← Ch.246 | Ch.248 → |
Còn một người nữa là Trương Cao An, là giáo viên ngữ văn. Mấy năm nay Trương Cao An làm giáo viên cũng tích được một chút tiền, anh ta là đối tượng của Trần Kiều, Trân Kiều nói nếu anh ta mua nhà, bọn họ sẽ kết hôn, cho nên Trương Cao An tới đăng ký.
Người cuối cùng lại khiến người khác rất bất ngờ, thế mà lại là Phạm Cường và Đàm Thanh. Phạm Cường và Đàm Thanh cũng phân nhà với người nhà, bọn họ phân nhà là vì chia tiền, chia lương thực. Nhưng bây giờ có nhà mới, Đàm Thanh liền động tâm, nói Phạm Cường đi mua, mấy năm nay hai người có con, trong nhà xác thật là không đủ chỗ, hơn nữa phòng ở xưởng rượu rất tốt, anh ta nhìn cũng động tâm, quan trọng là, có thể trả tiên theo kỳ. Tuy rằng mỗi năm sẽ mất hơn 10 đồng tiền lãi, nhưng đối với anh ta chuyện này lại là một chuyện tốt. Bởi vì dù anh ta tự xây nhà, cũng không gom đủ chừng ấy tiền để xây, tự xây nhà cũng không được trả tiền theo kỳ đâu.
Lập tức có 5 hộ ra ngoài ở, có thể nói là vẫn tốt.
Tuy rằng phòng ở song song với nhau, nhưng mỗi phòng đều riêng biệt, đều có tường bao quanh, mỗi phòng ở cách phòng bên cạnh khoảng hai mét, sẽ không ảnh hưởng đến nhau.
Mọi người nghe nói Lâm Dư Dư cũng mua nhà, có chút bất ngờ.
"Bác sĩ Lâm, sao cô lại mua nhà?"
"Đúng vậy bác sĩ Lâm, sao cô cũng mua nhà?"
Lâm Dư Dư: "Hộ khẩu của tôi ở đây, đương nhiên là muốn mua nhà, tôi cũng không thể ở nhà để mẹ nuôi sống cả đời được."
Có người nói: "Nhưng cô là..." Câu tiếp theo còn chưa nói, liền bị người khác kéo lại. Người nọ vốn dĩ muốn nói, nhưng cô là con gái. Con gái dù sớm hay muộn gì thì cũng phải gả cho người ta, mua nhà làm gì? Nhưng mấy lời này, bọn họ đều không dám nói.
Năm phòng đã được định, tiếp theo là chọn vị trí. Lâm Dư Dư chọn một căn ở bên phải, Chương Long chọn căn bên cạnh cô. Trân Hà chọn một căn ở bên trái, Trương Cao An chọn một căn bên cạnh cô ta, bởi vì hai người đều là giáo viên, có thể sẽ thảo luận một số chuyện. Còn Đàm Thanh và Phạm Cường chọn căn phòng chính giữa.
Lâm Dư Dư, Chương Long và Trần Hà là trả tiền một lần, Trương Cao An và Phạm Cường là trả tiền theo kỳ, Trương Cao An chia làm 2 năm, năm nay không tính, nghĩa là đến sau năm 75, sẽ đóng nhiều hơn 20 đồng tiền thủ tục, mà Phạm Cường muộn hơn anh ta một năm, đến sau năm 76, nghĩa là chia làm 3 năm, đây là quy định, không thể lâu hơn. Sở dĩ quy định như vậy, là bởi vì năm 77 là năm sẽ khôi phục kì thi đại học, cho nên Lâm Dư Dư quy định chỉ chia đến năm 76. Nếu không tới năm 77, mọi người đều nương vào chuyện thi đại học mà rời đi, không chịu trả tiên thì phải làm sao?
Vốn dĩ cho rằng bốn căn phòng còn lại sẽ không có ai động đến, nhưng chỉ sau một tuần, toàn bộ đều được bán đi. Một căn là kế toán mua, cho con trai bà ấy làm phòng tân hôn, căn thứ hai là một nhà tương đối khá giả mua, tuy rằng con trai chưa kết hôn, nhưng trước tiên cứ chuẩn bị tốt phòng ở, cuối cùng là nhà đại đội trưởng mua.
Tuy rằng đã mua nhà, nhưng Lâm Dư Dư cũng không vội vàng, tính toán lại một chút, trước tiên cô làm dụng cụ trong nhà.
Phòng ở của xưởng rượu như vậy, còn Phạm ao còn có một viêc rất vui mừng, cam được mùa, có tổng cộng trông 10 mẫu cam, tổng cộng được 2500 cân, quả cam rất nhỏ, bởi vì là năm đầu, cho nên quả không lớn, nhưng rất ngọt. Chủ yếu là vốn dĩ loại cam đó khá ngọt, cho nên sau khi chiết cây mới có thể thành công như vậy. Nhưng, cam không quý như nho, nếu nho là 2 hào một cân, thì giá cam lại rẻ hơn nhiều, bán sỉ chỉ 5 xu một cân, lãi 1250.
Nhưng thời điểm thu hoạch cam không cần phụ nữ cả thôn tới thu hoạch, chỉ cần các thanh niên trong thôn làm, bởi vì quả cam tương đối cứng. So với lợi nhuận của nho, sau khi trừ bớt tiên lương, cũng chỉ lãi 200, tuy rằng có chút tiếc, nhưng thư ký vẫn rất vui mừng bởi vì đó đều là tiên của thôn, dần dần có thể tích tiểu thành đại.
Trong nháy mắt, đã tới năm 76.
Một chiếc ô tô đi vào thôn Phạm.
"Có ô tô con."
"Là ô tô con đó, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ô tô con."
"Oa, đúng thật là ô tô con."
Xe dừng lại ở cửa thôn, hai người đàn ông bước xuống từ trong xe.
"Mau đi gọi đại đội trưởng, có người tới."
"Bộ dạng của hai người kia thật lạ, đêu chưa từng gặp qua."
"Có phải là người ở trên huyện tới không?"
"Chúng tôi đã gặp qua người ở huyện nhưng không giống với bọn họ a."
← Ch. 246 | Ch. 248 → |