Chương 259
← Ch.258 | Ch.260 → |
Tô Kiến Hoành nói hết ra những vết nhơ trong lòng: “Ông thật sự cho rằng Tô Tảo Tảo trong chuyện này hiền lành lắm à? Tảo Tảo bị phát hiện đang ở cùng bọn giáo phái, không phải đơn thuần chỉ là mê tín, cũng không phải đơn thuần là tin vào giáo phái, mà là đang muốn hại người đó."
Những lời này, anh ta đã muốn nói từ lâu lắm rồi. Ở phía nhị phòng bên kia, có một số điều anh ta không thể nói, đồng thời vì lý do của Tảo Tảo, anh ta cảm thấy hổ thẹn không nói nên lời với Vãn Vãn.
Cho dù những chuyện này không phải do anh ta làm, nhưng dù sao Tảo Tảo cũng là em gái của anh ta, anh ta không thể trốn tránh trách nhiệm của mình.
Anh cả như ba, mặc dù ba mẹ đều ở trong sảnh đường, nhưng anh ta làm anh, cho dù ngày thường cô ấy không nguyện ý nghe lời anh ta nói thì cũng nên khuyên nhủ một chút.
Điều mad cậu ta có thể làm bây giờ là bù đắp thật tốt cho Vãn Vãn.
“Giáo phái? Không phải đơn thuần chỉ là mê tín sao?” Ông nội Tô không đi tới thôn ủy, tuy rằng nghe bảo Tô Tảo Tảo phạm lỗi lầm lớn, nhưng ông ấy không biết là chuyện này liên quan tới giáo phái.
Tô Kiến Hoành nói: “Đó là một tên đạo sĩ tên Liễu Đại Phú. Bí thư Viễn Sơn nhận ra là một tên giáo phái. Con bé đã cấu kết với đạo sĩ đó để hãm hại Vãn Vãn, muốn thay đổi mệnh, sau đó đã bị Vãn Vãn phát hiện ra, bị bắt quả tang ngay tại chỗ."
Liễu Đại Phú?
Liễu Đại Phú?
Liễu Đại Phú?
Vậy mà là hắn? Tại sao lại có thể là hắn?
Ông nội Tô cả người ngây ra như phỗng, cơ thể càng run rẩy dữ dội hơn.
“Hắn, hắn không phải c. h. ế. t rồi sao?” Ông ấy nhớ rõ ràng Liễu Đại Phú đã chết, lúc đó chính là ông ấy báo cáo mà.
Có phải là hắn quay lại để trả thù nhà họ Tô không? Vì vậy đã xúi giục Tảo Tảo đi làm hại đứa cháu gái khác của mình?
Trái tim của ông nội Tô đột nhiên đau nhói, đau đến mức không nói nên lời.
“Chưa chết, cũng không biết hắn làm sao chạy trốn ra được, nghe nói hắn với nhà chúng ta có thù oán?"
Ông nội Tô không trả lời, nhưng từ cơ thể run rẩy của ông ấy có thể nhìn ra được nội tâm ông cụ chấn động như thế nào.
“Ông nội, ông còn cảm thấy Tảo Tảo nên được thả ra sao? Cả nhà chúng ta đều bị con bé hủy hoại, ông có biết không?” Tô Kiến Hoành gần như rống to: “Ai mà biết sau này sẽ phát sinh thêm tai họa gì. Dù sao đi nữa thì chúng ta đều bị con bé phá hủy hết rồi."
Ông cụ Tô thở dài, không tiếp thêm lời nào nữa.
Ở căn phòng bên kia truyền đến tiếng của Tô Đại Lực: “Tiểu tử thối, mày nói chuyện với ông nội mà có thái độ gì vậy? Chán sống rồi đúng không? Cánh cứng rồi, dám cãi lại rồi đúng không?” Vừa nói xong, Tô Đại Lực từ trong phòng đi ra ngoài.
Ông ta bị què, chỉ có thể dựa vào cây gậy mới có thể đi đường được.
Mặt đỏ bừng, hai mắt đỏ hoe, tức giận trừng mắt nhìn Tô Kiến Hoành.
“Hai ông cháu ta đang nói chuyện, con nhảy ra chen mồm vào làm gì? Vào phòng đi!” Ông nội Tô đột nhiên nổi giận.
Tô Đại Lực sững sờ: “Ba?"
“Trở về” Ông nội Tô gầm lên.
Lưu Chiêu Đệ từ trong phòng đi ra, kéo Tô Đại Lực đi vào.
Trong sân bỗng nhiên im phăng phắc.
Âm thanh ồn ào như vậy, bà nội Tô cũng không đi ra, nếu đổi lại là ngày xưa thì bà ta đã đi ra từ lâu rồi.
Những gì xảy ra ngày hôm nay đã gây ra ảnh hưởng lớn đến bà ta, sự việc quá lớn rồi.
“Ông nội, thật ra có một số chuyện cháu đã sớm muốn nói với ông, nhưng lại sợ ông và bà nội không muốn nghe, trong lòng cảm thấy không thoải mái." Tô Kiến Hoành suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định nói ra những lời đó: “Tảo Tảo biến thành bộ dạng như bây giờ, đều là do người lớn dạy dỗ không tốt, thân là anh trai cháu cũng nên chăm sóc tốt cho con bé. Chúng ta đều có trách nhiệm."
“Nếu như ngay từ đầu chúng ta dạy dỗ con bé thật tốt, con bé sẽ đi theo con đường như hiện giờ không?” Trong lòng Tô Kiến Hồng còn có rất nhiều điều muốn nói: “Năm đó bà nội cưng chiều con bé biết bao nhiêu, chỉ cần con bé muốn làm việc gì thì đều thuận theo nó, như vậy có thực sự tốt không?"
Ông nội Tô không nói gì nữa, cũng không biết là do đuối lý hay là không muốn nói chuyện.
Cứ một mực ngồi đó hút thuốc mà không nói gì.
“Ông nội, ông có thể không thích nghe lời con nói, nhưng những gì con nói toàn bộ đều là sự thật. Lỗi lầm của trẻ nhỏ đều do người lớn gây ra. Giống như sự việc ngày hôm nay, mọi người không nghĩ tới tại sao Tảo Tảo lại làm như vậy sao? Sau khi làm ra những việc như thế, làm hại người khác, trong lòng Vãn Vãn sẽ khó chịu như thế nào? Ông chỉ nghĩ đến việc muốn đưa Tảo Tảo ra ngoài chứ không hề muốn con bé bị trừng phạt. Tất cả những gì ông nghĩ đến là liệu gia đình có bị liên lụy bởi con bé hay không, nhưng ông chưa hề nghĩ rằng làm như thế rốt cuộc có đúng hay là không"
Đây là buổi nói chuyện mà Tô Kiến Hoành nói nhiều nhất từ trước đến giờ, trước đây cậu ta chưa bao giờ nói chuyện với ông cụ như vậy, nhưng lúc này không cần biết ông cụ có nghe lọt lỗ tai hay không cậu ta vẫn muốn nói.
“Ông nội, nhà của chúng ta đã bị Tảo Tảo phá hoại rồi, phá tan hoang rồi"
Ông nội Tô vẫn chỉ ngồi đó hút thuốc như cũ và vẫn không nói gì.
Tô Kiến Hoành cảm thấy hơi nản lòng, đột nhiên không muốn khuyên nhủ nữa.
Muốn làm gì thì làm, dù sao thì cái nhà này cũng đã bị phá hoại rồi.
Một người đã tách khỏi nhà như anh ta có thể làm cái gì được?
Dù sao thì sau này không thể vào đại học, không biết có thể tiếp tục học cấp ba hay không cũng không biết chừng, có bị Tô Tảo Tảo ảnh hưởng hay không cũng không rõ nữa.
Cứ như vậy đi.
Tô Kiến Hoành đứng lên: “Ông nội, cháu đi về trước, sau này cháu lại thăm ông"
“Kiến Hoành!” Ông nội Tô đột nhiên hét lên.
Tô Kiến Hoành dừng bước chân, nhưng không có quay đầu lại, bước ra khỏi nhà nội.
Động tác hút thuốc của ông nội Tô cũng dừng lại, buông tay, điếu thuốc rơi xuống trên mặt đất, ông ấy đờ đãn không phát hiện ra.
Không lâu sau, phán quyết của Tô Vũ Đình được đưa ra.
Khi Tô Vãn Vãn nghe được, cô bé không ngờ rằng phán quyết lại được đưa ra nhanh như vậy.
Cô bé còn nghĩ rằng phải đợi một khoảng thời gian dài cơ.
Vào tháng 8, cách đợt xảy ra mâu thuẫn giữa Văn Văn và Tô Vũ Đình và Tô Vũ Đình bị áp giải đến cục cảnh sát không lâu sau, Bộ Giáo dục của tỉnh thành lại lái xe đến.
Đi cùng còn có một người đàn ông trung niên, dáng vẻ ước chừng khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi.
Để tóc húi cua, toàn thân mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn màu xám nhạt.
Kiểu áo Tôn Trung Sơn không dày, bởi vì thời tiết tháng tám vẫn còn rất nóng. Nhưng đối phương mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn, cho dù vải áo có không dày đi chẳng nữa thì vẫn khiến người ta cảm thấy rất nóng.
Nhưng lễ nghi rất được coi trọng, nó khiến giáo sư Lý cảm thấy được sự kính trọng.
Đây là sự tôn trọng đối với các phần tử trí thức.
Sắc mặt của giáo sư Lý hơi dịu dàng xuống.
Ông ta không biết người đàn ông trung niên đó, nhưng ông ta biết những người cùng đến là lãnh đạo của Sở Giáo dục, lần trước họ cũng từng đến thôn Hạ Hà, nhưng bị ông ta từ chối bỏ về.
“Xin chào giáo sư Lý, tôi tên Tưởng Dục, thư ký của phòng thư ký của Bộ Giáo dục, đây là danh thϊếp của tôi. Thư ký Tưởng đưa danh thϊếp của mình cho giáo sư Lý.
Giáo sư Lý không trực tiếp từ chối, người của Bộ Giáo dục đã tới, không phải ông ta cứ muốn từ chối là từ chối được. Ông ta liếc mắt nhìn qua thì thấy trên danh thϊếp có ghi vài chữ “Phòng thư ký Tưởng Dục”, liền gật đầu coi như là chào hỏi.
“Hôm nay tôi đến đây thật ra là vì được sự phân phó của Đặng Công, để tôi qua đây mời ông đến Bắc Kinh dự họp.
← Ch. 258 | Ch. 260 → |