← Ch.103 | Ch.105 → |
Ngọc Đào nghe thấy nụ cười trên môi liền vụt tắt, tuy là cô rất muốn phản bác lại lời nói của người đàn ông nhưng những lời này thực sự có mấy phần có lý, những người ở đây đều rất bảo thủ, không như họ.
Hơn nữa, mối quan hệ của cô với Lục Vân Dương bây giờ cũng chưa thực sự phù hợp để công khai, nên để họ dịu lại một khoảng thời gian đã, để cho sự kinh ngạc của mọi người đều giảm xuống đến mức thấp nhất.
"Vậy vẫn là do anh." Ngọc Đào nói một cách nghẹn ngào, ánh mắt mang một nét đượm buồn: "Lúc đầu em hủy hôn, anh nên có chết cũng không đồng ý, phản đối đến cùng."
Lời nói này nghe rất vô lý, thậm chí là ngang ngược, nhưng đến đôi tai của Lục Vân Dương, nó lại trở thành một lời nói mang ý nhõng nhẽo, anh không hề trách cô dù chỉ một chút.
"Ừm, là lỗi của anh." Anh gật đầu nhận sai: "Anh nên có chết cũng không chịu hủy hôn, nếu không bây giờ cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy."
Ngọc Đào lại nở nụ cười, nhẹ nhàng cắn trên môi anh: "Không sao, em tha thứ cho anh đó."
Khuôn mặt cô tươi đẹp, đôi mày trong lúc cười mỉm như mang theo một ngọn gió tình nhè nhẹ, như muốn câu hồn vía của người ta đi mất, đầu óc Lục Vân Dương rung lên một cái, lại nhịn không nổi mà hôn lấy cô.
Môi lưỡi như đang chiến đấu với nhau, cùng với ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua, hơi thở nặng nề và tiếng rên rỉ nhỏ từ từ biến mất.
Hơi thở nhẹ nhàng lại, Lục Vân Dương nhìn vào cô gái trầm lặng nói: "Chút nữa anh phải về công xã, em dọn thuốc lại trước đi, anh đem về dâm cho em, làm xong sẽ đem về đây cho em"" Hơi ấm từ nụ hôn nồng nàng vẫn còn chạy khắp bên trong cơ thể, Ngọc Đào thở hổn hển, chầm chậm nghẹn tiếng mà nói, lúc này mới quay lại cầm đồ đạc trên bàn đem qua đó.
Người đàn ông nhìn thấy đồ vật trong tay của cô, tỏ ra vẻ không hiểu: "Đây chính là nguyên liệu mà em nói dùng để làm son sao?"
"Đúng như vậy." Ngọc Đào gật đầu, màu dầu lần trước làm vẫn còn, hôm qua anh lại đem cho cô một ít dược liệu, cô đang tính làm thêm, đến lúc đó đem qua cho Lâm Lệ Phương.
Cô bỗng nhiên lại nghĩ ra điều gì đó, quay lại nhìn vào anh: "Anh có thể đem giúp em chút đồ được không?"
"Là đồ gì vậy?" Lục Vân Dương trả lời.
Ngọc Đào quay người lại lấy từ trong tủ quần áo ba hộp son lần trước chưa đưa Lâm Lệ Phương cho người đàn ông: "Cái này, anh giúp em đem cho Lâm Lệ Phương.
"
Lục Vân Dương nhìn vào ba hộp sứ nhỏ nhỏ của cô, chớp mắt một cái: "Cho Lâm Lệ Phương sao? Tại sao chứ?"
Ngọc Đào cũng không giấu anh, nói thẳng với anh về cuộc giao dịch giữa mình và cô ấy.
Lục Vân Dương cười nhẹ một cái, chẳng trách trước đó gặp Lâm Lệ Phương ở bệnh viện mấy lần, cô ta cứ chào mình một cách kỳ lạ, vẻ mặt rất là thân thuộc, thì ra là do nguyên nhân này.
"Đây đều là em tự làm sao?" Anh cầm lấy món đồ và mở ra xem, món mỹ phẩm dạng cao có màu còn mang một mùi hương nhè nhẹ, giống hệt với mùi hương trên người của cô.
"Đương nhiên là em tự làm rồi" Ngọc Đào chống cằm nhìn anh: "Sao vậy chứ? Có phải là còn tốt hơn đồ bán trong trung tâm bách hoá không?" Lục Vân Dương chưa từng thấy ai đi vào trung tâm bách hoá mua món đồ này của phụ nữ bao giờ, cho nên cũng không thể nào so sánh, nhưng mà khen vợ chắc chắn là không sai: "Em làm đương nhiên là tốt nhất rồi."
Ánh mắt Ngọc Đào sáng lên: "Xem như anh có mắt thẩm mỹ"
Lục Vân Dương ừm một tiếng, nhìn vào mặt cô với ánh mặt trâm lắng, đôi môi nở nụ cười: "Mắt thẩm mỹ của anh luôn luôn rất tốt, những gì anh thích, luôn là những thứ tốt nhất, bao gồm cả em."
Ngọc Đào cũng không thể hiểu nổi người đàn ông này hôm nay rốt cuộc làm sao, sao lại tự nhiên khen cô đến mấy lần, nếu không phải cách cánh cửa sổ, cô nhất định sẽ chạy ào qua đó, thưởng cho anh ta một cái.
← Ch. 103 | Ch. 105 → |