← Ch.165 | Ch.167 → |
Thanh niên trí thức xuống nông thôn đợt đầu tiên tâm năm 66, đương nhiên đợt xuống nông thôn sớm nhất là những năm 50, nhưng phổ biến vẫn là năm 66. Nhóm Trần Hà, Đàm Thanh cũng xuống năm 66, cho nên bây giờ đã là năm 70, đều đã qua 20 tuổi, mà ở niên đại này, 20 tuổi đã rất lớn.
Lý Thu Hồng: "Đúng vậy, ngoài Đàm Thanh, Phạm Quốc Đồng cũng nói thích một thanh niên trí thức."
Lâm Dư Dư: "... Với ai vậy?" Không phải là Trân Hà chứ?
Lý Thu Hồng: "Là Trân Hà a."
Lâm Dư Dư cũng có cảm giác như vậy. Ngày đó lúc Tiền Cúc Phân hỏi cô về Trân Hà và Đàm Thanh, cô liền nghĩ, nếu Trần Hà muốn kết hôn, không chừng sẽ đáp ứng. Suy cho cùng điều kiện của Phạm Quốc Đồng ở trong thôn cũng được xem là tốt, trong nhà cũng ít người, tuy trước kia Phạm Quốc Đồng rất hỗn, là tên không có tiền đồ, nhưng mẹ anh ta lại có thể quản được anh ta, hơn nữa Tiền Cúc Phân cũng không phải người không biết cách đối nhân xử thế với con dâu. Cho nên nếu có người toàn tâm toàn ý muốn ở bên cạnh Phạm Quốc Đồng, nói không chừng cũng rất tốt.
Nhưng, vừa nghĩ tới lúc bản thân vừa tới, Trần Hà chăm sóc cô, cô cảm thấy mình nên nhắc nhở Trần Hà về chuyện của Đàm Thanh và Phạm Quốc Đồng. Nếu cô nhắc nhở chuyện này với Trần Hà, trong lòng Trần Hà cũng sẽ hiểu, miễn cho sau này có người nói ra nói vào, đem đối tượng đã kết hôn của Trần Hà ra nói, sẽ rất không tốt.
Lâm Dư Dư nghĩ nghĩ, liền nói với Lý Thu Hồng: "Mẹ nuôi, con đi ký túc xá thanh niên trí thức. Đúng rồi, ở đây có ba cái đèn pin, con, mẹ, với Tiểu Ôn Lễ mỗi người một cái, dùng đèn pin, buổi tối sẽ không cần phải châm dầu hỏa, còn đây là pin để thay." Cô đưa đồ cho Lý Thu Hồng, liền đi ra ngoài. Nhóm thanh niên trí thức đương nhiên đã tan làm, ngoài đồng ít việc, cho nên tan làm sớm, hiện tại đã ăn cơm chiều xong, có người đang ở trong sân nói chuyện phiếm, có người ở trong phòng nghỉ ngơi.
Thấy Lâm Dư Dư tới, tất cả mọi người đang nói đều dừng lại nhìn cô. So với sự vất cả của bản thân, họ rất hâm mộ Lâm Dư Dư. Cho dù là nam thanh niên trí thức hay nữ thanh niên trí thức đều vô cùng hâm mộ. Thậm chí có nam thanh niên trí thức còn nghĩ, nếu có là trở thành đối tượng với Lâm Dư Dư, có phải hay không sẽ... Nhưng ý tưởng này lập tức liên bị gạt bỏ, bởi vì họ nhớ tới những lời mà Lâm Dư Dư nói ở cuộc họp lần trước.
Nếu sau này không thể trở về thành phố, cô sẽ không kết hôn.
Nhưng, bởi vì bị ảnh hưởng chuyện kết hôn của người khác, cho nên nhóm thanh niên trí thức cũng có ý tưởng kết hôn.
Đàm Thanh với Phạm Cường, Trần Hà với Phạm Quốc Đồng, hai cặp đôi này, đã khiến nhóm thanh niên trí thức không khỏi suy nghĩ.
Vốn dĩ mọi người đều nghĩ sẽ chờ, chờ khi quốc gia ban hành chính sách cho họ trở về thành phố, hoặc là chờ quan hệ của người nhà, sẽ giúp bọn họ trở vê thành phố, nhưng cứ chờ rồi lại chờ, người trong nhà cũng bỏ bọn họ, cho nên bọn họ quyết định từ tìm đường đi cho bản thân, mà con đường mà bọn họ tìm được chính là kết hôn.
Nam thanh niên trí thức thì tìm những cô gái bản địa, còn nữ thanh niên trí thức thì tìm những chàng trai bản địa.
Trân Kiều: "A, bác sĩ của chúng tôi tới.". Trần Kiều cũng giống Đàm Thanh, đều là nữ phụ pháo hôi, nhưng Trần Kiều bị đá đi sớm hơn so với Đàm Thanh, bởi vì Trân Kiều không hợp với nữ chính Lâm Yến, mới khiến cô ta dọn ra khỏi phòng. Nhưng ở tình huống hiện tại, đã khác với tình tiết của tiểu thuyết, Trân Kiều đã không phải bia đỡ đạn, Đàm Thanh muốn kết hôn với Phạm Cường.
Nữ thanh niên trí thức ở trong ký túc xá tổng cộng chỉ có năm người, sau khi Lâm Dư Dư và Lâm Yến dọn đi, chỉ còn lại Trân Hà, Trần Kiều và Đàm Thanh, hiện giờ Trần Hà và Đàm Thanh muốn kết hôn, liền chỉ còn Trần Kiều, cô ta sống sẽ rất thoải mái, nhưng trong lòng cũng lo lắng. Không phải là sợ hãi, mà nghĩ đến từng người từng người đều đã kết hôn, cô ta phải làm sao bây giờ?
← Ch. 165 | Ch. 167 → |