Bắt Cóc (8)
← Ch.284 | Ch.286 → |
Lúc trước Cố Đình Sâm khống chế quyền hành trong nhà cũng nhiều lần gặp trắc trở, cuối cùng phúc khí của Phúc Đoàn lại giúp đỡ rất nhiều, những người ưu tú hơn Cố Đình Sâm tất cả đều bị đánh bại.
Nhưng bây giờ, Sở Phong muốn thử một lần, người kia gọi là ông lão Diệp Công, nếu như vì Cố Đình Sâm mười một mười hai tuổi vẫn không trở nên cáo già, nhìn thấu anh ta là người có lòng dạ ác độc, ngoài mạnh trong yếu, về sau gia tộc của anh còn có thể để cho Cố Đình Sâm tiến vào vòng trong không?
Sở Phong nghĩ tới đây, nói thử là thử ngay.
Cô thấy Phúc Đoàn không mặc quần áo dày, đế giày giãm đầy bùn, lập tức lớn tiếng nói: "Phúc Đoàn, hôm nay không phải cô bị bệnh sao, sao lại mặc mỏng như vậy, đêm hôm khuya khoắt mà còn ở đây?", cô nhìn Cố Đình Sâm, đồng tử co rụt lại, "Bà nội yêu Phúc Đoàn như vậy, chắc chắn không nỡ để Phúc Đoàn ra ngoài một mình, có phải cậu đã lừa Phúc Đoàn ra ngoài không?"
Một chữ lừa, nghe rất hoang mang.
Ở nông thôn ai không sợ bắt cóc? Một là không có camera, hai là không có bảo vệ. Trong thời đại này thật sự làm gì cũng phải có vé, kẻ bắt cóc rất khó chạy xa và cũng không thể làm giả, nhưng bắt cóc cũng có phương pháp bắt cóc.
Những tên bắt cóc có thuốc, đưa cho những người phụ nữ và trẻ em bị bắt cóc uống, sau đó ngủ thiếp đi, bọn chúng dẫn bọn họ lên núi và băng qua núi. Sau khi đến tay người mua, người mua cũng táng tận lương tâm, lập tức mang phụ nữ và trẻ em bị bắt cóc nhốt ở trong phòng, không cho ra ngoài cũng không cho gặp người khác, rồi từ từ hành hạ.
Lúc đầu không có phiếu vải, vậy thì mặc ít đi, mặc quần áo của những người còn lại trong nhà, tóm lại có rất nhiều biện pháp xấu xa của người bắt cóc.
Bởi vậy, vừa nói đến bắt cóc, Bạch Giai Tuệ và Trân Dung Phương cũng không quan tâm Diệp Công có phải là chuyên gia gì không, người ngày đầu tiên đến đội sản xuất, nếu là cố ý giả vờ thì sao?
Cẩn thận lái thuyền nghìn năm, bây giờ Bạch Giai Tuệ và Trân Dung Phương không thích Phúc Đoàn nữa, nhưng lương tâm làm người sao có thể đứng nhìn thấy Phúc Đoàn thật sự bị bắt cóc chứ?
Lúc này, lập tức Bạch Giai Tuệ và Trân Dung Phương đi tới, một người giữ chặt cánh tay Cố Đình Sâm, một người kéo Phúc Đoàn, đồng thời lớn tiếng hỏi: "Cuối cùng có chuyện gì xảy ra vậy?"
Cố Đình Sâm, Phúc Đoàn:...
Động tĩnh nơi này cũng kinh động đến các đội viên còn chưa ngủ, vừa nghe đến chữ "bắt cóc" này, cho dù là người ngủ cũng phải cố mở mắt dậy giúp đỡ.
Thím Tống và thím Phương còn có một số đội viên nam nữ cầm dao phay từ trong nhà chạy ra. Vì sao là dao phay là vì ở thời đại này lao động tập thể, hơn nữa chuyện luyện sắt thép lúc trước, tuy rằng nhà nhà đều có ruộng đất sở hữu riêng, nhưng mà, không phải tất cả gia đình đều có nông cụ. Phần lớn nông cụ đều ở đội sản xuất, các đội viên mỗi ngày làm xong đều phải trả lại.
Hình thức thường thấy ở nông thôn là: một đại gia đình, mẹ có cuốc, sau đó nếu các con trai ra ở riêng, phần lớn là xây nhà bên cạnh nhà mẹ, mỗi khi đến lúc cần dùng cuốc, mặt dày đi qua mượn.
Nếu như con trai và con dâu được cưng chiều, mẹ sẽ vui vẻ, còn giúp bọn họ dùng đá mài dao mài cái cuốc nhẫn bóng. Nếu như con trai và con dâu được cưng chiều, vậy thì thê thảm rồi, mẹ sẽ nhăn mặt và giản đạo cả nửa ngày, mới lấy cuốc cho bọn họ, con trai và con dâu lấy được cuốc, như được đại xá, nhanh chóng cúi đầu khom lưng cảm ơn rồi sau đó đi trồng trọt mảnh đất nhà mình.
Bây giờ, đám người thím hai Tống... cầm dao phay đi ra, vây quanh Cố Đình Sâm và Phúc Đoàn.
Cố Đình Sâm chưa từng thấy trận chiến này, khuôn mặt âm trâm suýt nữa thì rạn nứt, giải thích với mọi người một lúc, như là: "Tôi chỉ dẫn Phúc Đoàn đi thư giản thôi mà."
← Ch. 284 | Ch. 286 → |