như vậy nàng mới có động lực, quả nhiên đồ ăn ngon có thể làm người vui vẻ, chỉ nghĩ thôi đã kích động rồi.

Vương Tiểu Mai đi phía trước quay đầu lại nhìn Lâm Ngọc Trúc, liền đứng lại đợi nàng, đợi Lâm Ngọc Trúc đến gần liền hỏi: "Ngươi đây là nhặt được tiền? Vui vẻ như vậy."

Lâm Ngọc Trúc nhìn Vương Tiểu Mai, trong lòng nhất thời không biết hình dung như thế nào, người này lúc đầu giờ chiều đi làm vẫn là bộ dáng không vui như có ai nợ tiền nàng, lúc này lại như không có chuyện gì nói chuyện với mình, thật đúng là co được dãn được nha.

"Hôm nay ngươi nấu cơm còn lề mề ở đây, ngươi là trông chờ Triệu Hương Lan làm hết việc giúp ngươi?"

Vương Tiểu Mai chớp chớp mắt, không thừa nhận, "Sao có thể, ta không hề trì hoãn, làm xong việc liền đi về."

Lâm Ngọc Trúc nhún nhún vai, coi người khác là kẻ ngốc sao.

Hai người cùng nhau về căn nhà cho thanh niên trí thức, trên đường không có việc gì nói chuyện phiếm, Vương Tiểu Mai khuyên nàng đừng xung đột với thôn dân, đối với một tiểu cô nương như nàng không có chỗ tốt.

Lâm Ngọc Trúc gật đầu có lệ, ý tốt nàng nhận, nhưng trong lòng nàng đã có tính toán trước, không phải nàng tự luyến, dung mạo hiện tại của nàng cũng là rất xuất sắc, nếu không có nữ chính, nàng sẽ là nữ thanh niên trí thức bắt mắt nhất.

Nhưng tình thế hiện tại nữ sinh quá xinh đẹp không phải chuyện tốt, nữ sinh xuống nông thôn vốn đã dễ bị bắt nạt, lại thêm nhan sắc...

Lâm Ngọc Trúc không sợ bị người ta nói đanh đá, ngược lại nàng càng hy vọng người khác cho rằng tính cách nàng cứng rắn, làm người hung ác.

Đây cũng coi như là một kiểu tự bảo vệ mình, chỉ cần làm người khác cảm thấy nàng không phải dễ đối phó là được rồi.

Ít nhất người khác trước khi muốn ra tay với nàng cũng phải cân nhắc đắn đo, nàng có phải người thành thật mặc người xâu xé hay không.

Một điều nữa là, niên đại này thanh niên trí thức xuống nông thôn bị truyền ra không tích cực phối hợp làm việc nhà nông, cũng không phải là việc tốt, đối với tương lai xét duyệt thi đại học có điều bất lợi, cũng coi như là phòng ngừa từ sớm, những việc nàng làm hôm nay chắc chắn sẽ không hối hận..


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-146 )