Vay nóng Tinvay

Truyện:Thần Y Ngốc Phi - Chương 056

Thần Y Ngốc Phi
Trọn bộ 115 chương
Chương 056
Tháo bỏ lớp ngụy trang
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)

Siêu sale Shopee


Mạnh Phất Ảnh nghe Hiên Viên Diệp nói xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hít sâu một hơi liền bị hắn ôm đi ra ngoài, cũng không để ý Tốc Phong đang đứng bên cạnh nữa.

Hiên Viên Diệp đi ra khỏi phòng, di chuyển rất nhẹ nhàng, tất cả mọi người đều không biết chỉ có Tốc Phong võ công cao cường mới có thể thấy được.

Sau khi nghe Mạnh Như Tuyết nói cho nàng nghe Hầu gia đã xảy chuyện ở chiến trường. Hiên Viên Diệp e rằng chuyện này không đơn giản như mọi người nghĩ, chỉ sợ có người cố ý muốn hãm hại phụ thân nàng. Thế nên Hiên Viên Diệp làm như vậy là muốn Tốc Phong toàn tâm toàn ý chuẩn bị mọi việc.

Tốc Phong nhìn Hiên Viên Diệp khai triển khinh công, hơi sửng sốt một chút, nhưng ngay lập tức hiểu ý tứ của Hiên Viên Diệp, trong lòng cũng có vài phần thán phục.

Điện Hạ mặc dù là đang lừa Vương Phi, nhưng cũng hết mực cưng chiều Vương Phi. Điện Hạ biết rõ, giờ phút này mà đi ra ngoài chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, nhưng Vương Phi vừa mới nói một câu đã khiến Điện hạ dễ dàng chiều theo ý nàng.

Điện hạ bình tĩnh, trầm ổn của trước kia giờ đi đâu rồi? Hắn thật sự nghi ngờ.

Ra khỏi thư phòng, theo lời phân phó của hắn, thị vệ đã mang Hắc Phi ra chờ sẵn.

Con ngựa Hắc Phi này là do nước Nam Man cống nạp, toàn thân đều là màu đen tuyền, cả thân không tìm thấy một sợi lông nào khác ngoài màu đen.

Hắc Phi vừa nhìn thấy hắn đã tự mình chạy lại, ngoan ngoãn đứng ở bên người hắn.

Hiên Viên Diệp lên ngựa, sau đó quay đầu lại kéo Mạnh Phất Ảnh đi, nhưng Hắc Phi có vẻ như không muốn đi, móng trước của nó không ngừng giậm xuống đất. Hiên Viên Diệp ở trên đầu nó, nhẹ nhàng vỗ hai cái, nó mới yên tĩnh trở lại. Mạnh Phất Ảnh cũng theo Hiên Viên Diệp dùng hết sức leo lên ngựa. Tròng mắt Hắc Phi hơi hơi trắng, liếc mắt sang một con ngựa cái khác.

Trong kinh thành có rất nhiều người đi lại nên mặc dù rất vội nhưng không có cách nào chạy nhanh được, nhìn qua Hiên Viên Diệp thấy dáng vẻ của hắn vô cùng ung dung, làm cho Mạnh Phất Ảnh càng tức giận hơn.

Sau khi ra khỏi kinh thành, Hiên Viên Diệp cũng chạy y như cũ, không hề tăng tốc, vẫn thư thả làm Mạnh Phất Ảnh thật sự rất tức giận, không nhịn được được bèn nói: " Điện hạ, nếu người cứ chạy thư thả như thế này thì không biết đến bao giờ mới đến được biên cương đây?"

Nếu cứ để cho Hắn đi với tốc độ này, e rằng chỉ sợ một tháng nữa cũng chưa đến được biên cương. Vậy mục đích nàng đến biên cương còn có ý nghĩa gì nữa.

"À, cứ đi với tốc độ như thế này thì có thể một tháng nữa chúng ta sẽ đến nơi." Không có gì vẻ giận dữ, Hiên Viên Diệp lại tỏ vẻ suy tư một lúc, sau đó nói từng chữ một nghiêm túc trả lời.

Mạnh Phất Ảnh chán nản, cảm thấy cả thân mình thiếu một chút nữa thôi là té xuống đất, nam nhân này đúng là có khiếu trêu chọc người khác, nàng phát hiện càng ngày hắn càng cố ý muốn chọc giận nàng.

"Nàng không cần sốt ruột, chúng ta cũng không cần gấp mà" Hiên Viên Diệp nhìn thấy nàng hơi hơi đỏ mặt lên, khóe môi khẽ mỉm cười, sau đó từ từ nói, ôm chặt lấy hông của nàng, tay cũng hơi nắm chặt, môi cố ý hôn lên tai nàng.

Hơi thở nhẹ nhàng cứ từ từ phả bên tai nàng, tất cả những gì hắn nói đều vang bên tai làm nàng tê dại, có chút khó chịu, khiến nàng đứng ngồi không yên.

"Hiên Viên Diệp, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Cảm giác được hắn cố ý ở bên tai nàng nói lời ái muội, Mạnh Phất Ảnh cũng không nhịn được nữa, dùng sức thoát khỏi hắn, tức giận quát.

"Dẫn nàng đi tìm Hầu gia, sau đó cần phải suy nghĩ cẩn thận xem nàng còn đưa ra điều kiện gì nữa đây?" Hiên Viên Diệp bị nàng đẩy ra, cũng không bực bội, ý cười bên môi càng rõ hơn.

" Hiên Viên Diệp, nếu ngươi cứ đi với tốc độ này, đừng trách ta vô tình, ta sẽ tự mình đi tìm ngựa khác " Mạnh Phất Ảnh thực sự bị Hiên Viên Diệp làm cho tức điên lên, hắn chạy như vậy còn chậm hơn một chiếc xe ngựa, như vậy thà tự nàng đi tìm một con ngựa khác chạy còn tốt hơn.

"Được, bổn vương sẽ theo ý của nàng mà tăng tốc, nhưng trước hết nàng phải ngồi cẩn thận lại đã" Hiên Viên Diệp mắt hơi lóe lên, trong giọng nói mang theo nhiều phần cười đùa, giờ phút này Mạnh Phất ảnh cố ý tạo ra khoảng cách với hắn, làm khóe môi hắn cong lên một chút.

Mạnh Phất Ảnh trong lòng hắn, cố ý ngồi thẳng lưng lên để không phải dựa vào hắn.

"Đi" đột nhiên Hiên Viên Diệp kêu lên một tiếng, Hắc Phi nghe hiểu ý chủ nhân của mình liền lao vút đi, nhanh hơn vừa nãy rất nhiều. Nhất thời, Mạnh Phất Ảnh không khống chế nổi bản thân mình, đang ở trong lòng hắn mà Hiên Viên Diệp đang điều khiển ngựa đi nhanh hơn nên vô ý ôm chặt lấy tay hắn.

"Ta thật không dám nghĩ là nàng lại nhiệt tình như vậy, còn chủ động ôm ta nữa" Hiên Viên Diệp giữ chặt chặt tay nàng, cười cười hưởng thụ cái ôm của nàng.

Mạnh Phất Ảnh có chút bối rối, thả lỏng tay ra, sau đó khẽ thở ra một hơi, không cùng hắn so đo, nam nhân này có thể nói đen thành trắng, nói không thành có. Nếu nàng so đo cùng hắn e rằng chỉ chuốc thêm tức giận vào người thôi.

Bây giờ quan trọng nhất với nàng là việc đến biên cương càng sớm càng tốt, tìm được Phụ thân trước đã.

Hắc Phi chạy rất nhanh, chưa đầy một canh giờ đã chạy rất xa kinh thành, nhìn về phía biên cương thấy một số lượng lớn quân đội đang chậm rãi tiến tới.

Vì ở rất xa nên không nhìn rõ, nhưng đứng trên cao vẫn có thể thấy rõ ràng một chiếc cờ đang phấp phới trong gió và người dẫn đầu đội quân là Mạnh Vân Thiên.

Mạnh Phất Ảnh hai tròng mắt đột nhiên trợn ngược lên, Mạnh Vân Thiên, đó không phải là Phụ Thân của nàng sao?

Ở xa nhìn lại, đội quân kia đi đứng hết sức chỉnh tề, hết sức quy củ. Còn chiếc cờ kia bay rất cao trên không trung, như muốn phô trương khí thế hiên ngang của đoàn người.

Tư thế hiên ngang như vậy, thật không giống với bộ dạng chủ soái là phụ thân nàng đang bị thương một chút nào cả mà?

Nếu chủ soái bị thương thì làm sao mà quân ngũ chỉnh tề thế này được. Chắc chắn sẽ bị rối loạn, lá cờ cũng không thể bay cao như vậy được.

Bởi vì khoảng cách hơi xa, không thấy rõ được bộ dạng của người đi đầu đội quân kia và đang cưỡi trên con tuấn mã kia là ai. Nhưng Mạnh Phất Ảnh nhìn bóng dáng đó rất giống với Phụ thân của nàng.

" Ngươi...?"Mạnh Phất Ảnh sợ hãi, lập tức quay đầu lại, nhìn về phía Hiên Viên Diệp nhưng lúc này lại bị hắn ôm chặt, mặt hắn vốn đang ở trên gáy nàng. Nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn mặt hắn, đầu ngẩng hơi cao, không may môi nàng chạm vào môi hắn.

Lời muốn nói cũng không nói được, vừa mới quay đầu lại đã tạo một dáng vẻ cực kỳ ám muội.

Hiên Viên Diệp cũng không ngờ rằng nàng sẽ đột nhiên quay đầu lại như vậy, nên cũng hơi bất ngờ. Tuy nhiên bản lĩnh của hắn rất cao cường nên phản ứng rất nhanh. Khi thấy Mạnh Phất Ảnh theo bản năng quay đầu lại thì một tay liền giữ chặt gáy nàng lại, nhân lúc nàng đang kinh ngạc, gấp gáp chạm môi hôn lại rất nồng nhiệt.

Nữ nhân của hắn đã chủ động hôn, nếu như hắn không đáp lại nàng, chẳng phải là rất ngốc ư?

Mạnh Phất Ảnh vừa xấu hổ, vừa thẹn thùng. Nơi này là đường lớn, tuy hai bên không có người nhưng phía trước là đội quân đang tiến lại, hơn nữa còn có phụ thân của nàng nữa.

Thế mà hắn lại dám hôn nàng ở chỗ này...

Lúc này, nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng đang trên lưng ngựa không có lực đẩy nên căn bản không đẩy hắn ra được.

Hiên Viên Diệp thấy mặt nàng hơi hơi đỏ lên liền buông lỏng nàng ra, khóe môi cười hết sức thỏa mãn, nói " Hôm nay nàng rất nhiệt tình khó mới có được cơ hội như vầy, bổn vương không đáp lại thì thật không phải với nàng mà."

Mạnh Phất Ảnh cố hít sâu một hơi để bình ổn tâm tình, nam nhân này đúng là hết thuốc chữa, chiếm tiện nghi rồi còn khoe mẽ. Còn nói cái gì mà nàng chủ động, nhiệt tình nữa chứ?

Hiên Viên Diệp thấy nàng tức giận như vậy thì càng thích thú, bạc môi khẽ nhếch lên, hắn chỉ hận lúc này không thể hôn nàng thêm một lần nữa, dù gì đây cũng là đường lớn, có nhiều người qua lại. Ánh mắt hơi lóe nên một cái, sau đó nói khẽ với nàng " Đáng tiếc, ở đây là đường lớn, nên nàng nhẫn lại một chút đi, chờ gặp được Hầu Gia, trở về bản phủ nàng muốn gì ta cũng chiều hết..."

" Hiên Viên Diệp " Mạnh Phất Ảnh trừng lớn hai mắt, lửa giận bừng bừng bốc lên, gằn từng chữ một, quát lên.

Nam nhân này thật sự không còn lời nào để nói, lúc trước thì lừa nàng, còn bây giờ lại trêu đùa nàng. Thái độ của hắn làm cho người khác cực kỳ tức giận.

"Thế nào? Vương phi còn có yêu cầu gì nữa không? Đương nhiên nếu như Vương phi không để ý lời nói của ta, bổn vương vẫn coi như không có gì..." Hiên Viên Diệp hiểu rõ tâm tư của nàng, nhưng lại cố ý hiểu lầm ý của nàng, làm mặt ái muội cười nói.

Mạnh Phất Ảnh cảm thấy cực kì tức ngực. Trong lòng nói mình phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, cố gắng hít vào thở ra, tỏ vẻ bình thản, mở miệng nói " Ngươi lừa ta"

Không muốn cùng hắn lại nói lại đề tài ám muội kia nữa, Mạnh Phất Ảnh lảng sang đề tài khác, bây giờ đối với nàng đây mới là quan trọng nhất.

"Hảc" Hiên Viên Diệp lông mày hơi chau lại, tỏ vẻ vô tội nhìn về phía nàng " Bản Vương hà cớ gì phải lừa nàng, Bổn vương làm sao có cơ hội lừa Vương Phi?"

" Ngươi vừa mới nói cha ta...." Mạnh Phất Ảnh nhìn gương mặt vô tội của hắn lại tức điên lên, nam nhân này là kẻ cơ hội nhưng nàng cũng đột nhiên ý thức được rằng vừa nãy hắn cũng đâu nói với nàng là phụ thân nàng bị thương đâu, cũng là do nàng tự tưởng ra mà thôi.

Nhưng rõ ràng hắn biết phụ thân của nàng không có việc gì, hơn nữa phụ thân của nàng đang trở về. Vì sao hắn lại không nói cho nàng biết sớm, hại nàng lo lắng, sốt ruột từ nãy giờ.

"Ngươi đã sớm biết cha ta không bị thương, hơn nữa còn đang trở về đúng không? " Mạnh Phất Ảnh khẽ thở ra một hơi, thấp giọng hỏi.

" Đúng, Bổn vương đã sớm biết, nói như thế nào đây. Bổn vương dù gì cũng là Thất điện hạ của Hiên Viên Triều, những chuyện như thế này đương nhiên phải biết rồi.." Hiên Viên Diệp bình thản trả lời, không hề có ý áy náy.

Hơi dừng một chút, sau đó lại nói tiếp " Hơn nữa, không phải Bổn Vương đã đưa Vương phi ra ngoài thành nghênh đón phụ thân trở về còn gì, nàng không thích à?" Trong giọng nói rõ ràng mang theo ý cười.

Được, được, Hiên Viên Diệp xem như ngươi lợi hại đi, Mạnh Phất Ảnh biết mình lại một lần nữa bị nam nhân này thuyết phục. Chỉ trách nàng, khi nghe phụ thân gặp chuyện không may, đãhoảng hốt mất đi bản tính bình tĩnh thường ngày.

Bây giờ, nàng mới hiểu rõ vì sao hắn lại ung dung như vậy. Hơn nữa ở trong tình huống này còn có thể nói chuyện hơn thua với nàng.

" Ta có thể không làm theo lời ngươi được không?" Nếu phụ thân không có chuyện gì, hơn nữa hắn rõ ràng là cố ý muốn tạo bất ngờ cho nàng thì nàng cũng không cần ngốc nghếch tuân thủ cam kết làm gì.

"Ha ha" Hiên Viên Diệp đột nhiên cười ra tiếng, " Lời đã nói ra rồi sao có thể thu về được? Vương phi đã nói, thì không thể hối hận"

Dừng lại một chút, khẽ nhìn lướt qua khuôn mặt nàng" Lúc ấy, nàng nói chỉ cần bổn vương dẫn nàng đi tìm Hầu gia là được, nàng sẽ đáp ứng mọi điều kiện của ta, không phải Vương phi định nuốt lời đấy chứ."

Hắn nói câu này làm Mạnh Phất Ảnh á khẩu, không dám nói lại lời nào. Nhưng trong lòng lại đang thầm suy nghĩ, mặc kệ hắn. Để cho hắn muốn nói gì thì nói đến lúc đó nàng không đáp ứng, để xem hắn dám làm gì nàng nào? Đằng nào mọi việc đều do hắn gây ra trước mà, đều là do hắn chơi xấu trước mà.

Nếu là trước đây, khi nàng đã hứa thì nàng sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của hắn. Nhưng bây giờ nghĩ lại việc hắn chơi xấu nàng nên tự nhiên muốn chống đối.

Không hiểu vì sao, cứ nghĩ đến cảnh về Nghệ Vương Phủ là nàng lại thấy bình tĩnh, tâm trí không còn rối bời nữa. Phải chăng là vì quá tin tưởng hắn? Biết hắn sẽ luôn bên cạnh mình nên dù cho có xảy ra chuyện gì cũng không sợ. Một khi ỷ lại vào người khác thì bản thân sẽ không chịu suy nghĩ nên một chút phòng bị cũng không có.

Đây là bản năng của con người. Khi bầu không khí thoải mái thì bản thân sẽ thả lỏng thôi.

"Nếu Vương Phi muốn ta làm theo lời đã nói kia, thì bổn vương cũng có thể làm cho Vương Phi vừa lòng." Hiên Viên Diệp có vẻ như đoán được tâm tư của nàng, khóe môi nở nụ cười, nhẹ giọng nói

"Ngươi...như vậy còn chưa đủ vô lại sao?" Mạnh Phất Ảnh trợn hai mắt nhìn hắn, vô cùng giận dữ. Nam nhân này còn có thể vô lại đến thế nào nữa đây?

"Được, nếu Vương Phi đã nói bổn vương vô lại, thì bổn vương sẽ vô lại thật sự cho Vương phi xem" Thật không ngờ Hiên Viên Diệp không những không tức giận mà còn còn đổ thêm dầu vào lửa, cười nói.

Mạnh Phất Ảnh thì hoàn toàn ngược lại, tức muốn phát điên lên. Hắn đã thừa nhận bản thân là kẻ vô lại, nhưng lại không để ý một chút nào hết. Hắn đã vô lại đến nước này thì làm sao mà nàng có thể đấu lại hắn chứ.

Cố tình lảng sang chuyện khác, Mạnh Phất Ảnh tập trung nhìn sang phía quân đội đang ngày tiến lại gần chỗ nàng và có thể thấy người ngồi trên lưng ngựa phía trước là phụ thân của mình Mạnh Vân Thiên. Và đi bên cạnh vẫn như mọi lần là phó tương Uy Hách Hách, anh dũng giỏi giang.

Khoảng cách càng gần thì Uy Hách Hách cũng nhận ra Hiên Viên Diệp cùng Mạnh Phất Ảnh đang đứng phía trước.

Còn Trương Uy nhìn thấy Hiên Viên Diệp cũng đột nhiên tươi cười nói " Bẩm Điện Hạ" Tay cầm dây cương run lên, điều khiển ngựa nhanh chóng đi về phía Hiên Viên Diệp.

Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy phụ thân thì vội vàng phi ngựa tới chỗ phụ thân, trong lòng cảm thấy rất vui nhưng ánh mắt có chút mơ hồ.

Khi nghe tin phụ thân xảy ra chuyện không may, trong lòng như có lửa đốt, giờ lại được nhìn thấy phụ thân đang xuất hiện trước mặt mình nên có chút mơ hồ. Loại tâm tình này, không từ ngữ nào có thể miêu tả được.

" Lớn như thế này, không lẽ thấy phụ thân rồi còn khóc sao?" Ngồi sát sau lưng nàng Hiên Viên Diệp cảm nhận được sự khác thường của nàng, nên cố ý trêu nàng, tuy biết tâm tình của nàng không tốt nhưng lại không nhẫn tâm để nàng khóc. Hơn nữa phía trước hàng ngàn quân đội đang tiến tới, cần phải giữ chút thể diện.

Mạnh Phất Ảnh giật mình, ý thức được tình hình, chỉ trách bản thân mình quá ủy mị. Dù sao nơi này cũng là thời cổ đại, không phải thời hiện đại. Nếu lở thời hiện đại nàng đã chạy lại ôm cổ ba làm nũng rồi nhưng đây là cổ đại có rất nhiều lễ nghi rườm rà trói buộc nên nàng không thể làm như vậy được.

Mạnh Vân Thiên đã đi tới chỗ nàng, dừng lại, xoay người nhảy xuống khỏi ngựa. Tốc độ rất nhanh, không giống một lão nhân đã năm mươi tuổi rồi.

Hiên Viên Diệp cũng ôm Mạnh Phất Ảnh nhảy xuống khỏi ngựa.

"Thần tham kiến Điện Hạ" Mạnh Vân Thiên vội đi về phía Hiên VIên Diệp hành lễ. Nếu tính ra thì Mạnh Vân Thiên là nhạc phụ của hắn, nhưng hắn là người của Hoàng Gia nên lễ tiết vẫn là quan trọng nhất.

"Hầu gia không cần đa lễ" Hiên Viên Diệp hơi cười khẽ, ôm Mạnh Phất Ảnh tiến về phía trước vài bước rồi nói tiếp " Phất Nhi nghe nói Hầu Gia khải hoàn trở về, quá vui mừng nên không muốn ở kinh thành chờ Hầu Gia vì vậy bổn vương đành dẫn nàng tới đây để đón tiếp Hầu Gia trở về"

Giọng nói trầm thấp, khẽ cười nhưng lại tỏ vẻ tôn trọng. Đồng thời giải thích nguyên nhân tại sao họ lại đột ngột có mặt ở đây.

Mạnh Phất Ảnh thật không ngờ Hiên Viên Diệp sẽ nói như thế, có chút động lòng. Kỳ thực, Hiên Viên Diệp ở trước mặt nàng lúc nào cũng chơi xấu, trêu đùa nàng nhưng đối với những chuyện khác thì cực kỳ nghiêm túc và xử lý rất tốt.

Nhìn Mạnh Vân Thiên trước mặt, vẫn không nhịn nổi xúc động, thấp giọng hô lớn " Phụ thân rốt cuộc người cũng trở lại.." Một câu nói của nàng bao hàm quá nhiều tình cảm. Nàng chỉ muốn Phụ thân của nàng có thể bình an trở lại là tốt rồi, những thứ khác tất cả đều không quan trọng đối với nàng.

Mạnh Vân Thiên nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, trên mặt cũng có vài phần xúc động nhưng lại không đi đến gần nàng. Hiện tại Mạnh Phất Ảnh đã gả cho người ta rồi, hơn nữa lại là Vương Phi. Vậy nên không thể tùy ý như trước đây được. Trên lý thuyết Mạnh Vân Thiên còn phải hành lễ đối với nàng nữa.

Bất quá, ở đây là ngoại thành nên Mạnh Vân Thiên không phải câu lệ hành lễ với nàng, và muốn để cho nàng thoải mái nên nhẹ giọng nói " Đúng, Phụ thân đã trở lại. Phất Nhi đã trưởng thành và cũng đã lập gia đình rồi. Chỉ tiếc Phụ thân không thể tham gia hôn lễ của con và Điện hạ được, con không trách phụ thân chứ? "

Mạnh Phất Ảnh đột nhiên giật mình, hai mắt hơi lóe lên, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Chẳng lẽ phụ thân không biết chuyện nàng đào hôn sao?

Hai mắt theo bản năng nhìn về phía Hiên Viên Diệp. Hắn đã không nói chuyện này với Phụ thân của nàng sao? Mặc dù lúc đó Phụ thân đang đánh giặc nhưng chẳng lẽ chuyện lớn như vậy cũng không thông báo cho Phụ thân nàng biết sao?

Hiên Viên Diệp lúc này cũng hiểu được tâm tư của nàng, nhưng không nói gì thêm, chỉ nắm chặt lấy tay nàng, sau đó nhìn về phía Mạnh Vân Thiên nói "Hầu Gia vì Hiên Viên vương triều, bổn vương cùng Phất Nhi sao lại không biết điều đó, sao dám trách Hầu Gia được. Hầu gia đi đường đã sớm mệt mỏi, chúng ta nhanh chóng trở lại kinh thành thôi."

" Được, được, trở về kinh thành trước đã." Mạnh Vân Thiên nghe Hiên Viên Diệp nói liền sảng khoái đáp lại, vọt lên ngựa, cùng Hiên Viên Diệp hướng kinh thành thẳng tiến.

" Điện hạ, Phất Nhi còn nhỏ dại, còn có nhiều chuyện vẫn không hiểu hết nên mong Điện Hạ che chở cho con bé." Mạnh Vân Thiên nhìn Hiên Viên Diệp đang ôm chặt Mạnh Phất trong lòng thì hết sức vui mừng, nhưng vẫn không nhịn được mà nói.

Mạnh Phất Ảnh hơi chau mày, có chút khẩn trương. Không biết Hiên Viên Diệp có nói với cha vụ đào hôn không, nói thật là nàng vẫn có chút sợ Phụ Thân. Đương nhiên là nàng phải sợ phụ thân rồi bởi vì phụ thân nàng là Mạnh Vân Thiên đầu đội trời chân đạp đất, không gì là không thể làm được.

"Phất Nhi luôn chu toàn mọi việc. Nhi nữ của mình Hầu Gia cũng không tin sao?" Hiên Viên Diệp cong khóe môi, ôm thật chặt Mạnh Phất Ảnh, chậm rãi nói.

Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, thẳm sâu trong đáy mắt hơi xúc động, nàng không thật không ngờ, Hiên Viên Diệp sẽ nói như vậy. Thế nhưng những lời này, rõ ràng còn có một hàm ý khác.

Rốt cục hắn đang khen hay đang châm chọc nàng đây

~Mạnh Vân Thiên vô cùng bất ngờ, ông không ngờ Hiên Viên Diệp sẽ thẳng thắn khen Mạnh Phất Ảnh như vậy, trong lòng cảm thấy vui mừng, toại nguyện." Ha ha, đương nhiên lão thần rất tin tưởng nhi nữ của mình"

Mạnh Phất Ảnh cả người cứng đờ, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ. Nếu cha biết nàng đào hôn trong ngày đại hỷ thì không biết có nói ra những lời như vậy hay không.

Mạnh Phất Ảnh theo bản năng hướng hơi rụt vào lòng Hiên Viên Diệp, không dám đối mặt với Mạnh Vân Thiên, đặc biệt không dám nhìn tới còn biểu tình đầy kiêu ngạo của ông.

Cha không khiêm tốn một chút được sao?

" Ha ha." Hiên Viên Diệp nghe được những lời Mạnh Vân Thiên nói, lại cảm giác được Mạnh Phất Ảnh đang có tật giật mình, nên đột nhiên cười lớn.

Trong giờ phút này tiếng cười của Hiên Viên Diệp cực kỳ chân thành, thoải mái.

Mạnh Vân Thiên hơi ngạc nhiên. Từ nhỏ đến giờ, chưa bao giờ ông thấy Điện Hạ cười như vậy, Điện Hạ nhất định đối với Phất Nhi là thật lòng rồi.

Còn Mạnh Phất Ảnh nghe được tiếng cười hắn lại càng thấy không được tự nhiên, thầm nghĩ nam nhân này chắc đang chỉnh nàng. Đợi lát nữa nếu Phụ Thân nàng biết chuyện nàng đào hôn chỉ sợ rằng...

"Hầu gia không ở trong phủ, bổn vương đã giảm bớt gia nhân trong phủ. Nay Hầu Gia đã khải hoàn trở về, Bổn vương cùng Phất Nhi đưa Hầu Gia hồi phủ nghỉ ngơi" Vừa vào kinh thành một lúc, Hiên Viên Diệp lại nói.

Mạnh Vân Thiên đang cao hứng lại càng thêm vui mừng, liên tục đáp: " Được, được cứ như vậy đi"

Mạnh Vân Thiên dù sao cũng là một lão thần trong triều, bình thường Hiên Viên Diệp luôn tôn trọng ông. Nhưng bây giờ Hiên Viên Diệp đã là con rể của ông nên nói chuyện cũng không quá câu lệ nữa. Hơn nữa Hiên Viên Diệp cũng là võ tướng, đối với mấy lễ nghi câu lệ này, vốn không xem trọng.

Mạnh Phất Ảnh trong lòng có chút ảo não, Hiên Viên Diệp nhất định là cố ý, hắn biết rõ rằng lúc này trong lòng nàng đang sợ khi Phụ thân biết chuyện nàng đào hôn sẽ tức giận đến mức nào. Hắn không nghĩ đến hậu quả mà lại còn cố tình trêu chọc nàng.

Nhưng Phụ thân đã đồng ý rồi, nàng cũng không thể không đi. Dù sao, nàng cũng là nhi nữ của Hầu gia, Phụ thân tới thăm Nghệ Vương phủ cũng không có gì lạ cả.

Vậy nên trong lòng càng thêm buồn bực, đứng thẳng lưng lên tạo chút khoảng cách với Hiên Viên Diệp. Nam nhân này, vì giận nàng mà lấy việc trêu đùa nàng làm niềm vui ư?

"Ha ha" Hiên Viên Diệp tiến sát lại tai nàng, thấp giọng nói " Việc nàng đào hôn, sớm muộn gì Hầu gia cũng biết. Nàng lo sợ cũng chỉ vô ích mà thôi."

" Nhưng đợi phụ thân trở về từ từ biết sẽ bớt giận" Mạnh Phất Ảnh liếc mắt, ảo não nói, nàng biết chuyện nàng đào hôn trước sau gì Phụ thân nàng cũng sẽ biết, chỉ sợ rằng vừa về tới vương phủ thì Đại phu nhân cùng Mạnh Như Tuyết sẽ vội vàng nói cho Phụ thân biết.

Nhưng nếu Phụ thân về sau mới biết chuyện nàng đào hôn thì sẽ dần dần bớt giận. Huống hồ, hiện tại có Hiên Viên Diệp, Phụ thân sẽ bận tâm đến thể diện của hắn, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.

"Ha ha.. :" Nghe được lời của nàng, Hiên Viên Diệp lại cười lớn tiếng hơn, môi tiến đến sát bên tai nàng, khẽ giọng nói " Nàng cũng có lúc biết sợ sao?"

"Phải, ngươi bây giờ chỉ muốn Phụ thân mắng ta một trận ra trò, như vậy giúp ngươi hả lòng hả dạ chứ gì?" Mạnh Phất Ảnh thấy trong ngữ điệu của hắn có ý mỉa mai, lửa giận bốc lên, nhanh chóng tuôn ra một tràng, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.

" A, nếu muốn báo thù thì bổn vương sẽ đích thân ra tay" Hiên Viên Diệp hơi buồn cười nhìn nàng, nữ nhân này không phải rất thông minh sao, sao không nghĩ ra vậy, nếu hắn muốn báo thù thì sao còn chờ đến bây giờ, sao phải dựa vào người khác?

Nghĩ đến đây, khẽ nhấc ngón tay lên, nhẹ nhàng búng nhẹ vào gáy nàng, ảo não nói" Bổn vương thấy, đầu óc nàng dạo này hình như có vấn đề, sao đột nhiên không nghĩ ra vậy?"

Mạnh Phất Ảnh hơi nhíu mày, hắn búng rất nhẹ vào gáy nàng nên nàng không hề cảm thấy đau một chút nào cả, chỉ có chút bất mãn "Ngươi muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi không cần phải vòng vo chơi chữ nữa...ngươi có muốn ta tức giận rồi bỏ đi không"

Hiên Viên Diệp khóe môi chợt trở nên cứng đờ, hai tay ôm nàng chặt hơn. Sâu thẳm trong ánh mắt có chút buồn bực, thấp giọng nói " Về sau, tuyệt đối không được nói những lời như vậy, bằng không nàng sẽ tự gánh lấy hậu quả đấy"

Giọng nói kia tuy mềm nhẹ nhưng cũng ẩn chứa sự tức giận đang kìm nén.

Hắn có thể dung túng nàng, làm mọi việc trái với quy luật của hắn để dung túng nàng, giống như lúc trước hắn nói nếu sẽ thay nàng vá trời. Nhưng nếu nàng rời khỏi hắn thì hắn sẽ không thể nào sống được mất. Mặc kệ là như thế nào, bất kể nguyên nhân nào, tình huống nào hắn cũng sẽ không cho phép nàng rời đi, cho dù chỉ là nói đùa.

Còn nàng sao có thể nói ra những lời đó một cách dễ dàng như thế, điều đó cho thấy trong lòng nàng không có hắn, hắn không có một chút quan trọng nào đối với nàng cả.

Mạnh Phất Ảnh giật mình, cảm nhận được sự tức giận của hắn, cũng biết mình đã lỡ lời, có hơi quá đáng một chút. Lúc trước nàng đã từng nói đã chấp nhận hắn thì sẽ không dễ dàng nói rời đi.

Hơi khép hờ mắt lại, không thèm so đo hơn thua với hắn, để mặc hắn ôm chặt nàng vào trong ngực, cảm nhận được bàn tay đang nắm dây cương của hắn hơi cứng đờ, liền vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào tay hắn.

Tuy không nói lời xin lỗi nhưng hành động chạm tay của nàng, lại càng có ý nghĩa hơn việc nói lời xin lỗi. Hành động hơn ngôn ngữ, không cần nói ra đối phương cũng hiểu.

Bàn tay Hiên Viên Diệp hơi run run, biểu tình trên mặt dường như nguôi ngoai hơn, dần dần chuyển sang thoải mái. Chính hành động này của nàng đã làm cho tâm tư hắn trở nên bấn loạn.

Chỉ cần hành động đơn giản như vậy đã làm hắn vui lắm rồi.

Mạnh Phất Ảnh cảm nhận được sự khác thường của hắn, ánh mắt cụp xuống, khẽ cười. Tình cảm của nam nhân này dành cho nàng đã sớm in đậm vào tận xương tủy rồi.

Nghĩ đến lúc trước, hắn vì nàng mà làm bao nhiêu chuyện, luôn luôn che chở cho nàng, luôn luôn liều mạng để cứu nàng. Trong lòng Mạnh Phất Ảnh tràn đầy sự cảm động. Từ giờ phút nàng, nàng quyết định trải lòng, không trốn tránh tình cảm thật sự của mình, cũng không dè dặt chuyện tình cảm với hắn nữa.

Chẳng sợ tương lai sẽ có chuyện gì xảy ra, nàng không thể ép bản thân mình không thương hắn được. Dù có chuyện gì, nàng cũng sẽ thương hắn.

Mạnh Vân Thiên mặc dù không biết họ đang nói chuyện gì, nhưng nhìn thấy hai đứa nhỏ trông vô cùng thân mật thì trong lòng càng thêm vui mừng. Phất Nhi rốt cuộc cũng tìm được một Phu quân tốt, Linh Nhi ở dưới suối vàng cũng được yên nghỉ rồi.

Rất nhanh đã đến Hầu Phủ, vì lúc trước Mạnh Vân Thiên không báo với mọi người là sẽ trở về, nên Hầu Phủ không ai biết ông trở về để ra nghênh đón.

Nhìn thấy Mạnh Vân Thiên đã đi đến đại môn, xuống ngựa, gia nhân trong phủ tất cả đều sửng sốt, ồn ào vội vã đi vào trong truyền tin.

Đại Phu nhân cùng Mạnh Như Tuyết đều vội vàng ra nghênh đón.

Mạnh Như Tuyết nhìn Mạnh Vân Thiên bình yên trở về thì sửng sốt một chút, khẩn trương đi về phía trước, cung kính hành lễ " Tuyết Nhi thỉnh an Phụ thân"

Sau đó, nhìn Hiên Viên Diệp ôm Mạnh Phất Ảnh đi tới, cả người cứng đờ, chằm chằm nhìn theo bóng dáng của hai người.

Đại Phu nhân cũng vội vàng đi về phía trước hành lễ " Thần thiếp thỉnh an lão gia". Nhìn qua Tuyết Nhi thấy nhi nữ đang liếc trộm Hiên Viên Diệp trong khi Mạnh Vân Thiên đang ở trước mặt, vì thế đụng nhẹ một cái vào người Mạnh Như Tuyết.

Mạnh Như Tuyết lúc này mới hoàn hồn, cụp mắt xuống

"Đều đứng lên hết đi" Mạnh Vân Thiên hơi hơi khoát tay áo, giọng nói trầm khàn không có nhiều cảm xúc. Khi đưa mắt nhìn Hiên Viên Diệp cùng Mạnh Phất Ảnh, ánh mắt vừa không có cảm xúc lại lập tức tràn ngập cảm xúc, mang theo ý cười" Thỉnh Điện hạ"

" Hầu gia không cần phải khách khí. Đây là Hầu phủ, Hầu gia là nhạc phụ của bản vương nên không cần quá câu nệ lễ nghi" Hiên Viên Diệp vô cùng tự nhiên nói ra, vừa nói vừa nhìn Mạnh Phất Ảnh.

"Nếu thế thì chàng cũng phải gọi là phụ thân giống ta mới đúng chứ" Mạnh Phất Ảnh nghe thấy hắn nói vậy thì cực kỳ hài lòng. Nàng đến từ hiện tại, nên không thích lễ nghi rườm rà, muốn mọi người bộc lộ tình cảm thân thiết hơn.

"Phất Nhi con không được hỗn với Điện hạ" Mạnh Vân Thiên dù sao cũng là thần tử, nhất định phải tuân theo lễ nghi, nghe Mạnh Phất Ảnh nói, âm thầm cả kinh, có chút gấp gáp quát lớn. Ánh mắt khi nhìn về phía Hiên Viên Diệp mang theo sự lo lắng, sợ Hiên Viên Diệp sẽ tức giận.

Còn Hiên Viên Diệp nghe lời Mạnh Phất Ảnh nói, đột nhiên ngẩn người ra một hồi, chằm chằm nhìn nàng, đáy mắt có vài phần kinh ngạc ngoài ý muốn, nàng có ý gì đây, hay là nàng đã hoàn toàn chấp nhận hắn rồi?

Nhìn biểu tình vui vẻ trên mặt Mạnh Phất Ảnh, lại nhìn ánh mắt sợ hãi của Mạnh Vân Thiên, khóe môi hắn không kìm lòng được khẽ nhếch lên. Hắn bỗng trịnh trọng nhìn Mạnh Vân Thiên " Nhạc Phụ đại nhân, xin nhận của con một lạy"

Hiên Viên Diệp vừa nói vừa cúi đầu xuống bái lạy. Đối với lễ nghĩa này, hắn là cam tam tình nguyện. Việc này, hắn vốn chưa bao giờ làm nên có chút không quen, nhưng chỉ cần có tâm ý là làm được.

"Điện hạ, ngàn vạn lần không làm thế được đâu " Mạnh Vân Thiên đột nhiên cả kinh, lúng túng đỡ hắn đứng lên.

Nhưng Hiên Viên Diệp tốc độ rất nhanh đã hành lễ bái xong khiến Mạnh Vân Thiên kinh hãi, cảm thấy vô cùng bối rối cùng kích động. Điện hạ bình thường là người rất kiêu ngạo, cuồng vọng, không ngờ trước mặt mọi người lại có thể hành lễ như vậy với ông.

Ông cảm động không phải vì hư vinh mà vì ông biết, Điện hạ hành lễ với ông như vậy tất cả đều vì Phất Nhi. Ông cảm động vì biết được rằng Điện hạ quá sủng ái Phất Nhi.

Mạnh Như Tuyết trợn ngược mắt, không tin những gì mình vừa nhìn thấy là sự thật. Hiên Viên Diệp bây giờ với Hiên Viên Diệp trước đây là một người sao? Trước kia nàng vì hắn làm bao nhiêu chuyện nhưng một cái liếc mắt mà hắn cũng lười cho nàng. Vậy mà bậy giờ, hắn vì Mạnh Phất Ảnh, hoàn toàn không để ý tới thân phận của mình, hành lễ với phụ thân của nàng.

Vì sao, tất cả mọi chuyện tốt đẹp đều bị con nha đầu kia chiếm hết vậy? Vì sao vậy? Hai mắt Mạnh Như Tuyết tỏa ra sát khí, hận không thể đem Mạnh Phất Ảnh ra xé làm trăm mảnh.

Mạnh Phất Ảnh cũng kinh sợ, thật sự nàng không có ý đó, nàng không hề biết hắn sẽ hành lễ như thế, điều này khiến nàng cảm thấy rất ấm áp, cảm động. Nàng đương nhiên biết, sở dĩ hắn làm như vậy cũng vì nàng.

" Vương phi, nàng đã vừa lòng chưa?" Đứng thẳng người, Hiên Viên Diệp lại đem Mạnh Phất Ảnh ôm ở trước ngực, khẽ cười hỏi, không thèm mảy may để ý đến sự kinh ngạc của người khác. Hắn muốn sủng ái nữ nhân của mình thì sẽ không thèm để ý đến thái độ hay cái nhìn của người khác.

"Được, không tệ, không tệ, ta rất hài lòng" Mạnh Phất Ảnh nở nụ cười, gật đầu đáp lời. Hiên Viên Diệp càng ngày càng làm cho nàng thích hắn hơn.

Nàng không phải vì hắn vừa hành lễ, cũng không phải vì hắn có thân phận cao cho phụ thân nàng mặt mũi mà vì nàng đã nàng hiểu thêm về con người thật của hắn hơn.

" Nói rõ một chút, không lúc hối hận thì không có cơ hội để đổi ý đâu~" Hiên Viên Diệp con ngươi hơi lóe, thấp giọng nói. Tuy bái đường hắn không hành lễ nhưng vừa nãy hắn đã hành lễ cho tất cả mọi người thấy nên nàng không thể đổi ý được.

Mạnh Phất Ảnh giật mình, thật không ngờ hắn lại nghĩ ra việc này. Tuy rằng đã quyết định sẽ ở bên hắn nhưng nàng không muốn làm cho hắn quá đắc ý, vì thế giả bộ suy tư một lát mới nói tiếp " Được, xem biểu hiện về sau của chàng như thế nào nữa."

Trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp không thể hiểu nổi, lần nào cũng bị hắn khi dễ, giờ cũng tới phiên nàng hả giận rồi.

" Phất Nhi không được vô lễ với Điện hạ" Mạnh Vân Thiên dù sao cũng là người tập võ, dù Mạnh Phất Ảnh nói nhỏ nhưng ông vẫn nghe thấy.

Mặc dù Điện hạ vô cùng sủng ái Mạnh Phất Ảnh, nhưng nàng cũng không được làm quá như vậy.

" Không sao đâu, Bổn vương có thể làm bất cứ việc gì để Vương phi vui vẻ" Hiên Viên Diệp mỉm cười, nhẹ giọng nói. Dường như không phải nói cho Mạnh Vân Thiên nghe mà là cố ý nói cho Mạnh Phất Ảnh nghe. Hắn quả thực rất khoa trương và có tính chiếm giữ. Vì nữ nhân của mình có thể làm bất cứ việc gì.

Mạnh Phất Ảnh không thể kìm lòng, khóe môi khẽ nở nụ cười. Những lời nói bá đạo như thế này đúng là chỉ có hắn mới dám nói ra.

Mạnh Như Tuyết lúc này khỏi nói cũng biết là vô cùng đau đớn cùng tức giận. Lồng ngực phập phồng như không thể kìm nén được sự đố kỵ đang càng lúc càng lớn. Vì sao người được Điện Hạ liều cả tính mạng bảo vệ và sủng ái không phải là nàng?

Nàng thương hắn nhiều như vậy, có thể hy sinh hết tất cả. Nhưng nha đầu chệt tiệt Mạnh Phất Ảnh kia, chẳng làm gì cả thậm chí còn đào hôn, chạy trốn khắp nơi khiến Điện hạ vất vả tìm kiếm, thế mà người hắn yêu lại là nha đầu kia, mà không phải là nàng.

"Ha Ha" Mạnh Vân Thiên nghe được lời của Hiên Viên Diệp, đột nhiên cất tiếng cười to, trong tiếng cười kia không che giấu nổi sự kiêu hãnh, có những lời này của Hiên Viên Diệp, ông không còn gì phải lo lắng nữa.

Vừa nói mọi người cùng nhau đi vào đại sảnh lúc nào không hay, Hiên Viên Diệp vừa thấy Mạnh Phất Ảnh yên vị trên ghế liền tiến lại ngồi bên cạnh Mạnh Phất Ảnh.

Người hầu nhanh chóng bưng trà lên, Mạnh Như Tuyết vội vàng đón lấy tách trà, đưa tới trước mặt Hiên Viên Diệp, nhẹ nhàng nói " Điện Hạ thỉnh dùng trà"

Hiên Viên Diệp hơi nhăn mày, không thèm nhìn nàng ta chỉ tùy tiện đáp " Cứ để xuống bàn đi"

Nếu đây không phải là Hầu Phủ, không có Mạnh Vân Thiên ở đây thì hắn đã không không thèm nói câu đó với nàng ta.

Mạnh Như Tuyết đang cười bỗng cứng đờ cả người, tay hơi run rẩy, đặt tách trà ở trên bàn.

Bên chỗ Mạnh Phất Ảnh nha đầu kia cũng nhanh chóng đặt một tách trà xuống mặt bàn.

Mạnh Phất Ảnh cảm thấy buồn cười, xem ra Mạnh Như Tuyết vẫn còn yêu Hiên Viên Diệp nhưng đáng tiếc Hiên Viên Diệp đối với nàng ta một chút tình cảm cũng không có.

Mạnh Vân Thiên cũng hiểu được tâm tư của Phất Nhi. Mấy năm nay Mạnh Như Tuyết càng tỏ ra cuồng si Hiên Viên Diệp hơn. Vốn ông tưởng Hiên Viên Diệp sẽ lấy Tuyết Nhi, nhưng thật không ngờ, đột nhiên lại là Phất Nhi. Nhưng nếu Điện hạ đã chọn Phất Nhi rồi thì ông tuyệt đối không để cho Tuyết Nhi làm chuyện gì gây ảnh hưởng đến Phất Nhi.

Vì thế Mạnh Vân Thiên đanh giọng nói " Tuyết Nhi, những chuyện như thế này đều có người hầu làm cả rồi, con ở trước mặt Điện Hạ sao có thể thất lễ như vậy được."

Mạnh Như Tuyết ngẩn người. Trong bụng vốn đã oán hận Mạnh Phất Ảnh rồi, giờ Mạnh Vân Thiên lại bị chỉ trích nên càng oán hận Mạnh Phất Ảnh hơn. Sao chuyện gì tốt cũng dành cho nha đầu chết tiệt kia vậy?

Mặc dù rất tức giận, nhưng không dám cãi lại lời Phụ thân nên nàng ta từ từ lui lại, đứng sang một bên.

"Điện hạ người đã đến đây thì hôm nay hãy ở lại bổn phủ dùng bữa tối. Lão thần không thể dự lễ thành hôn của Điện hạ cùng Phất nhi nên cảm thấy có chút nuối tiếc" Mạnh Vân Thiên lúc này lại nhìn về phía Hiên Viên Diệp, ôn hòa đề nghị.

"Được, ta cùng Phất Nhi cũng có ý này" Hiên Viên Diệp không hề khách khí, nhanh chóng nhận lời còn cố ý đem Mạnh Phất Ảnh vào chung.

" Ha ha ha...tốt lắm, tốt lắm " Mạnh Viên Thiên thoải mái cười to. Rất lâu rồi, chưa thấy ông vui vẻ như vậy.

"Vậy để thần thiếp kêu người đi chuẩn bị" Đại phu nhân ngồi bên cạnh Mạnh Vân Thiên, trước giờ rất quy củ, bởi vì bà ta thật sự rất sợ Mạnh Vân Thiên, nghe hai người nói chuyện thì thấp giọng nói.

Còn Mạnh Như Tuyết hai mắt bỗng lóe lên, nghe ý tứ của Phụ Thân thì có vẻ như người chưa biết chuyện Mạnh Phất Ảnh đào hôn.

Nếu không thì có lẽ Phụ Thân sẽ không nghĩ là "đáng tiếc" mà phải nghĩ là thật "may mắn" mới đúng.

Nghĩ đến đây, môi đỏ mọng hé mở, khóe môi cười lạnh lùng nhìn về phía Mạnh Vân Thiên, cố ý hỏi " Phụ thân sao người lại cố tình nhắc lại chuyện không vui vậy...Bây giờ Điện hạ vẫn còn ở đây mà."

Nàng ta khẽ nhăn lông mày lại, trong giọng nói có vài phần lo lắng, ra vẻ rất khẩn trương nhìn về phía Hiên Viên Diệp.

Hiên Viên Diệp khẽ nhắm mắt lại, biểu tình như không có chuyện gì xảy ra, vô cùng bình tĩnh. Hắn đã sớm lường trước Mạnh Như Tuyết sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này.

Mạnh Phất Ảnh sắc mặt cũng hơi trầm xuống, trong lòng thì cười thầm. Mạnh Như Tuyết thật là khéo đóng kịch, sợ phụ thân không biết chuyện nàng đào hôn hay sao mà lại cố tình giả bộ khó xử như thế.

Cứ đóng kịch đi, tiếp tục giả vờ nữa đi.

Giờ nàng đã nghĩ thông xuất rồi, sự việc đã xảy ra rồi. Nếu nàng đã làm thì phải có trách nhiệm, gánh vác hậu quả. Bây giờ nàng không muốn trốn tránh nữa vì sớm muộn gì Phụ thân cũng biết được thôi.

Mạnh Vân Thiên cũng hơi nhăn mày lại, ánh mắt có vài phần nghi hoặc, nhìn chằm chằm về phía Mạnh Như Tuyết, trầm giọng nói " Tuyết Nhi, con nói vậy là có ý gì?"

" Phụ Thân, chẳng lẽ người không biết sao?" Mạnh Như Tuyết giả vờ kinh ngạc, trên mặt tỏ vẻ không tin cố ý nói lớn " Sự việc kia, cả Hiên Viên vương triều đều biết mà, tất cả mọi nơi đều bàn tán ..."

" Rốt cuộc là có chuyện gì" Mạnh Vân Thiên lạnh lùng ngắt lời Mạnh Như Tuyết, trong thanh âm có chút bực dọc.

" Muội, muội, nàng.."

"Phụ Thân, trong ngày thành hôn, Phất Nhi đã đào hôn, xin phụ thân hãy trừng phạt con ạ" Mạnh Phất Ảnh không đợi Mạnh Như Tuyết nói xong, đột ngột đứng lên, không chút sợ hãi giãi bày với Mạnh Vân Thiên.

Nếu nàng dám làm thì nàng dám chịu, trốn tránh không phải là tính cách của nàng.

Hiên Viên Diệp đưa mắt nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, khẽ mỉm cười. Đây mới chính là nữ nhân của hắn, rất khí phách.

Mạnh Như Tuyết đột nhiên kinh sợ, thật không ngờ Mạnh Phất Ảnh lại có can đảm dám khai tất cả mọi chuyện với phụ thân. Trong lòng nàng ta đắc ý nghĩ rằng Mạnh Phất Ảnh lần này mắc vào tội lớn tày đình như vậy chắc chắn phụ thân sẽ không bỏ qua đâu.

"Cái gì? Ngươi nói cái gì, nhắc lại một lần nữa cho phụ thân nghe xem "Mạnh Vân Thiên nghe Mạnh Phất Ảnh nói vậy, bỗng biến sắc, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, lửa giận cũng đang bốc dần lên.

Ở ngày thành hôn, nhi nữ làm sao dám làm ra những chuyện như vậy chứ?Giờ phút này ông đang nghĩ là lỗ tai mình đang xảy ra vấn đề, phải chăng là đang nghe lầm?

"Phất Nhi biết sai rồi, xin phụ thân tha tội.. !" Mạnh Phất Ảnh giật mình, trong lòng có chút lo lắng, không phải là chuyện bản thân bị trừng phạt mà là chuyện làm phụ thân bị chọc tức.

"Hầu Gia, không nên nóng giận, việc này thật ra là lỗi của bổn vương" Hiên Viên Diệp đột nhiên mở miệng

Những lời hắn vừa nói ra khiến mọi người bao gồm cả Mạnh Phất Ảnh đều ngạc nhiên. Tất cả đều không tin những gì hắn nói là thật, đồng loạt quay lại nhìn hắn.

Sao lại như vậy, nàng đào hôn là lỗi của hắn sao?

" Chuyện này là do Bổn Vương cùng Phất Nhi đánh cược, Bổn Vương cá cược với nàng là nàng không thể trốn thoát khỏi bản vương, nhưng thật không ngờ nàng đã thắng bổn vương đã thành công chạy thoát khỏi bổn vương" Đang lúc mọi người kinh ngạc nhìn Hiên Viên Diệp như soi mói thì Hiên Viên Diệp lại bình tĩnh nói chậm rãi từng chữ một.

Hơi dừng lại một chút, sau đó nói với vẻ áy náy " Là bổn vương đã sai, bổn vương đùa hơi quá đáng"

Mạnh Phất Ảnh sống mũi cay cay, cực kì xúc động. Thật không ngờ nam nhân này lại sủng ái nàng nhiều như vậy. Đã biết nàng làm như vậy là sai nhưng vì nàng hắn lại chịu hết mọi trách nhiệm về mình.

Mạnh Vân Thiên biết từ thuở sinh ra cho tới giờ Hiên Viên Diệp luôn nghiêm túc, cẩn thận. Hắn tuyệt đối không phải là loại người lấy chuyện như vậy ra làm trò đùa. Ông hiểu được hắn nói như vậy thực ra là để bảo vệ Phất Nhi.

Bây giờ Hiên Viên Diệp không so đo, tính toán, cũng không tức giận. Vậy thì sao ông dám tức giận với Phất Nhi? Thật không ngờ. bình thường nhìn Hiên Viên Diệp lạnh lùng nhưng hóa ra lại vô cùng si tình.

Mạnh Như Tuyết thì tức đến muốn hộc máu, lửa giận trong lòng cùng những đố kỵ bùng lên như muốn thiêu hủy nàng ta, nhưng nàng ta chỉ có thể chịu đựng vì nàng ta chẳng có quyền gì cả, cả người nhịn không được khữ run rẩy từng chập.

Vốn muốn chỉnh Mạnh Phất Ảnh một trận, thật không ngờ lại khiến bản thân mình đau đớn thêm.

Sau khi dùng xong bữa tối, Hiên Viên Diệp liền dẫn Mạnh Phất Ảnh hồi Nghệ vương phủ.

Sau khi vào phòng, nghĩ lại những việc lúc trước đã trải qua ...Mạnh Phất Ảnh cảm thấy rất lo lắng, Hiên Viên Diệp lần này giúp nàng một chuyện lớn như vậy thì chắc phải có điều kiện gì đó....Trời ơi ~ Hắn sẽ đưa ra điều kiện gì đây

~Trong lúc suy nghĩ, nàng cẩn thận nhìn hắn. Đúng lúc đó hắn cũng đang nhìn về phía nàng, bắt quả tang nàng đang nhìn trộm mình nên mỉm cười đi tới, thấp giọng nói " Vương Phi, nếu muốn nhìn bổn vương, thì có thể quang minh chính đại nhìn, không cần phải lén lén lút lút như vậy đâu. Đối với người khác thì không được còn đối với Vương phi thì bổn vương rất hào phóng"

Mạnh Phất Ảnh đỏ bừng cả mặt, may là trên mặt còn có lớp mặt nạ đen tuyền này che lại, nếu không thì sẽ nhìn thấy rất rõ.

" Sao, bổn vương như vậy nàng đã hài lòng chưa?" Hiên Viên Diệp thấy bộ dạng ngượng ngùng của nàng, nắm chặt lấy tay nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, nhẹ giọng hỏi.

"Đúng, không tệ" Mạnh Phất Ảnh tưởng rằng, hắn đang hỏi biểu hiện của hắn hôm nay. Quả thật biểu hiện của hắn hôm nay không thể chê trách được điều gì hết.

"Haha, nếu Vương phi vừa lòng như thế, vậy hôm nay Vương Phi có nghĩ là sẽ làm chút việc gì đó để đền đáp ta không?" Hiên Viên Diệp đột nhiên cười ra tiếng, trong tiếng cười có sự ám muội, hắn biết nàng đã hiểu sai ý của hắn nhưng hắn vẫn cố ý làm theo sự hiểu lầm của nàng.

"A!" Mạnh Phất Ảnh hiểu được ý tứ của hắn, khe khe thở, thật là không thể hiểu nổi nam nhân này. Nhưng bản thân mỗi khi ở cùng hắn, đầu óc có vẻ không được minh mẫn, chẳng lẽ, nàng đúng là người..... háo sắc thật sao, ở trước mặt hắn luôn bị hắn mê hoặc là thế nào?

"Haha" Thấy nàng có biểu tình đáng yêu như vậy, Hiên Viên Diệp lại cười to hơn. Khi thấy nàng khẽ nhúc nhích môi đỏ mọng, trong suốt, kiều diễm, vô cùng hấp dẫn nên cổ họng hắn không khỏi cảm thấy.. căng thẳng, chỉ hận không thể hôn nàng, thưởng thức đôi môi đỏ mọng của nàng.

Bất quá, hắn vẫn có thể kiềm chế được bản thân mình, nhìn thẳng vào mắt nàng, " Còn nhớ những gì nàng đã nói ngày hôm nay không?"

"Không nhớ rõ nữa" Mạnh Phất Ảnh mắt hơi sáng lên, tỏ vẻ vô tội đáp lại.

"Thế nào, muốn qua cầu rút ván sao, nàng nghĩ bổn vương dễ dàng đáp ứng yêu cầu của nàng sao?" Hiên Viên Diệp không bực mình nhưng trong giọng nói phát ra mang theo sự uy hiếp.

" Nàng đã đồng ý chuyện tình cảm với bổn vương rồi, bây giờ bổn vương không cho nàng đổi ý đâu."

Hơi dừng lại một chút " Nếu như nàng thấy hối hận, bổn vương..." Giọng nói chút nguy hiểm, hơi thở cũng có chút dồn dập.

Hiện giờ, môi của hắn với môi của nàng rất gần, chỉ cách mấy cen-ti-met, hơi thở ấm áp kia của hắn phả trên mặt nàng vừa ấm áp vừa tô thêm vài phần hấp dẫn làm cho Mạnh Phất Ảnh nhất thời cứng đờ cả người.

Hiên Viên Diệp tựa hồ như không còn ngại ngần nữa. Môi hắn từ từ tới gần môi nàng, khẽ chạm vào môi của nàng, từng chút, từng chút một. Đồng thời tay hắn ôm chặt lấy nàng khiến nàng dán thật chặt vào người hắn, cảm giác được cả người hắn đang rất nóng bức.

Động tác này như khiêu khích lẫn nhau khiến cho Mạnh Phất Ảnh thêm căng thẳng, trong cơ thể có một cảm giác khác thường. Đầu nàng thực sự bị choáng váng và giờ phút này nàng thực sự không thể suy nghĩ được chuyện gì khác nữa.

"Nàng nói sẽ đáp ứng điều kiện của ta, bất kể là gì mà, đúng không?" Hiên Viên Diêp thấy ánh mắt nàng có vẻ mê man, khóe môi khẽ cười, sự sâu sắc trong ánh mắt cũng càng rõ hơn, hơi tới gần bên tai nàng, nhẹ nhàng nói.

"Được" Mạnh Phất Ảnh không biết đáp lại lời hắn như thế nào, trong lòng đã quyết định sẽ chấp nhận hắn. Huống chi nàng là người đến từ thế giới hiện đại nên cũng không có việc gì phải sợ cả.

"Ha ha, thật ngoan" Nghe thấy câu trả lời của nàng, Hiên Viên Diệp lại thấp giọng đáp " Khi đã cũng nhau rồi thì nàng sẽ không có cơ hội để đổi ý đâu"

"Dạ..." Mạnh Phất Ảnh lại nhẹ giọng đáp, đột nhiên cảm giác được trong lời nói của hắn có chút thừa thãi.

"Được.. tốt lắm, bổn vương muốn xem nàng thành thật đến đâu? Hơn nữa, từ nay về sau, mỗi khi trời tối nàng đều phải ở bên cạnh ta không được tách rời" Hiên Viên Diệp hơi nhếch khóe môi, chậm rãi nói, trong giọng nói vẫn có vài phần trêu đùa như cũ nhưng cũng có sự mong chờ trong đó.

Mạnh Phất Ảnh thân mình càng cừng đờ hơn, hai tròng mắt đột nhiên mở thật lớn, nhìn về phía hắn. Thật không thể ngờ yêu cầu của hắn lại là chuyện này.

"Vậy chuyện này là sao?" Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở ra một hơi, hỏi lại một lần nữa, trời ạ, hại nàng còn tưởng hắn...nên làm nàng bấn loạn cả tinh thần.

Tính tình của nàng Hiên Viên Diệp đã biết từ trước, trước mặt hắn, nàng vốn chẳng che giấu chuyện gì. Hơn nữa hôm nay hắn lại yêu cầu nàng không được thay đổi chuyện tình cảm với hắn nữa. Những chuyện này cũng chính là ý của nàng muốn nói. Nên chuyện này, đối với nàng không có gì là khó xử cả.

"Chính là chuyện này, bằng không Vương phi tưởng chuyện gì? " Hiên Viên Diệp mắt hơi híp lại, cố ý đùa cợt. Đương nhiên, mục đích thực sự của hắn, chính là muốn nàng. Nhưng ở trước mặt nàng, hắn muốn giữ bộ dạng chân chính quân tử và đương nhiên, hắn sẽ không để cho nàng biết những tính toán trong lòng hắn lúc này.

"Được, tốt lắm. Vậy ta vào phòng một chút" Lần này Mạnh Phất Ảnh được đáp ứng yêu cầu nên cực kỳ sảng khoái. Ẩn sâu trong ánh mắt hiện ra một kế hoạch khác thường, đẩy hắn ra ngoài cửa, sau đó dặn dò " Chàng ở bên ngoài đợi một chút"

Nói xong vội vàng khép cửa lại, mặc kệ hắn ở bên ngoài phòng. Nam nhân này vừa nãy rõ ràng có ý muốn nhưng lại cố tình làm ra vẻ chân chính.

Nghĩ đến bản thân mình lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt thật sau lớp ngụy trang này đã rất kinh ngạc, khóe môi nàng hơi cong lên. Không bằng bỏ lớp ngụy trang này đi, để xem nam nhân này sẽ có phản ứng như thế nào. Nghĩ đến đây, lòng nàng rất mong chờ.

Hiên Viên Diệp hơi sửng sốt một chút. Không ngờ nàng lại phiền toái đến như vậy. Nếu nàng muốn hắn chờ, hắn sẽ chờ. Hắn đường dường là vương gia, lại bị đuổi ra ngoài chờ, haizzzz, vương gia như hắn đúng là có chút thất bại...

Đợi hơn nửa canh giờ, vẫn chưa thấy nàng xuất hiện, trong lòng có chút nóng nảy. Đang nghĩ là sẽ đẩy cửa ra đi vào trong phòng.

Trong lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra

Hiên Viên Diệp khẽ nhìn lên, nhìn về phía nàng, hoàn toàn kinh sợ....


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-115)