Truyện:Thẩm Ngữ - Chương 21

Thẩm Ngữ
Trọn bộ 75 chương
Chương 21
0.00
(0 votes)


Chương (1-75)

Chương 21: ℛ.ú.т г.🅰️, về phòng ngủ 𝐜·𝒽ị·𝐜·𝐡 vợ (H, không có quá trình 𝖈_♓ị_𝒸_𝒽 vợ)

Diệp Lệ Thành tàn nhẫn đâ●Ⓜ️ vài cái, rút 𝒹ư_ơⓝ_g ⓥ_ậ_✞ ra, ép chặt 𝓃●ɢ●ự●↪️ cô lại, đưa 𝐝ươ●𝖓●🌀 νậ●✞ vào trong khe rồi bắt đầu đưa đẩy.

Bởi vì 𝖉ư●ơ●n●🌀 ν●ậ●𝐭 quá dài nên mỗi lần đẩy lên phía trước thì quy đầu luôn chọc trúng môi Thẩm Ngữ, dịch tuyến tiền liệt tanh nồng đung đưa khắp môi cô, mùi nồng đến mức khiến Thẩm Ngữ không thể thở nổi, cô phải nghiêng đầu qua một bên thì mới có thể hít thở được.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Diệp Lệ Thành trừng to hai mắt, tầm mắt nhìn đăm đăm vào 🅓_ư_ơⓝ_ⓖ 𝖛_ậ_т đang đưa đẩy, bầu п.🌀.ự.🌜 trắng tuyết cùng d·ư·ơ·п·🌀 νậ·🌴 đỏ tím tạo nên sự tương phản thị giác mạnh mẽ, điều đó càng 𝐤í🌜●♓ 𝐭●𝒽íⓒ●♓ ⓓụ.↪️ ѵọn.🌀 muốn 𝒸.𝐡ịc.♓ lỗ huyệt của anh hơn.

Diệp Lệ Thành đẩy cô sang tư thế nằm nghiêng, đè chặt hai chân cô lại rồi ↪️_ở_❗ ⓠ_𝐮_ầ_𝖓 lót cô ra. 🅓_ư_ơ_n_ⓖ ѵ_ậ_✝️ dọc theo kẽ 〽️●ô●𝓃●g tàn nhẫn thọc vào 𝖗ú*𝐭 𝓇*a, liên tục cọ lên hai cánh hoa.

Quy đầu cọ đến âm đế rất nhiều lần, mặc dù không trực tiếp đi vào nhưng cũng có thể khiến Thẩm Ngữ 𝖘ướ●п●𝐠 đến run người.

Âm đế liên tục bị 𝐜-ọ 𝐱á-🌴 khiến 𝖐𝐡𝑜●á●❗ 🌜●ả●ⓜ ngày càng dâng lên, bên trong trống rỗng ngứa ngáy như có ngàn vạn con kiến đang bò, dâ-m thủy chảy ra ngoài làm ướt 🅿️·h·â·ⓝ ✝️·♓·â·𝐧, phần vải quần của anh bị dính nước tạo thành một mảng sậm.

Thẩm Ngữ càng thêm khó nhịn, cô đưa tay ra phía sau nắm lấy 𝐝ư_ơ_𝓃_g ✔️ậ_т rồi đặt ngay cửa động, âm thanh mang theo nức nở cầu xin anh, "Khó chịu quá... Hức... Chú tiến vào đi..."

Cửa động lầy lội trơn ướt, quy đầu của anh lại cực kì lớn, mỗi lần anh dùng sức đ·â·Ⓜ️ thì đều sẽ bị trượt lên trên, Thẩm Ngữ gấp đến mức bóp quá mạnh khiến Diệp Lệ Thành bị đau.

"A!" Diệp Lệ Thành kêu lên một tiếng, d●ư●ơⓝ●𝖌 ⓥậ●✝️ bị cô siết trong tay, anh không dám nhúc nhích, "Tiểu Ngữ buông tay, tôi tự đi vào."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Diệp Lệ Thành nói mãi mới dỗ cô buông lỏng tay ra, một tay anh đỡ đùi cô lên, một cái tay cầm 𝖉ươ·𝓃·ⓖ ✅ậ·✝️ đẩy vào cửa động.

Quy đầu mới vừa nhợt nhạt đâ●m ☑️à●o thì cái miệng nhỏ đã gấp gáp 𝖑_❗ế_𝐦 𝐦ú.𝖙, hút chặt xoắn lấy quy đầu.

Anh chăm chú nhìn vào nơi 🌀●1●🔼●𝖔 h●ợ●🅿️, cơ bắp cả người luôn trong trạng thái căng cứng, phần lưng áo sơ mi cũng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, anh kẹ.p 𝖈𝐡ặ.t 〽️ô●𝖓●ℊ một chút rồi thong thả đẩy đưa.

Cảm giác bây giờ hoàn toàn khác với lúc làm cô trong nhà vệ sinh, lần này điện nước đầy đủ, không bị cảm giác khô khốc, Diệp Lệ Thành dễ dàng đưa hết quy đầu vào.

Thẩm Ngữ vùi mặt vào gối để che giấu biểu cảm đau đớn, cô không rên một tiếng, liên tục cắn chặt một góc gối. Mặc dù rất đau nhưng cô vẫn hy vọng mình có thể hiến dâng toàn bộ cho Diệp Lệ Thành.

Chỉ có cách này thì cô mới có thể bước vào lòng anh với tư cách là một người phụ nữ, chứ không phải là "công cụ" trị liệu hay bạn của con gái anh.

Thẩm Ngữ che dấu rất khá, Diệp Lệ Thành hoàn toàn không thấy cô đang chịu đựng đau đớn, anh vẫn tiếp tục đ_â_Ⓜ️ ✅à_𝑜 trong, cắm đến một phần ba, lúc quy đầu đụng đến lớp màng thì Diệp Lệ Thành không tiến thêm bước nữa.

"Hừ..."

Anh ngửa đầu thở ra một hơi, lẳng lặng dừng ở đó cảm nhận 🎋●𝒽⭕á●ï c●ả●𝐦 bị lỗ nhỏ của cô ɱú·ⓣ chặt.

"Chú cử động một chút đi..." Âm thanh Thẩm Ngữ run run, cô nâng đùi cọ cọ anh.

"Cầu xin tôi đi." Diệp Lệ Thành cố ý ⓡú*t 𝖗*𝖆, anh muốn nhìn dáng vẻ dâ·ⓜ đ·ã·п·ℊ của cô.

Thẩm Ngữ độ-п-🌀 †-ì𝓃-♓ lắc lắc 〽️-ôռ-ɢ, "Chú ơi tiến vào đi..."

"Là 𝖈*♓ị*𝐜*h, lặp lại lần nữa." Diệp Lệ Thành không nhanh không chậm, thong thả sờ nắn thưởng thức bầu ⓝ🌀ự·↪️ tuyết trắng.

"Xin chú hãy ↪️♓ịc.h em..." Thẩm Ngữ nức nở nắm lấy tay anh, đưa ngón trỏ vào miệng 𝐥.ⓘế.𝐦 ⓜú-т, "Phía dưới ngứa... A——"

Diệp Lệ Thành cười khẽ ra tiếng, không hề т𝐫_ⓐ 𝐭ấ_n cô, anh chậm rãi đong đưa eo, ôn nhu thọc vào 𝖗*ú*𝖙 г*𝒶, "Thoải mái không?"

"A a ưm... Thoải, thoải mái..." Thẩm Ngữ 𝖗*ê*𝐧 ⓡ*ỉ, khuôn mặt nhỏ vì tình dục mà lộ ra bℹ️ể.𝖚 тì.ռ.h 𝐝â-m đ-ã-ⓝ-ɢ không phù hợp với lứa tuổi.

"Chú đâ●ⓜ sâu thêm một chút..." Cơ thể trống rỗng không chịu nổi, Thẩm Ngữ không thỏa mãn với việc cắm nông, cô muốn cảm giác 🦵.à.〽️ t.ì.n.𝐡 thô bạo, mãnh liệt.

"Ngoan, không thể đâ·Ⓜ️ sâu." Diệp Lệ Thành trấn an ⓗô_𝓃 lên tóc cô, "Tôi sẽ làm nhanh để cho em cao trào."

Anh ôm eo cô rồi tăng nhanh tốc độ.

Thẩm Ngữ thấy anh không có suy nghĩ muốn phá thân mình nên cô quyết đoán đẩy ɱ.ôп.𝖌 về phía sau, định tự mình ⓟ♓●á ✞𝐫●ℹ️п●𝖍.

Diệp Lệ Thành không phải không chuẩn bị, lúc quy đầy thoáng đ-â-m νà-𝑜 đó, anh có thể cảm nhận rõ được lớp màng ấy đang bao bọc lấy anh.

Thẩm Ngữ đau đến mức môi dưới đã bị cắn đến trắng bệch, cong thàⓝ.𝐡 𝒽ì.𝓃.𝒽 cung, nước mắt bắt đầu chảy ra.

Lúc này lý trí và bản năng Diệp Lệ Thành đang vật lộn với nhau, lúc lý trí chiến thắng bản năng thì anh cắn chặt răng căn rút 🅓_ư_ơ_𝖓_g ѵậ_𝖙 ra rồi rời đi. Diệp Lệ Thành sợ nếu cứ tiếp tục ở đây nữa thì sẽ không chống lại được dụ hoặc, anh lảo đảo trốn về phòng ngủ.

Thẩm Ngữ kéo cơ thể còn đang đau đớn nghiêng ngả đi theo anh đến trước phòng ngủ. Cửa phòng ngủ không có đóng chặt mà chừa lại một khe hở. Trong phòng rất tối, không thấy rõ khung cảnh bên trong mà chỉ có thể nghe thấy âm thanh vội vàng 𝒸-ở-𝐢 ⓠ-⛎ầ-п áo của người đàn ông, sau đó là tiếng т.h.ở dố.c cùng ⓡê.n г.ỉ của phụ nữ.

Thẩm Ngữ che miệng ngã ngồi ra trước cửa, nước mắt rơi liên tục chảy xuống.

Người anh yêu trước giờ chỉ Cố Uyển Như vậy nên anh mới không chạm vào cô.

Trong phòng.

Trong bóng đêm, Diệp Lệ Thành hoàn thành cú thúc cuối cùng, để lại тı𝐧.♓ 𝒹.ị🌜.♓ mà Cố Uyển Như hằng mong ước ở bên trong cô ta rồi xoay người nằm ngửa ra.

Cố Uyển Như lấy gối lót dưới 𝐦ôⓝ·ⓖ để tăng khả năng thụ thai.

Diệp Lệ Thành dùng tay chà chà mặt, lúc này trong lòng anh đang rất rối bời, tuy anh tuân thủ hứa hẹn với Cố Uyển Như là không chân chính phát sinh ⓠ⛎a*𝖓 ⓗ*ệ với Thẩm Ngữ, nhưng lúc ⅼà_ɱ ⓣ_ì_n_𝐡 với vợ thì trong đầu anh lại hiện lên gương mặt Thẩm Ngữ đang khóc lóc cầu xin anh.

Bây giờ hẳn là cô đang đau lòng lắm đúng không?

Diệp Lệ Thành tâm phiền ý loạn, anh khoác áo choàng tắm, cầm bao thuốc đi ra ngoài.

"Anh đi đâu?" Cố Uyển Như nghe thấy động tĩnh thì mở miệng hỏi.

"Ra ngoài rít điếu thuốc." Diệp Lệ Thành trả lời.

"Đi đi, tắm xong rồi hẵng về, mùi thuốc không tốt cho em bé đâu." Cố Uyển Như dặn dò nói rồi cẩn thận sờ sờ cái bụng bằng phẳng, giống như bên trong đã có em bé vậy.

Diệp Lệ Thành dừng bước một chút, rũ mắt xuống rồi rời đi.

Đẩy cửa ra thì Diệp Lệ Thành nhìn thấy Thẩm Ngữ đang dựa lưng vào tường ôm đầu gối. Vì cô đang vùi mặt vào gối nên anh không thấy rõ biểu cảm của cô, nhưng từ bả vai đang run run của Thẩm Ngữ thì có thể xác định là cô đang khóc.

Diệp Lệ Thành đóng cửa lại, rút một điếu thuốc ra rồi ngậm vào, bật lửa, lẳng lặng đứng trước mặt cô.

Sau khi điếu thuốc gần tàn hết thì Thẩm Ngữ mới ngẩng gương mặt đã khóc đến đỏ bừng lên. Đôi mắt hẹp dài bây giờ sưng lên đến mức chỉ còn nhìn thấy một khe hở nhỏ, nhìn vừa đáng thương vừa buồn cười.

Diệp Lệ Thành duỗi tay ra trước mặt cô, "Đứng lên đi."

Thẩm Ngữ vừa nghe thấy giọng anh thì nước mắt lập tức chảy xuống.

Cô nỗ lực khắc chế tiếng khóc, hai mắt đẫm lệ bắt lấy tay anh, mượn lực đứng lên rồi ôm chặt lấy anh.

Diệp Lệ Thành giật mình, một lúc sau mới đưa tay ôm lại, anh tựa cằm 🦵*ê*𝓃 đỉ*𝖓*h đầu cô, than nhẹ một tiếng, "Em xem, tôi có vợ rồi, tôi và em không có kết quả đâu, nếu cứ tiếp tục giống như hôm nay thì người bị tổn thương sẽ là em."

Thẩm Ngữ khóc dữ hơn, thanh âm đứt quãng, "Nhưng em chỉ muốn được ở bên chú..."

"Em không sợ bị tổn thương... Chú để em ở bên cạnh chú có được không?"

"Chúng ta vụng trộm thôi, sẽ không ai biết cả, chờ đến khi chú chán em thì em sẽ rời đi..."

"...Được không chú?"

Cô r·⛎·ռ гẩ·ⓨ hỏi anh, nước mắt làm tầm mắt trở nên mơ hồ, thậm chí cô còn không nhìn rõ được người đàn ông trước mặt. Đầu óc Thẩm Ngữ trống rỗng, bây giờ cô chỉ biết liên tục cầu xin lời hồi đáp từ anh.

Chương (1-75)