Truyện:Thẩm Ngữ - Chương 44

Thẩm Ngữ
Trọn bộ 75 chương
Chương 44
vn (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-75)

Chương 44: Tiểu bên trong!? (H)

Diệp Lệ Thành chống tay lên gương, Thẩm Ngữ quỳ xổm phía trước anh, cô ngước mặt ⅼ1ế*〽️ ⓜú·† 𝖉ươ-n-🌀 𝐯-ậ-т, hình ảnh đó thật khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.

Lúc anh say rượu thì ԁ*ươп*🌀 vậ*т không mẫn cảm như lúc bình thường, Thẩm Ngữ 𝖒.ú.† một lúc rồi nhưng nó chỉ ngày càng cứng hơn chứ không có dấu hiệu sắp bắn, cô hầu hạ đến mỏi cả miệng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Ngữ ngồi xuống dựa vào gương, đổi thành dùng tay sóc dương tay, cô trừng mắt nhìn cái thứ đáng sợ đó.

Nhưng dùng tay vẫn không sảng khoái bằng dùng miệng, Diệp Lệ Thành hưởng 'ngọt' rồi thì làm sao chịu được 'nhạt', anh bất mãn đẩy đẩy quy đầu chạm vào môi Thẩm Ngữ, "Tiểu Ngữ dùng miệng."

"Chú chỉ biết cho mỗi chú." Thẩm Ngữ bĩu môi nói, nhưng sau đó vẫn há miệng đưa lưỡi ra hầu hạ 🅓●ươ●ռ●𝐠 vậ●𝖙. Cô tranh thủ lúc Diệp Lệ Thành không thanh tỉnh rồi lải nhải, "May cho chú là em tốt tính nên em mới ngậm nó đấy."

"Tiểu Ngữ giỏi nhất, miệng rất ẩm ướt." Diệp Lệ Thành giống như trẻ con, hỏi gì đáp nấy.

Thẩm Ngữ nổi giận nói, "Em giỏi hay dì Cố giỏi?"

Cơn say khiến Diệp Lệ Thành không thể suy nghĩ được, anh cau mày như đang suy nghĩ vấn đề rất khó nhằn.

Thẩm Ngữ cảm thấy buồn cười, cô ngậm lấy quy đầu rồi dùng sức ⓜ_ú_t, Diệp Lệ Thành ✞●h●ở ◗ố●𝐜, "Như vậy ⓢướ·п·g không chú?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"𝒮_ư_ớ_𝓃_𝐠."

Thẩm Ngữ nhìn chằm chằm Diệp Lệ Thành, "Vậy dì Cố có làm chú 𝖘-ư-ớп-𝖌 được như vậy không?"

Diệp Lệ Thành nhíu mày, suy nghĩ một lúc, "Không biết."

"Không biết có nghĩa là sao?"

"Uyển Như không có ngậm, Tiểu Ngữ ngậm 💲ướ𝖓·ℊ hơn." Diệp Lệ Thành trả lời từng chữ, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Thẩm Ngữ bị chọc cười, Diệp Lệ Thành uống say nhìn có chút ngốc nghếch.

Thật ra cô cũng không có ý muốn so kè gì cả, nếu lựa chọn cùng Diệp Lệ Thành ở bên nhau thì cô phải chuẩn bị tiếp nhận một sự thật rằng anh đã phát sinh 𝐪υ𝖆●𝖓 ♓●ệ với người phụ nữ khác.

Giờ cũng đã hiểu lý do vì sao Diệp Lệ Thành lại có chấp niệm đối với việc khẩu giao đến thế. Thảo nào anh cứ thích bắt cô khẩu giao, thì ra là do anh chưa từng thử nó bao giờ.

Thẩm Ngữ đứng lên, 𝐜●ở●i 🍳ⓤ●ầ●ⓝ ra, áp пgự.𝐜 lên gương rồi nhếch lên ɱô.ռ.🌀 về phía Diệp Lệ Thành. Thẩm Ngữ nhón mũi chân, đưa tay ra sau cầm lấy 𝖉ươп·𝖌 ѵậ·†, dẫn dắt quy đầu trượt xuống chỗ khe hở. Nhưng Diệp Lệ Thành quá cao, d·ư·ơп·ⓖ 𝖛·ậ·𝐭 bị đè xuống rồi nhưng vẫn không đi vào được, Thẩm Ngữ thử vài lần nhưng đều bị trượt ra ngoài.

Thẩm Ngữ vỗ vỗ đùi Diệp Lệ Thành, "Chú ngồi xổm thấp xuống một chút."

Diệp Lệ Thành ngoan ngoãn nghe lời, hạ đầu gối ngồi xổm một góc 135 độ, vật giữa háng vừa lúc ngắm ngay cửa động.

Thẩm Ngữ lần nữa đỡ ԁư·ơ𝖓·𝖌 ⓥ·ậ·t ngay 'lối đi' của mình, quy đầu mới vừa nhợt nhạt đụng vào cửa động thì Diệp Lệ Thành đã theo bản năng đẩy hông về phía trước, 𝒹ươ·n·🌀 ✌️ậ·🌴 liền đi vào hơn phân nửa.

"A a ưm..." Thẩm Ngữ rút tay về, hai tay chống lên mặt kín, giống như con mèo động dục để mặc cho người ta làm.

Thẩm Ngữ 🌴*𝖍*ở ♓*ổ*п 𝖍ể*𝖓, "Chú 𝒸♓_ị_𝐜_ⓗ Tiểu Ngữ ⓢướn●ɢ hơn hay là ⓒh·ị·🌜·𝐡 dì Cố 💰*ư*ớ*𝓃*ⓖ hơn?"

Diệp Lệ Thành liên tục ra vào, không chút do dự trả lời, "Ⓒ.hịc.𝐡 Tiểu Ngữ 𝖘.ướп.ɢ hơn."

Qua vài giây, lại bổ sung một câu, "Tiểu Ngữ chật hơn."

Diệp Lệ Thành không biết nghĩ tới cái gì, anh đột nhiên thúc mạnh, đẩy toàn bộ d-ư-ơⓝ-🌀 ѵậ-𝖙 vào, đỉnh đến mức ruột gan Thẩm Ngữ như muốn trộn chung một chỗ.

"Muốn 🌜♓ị𝖈.h Tiểu Ngữ, Tiểu Ngữ là của tôi, em chỉ có thể bị tôi 𝐜_ⓗ_ị🌜_h."

Bụng Thẩm Ngữ lúc gồ lên một khối nhỏ, lúc lại xẹp xuống, cô bị ◗ươ*п*𝐠 ✔️ậ*ⓣ của Diệp Lệ Thành 𝖙г·ⓐ ✞·ấ·ռ đến kêu "A a" không ngừng. Ban đầu Thẩm Ngữ đứng thẳng nhưng bây giờ cô bị làm đến run chân, cô nhỏ giọng cầu xin Diệp Lệ Thành, "Của chú hết, em cho chú c.♓ịc.ⓗ, chú nhẹ một chút, quá sâu, chịu không nổi ——"

Diệp Lệ Thành say rượu thật sự rất hẹp hòi, anh bắt đầu hỏi 'nợ', "Còn dám đi trực nhật với nam sinh khác nữa không?"

"Không dám không dám! A ư —— bụng sắp thủng rồi..."

Diệp Lệ Thành không buông tha, anh đong đưa eo n●𝖌●𝐡❗ề●𝖓 ⓝá●𝖙 hoa tâm, "Còn dám đi xem phim với nam sinh khác không?"

"A a ... Không, dám..."

"Còn dám không ngậm 𝒹.ươ.𝖓.🌀 ⓥậ.ⓣ tôi không?"

Diệp Lệ Thành 𝐫*ú*† 𝐫*ⓐ gần hết, chỉ chừa lại non nửa quy đầu ở bên trong, sau đó lại ♓𝖚п.ℊ 𝖍.ă𝐧.ℊ đâ.ɱ 𝐯.à.0. Thẩm Ngữ kêu đau một tiếng, cô nhe răng trợn mắt thừa nhận một đòn nghiêm trọng này, "Không dám không dám, chú kêu em ngậm thì em ngậm ngay."

Lúc này Diệp Lệ Thành mới vừa lòng, anh ra vào vài cái rồi đột nhiên hừ một tiếng, lập tức trở mặt.

Diệp Lệ Thành rút 🅓ươ_n_ɢ vậ_ⓣ ra, lật Thẩm Ngữ lại, đưa 𝐝ư*ơ*𝓃*🌀 ⓥậ*† ướt dầm dề đến trước mặt cô.

"Ăn cho tôi."

𝒟ươ-п-🌀 ⓥ-ậ-𝐭 thô to được bao bọc bởi một lớp dịch nhầy trong suốt, thứ đó là của cô... Thẩm Ngữ vô thức kháng cự 𝐝â*m dịch của mình, cô cầm áo lên định lau sạch.

Diệp Lệ Thành ngăn cản động tác của cô, "Ngậm vào."

Thẩm Ngữ sợ hãi đưa lưỡi 𝐥_❗ế_ɱ nhẹ quy đầu, nghĩ đến cái thứ kia của mình, cái mùi ngòn ngọt ngây ngấy ấy cứ kì kì thế nào, Thẩm Ngữ thè lưỡi ra, "Chú ơi em không muốn ngậm."

"Ngậm." Diệp Lệ Thành sau khi say rượu thì càng cố chấp, anh cảm thấy Thẩm Ngữ không khẩu giao cho anh chính là không yêu anh, vì thế anh lập tức thẳng lưng đẩy nó đến bên miệng cô.

Thẩm Ngữ không có chỗ trốn, cô đầu hàng nói, "Được rồi được rồi, chú đừng chọc lên mặt em nữa, em tự làm."

Diệp Lệ Thành tạm thời tin cô một lần, anh như vị vua rũ mắt xuống nhìn cô. Ánh mắt sắc bén ấy khiến Thẩm Ngữ từ bỏ ý định làm qua loa.

Thẩm Ngữ quỳ thẳng gối, cô dùng ngón cái cùng ngón trỏ cố định đầu khấc, quy đầu vừa tròn vừa to, Thẩm Ngữ há miệng ngậm lấy.

Nơi đó là nơi mẫn cảm nhất của Diệp Lệ Thành, Thẩm Ngữ nhợt nhạt phun ra nuốt vào phần đầu, cô dùng lưỡi khiêu khích khe hở niệu đạo.

Khi nãy Diệp Lệ Thành uống rượu, giờ niệu đạo lại bị trêu đùa như thế khiến anh bỗng xuất hiện ý nghĩ muốn đi tiểu, nhưng ԁ●ươ●𝖓●ɢ ✔️●ậ●✞ đang trong trạng thái cương cứng nên muốn tiểu cũng tiểu không ra. Diệp Lệ Thành bị cái cảm giác này chèn ép đến vô cùng khó chịu.

Diệp Lệ Thành chịu không nổi, anh đẩy Thẩm Ngữ - người khiến anh rơi vào trạng thái này ra, sau đó nhào lên đè cô xuống.

Thẩm Ngữ nhếch cao 〽️ô*𝓃*𝐠, bờ 𝖒ôռ.🌀 vừa trắng vừa mềm lại căng tròn, quần còn chưa cởi hết, hai chân khép lại khiến môi â*Ⓜ️ ♓*ộ bị ép như miếng bào ngư.

Diệp Lệ Thành đưa ngón trỏ khều khều chỗ khe hở, cửa động mới vừa bị ⓒ●ⓗ●ị𝖈●♓, hai mảnh â●Ⓜ️ 𝐡●ộ ửng đỏ do bị ✝️●à●𝐧 𝐬●á●𝐭 bừa bãi, hình ảnh này đã 𝐤●í𝖈●𝖍 🌴𝐡●í𝐜●𝒽 sự nguy hiểm trong lòng anh.

Diệp Lệ Thành đưa tay đánh lên bờ mô_ⓝ_🌀 đầy đặn để lại vệt bàn tay đỏ ửng trên đó, Thẩm Ngữ ăn đau nên liền bò lên phía trước để trốn.

"Tha em, chú ơi tha em..."

Bây giờ Diệp Lệ Thành đã tinh trùng lên nào, anh tách hai chân cô ra rồi đ.è 𝖑.ê.𝖓 𝖓.🌀.ườ.ï cô, nhanh chóng thọc 𝐝-ư-ơ-ⓝ-ⓖ ✔️-ậ-† vào, Thẩm Ngữ rê-𝐧 𝐫-ỉ ra tiếng, thứ kia của Diệp Lệ Thành hoàn toàn chế phục cô, khiến cô không cách nào động đậy.

"A a hô..."

𝒟ư·ơn·𝐠 ѵậ·ⓣ của Diệp Lệ Thành là thứ thuốc độc mà cô không thể nào chống cự được, Thẩm Ngữ như một tín đồ dâng lên tiểu huyệt của mình, mặc cho vị thần Lệ Thành bừa bãi.

Cô gái dưới thân kêu ◗*â*m, vặn vẹo không ngừng, điều này chứng tỏ cho anh biết là anh đã chinh phục được cô gái này. Anh chỉ cần động một chút là cô gái này sẽ chảy ra một đống 𝒹·â·𝖒 dịch, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Diệp Lệ Thành muốn nhiều hơn.

Từng thứ trên người Thẩm Ngữ đều thuộc về Diệp Lệ Thành.

Diệp Lệ Thành ♓·υ𝖓·🌀 hă𝐧·🌀 bóp 'ngọn núi' của Thẩm Ngữ, anh dùng sức nắn bóp cho đến khi nó lưu lại dấu đỏ thì mới thôi.

Nhìn xem, đó là dấu vết của anh.

Thẩm Ngữ đã không còn sức phản kháng, cô chôn mặt vào thảm, ⓚ𝐡·é·ρ 𝖍·ờ hai mắt, mặc Diệp Lệ Thành ra vào phóng thích ◗_ụ_𝒸 ν_ọ_𝐧_𝖌.

Không biết qua bao lâu, chất dịch nóng hổi bắn vào bên trong cô, Thẩm Ngữ nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng anh cũng xong.

Nhưng lạ là mặc dù bắn xong nhưng ԁ·ư·ơ·п·ℊ ⓥậ·𝐭 vẫn còn cứng ngắc, tựa như một cây dùi sắt đang cắm bên trong cô vậy.

"Chú đứng lên đi, chú đè em nặng, em mỏi quá." Thẩm Ngữ đẩy đẩy Diệp Lệ Thành.

Diệp Lệ Thành vẫn còn say, anh cọ cọ lên lưng cô, "Không dậy nổi, muốn đi tiểu."

Thẩm Ngữ còn tưởng là Diệp Lệ Thành đang nói giỡn, cô quay đầu nhìn nhìn biểu cảm của anh thì mới nhận ra là anh đang thật sự muốn đi tiểu.

Nhưng, thứ kia vẫn còn ở bên trong cô. Chẳng lẽ Diệp Lệ Thành, Diệp Lệ Thành định tiểu vào bên trong sao!?

Chương (1-75)