← Ch.048 | Ch.050 → |
Cố Chi Nghiên nghẹn ngào, lúc đó quá rối loạn, cô chỉ nhớ rõ anh hung hăng đánh Triệu Khang Vân sau đó mọi người đã tới rồi. Sau đó nữa, khi anh nói với cô "chỗ đó đau", cô còn tưởng người đàn ông này đang đùa giỡn mình, lại không nghĩ rằng anh thực sự bị đạp ở chỗ đó.
Cô lập tức ảo não nói, "Em cho rằng anh..."
Cô nói lại ngừng, vẫn là sửa lời: "Anh rất đau sao?"
Triệu Khang Vân có lẽ là dùng hết sức lực, một cước này thật sự rất đau, An Tĩnh Nguyên gật đầu, ánh mắt nhìn về phía cô, Thật sự rất đau, hay là em tới xem một chút?"
Cố Chi Nghiên không biết anh đau đến mức nào, nhưng mà cô nhìn chỗ đó lại không giúp được gì nha.
Bên tai cô nóng lên, lẩm bẩm nói: "Vậy anh để em xem, không còn phải cởi quần sao?"
Giọng nói tuy nhỏ nhưng An Tĩnh Nguyên vẫn nghe được, còn đang thắc mắc tại sao cô lại nói như vậy, nhìn thấy ánh mắt né tránh của cô, anh lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
Khóe mắt anh lộ ra ý cười, không đáp lời cô: "Trước giúp anh lấy một lọ thuốc bó xương trên tủ quần áo."
Cố Chi Nghiên ừ một tiếng, ngoan ngoãn nghe lời, cầm lọ thuốc đi tới, chậm rãi đưa cho anh, "Đây."
An Tĩnh Nguyên nhìn người phụ nữ gần trong gang tấc đang mặc một chiếc váy ngắn không tay mát mẻ, lộ ra đôi chân và cánh tay mảnh khảnh, vài sợi tóc xõa xuống xương quai xanh thanh tú, một dáng vẻ lười biếng gợi cảm quyến rũ người.
Anh khẽ liếm khóe môi, cười nhìn cô:
"Lần trước khi em bị thương anh thoa cho em, lần này em cũng thoa cho anh chứ?"
Cố Chi Nghiên nghe vậy đáy lòng hoảng hốt, thực sự xác định muốn cô hỗ trợ chỗ bí ẩn này?
Đang nghĩ ngợi, người đàn ông đối diện đột nhiên vươn tay kéo cô qua, cô loạng choạng ngã vào trong lồng ngực người đàn ông.
Khoảnh khắc chạm vào kia, Cố Chi Nghiên lại bỗng nhiên cảm giác có cái gì đó cộm vào người, sau một lúc bừng tỉnh, cô giống như bị bỏng mà trực tiếp bật dậy khỏi lồng ngực người đàn ông, lui về phía sau hai bước.
"Anh, anh không phải.." Sống lại một đời, không phải cô không biết đó là cái gì, nhưng mà người đàn ông vừa rồi thật sự nói đau, sao còn có thể cương lên.
An Tĩnh Nguyên cười cười, cơ thể khẽ động thay đổi tư thế ngồi, anh mặc một cái quần mỏng rộng thùng thình, nhưng cũng không che khuất được hình dáng đáng sợ kia/"Anh không phải cái gì?"
Cố Chi Nghiên ho nhẹ một tiếng, giọng điệu cố gắng trấn tĩnh:
"Anh không phải bị thương ở đó sao?"
An Tĩnh Nguyên nhìn cô, khóe mắt mang theo ý cười lắng lo"Em nói anh bị thương chỗ nào?"
Cố Chi Nghiên nhìn thấy nụ cười trêu chọc của anh, căn bản không giống người bị thương chút nào, cô chỉ trừng mắt nhìn anh nói:
"An Tĩnh Nguyên, anh lừa em đúng không? Trên người anh căn bản không có bị thương?" Bị cô hiểu lầm, An Tĩnh Nguyên nhíu mày, Không phải, hôm nay anh thật sự bị ăn một đạp, anh ta đá nơi này của anh."
Vừa nói, anh vừa vén áo lên, chỉ vào vết thương trên bụng, "Nơi này, em có muốn tới xem một chút không?"
Tâm mắt Cố Chi Nghiên đảo qua trên người anh, da thịt người đàn ông màu lúa mạch, các đường nét trên cơ thể sâu sắc tinh tế, cơ bụng săn chắc gợi cảm, vô cùng có tính thưởng thức, nhưng nơi anh chỉ vào, trên đó mơ hồ có một vết bâm tím không đều...
Bởi vì vị trí quá thấp, mới vừa rồi lúc anh che lại chỗ đó, làm cô hiểu lầm, khiến cô đỏ mặt tía tail
Cố Chi Nghiên khẽ nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chết, rõ ràng người ta cái gì cũng chưa nói, nhưng cô lại tự mình tưởng tượng, cái tên đàn ông đáng chết này nhất định đang cười nhạo cô.
"Không nhìn."
Cô tự giận mình vô cùng, xoay người đi đến mép giường, Đó lại không phải chỗ anh không thoa được, vậy thì tự bôi thuốc đi.
Thấy cô thật sự leo lên giường mặc kệ mình, An Tĩnh Nguyên nhướng mày a một tiếng, thở dài:
"Đã biết, em ngủ đi, không có việc gì, vết thương có đau cỡ nào, anh cũng có thể tự xử lý."
Giọng anh khàn khàn, nghe có chút tủi thân, nhìn thế nào Cố Chi Nghiên cũng cảm thấy anh đang lên án chính mình. Hơn nữa anh thực sự làm bộ làm tịch tự xoa thuốc, nhưng thỉnh thoảng lại rít lên hai tiếng, tỏ vẻ như đau đớn lắm.
Cố Chi Nghiên bỗng nhiên có chút không đành lòng, lại nghĩ vết thương hôm nay đều là do mình gây ra, vì vậy cô lại xuống giường, đi đến bên cạnh anh, đưa tay ra, "Đưa thuốc cho em."
Người đàn ông cười nhìn cô, rất thức thời đưa thuốc trong tay qua cho cô, sau đó dựa vào tường, Anh nằm xuống, em bôi đi."
Khoảng cách gần như vậy, vết thương trên người đàn ông càng thêm rõ ràng, không biết có phải bản thân bị hoa mắt hay không, mà Cố Chi Nghiên nhìn thấy nó có chút sưng tấy, An Tĩnh Nguyên, có phải thực sự rất đau hay không?"
← Ch. 048 | Ch. 050 → |