Oán Hận 1
← Ch.012 | Ch.014 → |
Giang Noãn và Tô Hiểu Nguyệt đi theo Lý Hồng Anh vào một con hẻm cách bưu điện không xa, rẽ vài góc liền nhìn thấy chợ đen thời đại này.
Có nhiều người buôn bán ở chợ đen hơn dự kiến, gần như toàn bộ con hẻm nhỏ chật kín người mua và bán, giống như một chợ nông sản nhỏ.
Hiện vẫn đang trong thời kỳ đặc biệt, mặc dù gần đây tình hình và sự quản lý của bên trên đã buông lỏng, nhưng những người buôn bán vẫn có nguy cơ bị bắt và bị kết tội đầu cơ tích trữ, mà người dân lúc này rất khinh thường những người buôn bán nhỏ này.
Tuy nhiên, vẫn có nhiều người táo tợn lại có con đường nhập hàng nhân cơ hội đến chợ đen để trà trộn.
Giang Noãn nhìn mọi thương nhân che giấu diện mạo của mình, người thì đội khăn trùm đầu, người thì làm cho mặt của mình đen như một lớp bùn, tránh bị những người ích kỷ tố cáo.
Trước chân họ có đủ thứ để bán, bao gồm cả gia súc, bột và gạo, rau, cá, trứng, thịt, đầy đủ hơn và nhiều hơn những gì được bán trong hợp tác xã mua bán.
Và có rất nhiều người đến đây mua. Dù sao hàng hóa trong hợp tác xã mua bán đều phải trả bằng phiếu, chợ đen là chợ tự do, hầu như không cần phiếu, nhưng tương ứng giá cả sẽ cao hơn bên ngoài rất nhiều.
Giang Noãn nhìn thấy nhiều bóng người đi trong ngõ hẹp mặc áo đồng phục màu xanh đậm.
Ở thời đại này, những người mặc quần áo đi làm như vậy chính là miếng bánh ngọt trong mắt người khác, là bát cơm manh áo, thu nhập chắc chắn không kém. Những người như vậy cũng sẽ có nhu cầu về đời sống vật chất cao hơn.
Giang Noãn nghĩ đến rau quả trong không gian, không nói đến việc thời đại thiếu thốn vật tư này, chỉ cần dựa vào chất lượng rau quả trong không gian nên chắc không lo lắng thiếu con đường bán, sau này cô phải tìm cơ hội bán chúng.
Giờ cô nghèo quá, phải kiếm một khoản trước kỳ thi tuyển sinh đại học, để chuẩn bị cho cuộc sống sau khi về thành phố.
Cô mím môi thở dài ai oán trong lòng, không ngờ người giàu có đời thứ hai trước khi xuyên không như cô lại rơi vào thời điểm phải lên kế hoạch cẩn thận cho cuộc sống tương lai của mình.
Cô cảm thấy cả người mình như được thăng hoa.
"Noãn Noãn, cô chú bên kia có bán thịt, chúng ta nhanh chóng mua rồi về đi, ở lâu không biết sẽ có người tới trị loạn hay không." Tô Hiểu Nguyệt ở bên cạnh kéo vạt áo cô, đôi mắt tròn xoe lo lắng nhìn xung quanh, sợ rằng sẽ có một cuộc trấn áp đầu cơ tích trữ, đội ngũ sẽ đột nhiên tập kích.
Giang Noãn và Lý Hồng Anh cũng cảm thấy không thích hợp ở đây lâu, rốt cuộc không ai biết đội ngũ trừng trị sẽ bị cơn gió nào thổi đến. Mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền không phải là không có lý.
"Này cô gái, đến mua thịt hả, tôi có thịt cắt ngay lấy luôn. Thịt tươi ngon, đỉnh nhất!" Ông chú bán thịt nhìn mấy người họ ăn mặc không tồi, niềm nở chào hỏi.
"Anh à, thịt này bán thế nào?" Lý Hồng Anh liếc nhìn thịt trong giỏ, hai mắt sáng lên.
"Không cần vé, chín hào nửa kg."
"Vậy thì cho tôi nửa kg miếng thịt này." Lý Hồng Anh chỉ vào miếng thịt béo ngậy bên dưới, nghiến răng nghiến lợi nói. Cô ấy hơi đau lòng, dù sao cũng đắt hơn bên ngoài hai hào đó, cô ấy gần như có thể mua được nửa kg bột Phú Cường.
Tô Hiểu Nguyệt cũng mua nửa kg, gia đình cô ấy khá giả, cha mẹ và anh trai trong nhà đều có việc làm ở thành phố, cô ấy là con út trong gia đình, cha mẹ cô cảm thấy đau lòng khi cô ấy phải xuống nông thôn, nên đã đã cho cô ấy rất nhiều tiền và phiếu đủ cho cô ấy ở quê sống một cuộc sống khá ấm no.
Ngoài việc mua nửa kg thịt lợn béo gầy ra, Giang Noãn còn mua hai cái giò, tổng cộng là một đồng một xu. Ở thời đại này, móng giò không được ưa chuộng lắm, chúng chỉ được bán với giá hai hào nửa kg, điều này khiến cô rất vui.
Lý Hồng Anh chê Giang Noãn phá của mua thịt thì chỉ mua loại béo, mua loại gầy may mắn biết bao!
← Ch. 012 | Ch. 014 → |