Vay nóng Tinvay

Truyện:Thập Niên 70 – Sống Lại Làm Giàu - Chương 086

Thập Niên 70 – Sống Lại Làm Giàu
Trọn bộ 397 chương
Chương 086
Kết phường với anh ba
0.00
(0 votes)


Chương (1-397)

Siêu sale Shopee


"Đúng rồi, nếu không thì thế nào, tôi thấy con tôi đưa đi chế biến, gạo thì thô thêm chút, đã thế vỏ trấu lại nhiều, làm gạo cho lợn ăn, kia không phải nghiệp chướng sao!"

"Hiện tại cuộc sống người trẻ tốt quá, hồi chúng ta còn trẻ còn chẳng có vỏ trấu mà ăn, bã đậu đó là lương thực, rau dại, cỏ, vỏ cây dùng nước để nấu lên ăn."

"Vậy bà còn tốt đấy, còn có củi mà nấu, nhà của tôi không có lấy một bó củi, tôi nhớ rõ tôi đói đến nỗi, xem gì cũng muốn bỏ vào miẹng, ngày ấy à, ai, thật sự là không có thức ăn nóng mà ăn! Nhìn xem hiện tại, thật là tốt, ngay cả đồ ăn đều dùng máy móc chế biến."

Mấy bà bác một lời tôi một câu, bắt đầu kể khổ, nói một hồi mẹ Triệu lại nói với chị ba: "Hiện tại khác với quá khứ, các con muốn bán đậu hũ kiếm tiền, nên dùng máy móc thì phải dùng máy móc, không giống nhà mình ăn, không bao nhiêu, bán thì không phải càng nhiều càng tốt sao? Các con nên tính toán thêm về khoản này."

Chị ba gật gật đầu: "Con xem anh ấy tính thế nào, nhưng mà có lẽ anh ấy sẽ không làm bằng máy đâu, dù sao người anh ấy sai đi làm cũng là con."

Mẹ Triệu lười nói, đều lớn như vậy người, làm cha mẹ, cũng không thể cầm tay chỉ từng thứ một.

Chị ba ngồi đó một chút rồi mang bánh bao mẹ chồng cho quay về, kết quả liền nhìn thấy anh ba tự mình xay đậu.

Xay xong rồi, anh ba đi tới chỗ anh hai nói ngày mai đi chế biến cho anh ta một bao đậu, đưa phí chế biến cho anh hai, ngày hôm sau vẫn như cũ dậy sớm nấu sữa đậu nành, lúc ép đậu kêu hai đứa trẻ con lên hỗ trợ, ép đậu hũ xong rồi, liền đẩy xe đi vào trong thị trấn, toàn bộ quá trình cũng không kêu chị ba một tiếng.

Chị ba cũng không để ý đến anh ta, nên ngủ là ngủ, chị thật muốn nhìn xem anh ba có thể kiên trì đến mấy ngày.

Đậu được chế biến đã xong, anh ba vẫn như cũ làm thủ công một ít, sau đó phân biệt làm ra hai loại đậu hũ khác nhau, một loại là máy móc chế biến, một loại là làm bằng tay, số lượng bằng nhau, đương nhiên giá cũng không giống nhau, làm bằng máy thì lấy giá gốc, làm bằng tay phải đắt hơn năm xu.

"Vợ của tôi xay đậu đến nỗi cánh tay đều sưng vù lên, không có cách nào xay nhiều giống như trước nữa, chỉ có thể làm ra được từng này. Tôi đau lòng vợ tôi, cô ấy quá vất vả rồi, nên đậu bằng tay đắt hơn năm xu, mua chút thuốc với mấy đồ dinh dưỡng cho vợ tôi. Này là đậu làm bằng máy, giá gốc. Tôi buôn bán trung thực, chưa bao giờ lừa gạt người khác, nên bán rẻ thì tôi chưa bao giờ bán đắt lấy một xu, cô xem có phải đậu hũ giống nhau không?" Anh ba nói với người khách mua đậu hũ.

Anh ba quả thực tính toán rất tốt, thấy được vấn đề chỗ xay đậu bằng thủ công, liền đúng lúc điều chỉnh giá cả, khai ra có hai loại đậu hũ riêng.

Đồ hiếm là đồ quý, phàm là có chút ý nghĩ mua bán mọi người đều hiểu đạo lý này, anh ta đương nhiên cũng biết, liền tăng giá của đậu hũ làm bằng thủ công, còn lấy lí do là vợ mình đã mệt không chịu nổi.

Dù sao cũng không phải nói dối, vợ anh ta quả thật mệt đến nỗi cánh tay sưng lên, về phần anh ta đau lòng thế nào, mua những thuốc vầ thực phẩm dinh dương gì cho vợ, có ai lại đi chứng thực đâu? Mấy người đi mua đậu hũ đã số là các bà lão và đám đàn bà con gái, nghe anh ba nói như vậy, lập tức có hảo cảm với anh ta, chẳng qua là đắt hơn năm xu, vẫn có thể trả được, nói gì thì đậu hũ cũng ăn ngon, liền tiêu tiền mua, ra tay mua so với thường ngày còn hào phóng hơn.

"Nhóc con này được đấy, biết thương vợ! Bác mua thêm một miếng đậu hũ, cháu mua thêm nhiều đồ ăn ngon cho vợ nhé." Một bà bác tốt bụng nói.

Anh ba cảm kích nói: "Bác, đàn ông mà không biết yêu thương vợ thì còn được gọi là đàn ông ạ! Cám ơn bác, cháu bán đậu hũ xong phải đi cho vợ cháu chút gì đó để ă!"

Cứ như vậy, cho dù đậu hũ làm bằng máy cũng rất mau bán được hết, sau đó anh ba cầm tiền vội vàng đẩy xe về nhà, chuyện mua thuốc hay đồ ăn cho vợ, đó căn bản là không tồn tại.

Thương vợ? Đương nhiên là anh ta có thương, không thấy hiện tại anh ta đã tự mình xay đậu sao, vậy mà không phải thương sao, phần tiền này kiếm được cũng không dễ dàng, không thể tùy tiện tiêu.

Trở về còn cố ý khoe khoang lí do lừa người ta với chị ba, làm chị ba tức giận không thôi, vốn nhìn anh ta tự mình làm việc mệt nhọc còn có chút mềm lòng, sau khi nghe xong lập tức từ mềm thành cứng.

Anh ba cũng không để ý, kêu con hỗ trợ làm đậu hũ, nhưng dạo này thời gian nghỉ ngơi của anh ta càng ít dần, hơn nữa ăn không tốt, không tới mấy ngày bị bệnh.

"...... Tôi không sống nữa, cứ để cho tôi chết đi! Tiền của tôi!" Anh ba lẩm ba lẩm bẩm.

Anh ta càng để ý số tiền không kiếm được hơn là bệnh của mình.

Chị ba thật sự vừa tức giận vừa khổ sở, bưng nước với thuốc lại đây nói: "Mau uống thuốc đi, đây dùng tiền mua, không thể lãng phí."

Anh ba hiện tại chợt nghe thấy chữ tiêu tiền thì nhạy cảm hẳn, không kiếm được tiền còn tiêu tiền, đây là muốn mạng của anh ta rồi.

"Đồ đàn bà ăn hại, tôi đã nói với cô là không cần đi mua thuốc, cô lại không nghe, này cả bao nhiêu tiền!" Anh ba vừa uống thuốc vừa yếu ớt quở trách vợ mình.

Chị ba lười so đo với anh ta, thấy anh ta uống thuốc xong thì mang bát đi.

"Tôi nói với cô, tôi bị bệnh, cô làm đậu hũ, cứ mang đậu đi chế biến, cô đi làm một mẻ, kêu đám mã đản giúp cô ép, cô kéo xe đi bán...... Khụ khụ khụ!" Anh ba nói không được vài câu đã bắt đầu ho khan.

Sau khi bị bệnh, anh ba toàn nói mấy lời này, chị ba cứ coi như tất cả chỉ là gió thoảng bên tai, ngồi ở trong bếp dùng dầu hoa hồng để bôi lên cánh tay.

"Tôi nói cô có nghe không! Khụ khụ!" Anh ba cao giọng.

Chị ba thật sự là không có cách nào khác, tức giận đồng ý: "Nghe thấy rồi!"

Lúc này chị hai đến đây: "Thím ba, chú ba đã đỡ hơn chút nào chưa?"

"Chị hai đến đấy à? Đỡ hơn chủ rồi, buổi tối còn bị ho khan chút." Chị ba đứng lên mời chị ta vào nhà.

Mùa đông vì tiết kiệm chút, đều chỉ đốt sưởi dưới một cái giường lò, buổi tối cả nhà già trẻ ngủ ở đó, ban ngày lai khách đến thăm cũng ở trong phòng này, ở nông thôn không chia ra phòng ngủ phòng khách rõ ràng.

"Chị hai đến à?" Anh ba nói lầm bầmnói.

Chị hai thấy dáng vẻ của anh ta cũng có chút kinh ngạc, mới vài ngày không gặp mà anh ta đã thế này.

"Sao lại bệnh thành như vậy?" Chị hai ngồi ở bên mép giường được sưởi ấm.

"Thầy thuốc nói là do quá sức, cho nên mới bị cảm hơi nặng." Chị ba rót một bát bát nước ấm cho chị hai.

Chị hai cầm lấy bát nước vào tay nói: "Tôi nói này chú ba, chú đây là kiếm tiền không muốn sống nữa sao, sao có thể làm việc bất chấp như vậy."

Chị ba ngồi xuống ghế, nói: "Đúng vậy, em cũng nói như vậy, nhưng anh ấy đâu có nghe?"

Anh ba thở hồng hộc nói: "Không phải là tôi nghĩ sắp đến năm mới, kiếm thêm chút tiền sao. Nếu như lúc này không bán thêm chút đậu hũ, chờ đến khi bận rồi lấy đâu thì giờ mà bán. Khụ khụ!"

"Cho dù lúc này có thể kiếm thêm, nhưng cũng không thể mặc kệ sức khỏe của mình được, chú xem giờ chú bị bệnh thế này, này còn tổn thất lớn hơn nữa." Chị hai nói: "Bên nào nặng bên nào nhẹ đây?"

Chị ba nói tiếp: "Đúng vậy đấy, em cũng nói như vậy, lúc tay em sưng cả lên cũng đã nói với anh ấy, kêu anh ấy đi xay đậu bằng máy, anh ấy cũng không nghe, tự mình làm, giờ thì hay rồi, đậu hũ cũng bán không được, còn tốn thêm đống tiền, cũng không biết này đầu óc anh ấy nghĩ như thế nào."

"Đều là do đồ đàn bà ăn hại như cô, không có cô tôi cũng không bị bệnh đến thế này đâu!" Anh ba nghe đến đây thì tức đến ngực nghẹn lại.

*Lời editor: Chúc mọi người tối cuối tuần vui vẻ! Dịch bệnh diễn biến phức tạp quá, mọi người giữ gìn sức khỏe nhé ạ! Cái kính cận của mình bị mình lỡ tay làm gãy mất mà đang dịch nên chưa thay được, mình phải vừa dán mắt vào màn hình đúng nghĩa đen vừa soát lại mà chắc vẫn còn sai sót nhiều lắm, mấy chương này có lỗi chính tả gì mọi người thông cảm giúp mình với nha huhu!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-397)