← Ch.1653 | Ch.1655 → |
Mộ Dung Kiều nói: "Tôi cũng đi!"
Cô ấy cho rằng Ngô Bình chắc chắn là đi tìm những m-ỹ ռ-ữ đó, theo nguyên tắc không ăn được phải đạp đổ, cô ấy nhất định không rời anh nửa bước.
Ngô Bình nhún vai: "Được rồi, cô cứ đi theo nếu muốn, lát nữa đừng khóc đấy".
Advertis·𝑒𝖒e·𝐧t
Anh cầm chiếc ô Di Lặc và đi đến một cung điện. Những cung điện này phần lớn không thể ở được, theo ý kiến của anh thì đó thực sự là một sự lãng phí. Thật tiếc khi một căn nhà đẹp như thế mà lại không có người ở.
Theo ℳôռ.𝐠 Trạch, trong mỗi cung điện xảy ra chuyện lạ này đều có một ɢ-❗á-ⓞ ↪️-ⓗ-ủ đã tự ♓*ïế*п ✞*ế trong đó. Ngô Bình cảm thấy rằng ắt hẳn có một lý do nào đó.
Anh đi bộ đến cung điện gần với thánh điện nhất là Phù Sinh điện, phong cách của cung điện mang đậm dấu ấn của chủ nhân.
Advertis𝑒-m-𝖊-ⓝt
Bước vào đại sảnh, Ngô Bình nhìn thấy tất cả đồ đạc trong đại sảnh đều làm bằng gỗ, đều là gỗ trinh nam và gỗ sưa cao cấp, hương gỗ lan xa.
Cũng may ban ngày những cung điện này bình thường, sẽ không có chuyện lạ. Vì vậy, ban ngày sẽ có người quét dọn, cung điện cũng sẽ sạch sẽ, gọn gàng.
Xung quanh điện treo rất nhiều bức tranh vẽ và chữ quý. Trên giá gỗ cũng đầy những đồ chơi các thời. Những cổ vật này đều có chuyên gia kiểm tra định kỳ, thế nên được bảo tồn rất tốt.
Ngô Bình bước vào đại sảnh, hai mắt anh sáng lên, nói: "Thật đáng tiếc khi không có người sống ở một nơi tốt như vậy".
Đúng lúc này, trên mặt đất cách đó không xa xuất hiện một tia khói đen, khói đen ngưng tụ t♓-àⓝ-♓ 𝐡-ì-ռ-♓ người bay về phía Ngô Bình.
Mộ Dung Kiều sợ hãi hét lên và trốn sau lưng Ngô Bình.
Ngô Bình vô cảm, đeo mặt nạ Hắc Thiên lên. Xuyên qua lớp mặt nạ, anh thấy khói đen thực chất là một 👢i_ⓝ_𝖍 𝖍_ồ_п vặn vẹo và vô cùng đau đớn. Sự đau đớn của 𝐥𝒾𝐧·𝖍 ♓ồ·𝓃 khiến một con đường hình thành xung quanh nó, và bên trong con đường đó, những thần lực Hắc Thiên chảy vào từng chút một.
Anh giật mình, nói với Hắc Thiên Thần: "Hắc Thiên Thần, những ɢ❗*á*𝑜 𝐜*𝐡*ủ này trước kia đều bị ông hại khổ thật".
Hắc Thiên Thần lạnh nhạt nói: "Bọn họ tự nguyện ⓗı·ế·n ✝️·ế, ta không é_𝖕 𝒷_υ_ộ_𝖈".
Ngô Bình: "Ông làm cho bọn họ cực kỳ đau đớn, sau đó dùng oán khí mở ra con đường, để thần lực của ông tiến vào thế giới này, tôi nói đúng không?"
Hắc Thiên Thần: "Chính xác".
Ngô Bình: "Dù sao họ cũng là chỗ dựa trung thành của ông. Thật là buồn khi họ có kết cục như vậy".
Hắc Thiên Thần: "Ta sắp giải thoát cho bọn họ đây".
Ngô Bình giật mình: "Ồ? Là như thế nào?"
Hắc Thiên Thần: "Những lⓘ●п●♓ 𝖍●ồ●ⓝ cậu 𝒽𝖎_ế_ռ т_ế trước đây rất mạnh mẽ, và ta đang biến chúng thành trận hồn. Một khi hoàn thành trận hồn, nó có thể thay thế những người này và truyền sức mạnh của ta đến thế giới của cậu".
Ngô Bình: "Thảo nào ông cần tôi hy sinh những 𝖑1𝓃-𝐡 𝒽-ồ-𝖓 mạnh mẽ, hóa ra để làm cái này".
Hắc Thiên Thần: "Đến lúc đó cậu sẽ giúp ta đặt chín trận hồn vào chín vị trí trên thế giới này. Khi chín trận hồn hoàn thiện, chúng sẽ tạo thành một đại trận Hắc Thiên vĩ đại. Bằng cách này, hóa thân mạnh mẽ của ta sẽ giáng xuống thế giới mà cậu đang sống".
Ngô Bình liền cảnh giác: "Ông tới đây làm gì?"
"Đương nhiên ta sẽ không tới một nơi rách nát như vậy. Tuy nhiên, chừa một đường lui cũng không có hại gì", Hắc Thiên Thần nói.
← Ch. 1653 | Ch. 1655 → |