Tách Hộ (5)
← Ch.146 | Ch.148 → |
"Nhưng, trứng trong nhà đã ăn hết, năm sau các con đi học không tiền đóng học. Mẹ tôi còn đổi lương thực của cả nhà lấy phiếu thịt để mua thịt đem đi tặng người ta. Cả nhà, cứ như thế mà bị tan nát, con của em còn chưa được ăn một miếng trứng nào, mẹ mở miệng ra là nói con bé không có phúc không xứng được ăn, chỉ có Phúc Đoàn có phúc, con của em đáng bị khinh bỉ như vậy sao?
Trân Dung Phương rơi nước mắt trong thâm lặng, đều là con dâu của Niên Xuân Hoa, cô ấy hiểu những gì Bạch Giai Tuệ nói: "Nghe em nói, chị dâu đều hiểu, chị dâu có cùng suy nghĩ với em. Nhưng, Giai Tuệ, nếu em còn sống còn có thể tranh giành cho các con của mình, nếu em chết các con của em càng bị ngược đãi. Mặc dù trứng đã bị ăn hết, nhưng gà không có chuyện gì thì vẫn có thể đẻ trứng."
Bạch Gia Tuệ tái mặt: "Vô ích thôi, cho dù có đẻ trứng, cũng không đến được tay em, miệng con em, con em mỗi ngày đều bị nói là không đủ phúc khí, mỗi ngày đều phải chịu sự coi thường, Sở Chí Bình càng giống một kẻ phế vật."
Cô ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt khóc đỏ hoe, sưng phồng: "Chỉ cần anh ta ra dáng đàn ông một chút, cho dù em có chịu bao nhiêu khó khăn, khổ cực, em đều có thể cùng anh ta chung sống tốt đẹp. Nhưng bộ dạng anh ta, không phải chị chưa thấy, em là phụ nữ, em ở nhà có kiếm được bao nhiêu cũng chẳng đủ cho bọn họ phá hoại, em ở nhà không hề có chút quyền lên tiếng, nói là con dâu, nhà bọn họ vẫn cảm thấy con dâu là người ngoài, em có thể làm gì!"
Sở Phong nghe xong trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Điêu mà Bạch Giai Tuệ gặp phải, chính là một vài điều thường gặp đánh vào mặt chị em dâu trong tiểu thuyết Phúc Khí.
Nữ chính phúc khí nhất định phải đạt được sự nuông chiều cực độ của chủ nhà, mới biểu thị đối xử cách biệt có phúc khí, nuông chiêu cực độ đương nhiên là khiến chị em dâu không hài lòng, nhưng, chị em dâu không có cách nào phản kháng, bởi vì ở thời đại này, lẽ nào còn có người sợ ly hôn không thành?"
Nếu đã không dám ly hôn, vậy thì xác định rồi, cộng thêm phúc khí lớn của nữ chính phúc khí, chị em dâu không ngừng bị đánh vào mặt, đến khi nào ngoan ngoãn, can tâm tình nguyện cảm thấy tất cả mọi người đều không thể sánh bằng nữ chính phúc khí.
Bao gồm cả con cái của mình.
Bọn họ đều khiến bản thân và con cái của mình tụt lùi, can tâm tình nguyện cảm thấy những đồ ăn tốt trong nhà, con cái của mình không xứng đáng được ăn, chỉ có nữ chính phúc khí mới xứng, tự nguyện trở thành lá xanh để làm tôn lên lá đỏ.
Thái Thuận Anh, chính là đứa em dâu bị thuần hóa tiếp tay cho giặc.
Trong ký ức của Sở Phong, gia đình Trân Dung Phương sa sút, Sở Thâm trở thành người què, Sở Phong gả cho một tên lưu manh, Niên Xuân Hoa coi thường gia đình họ, cho rằng họ không có phúc. Nhưng, mỗi lần dịp tết, vẫn gọi nhà họ đến thêm người, chịu sự chế giếu.
Sở Phong chịu sự chế giễu, Sở Chí Bình, Sở Chí Mậu giống như mặc quần áo kiểu Tây, thể hiện hành vi đạo đức giả, nhưng khi các con của họ không cẩn thận làm đổ một ly nước trà, nước trà đổ về phía Phúc Đoàn, Sở Chí Bình, Sở Chí Mậu liền tát một bạt tai vào con cái của mình, cúi đầu khom lưng nịnh nọt Phúc Đoàn.
Lúc đó, Sở Phong nghĩ, hóa ra mọi người đều như nhau.
Cô nghèo bên ngoài, bọn họ nghèo bên trong, đều là không có phúc khí, con chó nằm trên đất.
Bạch Giai Tuệ ở kiếp trước không lựa chọn làm một con chó, khi ngày một phát triển ở nhà họ Sở, cô ấy dẫn theo đứa con gái từ nhỏ đã bị đả kích, bị phân biệt đối xử đi đến một nông thôn xa xôi khác, ở kiếp này, Bạch Giai Tuệ là người phản kháng sớm nhất. Chỉ là, nhà mẹ đẻ cô ấy trọng nam khinh nữ, cô ấy thậm chí còn không có mẹ.
← Ch. 146 | Ch. 148 → |