Vay nóng Homecredit

Truyện:Thập Niên 70 – Sống Lại Làm Giàu - Chương 074

Thập Niên 70 – Sống Lại Làm Giàu
Trọn bộ 397 chương
Chương 074
Biết cách dạy chồng
0.00
(0 votes)


Chương (1-397)

Siêu sale Shopee


Chỉ một câu nói bình thường lại giống như một nhát búa giáng mạnh xuống người cô, khiến cô đau đớn tột cùng, kiếp trước anh ấy rốt cuộc đã đợi mình như thế nào? Mỗi lần chờ đợi đều đổi lại là một lần thất vọng, anh vĩnh viễn cũng không thể đợi được người phụ nữ đã thay lòng của mình quay lại.

Sao anh có thể ngốc như vậy chứ!

"Tên ngốc này, tên đại ngốc này!" Chu Mẫn đem theo giọng mũi vừa khóc vừa mắng, chưa từng nhìn thấy ai ngốc nghếch như anh, ngu ngốc, thiển cận!

Diệp Minh Bắc cảm nhận được người ở trong lòng mình nên cười toe toét, ôm lại cô thật chặt: "Mẫn Mẫn, em quay về rồi, thật tốt quá."

Sau khi đưa cô vào đại học, anh luôn nói với người nhà rằng cô sẽ quay lại, nhất định sẽ quay lại.

Thực ra anh biết rất rõ bản thân chẳng qua cũng chỉ đang lừa mình dối người, nhưng anh hoàn toàn không ngờ rằng cô đã thực sự quay lại, thực sự quay lại rồi.

Cô không hề bỏ lại anh, không hề để anh cô đơn một mình.

Hai người sau một thời gian dài mới gặp lại tất nhiên sẽ vô cùng nồng nhiệt, chuyện này đã thu hút không ít người vây xung quanh xem, còn có người nói là làm bại hoại thuần phong mỹ tục, ở bên ngoài ôm ôm ấp ấp khóc sướt mướt còn ra thể thống gì, chuyện này nếu đổi lại là mấy năm về trước thì cả hai đều phạm tội lưu manh rồi.

Hai người rất nhanh đã ổn định lại cảm xúc của mình, Chu Mẫn cũng lười quan tâm xem người khác nhìn như thế nào, chỉ nắm lấy tay của Diệp Minh Bắc, nhất thời không muốn buông ra.

Diệp Minh Bắc cũng không nỡ buông tay cô ra, vừa cười vừa giúp cô xách va li, hai người nắm tay nhau bước đi dưới sự chỉ trỏ của người khác.

"Mẫn Mẫn, có phải em đã chịu ấm ức rồi không? Trong trường học có phải có người bắt nạt em không?" Sau khi đưa cô đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm, Diệp Minh Bắc mới lo lắng nói.

"Không có ai bắt nạt em hết, ai có thể bắt nạt em được chứ? Chỉ là em... tên ngốc này, nếu em không quay về, lẽ nào anh cũng không biết đến tìm em?" Chu Mẫn trừng mắt nhìn anh ta rồi nói.

"Anh sợ sẽ làm em mất mặt." Diệp Minh Bắc sao có thể không muốn gặp cô? Anh rất nhớ cô, nhưng anh là người ở quê, anh sợ rằng nếu bạn bè trong trường biết một sinh viên như cô ấy gả cho một tên nhà quê như anh thì họ sẽ coi thường cô.

"Nói linh tinh, tất cả bạn cùng phòng kí túc của em đều biết chồng em ở dưới quê, chồng của một người bạn cùng kí túc với em còn đưa con lên thăm cô ấy khiến cô ấy rất vui vẻ, nên em cũng chờ mong, nhưng em không chờ được anh, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy chứ?" Chu Mẫn từ bị động đổi thành chủ động, lên án.

Mặc dù Diệp Minh Bắc bị trách móc nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, anh ta nhìn vợ mình với vẻ thăm dò: "Mẫn Mẫn, vậy sau này anh ngồi xe qua nhé?"

"Hỏi em làm gì, em cũng không ngăn được chân của anh, nhưng em nói cho anh biết, bản thân anh mà không chăm sóc tốt cho vợ mình, không qua đánh dấu chủ quyền thì đừng trách em không chịu đựng được sự theo đuổi của người khác." Chu Mẫn hừ một tiếng.

Mặc dù đã trưởng thành rồi, nhưng mỗi khi quay lại thời còn trẻ, đối mặt với người đàn ông này, cô cảm thấy bản thân vẫn còn là một cô gái nhỏ, còn muốn giở trò lưu manh!

"Năm sau anh nhất định sẽ đến!" Diệp Minh Bắc lập tức nói.

Lúc này Chu Mẫn mới nói: "Bây giờ vẫn còn sớm, anh ăn nhanh lên, ăn xong rồi còn vào nhà tắm công cộng tắm rửa!"

"Anh không mang theo quần áo." Diệp Minh Bắc hơi ngẩn người.

"Lúc ở trường em đã bớt chút thời gian may cho anh một cái áo trong rồi, đợi lát nữa có thể thay ra." Chu Mẫn nói.

Diệp Minh Bắc không muốn ăn sủi cảo nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào vợ mình, ánh mắt xanh biếc đó nhìn đến mức khiến cho tim Chu Mẫn đập loạn, nói: "Anh nhìn gì mà nhìn, mau ăn đi!"

Diệp Minh Bắc lại tiếp tục ăn, cùng ăn với cô khiến anh rất nhanh đã ăn xong sủi cảo, cảm giác thoải mái hơn nhiều rồi.

Cũng không để ý đến việc vừa ăn no xong thì không nên đi tắm, hai người cùng vào nhà tắm công cộng vui vẻ tắm rửa.

Hai người lại gặp nhau lần nữa ở cửa nhà tắm.

Chu Mẫn trực tiếp ôm lấy cổ anh, nói: "Minh Bắc, đưa em về nhà nhé!"

Kể từ ngày cô ấy quay về làm lại từ đầu, cô lúc nào cũng nhớ đến Diệp Minh Bắc, nhớ đến kiếp trước ở trong viện dưỡng lão, hai người cùng nhau đi qua quãng thời gian đó, ngoại trừ sự nuối tiếc thì sự kích động sau khi mất đi rồi lại có được càng nhiều hơn.

Ở kiếp này, đối với cô, không có thứ gì quan trọng hơn Diệp Minh Bắc nữa.

Diệp Minh Bắc nghe Chu Mẫn nói như vậy, trong lòng cũng vô cùng ấm áp, chỉ hận không thể nhanh chóng đạp xe về nhà, nói: "Vợ, lên xe, anh đưa em về nhà!"

Hai người vẫn còn ở trên đường lớn, một người phụ nữ lớn tuổi nhìn thấy thế liền cười đùa nói: "Tôi nói này chàng trai trẻ, hai vợ chồng các cậu nếu muốn thân mật thì về nhà rồi thân mật, bên ngoài nhà tắm công cộng lạnh thế này, bị ảnh hưởng thì cũng không tốt đâu nhé."

Diệp Minh Bắc lập tức đỏ mặt.

Bây giờ cũng không còn sung sức như thế hệ sau nữa, Chu Mẫn nghe vậy lại rất bình tĩnh, nhưng cũng biết đây không phải là nơi thích hợp để ôn lại kỉ niệm xưa, cười nói: "Thật ngại quá ạ chị gái, bây giờ chúng em đi đây."

Chị gái đó cười cười nói: "Tình cảm của hai vợ chồng tốt là chuyện tốt. Hôm nay trời lạnh, chị thấy quần áo em mặc cũng hơi mỏng, mau chóng quay về đi, đừng để bị cảm lạnh."

"Cảm ơn chị." Chu Mẫn cười nói, sau đó mới nhìn sang tên ngốc của mình, nói: "Chúng ta về thôi."

Diệp Minh Bắc vừa kéo theo va li hành lí vừa nắm tay Chu Mẫn đi về phía bãi đỗ xe đạp để lấy xe.

Va li Chu Mẫn mang theo hơi to, phải xách tay ngồi ở yên xe phía sau, nhưng Diệp Minh Bắc không cho, va li nặng như vậy, sao có thể dùng tay xách được. Anh buộc va li vào yên xe, sau đó bảo Chu Mẫn ngồi trên cán xe phía trước.

"Em ngồi ở phía trước thì anh có lái xe được không?" Chu Mẫn đảo mắt, nhìn về phía anh ta.

Diệp Minh Bắc nhìn ánh mắt đó, đừng nói là có thể lái xe không, ngay cả lên trời cũng được.

"Em chưa thử thì sao biết được, yên tâm đi, anh không để em ngã đâu. Em tới đây, mặc chiếc áo da cừu này vào." Diệp Minh Bắc lấy ra chiếc áo da cừu mình đem theo rồi mặc cho cô.

"Vậy nếu anh không đạp được thì phải nói đó nhé." Chu Mẫn nghiêng chân ngồi lên phía trước.

Chu Mẫn là người phương Nam, cao hơn một mét sáu mươi, vẫn rất gầy, Diệp Minh Bắc cao hơn một mét tám mươi, cơm nước ở nhà cũng không thiếu thốn, nhìn có vẻ không béo nhưng thực ra vẫn rất khỏe, đừng nói đến việc người mình đang đèo là vợ nên đạp xe vừa chắc vừa nhanh.

Chu Mẫn dựa vào lồng ngực của Diệp Minh Bắc, cảm nhận trái tim mạnh mẽ cường tráng của Diệp Minh Bắc, loại hạnh phúc và thỏa mãn này khiến cô vô cùng hưởng thụ.

"Mẫn Mẫn, em có thấy lạnh không?" Diệp Minh Bắc nói.

"Anh đừng nghe chị gái đó nói, quần áo em mặc đều làm bằng bông, bên ngoài mặc áo khoác bằng vải nỉ, bây giờ còn mặc cả áo da cừu, còn có anh ở đằng sau chắn gió cho em nữa, không lạnh chút nào." Chu Mẫn nói.

"Em ngồi ở phía trước cũng giúp anh chắn gió đó." Diệp Minh Bắc cũng kề sát vào lưng của Chu Mẫn, trong lòng có sự đẹp đẽ không nói thành lời.

"Vậy anh có thích em chắn gió giúp anh không?" Chu Mẫn nói xong liền quay đầu lướt nhẹ qua khuôn mặt của Diệp Minh Bắc.

Sự tác động không thông báo trước này khiến cho Diệp Minh Bắc mất lái, trượt ra khỏi vết bánh xe, hai người cùng ngã vào trong đống tuyết.

"Mẫn Mẫn!" Diệp Minh Bắc sợ hãi, vội vàng kéo Chu Mẫn lại: "Mẫn Mẫn em không sao chứ!"

Chu Mẫn nằm im một chỗ.

"Mẫn Mẫn!" Diệp Minh Bắc sợ hãi cực độ, vội vàng cúi người xuống kiểm tra.

Chu Mẫn đột nhiên kéo anh ta, Diệp Minh Bắc ngã trên người cô, Chu Mẫn hôn anh một cái, sau đó bật cười khúc khích nhìn anh.

Diệp Minh Bắc ngẩn người, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt ửng hồng, nhìn xung quanh không có ai, nhưng cũng chỉ dám vuốt ve khuôn mặt của cô, sau đó ôm cô rồi nói: "Mẫn Mẫn, đừng nghịch nữa, em không bị ngã chứ?"

"Đống tuyết to như vậy, còn mặc dày như vậy, còn là xe đạp nữa chứ, sao em có thể ngã được." Chu Mẫn bật cười.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-397)