Vay nóng Tima

Truyện:Thập Niên 70 – Sống Lại Làm Giàu - Chương 069

Thập Niên 70 – Sống Lại Làm Giàu
Trọn bộ 397 chương
Chương 069
Dạy vợ
0.00
(0 votes)


Chương (1-397)

Siêu sale Lazada


Anh tư qua loa kết thúc, nằm lại về trên giường đất, có chút mệt mỏi nói: "Mệt mỏi rồi đây."

"Lúc này mới được có bao lâu đâu, thế mà đã mệt mỏi rồi." - Chị tư rất là không hài lòng - "Vì con anh không thể chịu khổ một chút được à."

Anh tư lại lười nhác nói: "Ngủ đi, ngày mai còn phải đi lên núi đấy."

Chị tư vô luận thân thể hay cảm xúc đều là cảm thấy có điểm nửa vời, buồn bực mà đẩy đẩy hắn: "Em là muốn nói với anh, nếu không anh cũng thử đi lên trên huyện nhìn xem, chú thím út có thể bán rau bán giá chúng ta cũng có thể, nếu tự dưng gặp được chuyện tốt, chúng ta cũng chiếm được lợi thế tốt!"

"Em còn chưa làm gì đã tính đến chuyện giành chỗ rồi, lại còn chiếm được lợi thế tốt nữa chứ. Được rồi, nhanh đi ngủ đi." - Anh tư nói rồi đánh một cái ngáp, lật người lại.

"Tại sao lại không thể chiếm chỗ trước được?" - Chị tư ý đồ muốn cùng chồng bàn bạc đạo lý - "Đến trước ăn thịt đến sau liền ăn canh, em đây cũng là vì con của chúng ta mà suy nghĩ. Chờ đến khi con mình ra đời, cũng phải có sữa bột để ăn, cũng phải có cơm để ăn, mỗi ngày còn phải có trứng gà, bánh ngọt, bánh trứng. Còn có, em cũng muốn ăn gà, Mã quả phụ cũng được ăn gà, cho nên em không thể không ăn, đây cũng chính là để nối dõi tông đường cho già trẻ nhà họ Triệu, đến lúc đó dáng dấp con chúng ta lớn lên chắc chắn sẽ trắng trẻo mập mập thông minh lanh lợi..."

Nói rồi chị tư không nhịn được vuốt ve lên bụng của mình, tựa hồ như nơi đó thật sự đã có một đứa con.

"Đang nói chuyện với anh đó, anh có nghe hay không?" Chị tư nói được nửa ngày cũng không thấy anh tư trả lời, thanh âm cao lên.

Mà anh tư rất nhanh liền đáp lại, nhưng là một chuỗi tiếng lẩm bẩm cùng ngáy vang đều đều.

Chị tư vô cùng tức giận, trong lòng đã chua chua, lại quyết tâm ác độc, còn không phải là vì không có con sao, đợi đến khi có con, để xem còn dám coi nhẹ lời mình nói không ra cái gì không!

Ở bên gian nhà phía Tây, chị hai lúc này cũng đang cùng anh hai nói về việc Triệu Văn Thao tối hôm qua không có trở về nhà.

"Thím tư nói lão Lục vừa có mối làm ăn rất có giá trị, lại còn có nhân tình bên ngoài nên tối hôm qua mới không có trở về, nghe xong em còn rất muốn cười a." Chị hai nhẹ giọng nói nhỏ.

Anh hai nói: "Thím tư coi bộ rảnh rỗi quá ha."

"Cũng không phải là thím ấy nói, là vợ Vương lão tam nói, anh còn không biết chị ta à, cả cái thôn này việc trong nhà ai chị ta chẳng biết, cũng không biết làm thế nào mà biết được cái việc kia nha."

"Cái chị ấy cũng thực rảnh rỗi quá đi, thử bảo chị ta đi làm quần quật cả một ngày xem còn có tâm tư đi quan tâm đến chuyện của người khác hay không." - Anh hai khinh bỉ nói.

"Đúng vậy đúng vậy, đúng là rảnh rỗi quá ý." Chị hai âm thầm chuyển chủ đề - "Bất quá, chú út khoảng thời gian này ngày nào cũng chạy đến huyện thành, vừa đi liền đi hết cả một ngày, em nghe nói, bối cảnh trên huyện thành này cũng rất loạn, nếu không anh lên đó đi hỏi thăm thử chị cả với cô năm một chút? Vừa vặn anh cũng lâu rồi không có đi xem quang cảnh trên đó thế nào, bằng không làm nhà chồng người ta còn tưởng rằng nhà mẹ đẻ không có ai ngó ngàng gì đến con gái họ, chị cả cùng cô năm đều rất thích ăn dưa muối em ướp, em làm sẵn vài phần, anh mang lên cho hai chị em, lại cho mấy đứa trẻ con một ít táo hồng làm quà, trong nhà cũng không có gì đáng giá, ít nhiều gì cũng xem như là tâm ý của chúng ta."

Anh hai nghe mấy lời đầu vẫn cảm thấy phản cảm, thắc mắc chuyện của chú nó làm cái gì, nhưng về sau càng nghe càng cảm thấy vợ nghĩ như vậy rất chu đáo, đúng vậy, lâu lắm rồi còn chưa có đi thăm hỏi chị cả với con bé năm một chút.

"Thế thì đi thôi, em chuẩn bị đi, chuẩn bị xong thì mình đi luôn. Đúng rồi, đến lúc đó em lấy thêm mấy củ khoai tây với khoai lang đỏ cho hai chị em họ nữa."

Chị hai há mồm muốn cự tuyệt, trong nhà vốn dĩ đồ ăn cũng không nhiều, không đủ để ăn, thế mà còn muốn cầm nốt mấy củ khoai này đi nữa, nhưng nghĩ đến tính tình của chồng, cuối cùng vẫn không tình nguyện mà đáp ứng.

Anh hai đương nhiên là nghe không hiểu vợ đang không vui, vô cùng hài lòng, nháo thì sao chứ, vợ mình vẫn là rất hiền lành.

Chị hai làm như vậy, một là đối với sự tiêu xài Triệu Văn Thao vẫn có điểm hoài nghi, đối với việc Triệu Văn Thao có mối làm ăn buôn bán gì cũng không quá chắc chắn, đặc biệt là lúc trước chị tư kia cũng sẽ không vô tình vô lý mà nói ra chuyện như thế, nhưng cái này mà trực tiếp đi hỏi Triệu Văn Thao, vậy dĩ nhiên là không thể có câu trả lời, chỉ có thể hỏi một chút hai chị em ở trên đó, chắc cũng sẽ biết được vài thông tin.

Thứ hai, cũng là lí do chủ yếu, lấy một chút quà đi thăm hỏi chị cả với chị năm, dĩ nhiên sẽ không phải biếu không, với anh em trong nhà khẳng định sẽ đáp lễ, hoàn cảnh sống của hai chị em trên đó đều tốt hơn so với bọn họ, đáp lễ cũng sẽ không phải ít.

Chị ta hiện tại chỉ hi vọng hai cô chị em này có thể cho bọn họ một chút lợi ích thực tế, thật sự là một mùa đông dài dằng dặc rồi nối tiếp một mùa xuân, nhiều nhân khẩu như vậy, làm sao mà sống được, chị ta quả thật rất sầu muộn.

Ở một bên khác, anh ba lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được.

"Anh sao vậy, mệt à, bên kia vẫn còn một chút thuốc giảm đau, nếu không anh làm một viên đi?" Chị ba nói.

"Không phải, tại hôm nay giường đất có chút lạnh." - Anh ba nói - "Ổ chăn ấm thế nào cũng không át được."

"Em bảo anh đi đốt thêm củi, anh không nghe, hiện tại mới biết lạnh hả. Nếu không để em gọi Mã Đản nằm chung chăn với anh, cha con hai người chen chen chúc chúc cũng ấm áp." Chị ba mặc dù oán trách nhưng vẫn đề nghị nói.

Anh ba nói: "Phải rồi, sao anh không nghĩ ra nhỉ. Con trai, lại đây, cho cha nằm chung chăn cho ấm!"

Mã Đản nằm trong ổ chăn ấm co lại thành một cục, chăn mền phủ kín đầu, nghe thấy tiếng cha gọi liền bất động, toàn bộ quá trình kiên cường giả chết.

Anh ba mắng: "Thằng ranh con, cha nuôi mày lớn từng này, bảo mày cho cha cái chăn ấm cũng không làm!"

Mã Đản nhịn không được tiếp lời: "Ai bảo cha không cho mẹ đốt giường đất, con thấy giường trong phòng chú được đốt nóng cả rồi, chú ý còn không phải lên núi bó củi đâu, cả nhà chúng ta đều lên núi bó củi, mà giường còn bị lạnh như thế!"

Anh ba nghe thế nổi giận: "Mày cả ngày cứ mở miệng ra là chú của mày, sao không đi mà tìm chú của mày ấy!"

"Chú mà cần con thì con đã đi rồi." Mã Đản không chút do dự nói.

"Mày đúng là cái đồ ranh con, phí công tao nuôi dưỡng mày!" Anh ba liền muốn ngồi dậy đánh Mã Đản.

Chị ba giữ chặt anh ta nói: "Được rồi, thân là cha mẹ, cùng con cái so đo lợi hại làm cái gì, em đi đốt thêm tí củi, ngủ giường lạnh dễ bị nhiễm bệnh, làm sao thiếu củi cho được."

"Chính là, mẹ nhìn xem chú út đi, người ta chẳng những được ngủ giường nóng mà mỗi ngày còn được ăn bao nhiêu là đồ ăn ngon." Mã Đản tiếp một câu.

Từ trong chăn Chị ba, Nhị Nha ngẩng đầu lên nói: "Buổi tối con ngửi thấy từ nhà chú út có mùi gì thơm lắm!"

Vừa mới nguôi giận anh ba tức khắc lại nổi trận lôi đình, chị ba tâm tình vui vẻ, đánh yêu con gái hai cái: "Các con còn nói nữa, cha sẽ đánh đòn các con cho mà xem!"

Chị ba thêm vào trên bếp một nồi nước, nhét xuống dưới lòng bếp mấy bó củi, đem củi khô vãi vụn phía trước lòng bếp quét sạch sẽ, sau đó lên giường đi ngủ.

Để giường nóng còn cần thêm chút thời gian, anh ba ngủ không được liền cùng vợ nói chuyện.

"Em nói xem lão Lục hai người chúng nó cũng không tiết kiệm một chút, sau này nó không sợ sẽ nghèo rớt mồng tơi sao?" Anh ba nói.

"Chúng nó chỉ có hai người, hơn nữa nhà mẹ đẻ thím út có điều kiện tốt như thế, có tiêu thế nào hai đứa cũng sẽ không nghèo rớt mồng tơi được." Chị ba nói.

Anh ba có chút tiếc nuối, mở rộng nhưng còn kình tạo, hơn nữa trôi qua đến rất tốt, cái này kêu anh ta không nỡ ăn không bỏ uống cả người sẽ cảm giác thật khó chịu.

"Em nói xem chú sáu thật sự chỉ bán rau bán giá sao, không có làm việc gì khác?"

Chị ba mệt mỏi cả một ngày, cũng thật uể oải, giường dần nóng lên, ứng đáp vài câu liền ngủ mất.

Giường đất ấm áp, anh ba rốt cục duỗi chân ra, vươn vai co giãn thân thể, cảm thấy đây mới là ổ chăn thích hợp để đi ngủ, nhưng trong lòng lại vẫn là nhịn không được suy nghĩ, chú sáu bán rau bán giá còn có thể kiếm được mấy cái tám hào ấy, không có chuyện anh ta lại không làm được. Vả lại, chú sáu nói không chừng còn làm việc khác nữa.

Không được, mình phải đến hỏi thăm nó một chút.

Kỳ thật cũng không thể trách hắn hiếu kì, dù sao ai cũng muốn được ngủ trên một chiếc giường ấm nóng hầm hập, ai cũng muốn được ăn uống ngon lành không lo thiếu thốn mà.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-397)