Trộm Tiền (2)
← Ch.170 | Ch.172 → |
Đứa trẻ nhỏ như vậy, phân tích đầu đuôi đều hợp lý, Niên Xuân Hoa ôm Phúc Đoàn: "Tiền của nhà bọn họ nhất định có kỳ lạ! Phúc Đoàn, sau này cháu giúp bà nội trông trừng bọn họ, không thể để bọn họ làm bại hoại tiếng tăm nhà họ Sở chúng ta."
Ngày hôm sau.
Sở Phong, Sở Thâm như thường lệ đi cắt cây ngải cứu, nhân tiện đi tìm vỏ ve sầu, có điều, vào thời điểm này không còn mấy vỏ ve sâu, hai người đều rất thoải mái.
Hai đứa trẻ đeo sọt lên lưng, trong sọt vẫn trống rỗng, đôi tay của Sở Thâm rất khéo léo, dùng cỏ dại làm thành một vòng hoa đẹp, đội lên đầu cho Sở Phong.
Bà Bạch cũng đeo một sọt đầy cây ngải cứu, đặt cái sọt trên bờ ruộng, nghỉ chân.
Bà ấy thở hổn hển, nghỉ một hồi lâu vẫn cảm thấy khó thở, Sở Thâm thấy vậy liền đi đến: "Bà Bạch, cháu đeo sọt giúp bà."
Bà Bạch vội vàng xua tay, bà ấy làm sao có thể để một đứa trẻ xách giúp mình, Sở Thâm lại nói: "Không sao, cháu và em gái là hai người, bà bỏ cây ngải cứu trong sọt chia làm hai phần, hai chúng cháu cống một chút cũng không nặng."
Đây là đường dốc, bà Bạch quả thực rất mệt, vừa rồi còn bị bong gân mắt cá chân.
Bà ấy tóc trắng xóa, ngại ngùng khen ngợi hai đứa trẻ, Sở Thâm nói: "Đây đều là chuyện chúng cháu nên làm, trước đây chúng cháu còn nhặt vỏ ve sầu trong khu đất riêng nhà bà."
Bà Bạch âu yếm nhìn hai đứa trẻ: "Mấy vỏ ve sầu đó, các cháu không nhặt, bà cũng không dùng." Đây cũng là lý do Sở Phong, Sở Thâm thường xuyên giúp mọi người gánh cây ngải cứu, tìm vỏ ve sầu là một chuyện to nhỏ, nếu được người có quyết tâm xuyên tạc, không thể nói thắt một chiếc mũ lông cừu chủ nghĩa xã hội.
Họ có ý tốt với người khác, tuân theo quan niệm không tiết lộ tài sản, yên ổn làm người, bình an làm việc.
Nói một hồi, rất nhanh đã đến nhà bà Bạch.
Nhà bà Bạch có ba đứa con, nhà đều xây sát nhau, Sở Phong, Sở Thâm vừa đặt chiếc túi xuống dưới hiên nhà bà Bạch, liên nhìn thấy Phúc Đoàn được một đám người lớn vây xung quanh.
"Mẹ!" một cô con dâu nhỏ đỏ mặt, sờ bụng: "Con có bầu rồi!"
Người này là vợ của đứa con trai út của bà Bạch, có chút trọng nam khinh nữ, trước đây đã sinh hai đứa con gái, vẫn luôn muốn đẻ cố một đứa con trai, nhưng năm nay uống rất nhiều thuốc Đông y, vẫn không có động tĩnh gì, không ngờ hôm nay lại có bầu.
Bà Bạch gật đầu: "Ừ, vậy con phải giữ gìn sức khỏe thật tốt."
Thấy bà ấy không mặn không nhạt, con dâu út có chút không đành lòng: "Mẹ, lần này, Phúc Đoàn đã nói, đây là con trai."
Bà Bạch suýt nữa tưởng mình điếc: "Ai nói đây là con trai2"
Phúc Đoàn? Là đứa Phúc Đoàn mới bảy tám tuổi đó?
Sở Phong và Sở Thâm nhìn nhau, Sở Thâm nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lai bắt đầu "hiển linh" rồi."
"Thích "hiển linh" như vậy sao không đi đạo quan đi, bưng tượng thần lên, nó ngồi trên đó là được, kẻo người ta tưởng rằng nó là người thường."
Sở Phong không nói gì, cô bé nhớ, Phúc Đoàn đã từng hiển linh như vậy, phúc khí lớn của Phúc Đoàn khiến cô bé ấy trở thành người được tôn trọng khắp nơi, vì thế, Phúc Đoàn sờ vào bụng của một số phụ nữ, một số phụ nữ sẽ mang thai sinh con trai, nếu Phúc Đoàn không sờ vào bụng này, trong bụng mang thai của người phụ nữ đó nhất định là con gái.
Như vậy, một số người đặc biệt tâng bốc Phúc Đoàn, tôn trọng cô bé, nịnh nọt cô bé, những người lớn chín mươi tuổi đều không tốt bằng cô bé.
Trong bối cảnh đó, một số cô con dâu không tin tà ma, thiếu hiểu biết đã bị đánh vào mặt rất đáng thương, những người lớn trong nhà ép bọn họ đến cầu Phúc Đoàn sờ bụng, Phúc Đoàn không sờ, những cô con dâu đó sẽ bị chửi là vô tích sự, vô phúc, đi đến đâu cũng không ngẩng đầu lên được.... Công xã xa gần đều biết có một em bé có phúc linh thiêng như Phúc Đoàn.
← Ch. 170 | Ch. 172 → |