← Ch.3007 | Ch.3009 → |
Con sói yêu còn lại kinh hãi, thét lên rồi quay đầu bỏ chạy. Ngô Bình chưởng vào lưng nó. Con quái vật mình người đầu sói này lập tức nổ tung, biến thành xương thịt vụn!
Ngô Bình tiến vào hang động. Hang được đào thành nhiều vách ngăn, có tổng cộng hơn một trăm phòng đá, mỗi phòng có từ hàng chục đến hàng trăm người.
Thấy có người bước vào, họ đều rất kinh ngạc. Cơ thể bọn họ đều rất bẩn, quần áo đã lâu chưa thay, có người còn đau ốm hấp hối.
Advertisement
Anh khẽ thở dài, nói với họ: "Tôi đến cứu mọi người. Đi theo tôi".
Tất cả đều sửng sốt, sau đó vỡ oà vui sướng, thi nhau ao ra khỏi hang động.
Advertisement
Hít thở không khí trong lành ngoài hang động, có rất nhiều người đã rơi nước mắt, quỳ gối trước Ngô Bình và cảm kích ơn cứu mạng của anh.
Ngô Bình bảo: "Mọi người ở đây chờ tôi. Để tôi đi giết hổ yêu trước đã".
Ngay sau đó, anh quét thần niệm khắp Ngô Công Lĩnh, chẳng mấy chốc đã khoá chặt một con hổ yêu khổng lồ.
Con hổ này dài hơn mười mét, toàn thân màu vàng kim, có những đường vân hình tròn màu xám, trên trán có một chữ "Vương" rất to màu tím đỏ.
Hổ bị thần niệm khoá chặt, lập tức giận dữ, ngửa đầu gầm vang: "Thần thánh phương nào, dám đến địa bàn của Kim Hổ Vương này làm càn?"
"Ngươi mà cũng dám xưng vương?", bỗng nhiên, một bàn tay khổng lồ có kích thước bằng một mẫu với uy thế kinh người và sát khí vô biên, đã giáng mạnh xuống con hổ ấy.
Con hổ cả kinh, há miệng nhả ra một viên yêu đan màu xám, muốn dùng đan để chống lại đòn tấn công khủng khiếp của Ngô Bình.
Nhưng vô dụng, bàn tay ấy đã trực tiếp lấy đi viên đan ấy. Sau đó một bàn tay khác lại giáng xuống, tựa như hàng nghìn quả núi trấn áp nó vậy.
"Ầm ầm!"
Hổ yêu ngã ập xuống đất, gân cốt gãy nát, nhãn cầu cũng lòi ra ngoài, đau đến mức gào lên thảm thiết.
Một ánh sáng kiếm chiếu xuống, chém đứt cái đầu khổng lồ của nó!
Ngô Bình kích hoạt ánh kiếm. Kiếm khí tung hoành, chém chết mọi yêu vật xung quanh. Cuối cùng, anh tìm được một chiếc nhẫn chứa đồ trên người hổ yêu, bên trong chứa rất nhiều đồ, có khá nhiều linh thạch, thuốc quý, và vài thứ linh tinh khác.
Cất nhẫn vào, Ngô Bình khiêng đầu hổ, dẫn hơn mười nghìn người dân cưỡi độn quang trở về vương cung.
Trong đại viện vương cung của nước Kim Ưng, một ánh kiếm chiếu xuống, hơn mười nghìn người dân xuất hiện trước mặt quan lại. Ngô Bình khiêng đầu hổ về chỗ ngồi, ném đầu hổ xuống rồi nói: "Bệ hạ, tôi đã giết chết hổ yêu rồi!"
Quan lại đều sững sờ. Vu Kiên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cúi người thật sâu trước Ngô Bình: "Cảm ơn Tổng đốc Ngô đã ra tay trượng nghĩa. Người dân nước Kim Ưng sẽ mãi mãi ghi nhớ ân đức to lớn của Tổng đốc Ngô!"
Ngô Bình xua tay: "Ngài hãy mau sai người sắp xếp cho những người dân ngoài kia. Họ đều là những người vô tội mà ngài đã dâng cho hổ yêu".
Vu Kiên vội vàng đi xử lý. Ngồi bên cạnh, Lãnh Như Yên mỉm cười: "Em còn chưa ăn xong bữa mà anh đã giết chết hổ yêu rồi".
Ngô Bình vươn tay ôm Lãnh Như Yên vào lòng: "Như Yên, anh giao cho em chuyện mua đồ nhé. Em có thể ở lại nước Kim Ưng. Quốc vương nể mặt anh, chắc chắn sẽ đối đãi với em như khách quý".
← Ch. 3007 | Ch. 3009 → |