← Ch.080 | Ch.082 → |
Tất cả mọi người vội vàng dịch chuyển tầm nhìn, khi thấy cảnh tượng trước mắt, ai ai cũng đều kinh sợ, mắt đều trợn to hết cỡ khó tin trước những gì vừa xảy ra.
Những bình hoa tinh xảo Bạch Dật Thần đã bỏ ra hai ngàn năm trăm vạn lượng bạc để mua giờ phút này đang rơi xuống đất từng chiếc từng chiếc một, sau một loạt những âm thanh kinh tâm động phách, tất cả chỉ còn là những mảnh vụn.
Bởi chiếc bàn đặt những bình hoa đó đã bị Bạch Dật Vũ xô phải, bàn đổ xuống, bình hoa cũng vỡ, hai ngàn năm trăm vạn lượng cũng phút chốc tiêu tan.
Bạch Dật Vũ giờ phút này đang bổ nhào trên mặt đất. Nàng ta vẫn không nhúc nhích, hai tròng mắt ngây ngốc nhìn những mảnh vỡ trước mặt. Hiển nhiên nàng ta chưa kịp định thần trở lại, hoặc nói chính xác hơn là không thể nào tiếp nhận được hiện thực trước mắt. Lúc này tay của nàng ta vẫn đặt trên những mảnh vỡ. Mảnh vỡ đâm vào tay khiến máu tươi ứa ra nhưng Bạch Dật Vũ lại không hề cảm thấy đau đớn. Giờ phút này, đau đớn trên tay thì có xá gì, hai ngàn năm trăm vạn lượng bạc kia mới thật sự khiến người ta đau lòng. Đau tim quá!
Gương mặt Bạch Dật Thần trong nháy mắt đã trở nên xanh lét. Lúc này, trên mặt y đã không thể tìm được một tia sáng nào, chỉ còn vẻ u ám tựa như mây rền gió dữ ầm ầm kéo đến, u ám một cách đáng sợ, u ám một cách khủng bố. Tròng mắt y gắt gao nhìn những mảnh nhỏ ở trên mặt đất, đôi mắt mở to hết cỡ. Trong đôi mắt đó có sự khó tin và tràn đầy phẫn nộ, có sự lạnh lẽo và đầy vẻ đau lòng.
Hai ngàn năm trăm vạn lượng đâu phải là một con số nhỏ.
"Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?" Bạch Dật Thần đột nhiên tiến lên phía trước túm chặt lấy Bạch Dật Vũ rồi tức giận quát lớn. Con ngươi nhìn thẳng tắp vào Bạch Dật Vũ không che dấu được sự phẫn nộ cùng cực. Nếu Bạch Dật Vũ không phải muội muội ruột thịt của y thì có lẽ lúc này y đã một chưởng đánh chết nàng ta rồi.
"Muội... muội... muội... đại ca..." Bạch Dật Vũ hiển nhiên chưa kịp lấy lại tinh thần, nàng ta lắp ba lắp bắp không nói được một câu hoàn chỉnh.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Dật Thần híp mắt lại, sâu thẳm trong con ngươi hiện lên vẻ âm ngoan, y hung hăng hỏi lại. Vũ nhi không thể nào vô duyên vô cớ lại ngã xuống như vậy! Việc này khẳng định là có vấn đề.
"Đại ca, vừa rồi không biết là ai đá phải chân của muội... Muội nhất thời không đứng vững, muội..." Bạch Dật Vũ nghe thấy Bạch Dật Thần hỏi như vậy mới phục hồi lại tinh thần, nàng ta vội vàng kể lể, trong giọng nói cũng tràn đầy phẫn nộ. Đôi mắt nàng ta nhanh chóng nhìn về phía công chúa Đạt Hề Tĩnh rồi ngoan thanh nói, "Nhất định là cô ta! Nhất định là nữ nhân kia! Vừa rồi cô ta đứng gần muội nhất!".
"Chân của ta đâu có dài như vậy." Công chúa Đạt Hề hơi sửng sốt một chút, vẻ mặt lập tức hiện ra vẻ chế giễu và cười lạnh, khi nói, ả còn cố ý vươn chân mình ra một chút. Quả thật chỗ ả đứng cách Bạch Dật Vũ ít nhất là ba thước, mà chân thì đúng là không thể dài như vậy.
"Với lại, người đứng gần ngươi nhất không phải là đại ca của ngươi sao? Cho nên, người đáng nghi nhất là y mới phải!" Đạt Hề Tĩnh quét mắt liếc nhìn Bạch Dật Thần một cái rồi chậm rãi nói. Lần này ả không hề tỏ ra hấp tấp thiếu suy nghĩ mà phản ứng rất nhanh, lời nói cũng rất sắc bén. Những lúc không háo sắc thì ả cũng khá cơ trí, chẳng qua là ả không chịu nổi dụ hoặc của nam nhân. Mà giờ khắc này, Bạch Dật Thần có là nam nhân cực phẩm thì ả cũng không dung nhập nổi vào mắt.
"Ngươi nói bậy! Thứ này là của đại ca ta, đại ca ta chẳng có lý do gì để làm như vậy cả." Bạch Dật Vũ tức giận nói.
"Ai mà biết được. Biết đâu đấy, có thể y muốn hãm hại kẻ khác thì sao?" Đạt Hề Tĩnh nhìn lướt qua Bạch Dật Thần, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười đầy thâm ý. Lại nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, ả tỏ vẻ tiếc nuối, "Haiza, quả là đáng tiếc!". Nói xong ả liền xoay người rời đi, thân mình lắc qua lắc lại như rắn nước chậm rãi tiến về phía Thái tử.
Bạch Dật Thần nhíu mày lại, y cũng biết Đạt Hề Tĩnh không thể nào làm được chuyện này. Hai tròng mắt đảo một vòng, khi thấy có một hòn đá đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt y lại lộ ra vài phần ngoan tuyệt. Y nhặt viên đá lên rồi ngoan thanh nói, "Không phải có người đá vào mà là có ai đó cố ý ném viên đá này tới.".
"Tức thật, rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai đã làm vậy?" Bạch Dật Vũ nhìn viên đá trong tay Bạch Dật Thần. Nàng ta ngừng lời một chút, ánh mắt chuyển hướng về phía Mạnh Phất Ảnh ở bên kia rồi tức giận quát to, "Là cô ta! Nhất định là cô ta!".
Mạnh Phất Ảnh vẫn ngồi yên trên chiếc ghế mà Phi Ưng đã giúp nàng nâng lên, trên mặt không biểu lộ bất cứ điều gì khác thường, chỉ có ánh mắt là có vẻ vô tình nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất kia. Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ nhúc nhích chậm rãi nói từng chữ, "Nói chuyện phải có chứng cớ, bằng không thì đừng nói bừa đổ tội cho người khác.". Khi nói chuyện, Mạnh Phất Ảnh chẳng thèm nhìn Bạch Dật Vũ cũng không hề nhìn Bạch Dật Thần. Nàng chậm rãi đứng lên đá nhẹ vào cái ghế tựa rồi nói với Bộ Kinh Vũ, "Săn Bảo các ngươi sao lại có cái ghế rách nát thế này! Không chắc chắn gì cả!".
Đôi mắt Bạch Dật Thần nhìn thẳng vào nàng, trong sự rét lạnh còn có vài phần sát ý. Bây giờ y có thể khẳng định chắc chắn là do nàng giở trò quỷ, chỉ tiếc y không có chứng cớ. Bởi vì vừa rồi nàng thiếu chút nữa là ngã xuống, sau tiếng kinh hô của nàng thì tất cả mọi người đều nhìn về phía đó. Khi đó đến chính bản thân mình nàng còn không thể bảo vệ thì làm sao đi hại người khác được. Huống chi lúc đó tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía nàng. Nếu nàng có làm động tác nào khác thường thì chắc chắn không thể vượt qua ánh mắt của nhiều người như vậy. Cho nên hòn đá kia không phải do nàng đá.
"Bạch Dật Vũ, nói chuyện cho cẩn thận! Thất vương phi mà ngươi cũng dám đổ tội sao? Hơn nữa, khi nói chuyện ngươi tốt nhất nên chú ý cho đúng mực một chút, Vương phi là thân phận như thế nào mà một kẻ thường dân như ngươi dám kêu "cô ta, cô ta" loạn cả lên như thế?" Đôi mắt của Hiên Viên Tinh hơi nheo lại, nàng ấy lạnh lùng nói từng chữ một.
Bạch Dật Vũ nhất thời không phản bác được, gương mặt từ từ đỏ lên, nhưng nàng ta cũng không dám chống đối lại Hiên Viên Tinh mà chỉ có thể nhìn về phía Bạch Dật Thần cầu cứu, "Đại ca, làm sao bây giờ?".
Tầm mắt Bạch Dật Thần dần chuyển sang Bộ Kinh Vũ đứng bên cạnh Mạnh Phất Ảnh, con ngươi lạnh như băng càng nhiều hơn vài phần sát ý. Nếu y đoán không sai thì nhất định là do nam nhân này gây ra. Hẳn là lúc phi ra đỡ Mạnh Phất Ảnh thì hắn đã động chân động tay, nhưng lúc đấy tất cả sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía Mạnh Phất Ảnh nên không ai chú ý đến hắn ta cả. Nếu hắn ra tay thì chắc chắn không ai nhìn thấy, như vậy cũng chẳng có chứng cớ để buộc tội. Huống chi, tất cả mọi người đều nhìn thấy hắn ta phi ra để cứu Mạnh Phất Ảnh. Thêm vào đó hắn lại là minh chủ của Săn Bảo, nếu không đủ chứng cớ thì y không thể nào buộc tội hắn được. Y đột nhiên phát hiện việc này căn bản là âm mưu của Mạnh Phất Ảnh và Bộ Kinh Vũ. Trước tiên nàng cố ý thu hút sự chú ý của mọi người để Bộ Kinh Vũ có cơ hội ra tay, sau đó Bộ Kinh Vũ tức tốc chạy đến trước mặt nàng xóa bỏ tất cả hiềm nghi.
Nhưng lúc này cho dù trong lòng y biết rõ đáp án cũng không thể nào nói ra được. Con ngươi lạnh như băng nhìn thẳng về phía Bộ Kinh Vũ, Bạch Dật Thần lạnh lùng gằn từng tiếng, "Thứ này ta chưa mang đi mà đã bị vỡ thành từng mảnh ở đây, Săn Bảo không thể thoát khỏi liên quan, phải chịu một phần trách nhiệm!".
"Thật xin lỗi Bạch công tử! Vừa rồi lúc giao đồ cho công tử ta cũng đã nói từ giờ khắc này trở đi đồ kia không còn liên quan gì đến Săn Bảo nữa. Bạch công tử hoàn toàn có thể đem đồ về, nhưng chính Bạch công tử lại muốn trưng bày chúng ở đây để mọi người thưởng thức. Chuyện xảy ra thế này chúng ta cũng lấy làm tiếc nhưng chỉ có thể bất lực. Huống chi, việc này còn do lệnh muội của công tử gây ra mà không phải do bất cứ vị khách quý nào ở đây cho nên ta thấy việc này Săn Bảo chúng ta không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm nào..." Bộ Kinh Vũ không tỏ ra bực bội hay giận dữ trước sự uy hiếp của Bạch Dật Thần, hắn chỉ thản nhiên phân tích đạo lý. Hắn hơi ngừng lại một chút rồi tiếp tục, "Hơn nữa, nơi đây cũng không phải địa bàn của Săn Bảo mà chỉ là nơi chúng ta mượn tạm để tổ chức hội đấu giá. Nếu Bạch công tử muốn truy cứu trách nhiệm vụ này thì chỉ sợ nên đi tìm Hoàng thượng thôi.".
Khóe môi Mạnh Phất Ảnh giật nhẹ mấy cái, nàng thật không ngờ Phi Ưng mở miệng lại lợi hại như vậy. Tuy hiện giờ Phi Ưng vẫn dùng giọng nói giả nhưng âm điệu trầm thấp của hắn cũng mang theo một loại khí phách làm cho không ai có thể xem nhẹ được.
Hiên Viên Tinh cũng nhìn về phía Bộ Kinh Vũ, nàng vẫn chăm chú dõi theo hắn. Hắn giờ phút này cùng với hắn đêm hôm đó có vài phần tương tự. Cho nên chắc chắn là hắn rồi. Nhưng hắn vẫn không hề nhìn về phía nàng, vẫn như cũ chưa từng chú ý đến nàng. Ngược lại, hắn hình như quan tâm đến Thất tẩu, luôn chú ý đến Thất tẩu.
Bạch Dật Thần bị hắn nói cho á khẩu, bàn tay đang nắm hòn đá đột nhiên siết chặt lại nhưng lập tức buông lỏng ra ngay sau đó, "Chuyện này phải giải thích thế nào? Đây rõ ràng là trò quỷ của các ngươi, còn dám nói không liên quan đến Săn Bảo ư?".
"Bạch công tử có chứng cớ nào chứng minh lệnh muội bị hòn đá này đả thương? Có thể hòn đá này vốn dĩ đã ở đó rồi, chẳng qua lúc trước Bạch công tử không để ý thôi. Bằng không, mời Bạch công tử nói ọi người biết hòn đá này vốn nằm ở chỗ nào? Chỉ cần Bạch công tử có đủ chứng cớ thì Săn Bảo đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm." Bộ Kinh Vũ lại một lần nữa không nhanh không chậm nói, đôi mắt nhìn về phía Bạch Dật Thần hơi hơi hiện lên ý cười.
Hòn đá này chắc chắn không phải ở trên đài nơi hắn đứng, trên đài được quét dọn cực kỳ sạch sẽ, dưới đài không được sạch sẽ bằng nên có một vài hòn đá linh tinh cũng chẳng có gì lạ.
"Ngươi..." Bạch Dật Thần nổi cáu nhưng quả thật không có bất kỳ chứng cớ nào, y lại nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh lạnh lùng nói, "Được, được lắm, ta sẽ nhớ kỹ món nợ ngày hôm nay."
"Tốt, Bạch công tử nhớ kỹ là tốt rồi. Săn Bảo chúng ta lúc nào cũng hoan nghênh công tử đến thanh toán món nợ này." Hai mắt Bộ Kinh Vũ đột nhiên trầm xuống, giọng nói cũng đột nhiên trở nên lạnh lùng và lộ ra vài phần ngoan tuyệt. Hắn biết rõ lời kia của Bạch Dật Thần là nói với Mạnh Phất Ảnh nhưng hắn cũng không do dự mà tiếp lời, đây cũng là lời cảnh cáo Bạch Dật Thần.
Bạch Dật Thần giật mình, thật không ngờ Bộ Kinh Vũ lại bảo vệ nàng như thế. Nhớ đến chuyện hủy hôn lúc trước, trong lòng y lại càng thêm tức giận, nữ nhân này thật đúng là lả lơi ong bướm. Nàng tuy không xinh đẹp nhưng bản lãnh câu dẫn nam nhân thì đúng là không nhỏ.
"Bạch công tử, công tử nên suy xét cẩn thận một chút! Việc này mọi người ai ai cũng chứng kiến rõ ràng, căn bản không hề liên quan gì đến người khác, những lời này của công tử thật sự là..." Trong đám người có kẻ nghe thấy lời nói của Bạch Dật Thần thì không khỏi bất mãn lên tiếng.
"Đúng vậy! Nói chưa biết chừng chính muội muội của công tử không đứng vững tự mình bị ngã còn đi trách người khác đá nàng đó." Lập tức có người phụ họa theo.
Mạnh Phất Ảnh vẫn không hề mở miệng nói câu nào. Giờ phút này chỉ có Phi Ưng lấy thân phận minh chủ của Săn Bảo đứng ra nói chuyện thì mới có sức ép. Mà mỗi câu nói của Phi Ưng đều rất đúng, rất lịch sự, lời nói của hắn còn có cả sự uy nghiêm khiến người ta không dám xem nhẹ.
Ngược lại, lời nói của Bạch Dật Thần lại quá vô lễ.
Khóe môi của Thái tử vẫn lộ ra nụ cười thản nhiên, đôi mắt cũng nhàn nhạt nhìn mọi việc xảy ra trước mắt, không biết y đang suy nghĩ điều gì.
Bạch Dật Thần thấy mọi người nói như vậy thì sắc mặt càng thêm khó coi. Bàn tay nắm viên đá bỗng nhiên siết chặt lại, viên đá trong lòng bàn tay y đã biến thành tro bụi. Tiếng bàn tán xôn xao của mọi người cũng theo đó mà ngừng hẳn. Đôi mắt y vẫn lạnh lùng nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, hận không thể đem nàng xé thành muôn mảnh.
Mạnh Phất Ảnh thản nhiên cầm đại một ly đồ uống rồi từ từ nhâm nhi thưởng thức, hoàn toàn coi Bạch Dật Thần giống như không khí.
Bạch Dật Thần càng thêm tức giận muốn chết nhưng lại cố tình tỏ vẻ cho qua, y nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất mà trong lòng càng thêm đau xót. Y là thương nhân, mà thương nhân thì luôn lấy lợi ích làm trọng. Hai ngàn năm trăm vạn lượng bạc cứ như vậy mà tiêu tán thì y làm sao không đau lòng cho được? Huống chi y đã biết rõ âm mưu của bọn họ mà lúc này lại không thể báo thù. Giờ khắc này, toàn thân y đã toát ra một luồng sát khí lạnh lẽo, không biết là vì đau lòng hay vì tức giận.
"Đi!" Bạch Dật Thần nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất lần cuối rồi nghiến răng nói. Y nhất định sẽ báo thù.
"Bạch công tử, thứ này tuy đã nát rồi nhưng vẫn là của Bạch công tử. Công tử không mang đi sao?" Bộ Kinh Vũ không nhanh không chậm nói.
Sắc mặt Bạch Dật Thần lại trầm xuống, y dừng bước lạnh lùng nhìn Bộ Kinh Vũ một cái nhưng cũng không nói mà chỉ nhanh chóng rời đi.
Bộ Kinh Vũ nhìn Bạch Dật Thần rời khỏi rồi mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó phân phó người bên cạnh mình dọn dẹp những mảnh vỡ kia.
"Thật không ngờ, Bạch Dật Thần bỏ ra hai ngàn năm trăm vạn lượng bạc lại chỉ mua được một bụng tức giận! Đáng thương! Đáng thương!" Thái tử lúc này mới từ từ đi đến bên cạnh Mạnh Phất Ảnh, y vừa cười vừa khẽ nói với nàng.
"Thái tử so sánh thật sinh động!" Mạnh Phất Ảnh nhếch môi thản nhiên nói, nhưng Thái tử đến gần khiến trong lòng nàng thêm phần đề phòng. Nàng biết Thái tử này âm ngoan thủ đoạn đến thế nào, cũng biết rõ thế lực của y. Lần ở Bắc Nguyên, nàng và Hiên Viên Diệp suýt nữa đã chết trong tay y. Lần này Thái tử đột nhiên hồi kinh chắc không phải chỉ vì muốn tham gia một đại hội đấu giá thế này. Y chỉ mượn cớ này để vào kinh mà thôi.
Có điều hội bán đấu giá giờ đã kết thúc, y cũng chẳng còn lý do gì để lưu lại trong kinh thành, dù sao lúc đó Hoàng thượng cũng đã ra lệnh không cho phép y tùy ý hồi kinh.
"Lời khen này nên dành cho kế của nàng chứ không phải cho bổn cung. Nói thật, bản cung thực sự rất tán thưởng..." Thái tử cũng nhẹ giọng đáp lời mà không cần che dấu, có điều giọng nói của y cũng được đè thấp hẳn xuống, chỉ vừa đủ cho bọn họ và mấy người bên cạnh nghe thấy.
Một chuỗi sự việc vừa xảy ra có thể lừa được người khác nhưng không gạt nổi y. Nữ nhân này thật có bản lĩnh. Xem ra lời đồn của thiên hạ cũng tin được vài phần. Cho nên, dù như thế nào y cũng phải nghĩ cách có được nữ nhân này, cho dù không chiếm được hoặc không thể lợi dụng thì cũng phải phá hủy đi ngay. Nhưng nữ nhân thông minh như thế này mà giết đi thì thật quá đáng tiếc.
"Quả là vinh hạnh cho ta!" Mạnh Phất Ảnh hơi hơi run sợ nhưng trên mặt không biểu lộ bất cứ điều gì khác thường. Nàng biết Thái tử rất khôn khéo, y phát hiện ra chuyện vừa rồi cũng là điều dễ hiểu cho nên nàng cũng chẳng cần che dấu nữa.
"Bản cung thích những nữ nhân thông minh, ha ha ha!" Thái tử cười nhẹ thành tiếng, hai mắt vẫn chăm chú nhìn Mạnh Phất Ảnh như trước, "Sau này bổn cung sẽ lưu lại kinh thành, vì vậy bản cung hy vọng nàng có thể cho ta thấy nhiều điều kinh hỉ hơn thế này!" Lời nói của y rất nhẹ và có vẻ lơ đễnh nhưng lại mang theo vài phần uy hiếp khác thường, đặc biệt câu nói "sẽ lưu lại kinh thành" của y khiến Mạnh Phất Ảnh hơi ngưng trệ.
Rõ ràng Hoàng thượng đã nói không cho phép y tự ý lưu lại kinh thành, y dựa vào cái gì mà dám nói sẽ lưu lại kinh thành này chứ?
"Nữ nhân, về sau chúng ta sẽ còn cơ hội gặp nhau." Thái tử thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mạnh Phất Ảnh thì trong con ngươi càng hiện lên vẻ đắc ý, y âm thầm cười khẽ. Lần hồi kinh này y nhất định sẽ tính toán thật kỹ những món nợ trước kia.
"Đi thôi!" Thái tử nói xong thì không chờ Mạnh Phất Ảnh trả lời đã xoay người ra lệnh cho những kẻ đứng sau, trong giọng nói của y hiện rõ sự băng lạnh. Mà y cũng nhanh chóng đi ra ngoài.
Đạt Hề Tĩnh hung hăng nhìn Mạnh Phất Ảnh một cái rồi bước nhanh theo chân Thái tử. Những người khác cũng vội vàng đi theo sau.
"Thất tẩu, huynh ấy có ý gì nhỉ? Sao dám nói là lưu lại kinh thành?" Hiên Viên Tinh vừa rồi đứng bên cạnh Mạnh Phất Ảnh cho nên cũng nghe rõ những lời Thái tử vừa nói. Nhìn Thái tử rời đi, nàng ấy kinh ngạc hỏi lại Mạnh Phất Ảnh.
"Không biết. Nhưng mà lần này Thái tử trở về hùng hùng hổ hổ nên chúng ta không thể không đề phòng." Mạnh Phất Ảnh cũng không biết Thái tử dựa vào cái gì để lưu lại kinh thành nhưng trong lòng nàng cũng đã âm thầm đề phòng. Có điều mọi chuyện phải đợi Hiên Viên Diệp trở về rồi cùng nhau bàn bạc kỹ lưỡng mới được.
Tại đại hội bán đấu giá, Hiên Viên Diệp là người đầu tiên rời đi, tiếp đó là đến Đông Phương Sóc, hiện tại ngay cả Bạch Dật Thần cũng đã đi rồi nên nơi này có hơi vắng vẻ một chút. Có điều mọi chuyện vẫn tiến hành như dự định, sau thời gian nghỉ ngơi, một số xiêm y được mang ra triển lãm. Tất cả mọi thứ đều do Mạnh Phất Ảnh tạo ra.
Hiện giờ nàng đã biết Săn Bảo này là của Hiên Viên Diệp nên tất cả các sản phẩm đều được quy về dưới danh nghĩa của Săn Bảo. Làm vậy cũng khiến Thái tử và những người khác buông lỏng cảnh giác.
Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cho đến khi tan hội vẫn chưa thấy Hiên Viên Diệp quay lại, chỉ có Tốc Phong trở về nhưng lại đưa nàng và Hiên Viên Tinh cùng đi tới Hoàng cung.
Mạnh Phất Ảnh cũng không hỏi nhiều, nhìn gương mặt trầm trọng của Tốc Phong nàng đã đoán ra có chuyện nghiêm trọng, nhưng vì Tốc Phong không nói gì nên nàng cũng không tiện hỏi. Đêm đó nàng ở lại trong Vĩnh Thọ cung cùng với Thái Hậu.
Ngày hôm sau, tại buổi lâm triều...
Thái tử dẫn theo Đạt Hề Nhiên cùng tiến vào đại điện. Dù sao Đạt Hề Nhiên cũng là Thái tử của vương triều Đạt Hề nên Hoàng Thượng đương nhiên phải tiếp đãi chu đáo.
"Không biết Thái tử Đạt Hề có chuyện gì quan trọng mà đột nhiên lại đến vương triều Hiên Viên?" Hoàng thượng bình thản nói chuyện với Đạt Hề Nhiên, khi nhìn đến Thái tử ở bên cạnh thì ánh mắt hơi trầm xuống.
"Hồi Hoàng thượng, hoàng muội yêu mến Thái tử của quý quốc cho nên bổn cung phụng mệnh phụ vương đến đây bàn chuyện đám hỏi." Đạt Hề Nhiên hướng về phía trước rồi trầm giọng nói, nhưng trong đôi mắt đang cụp xuống của gã hình như ẩn chứa điều gì đó.
Hoàng thượng đột nhiên kinh sợ, trăm triệu lần không ngờ Đạt Hề Nhiên lại nói đến chuyện này. Sắc mặt của Hoàng thượng trong nháy mắt trầm hẳn xuống, con ngươi nhìn về phía Thái tử lại càng thêm phần lãnh ý, lần này không biết nó lại muốn gây ra chuyện gì nữa đây?
Trên đại điện, các đại thần cũng xôn xao kinh sợ, bọn họ vừa kinh ngạc vừa có chút không hiểu. Dù sao Thái tử sớm đã có vương phi, hơn nữa Thái tử cũng nổi tiếng âm ngoan thủ đoạn. Công chúa Đạt Hề này sao lại cố tình lựa chọn Thái tử?
Vẻ mặt Hiên Viên Diệp vẫn lạnh như băng không có điều gì khác thường nhưng trong con ngươi đã hiện thêm vài phần sắc lạnh.
"Thái tử Đạt Hề, việc này chỉ sợ không ổn. Triệt nhi sớm đã có vương phi, nếu như công chúa gả cho Thái tử thì chẳng phải sẽ chịu nhiều thiệt thòi hay sao?" Ánh mắt Hoàng Thượng bỗng lóe lên một chút rồi nhìn về phía Đạt Hề Nhiên, từng lời từng lời chậm rãi cất lên. Dù sao công chúa Đạt Hề cũng là công chúa của một nước nên không thể làm thiếp, còn Thái tử phi kia là do Hoàng thượng đích thân phong vị nên không phải cứ nói phế là phế được.
"Bẩm phụ vương, khoảng thời gian trước Thái tử phi của nhi thần bị bệnh nặng đã qua đời rồi. Việc này vốn dĩ nhi thần đã định sớm hồi kinh bẩm báo với phụ vương nhưng lúc đó lại bị người khác ám hại, bản thân thì bị trọng thương nên không hồi kinh được. Vì thế việc này cứ bị trì hoãn đến tận bây giờ. Lần này nhi thần quay về kinh thành cũng nhân tiện mang hài cốt nàng ấy về!" Không đợi Đạt Hề Nhiên trả lời, Hiên Viên Triệt đã lên tiếng mở miệng giải thích trước. Trên mặt y còn mang theo một vẻ trầm trọng, giọng nói trầm thấp có vẻ như đang hết sức thương tâm vì cái chết của Thái tử phi.
Y vừa nói xong, toàn bộ đại điện lại bắt đầu xôn xao kinh hãi.
Thái tử phi đã chết, hơn nữa lại đã chết từ lâu mà bây giờ mới đến kinh thành báo tin. Dù cho lúc trước Thái tử có bị thương thì cũng có thể cho người đến kinh thành báo tin trước cơ mà?
Phụ thân của Thái tử phi vốn là Tả thừa tướng, chỉ vì chuyện của Thái tử nên Tả thừa tướng cũng bị liên lụy. Ông ta cũng là người khôn khéo, trước khi Hoàng thượng xử lý thì đã cáo lão hồi hương trước rồi. Danh tiếng và thế lực lúc trước giờ đã không còn tồn tại cho nên Thái tử cũng chẳng kiêng kị gì.
"Ngươi..." Hoàng Thượng bàng hoàng nhìn Thái tử, trong con ngươi rõ ràng hiện lên sự tức giận, nhưng hiện tại đang trên đại điện, lại còn có Thái tử ngoại quốc đang ở đây nên cũng không thể phát hỏa. Đè nén cơn giận xuống, Hoàng Thượng lạnh lùng nói, "Thái tử phi qua đời là chuyện lớn mà ngươi còn giấu đến tận bây giờ. Hơn nữa Thái tử phi cũng vừa mới qua đời, ngươi chưa gì đã muốn cưới tân nương mới rồi sao?".
"Có gì mà không thể! Hậu cung của Phụ vương chẳng phải hàng năm đều có người cũ chết đi và người mới được tuyển vào hay sao?" Thái tử mỉm cười cất lời đáp trả. Không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người đâu, nữ nhân bên cạnh y nếu y muốn người nào chết thì người đó còn dám sống?
"Ngươi..." Lời nói của Thái tử đánh trúng vào nỗi đau tận sâu trong đáy lòng Hoàng Thượng, làm Hoàng thượng nhớ đến cái chết của Nhu phi, trong con ngươi lại tràn ra sự đau đớn mãnh liệt.
"Huống chi nhi thần và công chúa đều yêu thương nhau. Hiện giờ Thái tử Đạt Hề còn đến tận đây để cầu hôn, chẳng lẽ phụ vương không muốn đồng ý hôn sự này?" Thái tử thấy Hoàng Thượng không nói gì nữa thì gắt gao ép hỏi.
"Đây cũng không phải việc nhỏ, hơn nữa Thái tử phi vừa mới qua đời, hậu sự cũng cần phải làm một cách đàng hoàng chu đáo. Nếu lúc này mà tiến hành hôn sự với công chúa Đạt Hề thì cũng không thích hợp, cho nên mọi việc cần phải được xem xét cẩn trọng." Hoàng Thượng nhíu mày trầm giọng nói, tuy không biết Thái tử muốn làm gì nhưng cũng không thể không đề phòng.
"Phụ vương yên tâm, chuyện của Thái tử phi nhi thần đương nhiên sẽ xử lý thật cẩn trọng, mà công chúa Đạt Hề cũng không để ý đến chuyện này đâu." Khóe môi nhếch cao nở ra một tia cười lạnh, Thái tử lại gắt gao ép người. Vừa nói, y vừa liếc mắt về phía Đạt Hề Nhiên.
Đạt Hề Nhiên hiểu ý liền hướng lên phía trước nói tiếp, "Hoàng thượng, phụ vương ta luôn luôn yêu thương hoàng muội nhất nên mọi chuyện đều chiều theo ý của muội ấy. Tính khí hoàng muội lại rất quật cường, một khi đã quyết định chuyện gì thì không thể không làm đến cùng, hiện giờ muội ấy đã quyết định thành thân với Thái tử của quý quốc thì đương nhiên cũng không so đo mấy chuyện này. Hơn nữa, phụ vương ta cũng sợ hoàng muội bị thiệt thòi nên đã đem quốc bảo của vương triều Đạt Hề là vòng Càn Khôn danh chấn thiên hạ đến đây làm sính lễ hiến tặng cho quý quốc.".
Lời Đạt Hề Nhiên vừa dứt, toàn bộ đại điện trong nháy mắt đều ồ lên. Bọn họ chưa từng nhìn thấy vòng Càn Khôn nhưng đều đã được nghe những truyền thuyết thần kỳ về nó.
Nghe nói có được vòng Cần Khôn thì sẽ có được giang sơn, có được thiên hạ.
Thuở ban đầu vương triều Đạt Hề vốn chỉ là một bộ tộc rất nhỏ, tổng số người cả tộc còn chưa đến một trăm, nhưng nhờ có vòng Càn Khôn này mà bọn họ mới chiếm được một vùng giang sơn rộng lớn, thế lực cũng tương đương với vương triều Hiên Viên.
Bây giờ không ngờ vương triều Đạt Hề lại đem quốc bảo này đến đây, thật khiến mọi người đoán không ra mục đích của bọn họ.
"Ý của phụ vương ta, một là tỏ thành ý với vương triều Hiên Viên, hai là phụ vương ta không muốn hoàng muội phải chịu thiệt thòi gì khi ở bên ngoài..." Trong khi mọi người còn đang râm ran bàn tán thì Đạt Hề Nhiên lại chậm rãi nói tiếp, lời nói của gã rõ ràng có ý muốn Hoàng thượng cho phép Thái tử hồi kinh.
Hiên Viên Diệp nheo mắt lạnh lùng liếc nhìn Đạt Hề Nhiên. Việc này chỉ sợ không đơn giản như vậy!
Cho dù Đạt Hề Tĩnh có thật sự muốn lấy Thái tử thì vương triều Đạt Hề cũng tuyệt đối không mang quốc bảo ra làm của hồi môn thế này, bên trong chỉ sợ đã có âm mưu cực kỳ thâm hiểm.
*****
Huống chi, Đạt Hề Tĩnh chắc chắn không hề có ý muốn lấy Thái tử. Tuy nhiên, trong lúc nhất thời, Hiên Viên Diệp không nghĩ ra nổi bọn họ rốt cuộc đang có ý gì.
" Hả?" Đầu lông mày của Hoàng Thượng hơi hơi nhếch lên, hiển nhiên trong lòng cũng hoài nghi về chuyện này. Đối với Càn Khôn Chuyển trong truyền thuyết kia, ông cũng đã từng nghe đến nhiều. Nhưng bảo vật như vậy, Đạt Hề vương triều tại sao lại có thể đem ra làm của hồi môn cho công chúa được?
" Càn Khôn Chuyển này liệu có thần kỳ như trong truyền thuyết hay không?" Thừa tướng nhìn thấu suy nghĩ của Hoàng Thượng, hơi hơi chuyển hướng về phía Đạt Hề Nhiên, kinh ngạc nói, " Chỉ là tin vịt, Càn Khôn Chuyển này có thể giúp người giành được thiên hạ, làm xoay chuyển thời gian, như vậy sẽ thực hiện được những gì không làm được trong quá khứ ư? Lão thần không tin là có bảo vật thần kì như vậy.
Thừa tướng vừa nói chuyện vừa lắc lắc đầu, trên mặt còn mang theo vẻ hoài nghi.
" Về truyền thuyết xoay ngược thời gian, người biết sự tình cũng không nhiều, nhưng nó thật sự có công năng này. Quốc sư của vương triều Đạt Hề chúng ta đã thử qua, và thành công." Đạt Hề Nhiên hơi cười khẽ, sau đó từ từ nói. Tuy nhiên đối với sự tình này, hắn cũng không nói nhiều. Những chuyện trong hoàng thất đều được giữ bí mật, hắn không nói gì cũng là điều bình thường, cũng chẳng có người nào dám khảo cứu.
Đôi mắt Hoàng Thượng hơi lóe lên, vẻ mặt lúc này như ẩn như hiện một tia khác thường, không biết đang suy nghĩ gì.
" Chỉ cần quay trở lại thì có thể thay đổi sự tình lúc trước, thay đổi kết cục, như vậycó thể cứu được cả người đã chết rồi. Nếu một số sự việc được cải biến thì kết cục sẽ thay đổi, như vậy sẽ chẳng có ai phải chết."Đạt Hề Nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng Thượng, trong con ngươi hiện lên ý cười, lại từ tốn nói.
Trong mắt Hoàng Thượng đột nhiên nổi lên một tia sáng khác thường, dường như muốn bắt thứ gì đó.
" Vớ vẩn, làm sao có chuyện như vậy được? Nếu thật sự có chuyện như vậy thì thế gian này chẳng phải loạn hết rồi sao?" Sắc mặt Mạnh Vân Thiên cũng hơi trầm xuống, nhất là khi nhìn thấy thần sắc của Hoàng Thượng, trong lòng nổi lên một loại dự cảm không tốt, vì thế ông bất chấp cả việc đang đứng trên đại điện, tức giận quát lên.
Hoàng Thượng hơi sửng sốt một chút. Sự hoảng hốt trong con ngươi cũng theo đó mà biến mất dần, nhìn thấy gương mặt tức giận của Mạnh Vân Thiên, Hoàng Thượng khẽ chau mày lại.
" Vạn vật thế gian đều có đặc tính của nó, Hầu gia chưa từng nhìn thấy qua, cũng không có nghĩa là nó không hề tồn tại hay không có khả năng."Đạt Hề Nhiên vẫn bình tĩnh như cũ, trên mặt không có chút khác thường nào.
Trên gương mặt Hiên Viên Diệp cũng ngưng trọng vài phần. Nếu đúng là thứ kia lợi hại như vậy thì tại sao Thái tử lại không sử dụng nó mà quay lại lúc trước khi những việc làm của y bị bại lộ?
Và nói chưa biết chừng, lúc này y đã là Thiên tử, ngồi ở vị trí cao cao tại thượng kia rồi, cũng không cần phải nhọc lòng suy nghĩ cách để trở về Kinh thành.
Cho nên, truyền thuyết như vậy, Hiên Viên Diệp hắn hoàn toàn không tin. Cho dù Càn Khôn Chuyển này là một thần vật thực sự thì cũng không có khả năng như vậy.
Nhưng hắn không biết, Đạt Hề Nhiên cùng Hiên Viên Triệt rốt cuộc đã giao kèo với nhau chuyện gì? Đạt Hề Nhiên vì sao lại phải giúp đỡ Hiên Viên Triệt như vậy?
" Đến cùng có phải là sự thực hay không thì Đạt Hề Thái tử cũng đã cất công đem thần vật đến đây rồi, Phụ hoàng có phải cũng nên tự mình kiểm nghiệm một chút không? Quốc sư của Đạt Hề vương triều lần này cũng đến Hiên Viên vương triều chúng ta, nếu quốc sư trước kia đã thành công thì hiện tại hẳn là...." Khóe môi Hiên Viên Triệt hơi nhếch lên thành nụ cười khẽ, nhìn về phía Hoàng Thượng, nhẹ giọng nói.
Trong thanh âm kia cũng không có mấy phần cảm xúc nhưng trong sâu thẳm con ngươi ẩn chứa sự ngoan tuyệt.
" Vâng! Nếu Hoàng Thượng đã không tin thì đến lúc đó tự mình thử một chút là biết ngay!" Đạt Hề Nhiên phối hợp cùng với Thái tử, lại nói thêm, " Nếu không phải Phụ vương sợ Hoàng muội bị ủy khuất thì nhất định sẽ không dâng quốc bảo này đến đây."
Lông mày Hoàng Thượng càng nhăn lại, đôi mắt cũng ánh lên vẻ trầm tư, từ từ nhìn về phía Thái tử.
" Phụ hoàng, năm đó là lỗi của nhi thần! Nhi thần đã biết sai rồi, khẩn cầu Phụ hoàng tha thứ. Nhi thần nhiều năm như vậy phiêu bạc ở bên ngoài, nhận bao nhiêu khổ cực, nhưng đúng là vẫn chưa bù đắp đủ lỗi lầm đã gây ra. Nhưng, bây giờ nhi thần không thể để công chúa đi theo mình để mà chịu khổ được. Nhi thần khẩn cầu Phụ hoàng cho nhi thần về kinh, cũng là để phụng dưỡng bên Người."
Thái tử đột nhiên quỳ xuống, vẻ mặt vừa trầm trọng vừa đau xót nói.
" Hoàng Thượng, dù lúc trước Thái tử từng có sai lầm nhưng nhiều năm như vậy cũng là đủ rồi. Dù nói như thế nào, Thái tử vẫn là cốt nhục của Hoàng Thượng, chẳng lẽ Hoàng Thượng nhẫn tâm để Thái tử lưu lạc bên ngoài hay sao? Lần trước, nếu không phải bản cung trùng hợp cứu được Thái tử điện hạ, chỉ sợ hiện thời Thái Tử cũng không còn được nhìn thấy Hoàng Thượng!" Đạt Hề Nhiên thấp giọng nói.
Đạt Hề Nhiên hơi ngừng lại một chút, nhẹ nhàng thở dài một hơi, rồi mới nói tiếp: "Thái tử điện hạ lưu lạc bên ngoài luôn bị người ta đuổi giết, tùy thời mà nguy hiểm đến tính mạng. Phụ vương ta làm sao có thể để Hoàng muội chịu nguy hiểm như vậy, cho nên mới không tiếc xuất ra Càn Khôn Chuyển, chỉ mong Thái tử được hồi Kinh, an cư lập nghiệp cùng Hoàng muội."
Đôi mắt Hoàng Thượng lại lóe lên, chuyện năm đó của Thái tử, hắn vốn dĩ cũng có chút thiên vị. Khi đó hắn cũng vì Diệp nhi nên mới đuổi Thái tử ra khỏi Kinh thành. Bây giờ, khi nghe Đạt Hề Nhiên nói Thái tủ thiếu chút nữa chết ở bên ngoài, trong lòng hắn không khỏi có chút đau lòng. Dù sao Thái tử cũng là con hắn, người ta nói hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con mình mà!
" Phụ vương, nhi thần hiện tại chỉ thầm nghĩ sau khi cưới Công chúa sẽ yên lặng sống qua ngày, tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì không an phận! Xin Phụ vương thành toàn cho nhi thần! Nếu phụ vương lo lắng thì có thể phế bỏ thân phận của nhi thần. Nếu không phải sợ ủy khuất công chúa, nhi thần làm dân thường cũng không sao!"
Thái tử vẻ mặt đau đớn kịch liệt, vừa nói vừa nhìn Hoàng Thượng, trong con ngươi mang theo sự chờ mong, cũng có vài phần cầu khẩn.
Khóe môi Hiên Viên Diệp nhếch lên cười lạnh, không ngờ Thái tử thế lại dùng đến khổ nhục kế, cái gì cũng không tranh, chỉ mong yên lặng mà sống ư? Nếu y thật sự muốn sống cuộc sống yên lặng thì đã chẳng nhọc công trở về Kinh thành này làm gì, cuộc sống ở bên ngoài mới đích thực thích hợp để sống thầm lặng.
" Hoàng Thượng, ai mà chẳng có lúc sai lầm, biết sai mà sửa đổi, bỏ ác hướng thiện, Thái tử đã có tâm hối cải, hơn nữa lúc này Thái tử và Công chúa Đạt Hề còn có mối lương duyên. Chuyện này ảnh hưởng đến quan hệ bang giao hữu hảo giữa hai nước, không bằng Hoàng Thượng hãy cho Thái tử được hồi kinh." Thừa tướng cũng vì Thái tử mà cầu tình, biểu tình trịnh trọng, không có quá nhiều điểm khác thường.
" Nhi thần cầu khẩn Phụ hoàng! Nhi thần thật sự không muốn công chúa lại rơi vào kết cục giống như Thái tử phi. Nếu không phải vì chịu quá nhiều năm gian khổ, Thái tử phi cũng sẽ không ...." Thái tử khép hờ mắt, đau xót cầu khẩn nói, trong thanh âm cũng tràn đầy thương tâm, khiến cho người ta nhịn không được mà thương cảm, động lòng.
Đôi mắt của Hoàng Thượng cũng xao động, thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Được rồi! Nếu Đạt Hề công chúa nguyện ý gả cho con, chúng ta cũng không thể khiến công chúa bị ủy khuất, trẫm cho phép con trở về Kinh thành. Thế nhưng, sau khi hồi kinh, nếu con lại gây chuyện, trẫm tuyệt đối sẽ không dung tha!"
Mạnh Vân Thiên sửng sốt, trong đôi mắt tinh tường cũng ẩn chứa vẻ lo lắng, không khỏi cảm thấy âm thầm ảo não. Thái tử hồi kinh, sau này tình cảnh của Phất Nhi và Thất điện hạ sẽ càng lúc càng nguy hiểm hơn.
Nhưng, ông cũng hiểu rằng Hoàng Thượng đang ở trong tình thế khó xử. Dù sao Đạt Hề Thái Tử cũng tự mình đến cầu hôn, lại còn dâng lên bảo vật quý giá như thế này, Hoàng Thượng đương nhiên cũng không thể cường ngạnh cự tuyệt được.
Hơn nữa, giờ phút này Thái Tử lại chân thành nhận sai. Hoàng Thượng không đành lòng cũng là chuyện bình thường.
Hoàng Thượng nếu đã đáp ứng rồi, thì ông cũng không thể nói gì nữa. Dù sao Thất điện hạ cũng là hiền tế của ông, ông mà còn mở miệng nữa thì người khác lại nghi ngờ.
Những đại thần khác lúc này cũng không dị nghị gì nữa. Dù sao Thái tử vẫn là Thái tử, là nhi tử của Hoàng Thượng.
Gương mặt Hiên Viên Diệp vẫn thản nhiên như cũ, có vẻ như mọi chuyện không nằm ngoài suy nghĩ của hắn. Đôi mắt nhìn về phía Hoàng Thượng cũng chỉ khinh đạm thoáng qua, không có bất cứ cảm xúc nào. Không ai biết, giờ phút này, hắn đang nghĩ gì trong đầu.
" Nhi thần đa tạ Phụ hoàng đã thành toàn.."Thái tử vừa kích động vừa cảm kích, cúi đầu tạ ơn, thì thào tự nói nhỏ: " Như thế, từ nay ta cũng không sợ sẽ ủy khuất công chúa nữa rồi!"
" Bản cung đa tạ Hoàng Thượng thành toàn!" Đạt Hề Nhiên lập tức nói. Hơi hơi ngừng lại một chút, suy tư một hồi mới lại lên tiếng: "Bản cung đã mang Càn Khôn Chuyển đến Kinh Thành, nhưng hiện tại để ở dịch xá. Thỉnh Hoàng Thượng cho người đến lấy tiến cung!"
Tay Hoàng Thượng hơi run lên, vẻ mặt kích động. Nghĩ đến nếu Càn Khôn Chuyển kia thần kỳ đúng như lời hắn nói thì tốt quá, nếu thật sự có thể khiến cho thời gian quay trở lại, như vậy hắn cũng có thể trở về quá khứ, cứu Nhu phi. Tâm tư của Hoàng Thượng lúc này chỉ nghĩ đến Nhu phi, đương nhiên sẽ không suy nghĩ được đến những chuyện khác. Khóe môi khẽ mấp máy, lên tiếng đáp ứng Đạt Hề Nhiên.
" Nếu Đạt Hề Thái tử tới đây hiến vật quý thì tại sao không đem lên đại điện?" Mạnh Vân Thiên nhếch môi cười lạnh, chưa đợi Hoàng Thượng lên tiếng đã nói trước.
Ông há lại không hiểu tâm tư bây giờ của Hoàng Thượng. Nói thật, ông cũng hy vọng bảo vật kia sẽ linh nghiệm như vậy, như vậy ông cũng có thể cứu được Linh Nhi của ông. Nhưng, ông tin rằng trên đời này sẽ không có chuyện vớ vẩn như vậy, huống chi chuyện này còn liên quan trực tiếp đến Thái tử điện hạ. Ông đương nhiên phải hết sức cẩn thận, không thể không đề phòng.
Hoàng Thượng nghe xong lời của Mạnh Vân Thiên cũng không khỏi sửng sốt, đôi mắt hơi liếc nhìn Mạnh Vân Thiên một cái, sau đó thử nhìn về phía Đạt Hề Nhiên, cũng đợi câu trả lời của hắn ta.
" Đây chính là thần vật người người đều muốn có, bản cung đương nhiên phải toàn diện đề phòng. Dọc đường từ Đạt Hề vương triều đến Hiên Viên vương triều, ta đã phái mười tuyệt đại cao thủ tương hộ, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Nhưng đại điện của Hiên Viên vương triều, võ sĩ đâu được phép tiến vào, cho nên ta nghĩ rằng người của Hiên Viên vương triều đến dịch xá nhận là thỏa đáng nhất." Đạt Hề Nhiên nhìn Hoàng Thượng chậm rãi nói từng tiếng một. Lời nói của hắn, câu nào câu nấy đều hợp lý. Hơi ngừng lại một chút rồi liếc mắt sang Mạnh Vân Thiên, thấp giọng hỏi: " Hầu gia cảm thấy thế nào?"
Mạnh Vân Thiên biến sắc, nhưng trong lúc nhất thời cũng không tìm được câu nào để phản bác. Đúng như những lời Đạt Hề Nhiên vừa nói, võ sĩ không được tiến vào đại điện, nhưng nếu không phải những võ sĩ kia thủ hộ, chẳng may thần vật kia mà bị mất, Đạt Hề vương triều nhất định sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu bọn họ.
" Hầu gia anh dũng thần võ, chi bằng để Hầu gia bảo hộ thần vật vào Hoàng cung, xin Hoàng thượng ân chuẩn." Đạt Hề Nhiên liếc mắt nhìn vẻ mặt âm trầm của Mạnh Vân Thiên, sâu trong con ngươi hắn hiện lên tia cười lạnh.
" Ừm, như vậy cũng tốt! Mạnh ái khanh, ngươi hãy đi hộ tống thần vật Càn Khôn Chuyển kia vào Cung."Hoàng Thượng nghe xong lời của Đạt Hề Nhiên cũng gật đầu, trong thanh âm mang theo một chút vội vàng, đôi mắt ẩn chứa vài phần hy vọng. Mặc kệ như thế nào, hắn cũng phải thử một lần.
Mạnh Vân Thiên giật mình, biết rõ trong đó có nguy hiểm, nhưng nếu Hoàng Thượng đã ra lệnh, ông đương nhiên không thể không tuân theo. Hơn nữa, nếu ông cự tuyệt, thì sẽ phải chọn người khác thay thế, chỉ sợ người đó sẽ là Thất điện hạ.
Cho nên, ông tình nguyện để bản thân mình lao vào nguy hiểm. Nơi này, dù sao cũng là Kinh thành, ông tin Đạt Hề Thái tử cũng không dám làm điều gì xằng bậy.
" Thần tuân chỉ." Mạnh Vân Thiên hơi khép hờ mắt, sau đó thấp giọng đáp. Lần này, tâm tình ông so với những lần xuất chinh trầm trọng hơn nhiều.
" Hay là để bổn vương đi?" Lời của Mạnh Vân Thiên còn chưa dứt, Hiên Viên Diệp đột nhiên lạnh giọng nói. Khi nói chuyện, đôi mắt lạnh lùng quét qua Thái tử một cái, sau đó nhìn về phía Hoàng Thượng, con ngươi lạnh lùng càng thêm phần âm trầm.
Hắn có thể thấu hiểu tâm tư của Nhạc phụ, nhưng mà....
" Điện hạ, trăm triệu lần không thể! Việc này quá mức...."Mạnh Vân Thiên cả kinh, vội vàng nói. Chuyện lần này nhất định có âm mưu, ông trăm triệu lần cũng không thể để Thất điện hạ rơi vào nguy hiểm.
Nhưng lời kia vừa thốt ra, Mạnh Vân Thiên cảm thấy ngay bản thân mình quá lỗ mãng. Bây giờ đang ở trên chính đại điện, lời này của ông chưa biết chừng sẽ bị những kẻ hữu tâm lợi dụng.
" Điện hạ, việc này cứ để thần ra mặt là được rồi!" Mạnh Vân Thiên nhanh chóng che dấu sắc mặt trầm trọng của mình, thoải mái nói ra.
"Được! Bổn vương cũng tin tưởng lời nói của Hầu gia! Bổn vương sẽ cùng đi với Hầu gia, nói thật bổn vương rất hiếu kỳ về thần vật của Đạt Hề vương triều." Hiên Viên Diệp cười cười chậm rãi nói từng chữ, thanh âm vẫn lãnh đạm như thường ngày.
" Được rồi! Diệp Nhi và Hầu gia hãy đi cùng với nhau!" Hoàng Thượng cũng vốn nghe ra nỗi bận tâm của Mạnh Vân Thiên, nhưng lại thấy Hiên Viên Diệp nói như vậy thì nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Để Diệp Nhi và Mạnh Vân Thiên đi cùng nhau, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, hiện tại hắn cũng rất muốn nhìn thấy thần vật kia, dù biết rõ sẽ rất mạo hiểm, cũng biết đây chính là cạm bẫy của Thái tử, nhưng hắn vẫn sẵn sàng lao vào mạo hiểm.
Đương nhiên, hắn tin tưởng năng lực của Diệp Nhi và Mạnh Vân Thiên, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì. Đạt Hề vương triều dù như thế nào cũng không dám gây loạn ở Hiên Viên vương triều.
" Vâng!" Hiên Viên Diệp cúi đầu, đôi mắt hơi nheo lại, trong giọng nói lạnh lùng như băng lại có thêm phần quyết tuyệt.
" Thần tuân chỉ." Mạnh Vân Thiên cũng thấp giọng đáp lời. Tuy biết năng lực của Hiên Viên Diệp rất giỏi nhưng trong lòng ông vẫn không nhịn được lo lắng.
" Được rồi! Đêm nay, trong Cung sẽ thiết yến chiêu đãi Thái tử và công chúa Đạt Hề." Hoàng Thượng lại nhìn Đạt Hề Nhiên rồi nói nhưng giờ phút này trên khuôn mặt ông lại có vài phần do dự, muốn nói lại thôi.
" Về phần Càn Khôn Chuyển, quốc sư là người rõ ràng nhất! Tối nay, bản cung và quốc sư cùng nhau dự tiệc sẽ nói rõ cách vận dụng Càn Khôn Chuyển cho Hoàng Thượng biết." Đạt Hề Nhiên nhìn vẻ mặt của Hoàng Thượng, lên tiếng nói.
" Được như vậy thì tốt!" Trên mặt Hoàng Thượng lộ ra ý cười, thấp giọng nói, trong thanh âm rõ ràng mang theo vài phần kích động. Nếu nói như vậy, tối nay, quốc sư kia sẽ giúp ông cứu Nhu Nhi về đây được không nhỉ?
Nghĩ đến có khả năng như vậy, thân mình Hoàng Thượng nhịn không được khẽ run lên, trong con ngươi càng thêm kích động mong chờ. Trên mặt Thái tử giờ phút này cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt, chỉ trừ vẻ bên ngoài lãnh đạm ra thì còn lại đều không có bất cứ sự khác thường nào. Hiên Viên Diệp từ từ nhắm mắt lại, tất cả cảm xúc đều biến mất. Nhưng sống lưng của hắn thẳng tắp, thậm chí có vẻ cứng đờ.
Nói cách khác, hôm nay hắn và Hầu gia nhất định phải bảo trụ được thần vật kia vào Cung, bằng không...
Bãi triều xong, đi ra ngoài đại điện, Thái tử đến bên người Hiên Viên Diệp mỉm cười nói: " Thất đệ, chúng ta cuối cùng cũng có thể đồng triều với nhau, thật đúng là đáng chúc mừng, phải không?"
" Thất điện hạ, bản cung ở dịch xá chờ ngài." Đạt Hề Nhiên cũng tươi cười khẽ nói.
Đầu lông mày Hiên Viên Diệp hơi nhíu lại, thanh âm lạnh lùng nói: " Vậy làm phiền Thái tử."
" Thất điện hạ khách khí rồi!" Đạt Hề Nhiên cười tươi, cực kỳ khách khí hành lễ, sau đó mới cùng Thái tử rời đi.
" Thất điện hạ, người vừa rồi vì sao lại..." Mạnh Vân Thiên đi đến bên người Hiên Viên Diệp, lo lắng nói: "Thái tử lần này vào Kinh chắc chắn có dụng tâm muốn đối phó với Người. Chuyện này chỉ sợ là âm mưu của bọn họ."
" Bổn vương biết." Hiên Viên Diệp nheo mắt lại. Hắn làm sao có thể không biết chuyện này có âm mưu ẩn sau, mà cũng bởi vì biết nên hắn mới không thể để Mạnh Vân Thiên đi một mình. Tình cảnh Mạnh Vân Thiên hiện tại so với hắn cũng chẳng an toàn hơn là bao. Thái tử muốn đối phó hắn, chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho Mạnh Vân Thiên.
" Việc này trước mắt đừng cho Phất Nhi biết." Hiên Viên Diệp suy tư một lát, ngưng trọng nói.
" Chuyện gì mà không thể để cho ta biết được?" Nhưng, lời của hắn vừa mới dứt, Mạnh Phất Ảnh đột nhiên xuất hiện, hai mắt mở to, có vẻ bất mãn hỏi lại. Nhưng, nhìn gương mặt ngưng trọng của Hiên Viên Diệp và Mạnh Vân Thiên, nàng liền biết ngay đó là chuyện rất nghiêm trọng.
" Phất Nhi, sao con lại ở nơi này?" Mạnh Vân Thiên cùng Hiên Viên Diệp đều sửng sốt, bốn mắt cùng nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh. Nơi này dù cách đại điện một khoảng lớn, nhưng cũng không phải nơi nàng có thể tùy tiện ra vào.
" Con cũng bởi vì lo lắng nên mới đến xem một chút." Mạnh Phất Ảnh hơi sửng sốt, sau đó nhỏ giọng nói. Cả ngày hôm qua, nàng không nhìn thấy Hiên Viên Diệp, trong lòng thật sự rất lo lắng, cho nên mới lặng lẽ đến nơi này xem một chút. Nàng vốn dạo chơi ở trong Ngự Hoa Viên, đợi đến lúc hạ triều, nàng có thể nhìn thấy hắn ngay được.
Dù hạ triều rồi, những đại thần cũng đã tản đi nhưng nàng thấy hắn và Phụ thân vẫn còn thảo luận chuyện gì đó. Nàng lặng lẽ đi đến đây, thật không ngờ lại nghe được câu nói kia của hắn.
" Không có chuyện gì, trở về đi!" Hiên Viên Diệp nhìn những đại thần khác đều đã đi hết, bèn ôm lấy Mạnh Phất Ảnh, ôn nhu dỗ dành. Nhưng vẻ mặt trầm trọng kia thì không cách nào che dấu được.
" Hiên Viên Diệp, rốt cục chàng định gạt ta chuyện gì?" Không biết sự tình, nàng sẽ không hỏi, nhưng vừa vặn nghe được, nàng không thể giả vờ như không biết.
" Điện hạ, cứ nói cho Phất Nhi biết đi! Nếu như Phất Nhi muốn nghe, Người dù có không muốn nói, nó cũng tra đến tận cùng." Mạnh Vân Thiên nhìn Mạnh Phất Ảnh hơi hơi lắc đầu nói.
Ông cũng hiểu được tâm tư của Hiên Viên Diệp, sợ Phất Nhi biết, sẽ nhất định đòi đi cùng, như vậy sẽ bị nguy hiểm. Nhưng tính tình Phất Nhi như thế nào, ông hiểu rõ. Nếu không nói cho nó biết, chưa biết chừng còn nguy hiểm hơn.
" Ừm." Hiên Viên Diệp hơi gật đầu, nếu như nàng đã biết thì hắn có muốn giấu cũng không được, vì thế đành bất đắc dĩ đem chuyện ở trên đại điện từng chút một nói cho Mạnh Phất Ảnh nghe.
Mạnh Phất Ảnh càng nghe sắc mặt càng âm trầm, trong lòng nhịn không được mà cảm thấy khó chịu, người nào mà chẳng biết trong chuyện này nhất định là có ẩn chứa âm mưu và nguy hiểm. Hoàng Thượng rốt cuộc là đang nghĩ cái gì mà lại đồng ý cho Thái tử hồi kinh, còn để cho Diệp cùng Phụ thân bị đẩy vào cảnh nguy hiểm?
Đây rõ ràng là một cái bẫy. Thái tử nắm rõ tâm tư chuyện Nhu phi của Hoàng Thượng nên mới để Đạt Hề Nhiên cố ý nói vậy. Nhưng cho dù Hoàng Thượng có nhớ thương Nhu phi thế nào cũng không thể không để ý bất cứ điều gì như thế này được!
" Đáng giận!" Mạnh Phất Ảnh nhịn không được mà mắng một tiếng, giờ phút này không biết đang trách mắng Thái tử hay mắng Hoàng Thượng.
" Chúng ta chưa từng nhìn thấy qua Càn Khôn Chuyển kia, nếu lỡ thứ mà Đạt Hề Nhiên mang đến chỉ là đồ giả thì thể nào cũng bị chúng cắn ngược lại." Ánh mắt của Hiên Viên Diệp vô cùng băng lãnh, trầm giọng nói.
" Đúng, ta lo lắng nhất cũng chính là chuyện này." Mạnh Vân Thiên khẽ gật đầu nói, " Đến lúc đó, sợ rằng ngay cả Hoàng Thượng cũng không tin chúng ta, Đạt Hề vương triều cũng không bỏ qua. Thái tử Đạt Hề đã nói đây là của hồi môn cho công chúa!"
Nếu đây là của hồi môn, trước lúc thành hôn mà để xảy ra chuyện gì, Đạt Hề vương triều chắc chắn sẽ lấy đó làm lý do gây khó dễ.
" Hoàng Thượng tại sao có thể hồ đồ như vậy chứ?" Mạnh Phất Ảnh bất mãn nói, bộ dạng sốt ruột lại tức giận.
" Haiza!" Mạnh Vân Thiên âm thầm thở dài một hơi, " Ta có thể hiểu được tâm tình của Hoàng Thượng, nếu lúc ấy đổi lại là ta, có lẽ cũng bất chấp hết thảy!"
Có đôi khi, chuyện tình cảm không phải con người muốn điều khiển là điều khiển được.
Nhu phi vừa mới qua đời, Hoàng Thượng đau lòng vô cùng, chỉ cần còn một tia hy vọng, người nhất định sẽ tranh thủ.
Mạnh Phất Ảnh không nói gì nữa. Tình cảm đôi khi sẽ làm cho con người ta mất lý trí, tình cảm của Hoàng Thượng đối với Nhu phi, bọn họ hiểu rõ. Cho nên, chuyện này không thể trách Hoàng Thượng được.
Chỉ tại Thái tử quá âm hiểm.
" Nhưng Thái tử tại sao lại chắc chắn vì Nhu Phi, Hoàng Thượng sẽ đáp ứng chuyện này nhỉ?" Mạnh Phất Ảnh nhíu mày, tự nhiên lại nhớ đến những lời hôm qua Thái tử nói với mình, khi đó Thái tử khẳng định như đinh đóng cột rằng Hoàng Thượng sẽ đáp ứng.
Hiên Viên Diệp hơi giật mình, trên mặt có vài phần ngưng trọng, khóe miệng nhếch lên, ngoan thanh nói: " Trong Cung có người của Thái tử!"
Thái tử đã sớm biết tình cảm sâu sắc mà Hoàng Thượng dành cho Nhu Phi, cho nên mới cùng Đạt Hề Nhiên bày ra vở kịch này. Nếu thật sự là như thế thì e rằng chuyến đi này sẽ càng nguy hiểm hơn.
" Vậy phải làm sao bây giờ?" Mạnh Vân Thiên nghe thấy Hiên Viên Diệp nói như thế, trong con ngươi âm trầm hiện lên sự lo lắng.
Lúc trước chỉ là hoài nghi, nhưng bây giờ nghe nói như vậy, thì chắc chắn một trăm phần trăm trong việc này là có âm mưu. Nếu bọ họ sớm đã lên kế hoạch hãm hại, chỉ sợ...
Một khi có vấn đề xảy ra, không chỉ ông mà cả Thất điện hạ cũng gặp nguy hiểm, không những thế cả Hiên Viên vương triều cũng không tránh khỏi tai ương.
Hiên Viên Diệp nheo mắt lại, ánh mắt rét lạnh tăng thêm vài phần ngoan tuyệt.
" Nếu chúng chỉ lấy đồ giả ra mà dám nói là đồ thật, buông lời hãm hại chúng ta, thì ta sẽ có biện pháp khiến cho chúng không thực hiện được ý đồ." Mạnh Phất Ảnh hơi suy tư một lát, bình tĩnh nói.
Lặng lẽ phán đoán theo tình hình trước mắt, khả năng kia là lớn nhất. Hơn nữa, bọn chúng mà đã tính thì dù có nhiều nhân chứng, chỉ sợ cũng vẫn vô ích. Bởi vì, dù sao giúp Hiên Viên Diệp chứng minh cũng chỉ có người của Hiên Viên vương triều, Đạt Hề muốn gây sự thì vẫn đủ lý do.
" Biện pháp gì?" Hiên Viên Diệp cùng Mạnh Vân Thiên đồng thanh hỏi.
Mạnh Phất Ảnh đến gần hai người thì thầm vài câu.
" Ừm, biện pháp này cũng không tệ! Được lắm!" Mạnh Vân Thiên nghe xong, sự âm trầm trên mặt hơi hòa hoãn một chút, nhẹ giọng tán dương.
Trong mắt Hiên Viên Diệp cũng nổi lên ý cười, bàn tay ôm lấy nàng siết chặt.
" Hơn nữa, nếu thần vật đúng như vậy thì Đạt Hề vương triều chắc chắn sẽ không dám đưa đến Hiên Viên vương triều chúng ta.. Bọn họ cố gắng thổi phồng lên như vậy, đến lúc đó chúng ta ...." Mạnh Phất Ảnh cười lạnh, muốn hãm hại bọn họ đâu có dễ dàng như vậy!
" Chỉ sợ, trong kế hoạch của bọn họ đã tính đến bước này!" Hiên Viên Diệp nghe được lời của nàng cũng cảm thấy vui mừng nhưng vẫn còn lo lắng.
" Hiện tại chỉ có thể đi từng bước, xem từng bước, gặp chiêu phá chiêu." Mạnh Vân Thiên cũng lo lắng điều đó, nhưng chuyện này quá mức đột ngột, hơn nữa, ai cũng không ngờ rằng Hoàng Thượng lại đáp ứng dễ dàng như vậy. Cho nên, lúc này, bọn họ đang ở thế bị động.
Hiên Viên Diệp tuyển chọn mười hộ vệ tinh nhuệ nhất, sau đó cùng Mạnh Vân Thiên và Mạnh Phất Ảnh đi đến dịch xá của Đạt Hề Nhiên.
" Thất điện hạ cuối cùng cũng đã tới, bổn cung chờ đợi đã lâu rồi." Đạt Hề Nhiên nhìn thấy Hiên Viên Diệp đến thì cười cười nghênh đón, hai tròng mắt nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, nửa tín nửa ngờ nói: " Ha ha, bản cung cũng từng nghe qua, Thất điện hạ và Thất vương phi như hình với bóng, tình cảm rất tốt. Xem ra, lời thiên hạ đồn quả không sai!"
" Chỉ là lời đồn thổi, đương nhiên có thật có giả!" Khóe môi Mạnh Phất Ảnh vẫn mang nụ cười nhàn nhạt như cũ, vội vàng tiếp lời hắn ta. Đầu lông mày của nàng khẽ nhướn lên, thâm ý nói: " Ngài nói có phải không? Thái tử điện hạ."
Vẻ mặt Đạt Hề Nhiên trong nháy mắt trở nên cứng nhắc, bất quá vẫn cười nói: " Đúng vậy! Thất vương phi nói có lý."
" Vậy thỉnh Thái tử điện hạ xuất Càn Khôn Chuyển ra cho chúng ta xem." Hiên Viên Viên Diệp vẫn mang theo vẻ mặt lạnh như băng lạnh lùng, nhìn Đạt Hề Nhiên, chậm rãi nói từng chữ một. Ngữ khí nói chuyện có thêm vài phần khách khí, nhưng thái độ vẫn lạnh như băng.
Gương mặt Đạt Hề Nhiên tối sầm lại, trong đôi mắt còn hiện lên sự bất mãn, nhưng lập tức che dấu, cao giọng nói: "Người đâu, đem Càn Khôn Chuyển ra đây giao cho Thất điện hạ!"
" Vâng ạ!" Người bên ngoài cung kính đáp. Lập tức, có một nam nhân, hai tay cầm một chiếc hộp tiến từ từ vào. Mà theo sau nam nhân đó là mười vị võ sĩ cao thủ.
← Ch. 080 | Ch. 082 → |