← Ch.071 | Ch.073 → |
Dù sao vân luôn mang lại cảm giác sau này chân của bọn họ sẽ càng có thêm các sợi bông dày tầng tầng lớp lớp quấn chặt.
"Mẹ, chắc không có chuyện đâu." Trịnh Xuân Linh lại cảm thấy con gái của mình gần đây rất ngoan: "Dạo gần đây mỗi ngày con bé đều bắt đầu làm việc cùng tụi con, nên có khả năng cảm thấy mệt mỏi, để con nhanh chóng xin nghỉ cho con bé để nó nghỉ ngơi một ngày."
Bởi vì chuyện đính hôn nên bà nội Tô cùng đứa nhỏ này có chút ngăn cách, cho nên dù yêu cầu nào của cô thì bà đều cố gắng đáp ứng nhanh nhất vì thế cũng không phản đối, chỉ nói: "Các con giám sát chặt chẽ chút, nhưng đừng làm sự việc treo cổ tự tử diễn ra lần thứ hai, bà già này không xử lí được đâu."
Cách âm phòng này không tốt nên đoạn đối thoại vừa rồi của mọi người trên cơ bản Ngọc Đào đều đã nghe được hết, vừa lúc cô đang không biết tìm cái cớ gì để không phải đi làm vào ngày mai, kết quả Trịnh Xuân Linh đã mở miệng kêu cô nghỉ ngơi, bà nội cũng trực tiếp đồng ý.
Không biết vì cái gì mà tự nhiên cô thấy hâm mộ Tô Ngọc Đào, rõ ràng có người nhà tốt như vậy, lại không hiểu sao đi thân cận với Tạ Uyển Trinh, cuối cùng lưu lạc vì trở thành công cụ trong chính tình cảm của cô ấy!
Kết cục của những người khác trong quyển sách này là gì thì Ngọc Đào cũng không rõ, nhưng chỉ biết cuối cùng nguyên chủ hoàn toàn chết đi, tóm lại mặc kệ như thế nào thì cô cũng phải đề phòng người tên Tạ Uyển Trinh kial
Nghĩ đến chuyện ngày mai, Ngọc Đào ngủ không yên, sáng sớm hôm sau đã bị người bên ngoài đánh thức.
Sau khi bọn họ đi ra ngoài, cô thay quần áo rồi trang điểm, mang theo cơm và mang theo mũ che nắng, cuối cùng còn mang theo gói chống muỗi trước khi ra cửa.
Đi đến con đường nhỏ ở cửa núi Tùng Vân, Lục Vân Dương đội mũ tay cầm sọt đã sớm đợi ở chỗ đó.
"Tôi không đến trễ đúng không?" Cô thở hổn hển lập tức hỏi.
Trong nhà không có đồng hồ, cô chỉ biết dựa vào bản thân tự dậy sớm, nhưng vì là con gái muốn trang điểm xinh đẹp nên tốn thời gian, cho nên cô cũng không biết bản thân có trì hoãn thời gian hay không.
Nhìn phấn mặt và má đào của cô, dường như chuẩn bị vô cùng kĩ càng, ánh mắt Lục Vân Dương dừng một chút, giơ tay nhìn đồng hồ kim phút đã chỉ đến 8 giờ 45 phút, âm thanh trầm xuống nói: "Không có."
Ngọc Đào thở dài một hơi nhẹ nhõm, từ trong túi lấy ra bao hương đưa qua: "Nè, cái này cho anh, là thuốc chống muỗi đó."
Bao hương nho nhỏ đưa tới trước mặt, có mùi hương bạc hà nhàn nhạt thoảng tới cùng với mùi hương trên người cô hoàn toàn không giống nhau, Lục Vân Dương vừa ngửi liền biết.
Anh nhìn bao hương chống muỗi, tuy rằng muốn nói là bao hương nhỏ này đi vào trong ngọn núi sâu có lẽ cũng không có tác dụng, nhưng nhìn dáng vẻ vô cùng vất vả của cô khi chuẩn bị thì cuối cùng cũng nhận lấy.
"Đi thôi." Anh nói xong liền xoay người lên núi.
"Bác sĩ Lục, anh định lên núi tìm thứ gì?" Ngọc Đào đi theo anh tiến về phía trước: "Có phải tìm những loại nhân sâm trăm năm hay không?"
Lục Vân Dương liếc mắt nhìn cô gái một cái: "Xác suất nơi này xuất hiện nhân sâm trăm năm so với xác suất bây giờ cô và Tạ Uyển Trinh giải hòa còn thấp hơn."
Ngọc Đào vừa nghe anh nhắc tới Tạ Uyển Trinh, liền phát ra âm thanh hừ nhẹ: "Đúng vậy, tôi cùng cô ta cãi nhau như vậy đều là vì anh, nên anh phải chịu trách nhiệm với tôi đấy!" Lục Vân Dương đã nghe qua những lời y chang như vậy nên anh không trả lời, mà sải bước đi tiến về phía trước.
Vào giữa hè trời luôn luôn oi bức nhưng buổi sáng lại dịu nhẹ, đường lên núi Tùng Vân lúc đầu còn bằng phẳng mà càng lên cao thì đường đi càng dốc, những bụi cây xanh tươi mát cũng dần dần trở thành những cây to cao chót vót.
← Ch. 071 | Ch. 073 → |