Mẹ Con (4)
← Ch.321 | Ch.323 → |
Cô không phải người khác, cô chính là Sở Phong.
Sở Phong đã từng bị Phúc Đoàn "May mắn" thuận theo cô ta thì sống, chống cô ta thì chết làm hại cửa nát nhà tan.
Đời trước, Sở Phong cũng từng phản kháng, cô và anh trai cố gắng học tập, dựa vào bản lĩnh của mình thi vào trường trung học trong thành phố, không ngờ bị người yêu thích Phúc Đoàn, một tên côn đồ **>,
Sở Thâm cũng bị người thích Phúc Đoàn, một cậu chủ có tiên có thế đánh một trận, què chân.
Về sau, ở thời đại kia, Sở Phong bị Niên Xuân Hoa bức ép gả cho tên côn đồ kia, trí nhớ của cô rất tốt, đã gặp qua là không quên được, không thể quên được từng chuyện từng chuyện, sống sờ sờ phát điên, bị tên côn đồ đánh đến vết thương chồng chất.
Trân Dung Phương thân thể yếu ớt đón cô về quê, Trân Dung Phương liên tiếp gặp phải biến cố lớn như vậy, tinh thân đã không ổn.
Cô ấy hoảng hốt vuốt xoáy tóc của Sở Phong, nói: "Bé con bị dọa ngốc rồi, là linh hồn bị dọa lạc ở nơi khác, mẹ đốt cho con quả trứng thì tốt rồi."
Trân Dung Phương gầy trơ xương nhóm lửa, đốt trứng, thân là mẹ, Sở Phong trong mắt cô ấy vẫn luôn là đứa trẻ.
Cô ấy muốn gọi hồn con gái bị dọa rớt về.
Trân Dung Phương đốt xong một quả trứng, lăn một vòng trên đỉnh đầu, tay chân, trước ngực, phía sau lưng Sở Phong đã tinh thần thất thường, nỉ non: "... Cách núi gọi con, cách núi đáp, cách sông gọi con đi vòng quanh... đừng khiến cha mẹ lo lắng."
Sở Phong là con gái Trần Dung Phương. Dưới ánh mắt của thế tục, Sở Phong không "có phúc" bằng Phúc Đoàn, nhưng cô cũng là bảo bối của cha mẹ, cô bị thương, đau, đều khiến người nhà đau lòng.
Có lẽ là chân thành đả động, sắt đá cũng mòn, biện pháp của Trần Dung Phương thật sự có tác dụng.
Sở Phong tinh thần thất thường, những hồn phách mất mát bị "Kêu" về, lại không có cách nào tiến vào thân thể của mình, chỉ có thể lơ lửng ở không trung, nhìn Trân Dung Phương bị cả nhà Niên Xuân Hoa ức hiếp, nhìn Phúc Đoàn được vạn người vây quanh, lại làm hại mọi người Nhị Ni, Tam Ni thím hai qua loa cả đời như thế nào.
Bị "Phúc khí" của Phúc Đoàn làm hại sao chỉ có mấy người họ?
Có người bởi vì không cẩn thận đụng phải bả vai Phúc Đoàn một chút ở nhà ga, lại vội vàng đi lên xe, chưa kịp xin lỗi, thì đã lên sai xe, bỏ lỡ cơ hội gặp mặt người thân của mình lần cuối.
Sở Phong thậm chí thấy một quyển "Sách"
Quyển sách kia chính là một quyển truyện phúc khí, Phúc Đoàn bên trong là nhân vật chính có phúc, những kẻ xui xẻo bọn họ đều là vai phụ cần bị vả mặt.
Quyển sách này, một nửa đen, một nửa vàng, đặc biệt là tên của Phúc Đoàn được quấn quanh trong một dải vàng và đen.
Sở Phong muốn nhìn rõ thứ vàng đen kia là cái gì, muốn biết rõ lai lịch của Phúc Đoàn, lại không thể nào thấy rõ.
Lúc sau, cô đã trọng sinh, đáng tiếc hồn phách không được đầy đủ, nghĩ lầm đây là xuyên qua.
Vừa rồi Trần Dung Phương yêu quý con cái sốt ruột, trời xui đất khiến lại bổ sung đầy đủ hồn phách của Sở Phong.
Sở Phong ở trong nhà vệ sinh bình ổn tâm trạng, không sao, hiện tại, cùng nhau đều không giống trước. Người của đội sản xuất bởi vì từ mình lao động, không cần cung phụng Phúc Đoàn như tổ tông nữa, cũng có thể sống thật tốt.
Cuộc sống của nhà Sở Phong phát triển không ngừng.
Sở Chí Quốc không cần đi đào mỏ nữa, sẽ không chết... Mấy người Tam Ni cũng sống tốt, càng ngày càng sáng sủa.
Sở Phong cũng không tin, lần này, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, tất cả những người đã từng bị bắt "Quỳ xuống" trước mặt Phúc Đoàn, từng bị Phúc Đoàn hại đoàn kết lại, chẳng lẽ còn không thể thoát khỏi bóng ma của Phúc Đoàn sao?
Phúc Đoàn đã thất thủ vài lần, ngay cả "Phúc khí" cũng có hạn chế không nhỏ.
Tất cả, đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Sở Phong đi ra từ nhà vệ sinh, Trân Dung Phương còn ở trong phòng chưa ra, Sở Phong nói: "Mẹ, mẹ không tới đội phúc nghiệp sao?"
← Ch. 321 | Ch. 323 → |