← Ch.145 | Ch.147 → |
Phạm Quốc Đống cười hắc hắc: "Đó là cha mẹ vợ hiểu lý lẽ, em yên tâm, anh lập tức liền cưới em, anh sẽ nói với mẹ anh."
Đàm Thanh: "Thím không thích em thì làm sao bây giờ a?"
Phạm Quốc Đống: "Sẽ không, hiện tại mẹ của anh thích nhất là người làm công tác văn hoá, bà ấy muốn tìm cho anh một cô vợ có văn hóa đấy, ngươi là học sinh cao trung, lại thông minh như bác sĩ Lâm, mẹ của anh khẳng định sẽ thích em"
Kỳ thật Lâm Dư Dư cũng không muốn nghe lén, rốt cuộc chuyện này cũng không liên quan hệ gì tới cô, nhưng nghĩ đến hai người Tiền Cúc Phân và Phạm Quốc Đống này, cô vẫn phải nghe một chút. Rốt cuộc Phạm Quốc Đống có thể trở thành công nhân ít nhiều cũng bởi vì nhờ có cô, còn Tiền Cúc Phân, tuy vừa mới bắt đầu, quan hệ giữa hai người các cô cũng không vui vẻ gì, nhưng trong khoảng thời gian này Tiền Cúc Phân đối xử với cô rất nhiệt tình, và tuy phần nhiệt tình này cũng bởi vì cô có thể trở thành nhân viên y tế, nhưng bà ấy cũng không có ác ý. Cho nên, cô liền chú ý thêm một chút.
Huống chi, Đàm Thanh là một trong những nữ phụ quan trọng trong nguyên tác, thủ đoạn khá là lợi hại, rõ ràng cô ta đã cùng Phạm Cường ở bên nhau, hiện tại lại hẹn hò với Phạm Quốc Đống, không biết cô ta đang có ý định gì, Lâm Dư Dư phải lưu ý một chút.
Đàm Thanh: "Vậy anh nói với thím, chúng ta nhanh chóng xác định ngày kết hôn. Kết hôn rồi, nói không chừng em còn có thể tới trường làm giáo viên đâu."
Phạm Quốc Đống không hiểu rõ lắm: "Đã kết hôn rồi, thì có liên quan gì tới việc trở thành giáo viên chứ?"
Đàm Thanh nói: "Chờ sau khi kết hôn rồi, ta chính là người của thôn Phạm gia, vậy thì khi phía trường học tuyển chọn giáo viên, dựa vào đâu mà đem vị trí đó cho thanh niên trí thức chứ? Hẳn là phân một cái cho thanh niên trí thức và phân một cái cho Phạm Ao. Nhưng Phạm Ao không có ai học đến cao trung sinh, bản thân em là con dâu của Phạm Ao, cũng coi như là người Phạm Ao, cái vị trí này không nên dành cho em sao? Hơn nữa, anh là công nhân, mọi người ít nhiều cũng muốn nể mặt mũi của anh, vợ của anh đương nhiên phải làm giáo viên rồi."
Phạm Quốc Đống nghe lời này, cảm thấy cũng có lý: "Vậy anh lập tức nói với mẹ anh, chúng ta mau chóng kết hôn, chỉ khi kết hôn rồi mới được xem là con dâu của Phạm Ao, đính hôn thì không được tính đâu." Anh ta cũng không phải kẻ ngu ngốc, phải nắm cô ta trong tay, mới có thể xem như là người phụ nữ của mình.
Đàm Thanh: "Vậy được rồi, em chờ tin tức tốt của anh." Phạm Cường là tên nhà quê, Phạm Quốc Đống là công nhân, cô đương nhiên sẽ chọn Phạm Quốc Đống. Trong khoảng thời gian này, cô thật vất vả mới câu được Phạm Quốc Đống. Nhưng vấn đề chỗ Phạm Cường có hơi phiên phức, nếu cô ta muốn cùng Phạm Quốc Đống ở bên nhau, vậy phải xử lý thật tốt bên phía gã Phạm Cường kia.
Bất quá, Đàm Thanh đã quyết định cùng Phạm Quốc Đống ở bên nhau. Cô không có hy vọng trở về thành, chẳng lẽ muốn cùng Phạm Cường trải qua cuộc sống cực khổ sao? Cô không muốn đâu. Chỉ nói chuyện trước mắt, người có điều kiện tốt nhất trong thôn này, chính là người đã lên làm công nhân - Phạm Quốc Đống. Trước kia cảm thấy Phạm Quốc Đống là tên lưu manh, cô có chút lo lắng. Nhưng sau khi tiếp xúc cô mới biết được, tuy Phạm Quốc Đống là tên manh, nhưng đầu óc lại rất ngay thẳng, rất ngây thơ. Điều phiền phức nhât chính là mẹ của Phạm Quốc Đống - Tiền Cúc Phân.
Nhưng trong quá trình làm quen với Phạm Quốc Đống, cô đại khái hiểu biết sơ lược về Tiền Cúc Phân, Tiên Cúc Phân thích người đọc sách, và vừa khéo cô còn không phải là người đọc sách sao? Vẫn là học sinh cao trung đâu. Nhà của Phạm Quốc Đống a, có thể cưới được học sinh cao trung như cô, đó chính là tu tám đời.
← Ch. 145 | Ch. 147 → |