← Ch.036 | Ch.038 → |
Lời nói vang lên bên tai không những lạnh như băng mà còn có thêm sự sắc bén và nguy hiểm, Mạnh Phất Ảnh không cần quay đầu lại đã biết người nọ là Thái tử.
Nhưng tại sao Thái tử lại ở đây, hơn nữa y hô "Đứng lại!" quá bất ngờ, có phải ám chỉ nàng hay không?
Đối với những lời đồn đạii về Thái tử, nàng hầu như đều nghe rằng y là loại người cực kì âm hiểm và tàn nhẫn.
Tuy rằng nàng luôn nói Hiên Viên Diệp âm hiểm, nhưng sự 'âm hiểm' của Hiên Viên Diệp theo phương diện người không động đến hắn, hắn cũng không động đến người, còn Thái tử lại là người nổi tiếng thị huyết âm ngoan không từ thủ đoạn. Nếu so sánh với Thái tử thì Hiên Viên Diệp hoàn toàn xứng đáng là chính nhân quân tử.
Lúc này bỗng nghe thấy giọng nói của Thái tử, trong lòng Mạnh Phất Ảnh rất kinh ngạc, không kìm được cảm giác lạnh cả người.
Với tính tình tàn nhẫn của Thái tử không biết lại muốn làm chuyện gì nữa đây?!!
Giờ phút này, nàng tình nguyện người xuất hiện là Hiên Viên Diệp mà không phải Thái tử.
Đang suy nghĩ hai mắt hơi nghiêng sang hướng khác, dư quang trong đáy mắt nhìn thấy Hiên Viên Diệp đang cưỡi ngựa đi đến.
Hiên Viên Diệp thản nhiên ngồi trên lưng ngựa, toàn thân áo trắng, tuy rằng vẫn lạnh lùng như cũ nhưng tựa hồ lại tỏa ra khí chất mê hoặc người khác.
Hắn giục ngựa đến như vậy rất giống như Bạch Mã Hoàng Tử trong truyền thuyết, vẻ mặt các cô nương trên đường đều ngượng ngùng ngắm hắn, toàn thân bọn họ toát ra sự ái mộ rõ ràng lại nồng nhiệt như muốn nhấn chìm hắn.
Đôi mắt trong trẻo của Mạnh Phất Ảnh hơi lóe lên một cái, khóe môi cũng khẽ cong lên thành một nụ cười.
Giờ khắc này, nàng đột nhiên quên mất phải tránh né, không biết vì sao khi Hiên Viên Diệp xuất hiện hàn ý tận đáy lòng dành cho Hiên Viên Diệp bởi chuyện Thái tử xuất hiện mà phai nhạt đi nhiều. Nếu muốn nàng lựa chọn, nàng tình nguyện chọn cùng Hiên Viên Diệp trở về, tùy ý Hiên Viên Diệp xử trí mà không phải bị Thái tử tóm về.
Bởi vì ở trong tay Hiên Viên Diệp, ít nhất nàng có thể chết toàn thây, nhưng khi rơi vào tay Thái tử, chiếu theo tính tình tàn nhẫn của Thái tử, bất kể là chuyện gì cũng có thể làm ra. Bất quá nàng vẫn không hiểu, nàng cải trang thành bộ dạng như vậy thì sao Thái tử có thể nhận ra được, huống chi lúc này Thái tử còn cách nàng một đoạn.
"Chuyện gì thế này, Thái tử cũng tới giữ cửa thành sao?" Hiên Viên Diệp đến gần, hơi nhìn lướt qua Thái tử, không nhanh không chậm nói, giọng nói lạnh như băng khiến cho người chung quanh không khỏi lạnh run một cái, mà những cô nương lúc đầu ái mộ nhìn hắn cũng đều sợ hãi khép hờ mắt không dám nhìn lung tung nữa.
Khóe môi Mạnh Phất Ảnh hơi giật giật một cái, Hiên Viên Diệp này không mở miệng thì khiến người khác mê mẩn, mở miệng liền mang theo ngữ khí muốn đông chết người ta, bảo sao cô nương nhà người ta không sợ hãi chứ.
"Ha ha..." Thái tử nhìn thấy hắn, cũng không kỳ quái, trong mắt lại có thêm vài phần hưng phấn khác thường, mặt lại hướng về phía Mạnh Phất Ảnh, nửa thật nửa giả cười nói: "Thế nào? Thất đệ hay canh ở nơi này nên Bản Thái tử cũng muốn thử canh ở đây xem sao"
"Nếu Bổn vương nhớ không lầm, chuyện trong Kinh thành sớm không thuộc sự quản lí của Thái tử, Thái tử không sợ phạm tội vượt quyền sao?" Khóe môi Hiên Viên Diệp hơi nhếch lên một chút, từng chữ từng chữ chậm rãi nói, trong lời nói lộ rõ sự uy hiếp.
Sắc mặt Thái tử cứng đờ, sự kiện đó vẫn luôn là nỗi thống hận nhất của y, mà lúc này Hiên Viên Diệp lại ở trước mặt mọi người chế ngạo y, trong mắt Thái tử phủ đầy sự tức giận nhưng vẫn cực lực nhịn xuống, lại cười khẽ nói: "Bản cung giữ tại cửa thành là để tìm người, như vậy có thể chứ?"
Hiện giờ y không còn che dấu mục đích của y, bởi vì y biết Hiên Viên Diệp sớm đã phát hiện ra mục đích của y, cho nên y có thể thoải mái nói ra mục đích của mình. Hơn nữa, y cũng muốn thử xem thái độ của Hiên Viên Diệp như thế nào.
"Có thể." Đầu lông mày Hiên Viên Diệp hơi nhíu lại, trả lời theo ý của Thái tử nhưng sắc mặt đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: "Bất quá, Bổn vương cũng có thể lấy việc trái luật trị an thành tội để bắt bớ."
Hai mắt Thái tử híp lại, lạnh lùng liếc nhìn Hiên Viên Diệp một cái, trong mắt không chút nào che dấu sự ngoan tuyệt, cũng không cùng Hiên Viên Diệp diễn trò nữa mà lạnh lùng nói: "Bản cung mà đã muốn bắt người thì ai cũng không ngăn cản được, ta tin rằng Thất đệ đã hiểu tính tình của Bản cung, nếu người Bản cung không chiếm được, thì Bản cung sẽ phá hủy người đó."
Lần này, trong lời nói của Thái tử không chút nào che dấu sự uy hiếp, tràn ngập sát khí. Nếu y không bắt được nữ nhân kia thì cũng tuyệt đối không để nữ nhân kia rơi vào tay Hiên Viên Diệp.
Hiên Viên Diệp đột nhiên cả kinh nhưng mặt vẫn bất động thanh sắc, gương mặt vẫn lạnh như băng như cũ, khóe môi nở nụ cười lạnh, khẽ hừ lạnh: "Hừ, tính tình Thái tử ra sao Bổn vương hiểu rất rõ mà chỉ sợ người trong thiên hạ cũng đều rất rõ ràng."
Khóe môi cười lạnh lộ rõ sự trào phúng, ánh mắt cũng không che dấu nhìn về phía cửa thành. Dường như lơ đãng dạo qua một vòng, sau đó mới nói: "Ở chỗ này có người mà Thái tử muốn tìm sao?"
"Có hay không ngươi so với Bản cung càng hiểu rõ hơn." Thái tử nhếch môi lên nở nụ cười chứa đầy thâm ý, ánh mắt cũng chuyển hướng về phía Mạnh Phất Ảnh.
Mạnh Phất Ảnh bởi vì lúc này đang giả dạng thành lão nhân, nên vẫn khom người, mắt cụp xuống, mái tóc màu trắng buông xuống hoàn toàn che đi ánh mắt của nàng, lúc này nàng chỉ có thể quan sát được một chút tình huống ở phía bên đó.
Nàng âm thầm đưa mắt nhìn về phía Thái tử, giờ phút này mặc dù Thái tử nhìn phía nàng, nhưng nàng lại cảm giác được, tiêu điểm của ánh mắt Thái tử tựa hồ như không phải đối diện với nàng mà hướng về phía bên cạnh nàng – vị nam tử trẻ tuổi.
Mạnh Phất Ảnh lại âm thầm đánh giá người này, ngũ quan cực kì thanh tú, toàn thân toát ra vẻ thư sinh ôn nhu, vóc dáng của hắn cũng không cao, so với nàng lúc bình thường thì không cao hơn bao nhiêu.
Mà hiện tại khuôn mặt của hắn cũng không có sự sợ hãi, trong đôi mắt ngược lại lại có vài phần tức giận, lưng thẳng tắp ẩn chứa sự kiên trì không chịu khuất phục. Hắn lúc này đứng lẫn trong đám người đang sợ phát run nên có chút không giống người thường.
Bất quá theo phương hướng mà Thái tử nhìn, lúc này hơn phân nửa người nàng bị nam tử trẻ tuổi che đi cho nên nàng cũng không dám khẳng định người mà Thái tử nhìn rốt cuộc là ai.
Mà ánh mắt Hiên Viên Diệp vừa mới nhẹ nhàng đảo qua mặc dù không để lại dấu vết, nhưng khi ánh mắt Hiên Viên Diệp lướt qua, nàng lại cảm giác được chỉ một lần đảo mắt qua rất nhanh cũng đã bắt được nàng, nhưng lại rất nhanh dời đi khiến nàng có chút nghi hoặc.
"Phải không?" Hiên Viên Diệp bạc môi khêu gợi lại mở ra, đôi mắt lại nhìn về phía cửa thành, không chút để ý chuyển động qua lại, nhưng bây giờ mắt của Mạnh Phất Ảnh cũng hoàn toàn nhìn về phía bên này, trong nháy mắt mắt hai người liền lơ đãng đối nhau.
Giây phút chống lại ánh mắt của hắn, trong lòng Mạnh Phất Ảnh đột nhiên cả kinh, vẫn như cũ là cặp mắt lạnh đến thấu xương nhưng lúc này nàng lại phát hiện trong đôi mắt kia quá phức tạp, có rất nhiều điều nàng xem không hiểu, phức tạp đến nổi đoán không ra.
Nhưng có một loại cảm xúc, nàng cũng hiểu chính là sự kiên trì của hắn, dường như chưa bao giờ muốn bỏ cuộc.
Tuy rằng mắt Hiên Viên Diệp rất nhanh dời khỏi thân thể nàng, thậm chí không có lưu lại chút nào nhưng Mạnh Phất Ảnh trăm phần trăm có thể khẳng định hiện tại Hiên Viên Diệp đã nhận ra nàng.
Nhận ra nàng lại làm bộ không quen biết thì cũng chỉ có một nguyên nhân là vì sự hiện diện của Thái tử.
Đầu lông mày Mạnh Phất Ảnh nhíu lại, mắt cũng từ từ nheo lại, Thái tử sao lại đột nhiên đi tìm nàng? Nàng và Thái tử không có bất kỳ tiếp xúc gì, nàng cũng chưa từng đắc tội hắn cơ mà?
Mà câu nói kia của Thái tử, không chiếm được liền hủy diệt, ý y nói là nàng sao?
Hay là có người nói với Thái tử điều gì đó khiến Thái tử...
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Mạnh Phất Ảnh thấy lạnh, cảm giác bây giờ không giống khi đối diện với Hiên Viên Diệp, đột nhiên đáy lòng nàng dâng lên một loại sợ hãi.
Nàng bị Thái tử chú ý.
"Bổn vương thật sự nhìn không ra." Mắt Hiên Viên Diệp đảo qua mọi người mới từ từ nói, giọng nói lạnh như băng mang theo chút thờ ơ. Nhưng đáy lòng lại không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, bởi vì khi mắt nhìn về phía nàng lần đầu tiên, hắn đã nhận ra nàng, tuy rằng tài cải trang của nàng rất cao siêu nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, hắn liền nhận ra, không phải bởi bề ngoài mà vì một loại cảm giác khi đối diện với ánh mắt nàng nhìn sang hắn, chỉ cần ánh mắt ấy thôi hắn đã trăm phần trăm khẳng định được.
Mà lúc này từ một nơi bí mật gần đó Lưu Nguyệt cũng đã đi lên phía trước, âm thầm làm một cái động tác với Hiên Viên Diệp mà chỉ có hắn mới hiểu. Hiên Viên Diệp hiểu Lưu Nguyệt muốn nói cho hắn biết người kia thật sự là nàng.
Nhưng hiện tại hắn lại không thể vạch trần nàng, theo lời Thái tử đã nói không chiếm được thì y sẽ giết nàng, hắn tin tưởng Thái tử tuyệt đối sẽ làm ra chuyện này, hơn nữa người của Thái tử đều ở cửa thành, người của hắn lại phân tán ở khắp nơi ngoài cửa thành, nếu Thái tử thật sự muốn động thủ, hắn không nắm chắc một trăm phần trăm sẽ bảo vệ chu toàn được cho nàng.
Cho nên ở tình huống này hắn không thể ra mặt bắt nàng.
Đương nhiên có một chuyện quan trọng hơn, tuy rằng hắn phát hiện ánh mắt của Thái tử nhìn về phía chỗ nàng đang đứng, nhưng người mà hắn tập trung nhìn dường như không phải là nàng hoặc nói người mà Thái tử lúc này hoài nghi lại là một người khác – - người nam tử trẻ tuổi kia!
Nếu nói vậy, trước hết hắn sẽ cho nàng ra khỏi thành, tuy rằng để nàng ra khỏi thành rồi thì việc tìm kiếm nàng sẽ khó khăn hơn, nhưng hắn tìm đã khó khăn thì Thái tử muốn tìm được sẽ càng khó khăn hơn, coi như Thái tử thông minh, cơ trí nhưng khi đã ra khỏi Kinh thành, Thái tử vẫn rất khó bắt được nàng. Xét theo tình thế lúc này, nàng còn ở trong Kinh thành thì sẽ phải đối mặt với nhiều nguy hiểm, dù sao Kinh thành cũng không đủ lớn cho nàng trốn.
Hắn tin tưởng dựa vào sự thông minh của nàng, lúc này cũng đã nhận ra được người mà Thái tử nói chính là nàng, tin tưởng sau khi ra khỏi thành nàng sẽ thập phần cẩn thận hơn, sẽ đề phòng Thái tử hơn nữa.
"Ha ha..." Thái tử lại cười ra tiếng, trong đôi mắt cũng có thêm vài phần thâm ý khác thường, y nhìn thẳng vào chỗ Mạnh Phất Ảnh đang đứng, khóe môi cong lên từng chữ từng chữ chậm rãi nói: "Nếu Thất đệ nhìn không ra, như vậy Bản cung cũng không ngại cho người biết."
Tay Hiên Viên Diệp dưới y phục đột nhiên căng thẳng, tuy rằng hắn hoài nghi người mà Thái tử nhìn không phải nàng, nhưng tận đáy lòng vẫn còn có chút lo lắng, nhưng lúc này tuyệt đối không thể để lộ ra chút khác thường nào, vì thế chỉ trầm giọng nói: "Được."
Nhưng cũng âm thầm chuẩn bị kỹ càng, nếu một khi nhìn thấy người Thái tử bắt là nàng, hắn sẽ động thủ trước, dù biết rõ như vậy thì bản thân mình sẽ hoàn toàn bại trong vòng vây của Thái tử.
Mạnh Phất Ảnh hơi sửng sốt một chút, nhưng dưới đáy lòng lại âm thầm cảm thán, xem ra Hiên Viên Diệp cũng nhìn ra người mà Thái tử tập trung nhìn không phải nàng.
Quả thật là người phúc hắc, chỉ đáng thương cho người trẻ tuổi vô tội này. Xem ra nàng phải làm phiền hắn rồi.
Bất quá, nàng tin tưởng Hiên Viên Diệp sẽ không để hắn bị thương, Hiên Viên Diệp cũng không phải người vì mục đích của chính mình mà hy sinh tánh mạng người vô tội.
Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, khi nào thì trong lòng nàng lại nghĩ về Hiên Viên Diệp như thế? Mà còn đánh giá cao về nhân cách làm người của hắn nữa.
"Được, tốt lắm!" Thái tử híp mắt lại, tinh quang chớp lóe, sau đó đột nhiên giục ngựa đi lên phía trước, nhanh chóng đến cửa thành, trong tay đột nhiên ném ra một cây trường tiên, nhắm thẳng đánh về phía Mạnh Phất Ảnh.
Giờ khắc này, đột nhiên Hiên Viên Diệp cảm giác được lòng mình treo lên. Đôi mắt hắn nhìn thẳng về phía trường tiên Thái tử vừa đánh ra.
Cả người Mạnh Phất Ảnh hơi cứng đờ, dù sao vẫn không thể loại trừ khả năng Thái tử đã nhận ra nàng.
Nhưng trường tiên của Thái tử lại quấn lấy người trẻ tuổi, sau đó dụng lực lập tức đem người trẻ tuổi kéo lại phía mình, trực tiếp ôm vào trong ngực. Cánh tay còn gắt gao ôm lấy lưng của người trẻ tuổi kia.
Trái tim Hiên Viên Diệp nhanh chóng trở lại vị trí, rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi. Xem ra lần cá cược này hắn đã thắng.
Khóe môi Mạnh Phất Ảnh cũng âm thầm cong lên, ban ngày ban mặt mà Thái tử lại ôm một đại nam nhân thật đúng là...
Nam tử kia rất gầy, lúc ôm lấy thắt lưng cảm giác cũng không tệ. Hơn nữa da tay của hắn cũng vô cùng tốt, cực kì trắng noãn cho nên khi Thái tử nhìn mặt hắn trong mắt càng thêm vài phần đắc ý.
Lúc này nàng càng thêm khẳng định, người mà Thái tử muốn tìm nhất định là nữ nhân, tám mươi phần trăm là nàng, xem ra về sau nàng càng phải thêm cẩn thận mới được.
"A, thì ra người Thái tử muốn tìm là hắn." Nhìn Thái tử giục ngựa trở về, Hiên Viên Diệp có chút bừng tỉnh đại ngộ nói, nhưng khi nhìn đến tay Thái tử gắt gao ôm lấy lưng của nam tử trẻ tuổi, hai mắt hơi lóe lên một cái.
Nghe thấy lời nói hơi tùy ý của Hiên Viên Diệp, Thái tử sửng sốt một chút, nhưng giờ phút này, y lại cho rằng Hiên Viên Diệp đang giả bộ nên lạnh lùng nói: "Không sai, chính là nàng."
"A, khó có khi Thái tử lại muốn học tập hiếu đạo như thế."Ánh mắt của Hiên Viên Diệp nhìn về phía nam tử trẻ tuổi kia lại chợt lóe lên, sau đó nhếch môi nói. Kỳ thật hắn vừa mới nhận ra nam tử này.
"Có ý gì?" Thái tử hơi giật mình, trầm giọng chất vấn nhưng lập tức hung tợn nói: "Hiên Viên Diệp, ngươi không cần ở trước mặt Bản cung giả bộ, nàng là ai, ngươi hẳn biết rất rõ ràng."
Ngày đó, Mạnh Như Tuyết nói cho y biết vệt đen sẫm gì đó trên mặt Mạnh Phất Ảnh là giả, là Hoàng Hậu sai người bôi lên, hơn nữa Mạnh Phất Ảnh ngốc cũng là do Hoàng Hậu làm. Mặc dù không tiếp tục nói rõ nhưng sự thật cũng đã gần được phanh phui, Mạnh Phất Ảnh rất có thể là tiên nữ hạ phàm.
Cho nên mấy ngày nay, y không tiếc mạo hiểm để thủ hạ vào Kinh thành, vì có thể mau chóng tìm được nàng trước Hiên Viên Diệp.
Nhưng dù sao y cũng chưa từng thấy qua khuôn mặt thật của Mạnh Phất Ảnh, vừa lúc nãy ở cửa thành đột nhiên phát hiện Lưu Nguyệt đứng trong đám người, trong ánh mắt hiện lên sự khác thường, y liền đoán rằng, vô cùng có khả năng là nữ nhân kia xuất hiện.
Mà khi hai mắt nhìn lại thì chỉ có người thiếu niên này là đặc biệt nhất, hơn nữa cũng có khí chất khác thường, quan trọng nhất là có vài phần âm nhu. Cho nên liền cho rằng hắn là Mạnh Phất Ảnh.
"Người này, bổn vương biết, đây là hiếu tử có tiếng ở Kinh thành, từng báo danh tham gia kì thi Hương năm nay, về sau bởi vì chăm sóc phụ thân sinh bệnh, không thể tham gia khảo thí, sự hiếu thuận này thật sự đáng để học tập." Khóe môi Hiên Viên Diệp hơi hơi cong lên, rất nhẫn nại giải thích. Trong giọng nói không có sự lạnh như băng mà trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Khi nói chuyện cũng cố ý bảo thị vệ giữ cửa Thành thả những người khác đi. Hắn phải thừa dịp bây giờ lực chú ý của Thái tử còn ở trên người thiếu niên để cho nàng mau chóng rời khỏi.
Sắc mặt Thái tử đột nhiên trầm xuống, vẫn không tin tưởng lời nói của Hiên Viên Diệp, ngoan thanh nói: "Không có khả năng."
Nhưng một tay của y cũng nhanh chóng chụp vào trước ngực nam tử trẻ tuổi, hoàn toàn bằng phẳng không hề mềm mại như sự tưởng tượng của Thái tử, thậm chí không có nửa điểm khác thường.
"Thái tử đang làm cái gì vậy, trước mặt mọi người mà người lại phi lễ ta sao? Tuy rằng thảo dân là nam nhân nhưng hành vi này của Thái tử thật sự là quá bất nhã." Nam tử trẻ tuổi cho tới bây giờ vẫn không hề bị sợ hãi nhưng lại lạnh giọng chất vấn Thái tử.
Khi Hiên Viên Diệp nhìn về phía hắn, trong mắt có thêm vài phần tán thưởng, khó có khi lại mở miệng trêu đùa: "Bổn vương cũng không biết Thái tử còn có sở thích này."
Đã sắp ra khỏi cửa thành khóe môi Mạnh Phất Ảnh lại giật mạnh một cái, Hiên Viên Diệp quả thật không phải phúc hắc bình thường mà.
Nhưng nàng cảm giác được Hiên Viên Diệp cố ý thả nàng ra khỏi Thành, hơn nữa nàng cũng có thể cảm nhận được nhiều nguy hiểm ngầm xung quanh, ở cửa Thành này có rất nhiều cao thủ mà Thái tử mang đến cho nên nàng phải nhanh chóng rời khỏi.
Ra khỏi cửa Thành đi cách xa một khoảng, nàng chọn một con đường cực kì hẻo lánh, cởi ngụy trang trên mặt ra, thay đổi một bộ y phục khác rồi nhanh chóng đi thẳng về phía trước.
Hiên Viên Diệp vì không để Thái tử bắt được nàng mà tình nguyện thả nàng ra khỏi Thành? Cách làm của hắn thật sự khiến Mạnh Phất Ảnh kinh ngạc, một khi đã như vậy hiện tại nàng cũng không thể uổng phí khổ tâm của hắn, tuyệt đối không thể để cho Thái tử phát hiện.
Mặt Thái tử trong nháy mắt thay đổi mấy lần, đột nhiên ý thức được điều gì đó nhanh chóng nhìn về phía cửa Thành, nhìn thấy nhóm người vừa mới đứng đó cũng đã đi mất.
Đôi mắt híp lại, hàn quang sâu trong mắt bắn mạnh ra, cánh tay vung lên đã đem nam tử kia ném xuống ngựa, sau đó giục ngựa ra khỏi cửa Thành, ngoài cửa Thành đã không thấy bóng dáng của 'Lão nhân' cô đơn kia.
Thái tử lần này giật mình, bản thân mình đã trúng bẫy của Hiên Viên Diệp.
Tốc Phong nhanh chóng tiếp được nam tử trẻ tuổi bị Thái tử ném, ánh mắt Hiên Viên Diệp lại nhìn về phía hắn, thấp giọng nói: "Từ nay về sau hãy đi theo Bổn vương."
Nam nhân này có thể ở tình huống này không sợ hãi không hoảng hốt, thật sự khiến hắn có vài phần kính trọng, hơn nữa hôm nay nếu không phải có hắn thì nàng cũng đã bị bại lộ rồi.
"Đa tạ Điện hạ, chờ thảo dân xử lý tốt chuyện của phụ thân sẽ tới chỗ của Điện hạ." Nam tử trẻ tuổi kia ngẩn người, biểu tình kích động, nhưng vẫn trước sau như một, là một người con vô cùng hiếu thảo.
Hiên Viên Diệp khẽ gật đầu, không nói thêm điều gì nữa, thấy vậy nam tử trẻ tuổi kia mới từ biệt hắn ra khỏi Thành.
" Mọi người rút lui, phái một nhóm đi tìm nàng, nếu tìm được nàng thì đừng để nàng phát hiện ra, chỉ cần âm thầm bảo vệ nàng là được rồi." Hiên Viên Diệp xuống ngựa, thấp giọng phân phó Tốc Phong.
Lúc này, Lưu Nguyệt cũng từng bước đi đến.
"Lưu Nguyệt, ngươi xác định thật sự là nàng sao?" Tốc Phong có chút không tin tưởng hỏi, kỳ thực lúc trước hắn cũng như Thái tử nghi ngờ nam tử trẻ tuổi kia, mãi về sau mới hiểu ra người mà Điện hạ hoài nghi chính là 'Lão nhân' kia.
Nhưng 'Lão nhân' đó hắn cũng không có phát hiện bất luận khác thường gì, bởi vì thật sự quá giống.
"Ít nhất ta có thể xác định nàng xác thực đã dịch dung." Đôi mắt Lưu Nguyệt hơi lóe lên một cái, dừng một chút lại nói: "Nhưng Dịch Dung Thuật của nàng quả thật cực kì inh, trên mặt, trên cổ cùng với nếp nhăn trên tay thật sự quá giống, ta thiếu chút nữa cũng bị lừa gạt. Ta rất hiếu kỳ nếp nhăn của nàng làm thế nào, về sau có cơ hội nhất định phải lĩnh giáo mới được."
"Ngươi..." Tốc Phong trợn mắt nhìn hắn: "Ngươi chỉ cần nói tới dịch dung liền quên đi chuyện chính."
Đây chính là Vương phi tương lai, há có thể để cho hắn tùy ý lĩnh giáo.
Mấy ngày nay, Tốc Phong đã dần dần hiểu được tâm ý của Điện hạ, Điện hạ tốn nhiều công sức, dù trắc trở khó khăn đến mấy cũng phải tìm Mạnh Phất Ảnh, không chỉ vì việc nàng đào hôn khiến Điện hạ mất mặt, cũng không phải vì phẫn nộ trong lòng mà vì một nguyên nhân nào đó. Cho nên hắn cảm thấy Điện hạ dường như đã từ từ thích Mạnh Phất Ảnh, cho nên mới liều lĩnh đi tìm nàng như vậy.
Hắn biết một khi Điện hạ động tình yêu một người, chỉ sợ cả đời sẽ không thể thay đổi, cho nên nàng nhất định sẽ là Vương phi tương lai.
"Vậy ngươi làm thế nào xác định được đó là nàng ấy?" Hiên Viên Diệp cũng khó hiểu hỏi, kỳ thực hoàn toàn không thấy thân thể nàng có gì khác thường, hắn nhận ra nàng dựa vào cảm giác của chính mình. Đương nhiên quan trọng hơn là khi ánh mắt của nàng nhìn về phía hắn.
"Râu của nàng." Lưu Nguyệt đột nhiên nở nụ cười quái dị: " Tuy rằng râu của nàng rất giống, nhưng ta có thể nhìn ra râu đó không phải là râu thật mà là đuôi ngựa."
Đối với ngoại hình bên ngoài hắn hết sức hiểu rõ.
Nếu Mạnh Phất Ảnh mà biết do đuôi con ngựa kia lộ ra sơ hở thì chỉ sợ sẽ hận không thể bóp chết Hiên Viên Tinh.
"Khụ." Tốc Phong thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, khóe môi thoáng giật giật vài cái, vẻ mặt khó có thể tin nói: "Đuôi ngựa sao?!"
Trong đôi mắt Hiên Viên Diệp cũng khó có khi hiện lên ý cười như thế này, nữ nhân này thật đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra. Dùng đuôi ngựa giả làm làm râu mà nàng cũng nghĩ ra.
Bất quá, hiện tại hắn càng thêm tin tưởng nàng, ngay cả Lưu Nguyệt thiếu chút nữa cũng không nhận ra nàng, Thái tử muốn phải bắt được nàng thì đúng là chuyện quá khó khăn.
Đương nhiên, hắn cũng muốn tìm được nàng trước Thái tử, chỉ có đem nàng giữ ở bên người hắn mới hoàn toàn yên tâm.
Thái tử muốn hạ lệnh đuổi theo, nhưng người của Thái Tử vừa mới đi ra liền bị người của tổ chức Săn Bảo nhanh chóng vây quanh, giờ phút này thế lực của Hiên Viên Diệp và Thái tử đã ngang nhau.
"Thái tử mang nhiều cao thủ vào Kinh thành như thế là có ý gì vậy?" Hiên Viên Diệp đưa mắt nhìn những tên thủ vệ đi theo sau Thái tử, biểu tình âm lãnh. Hiên Viên Diệp cảm thấy thật may mắn vì sự lựa chọn vừa nãy của bản thân, nếu lúc ấy Mạnh Phất Ảnh bị bại lộ thì sợ rằng chỉ có hai kết cục, thứ nhất là chết trong tay Thái tử, thứ hai thì cũng là bị người của Thái tử giết chết.
Mạnh Phất Ảnh có gan cùng Hiên Viên Diệp đấu trí thì ra khỏi Thành rồi cũng có gan trốn thoát sự truy lùng của Thái tử.
"Hiên Viên Diệp, người của Bản Cung chỉ canh giữ ở cửa Thành, chưa hề làm gì hết." Thái tử không cho là đúng, hừ lạnh, y đã sớm bày mưu tính kế đâu vào đấy, người của y chỉ canh ở cửa Thành, hoàn toàn chưa vào Thành, Hiên Viên Diệp có khả năng bắt y vì tội gì?
Khóe môi Hiên Viên Diệp hơi nhếch lên thành nụ cười lạnh, cũng không nói gì nữa, bởi vì hiện tại việc hắn phải làm là tận lực kéo dài thời gian của Thái tử mà thôi, quả thật không thể làm gì y.
Hắn ngăn cản người của Thái tử, bản thân cũng không thể đuổi theo, hiện tại chỉ có thể dựa vào chính nàng nhưng hắn tin tưởng năng lực của nàng. Dựa vào lời nói của Thái tử, người của y chỉ tới gần cửa Thành, muốn nói mưu phản quả thật còn quá xa, hơn nữa hiện tại Hiên Viên Diệp cũng không muốn cùng Thái tử chính thức trở mặt.
Hai đội nhân mã ngang nhau giằng co tại cửa Thành, người của Hiên Viên Diệp đứng yên, người của Thái tử cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao thế lực của Thái tử vẫn chưa đủ mạnh cùng Hiên Viên Diệp đối đầu, đặc biệt là trong Kinh thành.
Thời gian từng chút một trôi qua, Hiên Viên Diệp có cảm giác thời gian kìm chân đã đủ mới ra ám hiệu cho thủ hạ lui đi.
"Hiên Viên Diệp, chúng ta hãy cùng chờ coi, coi ai có thể bắt được nàng trước." Thái tử lạnh lùng nhìn về phía hắn, ác độc nói, đôi mắt đột nhiên nhíu lại, trên mặt xuất hiện sát ý muốn phanh thây người khác ra làm trăm mảnh: "Nếu Bản cung không bắt được nàng thì Bản cung sẽ giết nàng, không tiếc bất luận cái gì, không cần biết dùng phương pháp gì."
Lời nói của hắn tuyệt đối không phải uy hiếp, bởi vì y chính là loại người cực kì tàn nhẫn.
Lúc này cũng cố ý nói cho Hiên Viên Diệp nghe.
Tay của Hiên Viên Diệp dưới áo đột nhiên nắm chặt, trong lòng cũng không khỏi thêm vài phần lo lắng, hi vọng nữ nhân kia không gặp phải chuyện không may.
Sau khi cuộc đối đầu nảy lửa kết thúc, người của Thái tử nhanh chóng ra khỏi thành.
"Truy bắt cho Bản cung, nhất định phải bắt được nàng, nếu để cho Hiên Viên Diệp tìm được nàng trước, không tiếc bất cứ giá nào giết nàng cho Bản cung." Vừa ra khỏi Thành, Thái tử liền lạnh giọng ta lệnh, thanh âm lạnh như băng, vô cùng tàn nhẫn, ngoan tuyệt.
Nếu nàng thật sự là thiên tinh hạ phàm trong truyền thuyết, y tuyệt đối không thể để nàng gả cho Hiên Viên Diệp. Không chiếm được, chẳng thà giết nàng đi cho xong.
"Tuân lệnh." Đám thuộc hạ của y cung kính đáp lời, sau đó từng người, từng người tách ra đuổi theo.
Hiên Viên Diệp tìm vài người có võ công cao cùng năng lực làm việc mạnh nhất ra khỏi Thành đi tìm, đương nhiên Lưu Nguyệt nhất định phải đi bởi vì chỉ có Lưu Nguyệt mới có thể nhìn thấu ngụy trang của nàng. Ai cũng không biết, Mạnh Phất Ảnh đi về phương hướng nào, ai cũng không biết lần sau khi gặp lại nàng, nàng sẽ có dung mạo như thế nào.
"Điện hạ, Mạnh tiểu thư rất thông minh, chắc chắn không có việc gì." Tốc Phong nhìn thấy biểu tình trầm trọng trên mặt Hiên Viên Diệp, thấp giọng nói, hắn hiểu được lúc này trong lòng Điện hạ đang lo lắng.
Điện hạ không phải sợ đuổi theo nhầm đường, mà là sợ có người tìm được Mạnh tiểu thư. Nếu không thể nhận được tin tức kịp thời, chỉ sợ sẽ sớm tự mình ra ngoài đi tìm.
Sau khi Mạnh Phất Ảnh ra khỏi thành, không dám lưu lại dù chỉ một khắc, nàng hiểu rằng Hiên Viên Diệp không thể kìm chân Thái tử được lâu, thế nên nàng muốn tận dụng hết thời gian để rời xa Kinh thành.
Lúc nãy Thái tử đã thấy được bộ dáng nàng phẫn thành lão nhân nên e rằng nàng không còn sử dụng được bộ dáng này nữa, bởi vì chắc chắn Thái tử nhất định sẽ đặc biệt lưu ý truy tìm " lão nhân".
Thái tử thật hiển nhiên cũng không biết rõ dung mạo chân chính của nàng, nếu không cũng không có khả năng nhận nhầm người trẻ tuổi kia thành nàng.
Nàng hiện tại có thể dùng diện mạo thật sự của mình.
Cuối cùng cũng đi đến một trấn nhỏ, Mạnh Phất Ảnh mua một bộ nam trang tương đối dài rộng, sau đó lót thêm một chút vải ở ngang hông và bả vai, đồng thời cũng lót thêm một lớp đệm lót thật dày trong giày.
Nàng sợ rằng nếu như mình dịch dung quá nhiều thì đến khi gặp được cao thủ dịch dung chân chính nhất định sẽ bị nhìn ra sơ hở. Nàng không dám bảo đảm người của Thái tử không có người nào biết thuật dịch dung.
Như vậy chỉ sửa chút dáng người thêm 'Phì' ra một vòng, không ngờ trông lại khôi ngô hơn rất nhiều.
Hầu kết ở cổ họng cũng được làm giả vô cùng xảo diệu, trước ngực quấn thêm chút vải nên không thể nhìn ra bộ phận nữ tính gồ lên. Sau khi chỉnh trang xong, toàn thân nàng toát ra khí phách cuồng vọng của bậc nam nhân.
Hiện tại nàng có đi ở trên đường lớn thì cũng sẽ không có ai nghi ngờ nàng là nữ nhân.
Sau khi ngụy trang ổn thỏa, Mạnh Phất Ảnh mới nghênh ngang đi trên đường lớn, trong tay còn cầm một cây quạt vừa phẩy ra vừa gấp lại, nghiễm nhiên giống hệt một vị Hoa Hoa Công Tử phong lưu lỗi lạc.
Bây giờ nàng không nên che giấu thân phận mà ngược lại phải tận lực phô trương thân thế.
Trong tình huống này, phô trương một chút mới không dễ khiến cho đám người của Thái tử hoài nghi, ai sẽ nghĩ tới một người đang chạy trối chết còn có thể phô trương như thế.
Các cô nương trên đường cả đám đều ngơ ngác nhìn nàng, khuôn mặt hồng phấn đỏ lên, tâm hồn thiếu nữ của mỗi người đều xao động, nhộn nhạo, hơi ngượng ngùng lại không nhịn được nhìn về phía nàng.
Mạnh Phất Ảnh liếc mắt đưa tình, hôn gió một cái càng làm những cô nương kia đầu óc mê muội đến choáng váng.
Mà các nam nhân đi trên đường nhìn về phía nàng lại hận không thể giết chết ánh mắt của nàng, xem ra đố kỵ không chỉ nữ nhân mới có mà nam nhân cũng có.
Bất quá, phản ứng này của mọi người càng chứng minh rằng lớp ngụy trang của nàng vô cùng hoàn hảo.
Sau khi nháy ánh mắt đào hoa với những cô nương kia, Mạnh Phất Ảnh nghênh ngang đi vào một gian tửu lâu, ăn tới no mới chịu buông đũa nghỉ ngơi một chút sau đó mới tiếp tục chạy đi.
Trên dọc đường, nàng không đi quá nhanh, bộ dáng nhàn tãn như đang du sơn ngoạn thủy. Nàng thậm chí còn mướn một chiếc xe ngựa, từ ngõ hẻm liễu hoa thuê một cô nương để che dấu thân phận của mình. Cảnh đẹp để xem, còn có mĩ nhân trong lòng cực kì tiêu sái, cực kì đắc ý.
Nàng biết thế lực của Thái tử ở ngoài Kinh thành nhưng vẫn còn thuộc phạm vi của Hiên Viên Vương triều, cho nên trước tiên nàng phải rời khỏi Hiên Viên Vương triều.
Cách gần đây nhất chính là Đạt Hề Vương triều và Bắc Nguyên Quốc, nàng chọn đi Bắc Nguyên Quốc xem thử, bởi vì năm đó người mà Hiên Viên Tinh cự tuyệt là Thái tử của Bắc Nguyên Quốc.
Tiếp tục chạy vài ngày đường, rốt cục cũng đi vào Bắc Nguyên Quốc, trên đường hết sức thuận lợi không gặp phải nguy hiểm nào cả.
Thái tử cùng Hiên Viên Diệp sẽ không thể nào đuổi tới đây, một phần cũng vì không có người nhận được ra nàng, về điểm này chính nàng cũng có chút bội phục thuật ngụy trang của mình!
Phía trước chính là Kinh thành của Bắc Nguyên Quốc, chỉ cần vào Kinh thành Bắc Nguyên, nàng sẽ an toàn hơn, bởi vì dù tính tình của Thái tử cuồng vọng cỡ nào cũng không dám mang binh vào Kinh thành Quốc gia khác.
Nhưng khi nàng còn đang suy nghĩ, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Mạnh Phất Ảnh âm thầm cả kinh, chẳng lẽ bị phát hiện?
Mành xe ngựa đột nhiên bị mở ra, một nam tử vẻ mặt hung ác thò đầu vào, nhìn một cái rồi đi thẳng vào, khi nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh thì hơi giật mình, hai mắt chớp lên, khóe môi cười lạnh có vài phần đắc ý.
Mạnh Phất Ảnh âm thầm kinh ngạc biết sẽ có chuyện xấu, nam nhân này nhất định đã nhận ra nàng, xem ra hắn biết khuôn mặt thật của nàng.
"Ta xem ngươi còn chạy chỗ nào?" Vẻ mặt hung ác, nam nhân kia quát, sau đó nhanh chóng vươn tay bắt được Mạnh Phất Ảnh, "Chủ tử ra lệnh tìm được người giết không cần hỏi."
Cô nương được thuê sợ tới mức thét chói tai, Mạnh Phất Ảnh cũng không giãy giụa, theo hắn xuống xe ngựa, sau đó nàng ở trên lưng ngựa hung hăng kéo, lạnh lùng nói, "Đi."
Nàng không nghĩ sẽ liên lụy tới những người khác, con ngựa đột nhiên bị giật mình, mang theo phu xe cùng cô nương kia nhanh chóng chạy về phía trước.
Câu 'giết không cần hỏi' cũng khiến nàng đoán được chủ tử trong miệng hắn là ai, tuyệt đối không phải là Hiên Viên Diệp cũng không thể nào là Thái tử, bởi vì ý Thái tử cũng muốn bắt nàng mà không phải giết nàng. Trừ khi Hiên Viên Diệp tìm ra nàng trước thì y mới cho phép thủ hạ giết nàng.
Chỉ có một người hận không thể khiến nàng nhanh chết đi, lại biết khuôn mặt thật của nàng thì chắc chắn là Mạnh Như Tuyết.
Mạnh Như Tuyết, ngươi quả thực rất độc ác, lại dám phái người tới giết ta.
Sau khi Mạnh Phất Ảnh xuống xe ngựa, cụp mắt xuống, trong mắt chứa hàn quang, thân thủ của nam nhân này khẳng định không tệ, nếu cứng rắn đối chọi lại, chắc chắn nàng không phải đối thủ của hắn, cho nên chỉ có thể tìm cơ hội xuất kỳ bất ý, một chiêu trí mạng.
Tiểu đao mỏng manh từ từ trượt xuống tay, đây là tiểu đao lần trước Phong Ngữ Lam dùng để hãm hại nàng, lúc ấy nàng lấy đi bởi vì nàng cảm thấy thích hợp làm dao phẫu thuật.
"Hừ, lần này ta có thể lấy đầu ngươi đi lĩnh thưởng." Nam nhân kia nhìn thấy mạnh Phất Ảnh sợ đến phát run liền buông lỏng cảnh giác, có chút đắc ý nói.
Đao trong tay cũng nhanh chóng giơ lên, chém tới cổ của Mạnh Phất Ảnh.
Hai mắt Mạnh Phất Ảnh híp lại, bước chân di chuyển tránh đòn công kích của hắn, sau đó nâng tay lên, đao trong tay trực tiếp xẹt qua cổ họng của hắn.
Động tác của nam nhân kia nháy mắt cứng đờ, đôi mắt hung ác đột nhiên trợn lên, cả thân người hắn từ từ ngã xuống, chỉ sợ đến chết hắn cũng không hiểu được chuyện gì đã xảy ra?
Nhưng đao của hắn vẫn quét qua sau lưng của nàng, đau đớn từ sau lưng nhắc nhở nàng đã bị thương, hơn nữa dường như thương tổn cũng không nhẹ.
Chịu đựng đau đớn, Mạnh Phất Ảnh ngồi xổm người xuống, lục soát người hắn, quả thực tìm được một bức họa, bức họa vẽ khuôn mặt thật của nàng, mà bức họa này trông rất cũ cho nên nàng kết luận bức họa này nhất định là Mạnh Như Tuyết đưa cho hắn, hẳn là chỉ có một bức.
Nàng nhanh chóng xé bức họa thành từng mảnh nhỏ, sau đó giơ tay lên để cho những mảnh nhỏ bay theo gió, nhìn thi thể trên đất, thấp giọng nói: "Huynh đệ, không thể trách ta được, ta mà không giết ngươi thì lúc này người nằm trên mặt đất chính là ta."
Vừa định rời khỏi nơi này, mới xoay người lại nàng đã nhìn thấy một lão nhân chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, biểu tình kinh hoảng nhìn nàng, vội vội vàng vàng thốt ra: "Ta không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy gì cả." Xem ra là sợ nàng giết người diệt khẩu.
Mạnh Phất Ảnh quét mắt nhìn ông lão một cái, đau đớn sau lưng khiến nàng âm thầm xuýt xoa, vết thương ở phía sau lưng khiến bản thân nàng không thể tự băng bó, nàng phải nhanh chóng vào thành mới được.
"Công tử, người bị thương." Lão nhân nhìn thấy vết thương sau lưng nàng, trong lúc nhất thời quên mất sợ hãi, cũng có thể vì lão nhân nhận thấy Mạnh Phất Ảnh không giống người xấu nên mở miệng nói: "Ta là đại phu, nếu công tử không chê không bằng để cho ta băng bó miệng vết thương cho công tử, nhưng trong tay ta không có sẵn thuốc, nếu công tử yên tâm hãy cùng ta đi vào Kinh thành."
Mạnh Phất Ảnh có chút nao nao trong lòng, nhìn lão nhân có gương mặt chân thành, trong con ngươi mang theo sự quan tâm rất tự nhiên, mà trên lưng lão nhân ấy còn đeo một giỏ trúc nhỏ, bên trong có chứa một chút dược liệu, xem ra đúng là đại phu thật.
Vì vậy Mạnh Phất Ảnh khẽ gật đầu, "Được, vậy thì xin nhờ lão nhân gia."
Kỳ thực, nàng cũng lo lắng, tự mình đến Kinh thành trong khi đang bị thương như thế này thì cũng rất khó khăn, nguy hiểm.
Lão nhân kia nhanh chóng mang nàng vào Kinh thành, sau đó đi tới một hiệu thuốc nhỏ mà ông mở, băng bó miệng vết thương cho nàng, cũng may vết thương ở trên bả vai, khi lão nhân thay nàng băng bó chỉ cởi áo đến bả vai, cũng không phát hiện nàng là nữ giả nam trang.
Mấy ngày kế tiếp, Mạnh Phất Ảnh vẫn ở lại đây dưỡng thương, lão nhân gia họ Trần, năm nay năm mươi tuổi nhưng không có đứa con nào, chỉ cùng bạn già sống nương tựa lẫn nhau, vợ chồng hai người đối xử rất tử tế với Mạnh Phất Ảnh, tựa như là đối với nhi tử của chính mình.
Cho nên khi vết thương vủa Mạnh Phất Ảnh lành lại thì nàng lại luyến tiếc rời khỏi đây, hơn nữa ở chỗ này cực kì an toàn, nàng sẽ được coi như con dân của Bắc Nguyên Quốc, ai cũng không thể hoài nghi nàng.
Khi nghe tin nàng quyết định ở lại đây, vợ chồng hai ông lão tỏ ra vô cùng vui vẻ. Đối với người ngoài, nàng là cháu trai của bọn họ, ở lại đây để giúp đỡ lão nhân gia xem bệnh cho người ta.
Nhoáng cái nửa tháng đã trôi qua một cách gió êm sóng lặng, không hề xảy ra bất cứ chuyện gì, Mạnh Phất Ảnh thật thích cuộc sống yên tĩnh như thế này. Hôm nay, trong Hoàng Cung đột nhiên dán Hoàng bảng bố cáo thiên hạ rằng Hoàng Hậu bệnh nặng, Thái y trong triều không ai chữa được, nếu người nào có thể chữa trị cho Hoàng hậu nhất định sẽ có thưởng.
Thái y mà còn thúc thủ vô sách thì những đại phu khác nào dám thể hiện, huống chi cũng biết chữa tốt sẽ có trọng thưởng nhưng chữa không được thì chỉ sợ cũng không giữ nổi cái mạng nhỏ.
Mạnh Phất Ảnh cũng không để ý tới bởi vì nàng không muốn chọc phải phiền toái, nàng không muốn phá vỡ cuộc sống yên tĩnh này.
Nhưng ở đời, có được mấy chuyện theo ý người đâu, bởi vì không có ai chủ động tiến cung nên đám quan sai đã dùng sức mạnh bắt người tiến cung.
Nghe nói có mấy người không chịu đi thì bị nhận lấy một trận đòn roi hiểm ác ngay tại chỗ, còn những người không có cách nào khác phải vào cung thì cũng không thấy đi ra, chưa biết sinh tử thế nào!
"Ngươi là đại phu đúng không, đi, theo ta tiến cung chữa bệnh cho Hoàng Hậu." Tuy rằng y quán của Trần lão cha rất nhỏ, y thuật cũng bình thường, nhưng vẫn có quan binh tìm tới cửa.
"Cầu xin quan gia bỏ qua cho tiểu nhân, tiểu nhân chỉ là một đại phu tầm thường, chỉ có thể chữa các bệnh vặt cho dân chúng xung quanh để nuôi gia đình, làm sao có thể chữa bệnh cho Hoàng Hậu." Trần lão cha liên tục khẩn cầu.
"Thế nào, ý ngươi là muốn kháng chỉ?" Tên quan binh kia không phải là người thích nói đạo lý, nghe thấy lời nói của ông lão liền ác độc uy hiếp.
"Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám, tiểu nhân thật sự không có năng lực, kính xin quan gia bỏ qua cho tiểu nhân." Trần lão cha cả kinh, liên tục khẩn cầu, khi nói chuyện cũng từ trong ống tay áo lấy ra một ít bạc nhét vào trong tay quan binh."Một chút thành ý nhỏ cho quan gia uống trà."
Tên quan binh nhìn thoáng qua, dường như không hề để vào trong mắt, hừ lạnh nói: "Ngươi làm cái gì vậy, dám hối lộ quan sai sao?"
"Tiểu nhân không dám, tiểu nhân chỉ muốn mời quan gia uống chén trà." Cả người Trần lão cha run lẩy bẩy, nghe hắn nói như vậy, trên mặt càng thêm sợ hãi. Sau đó từ trong ngăn tủ lấy một ít bạc ra nâ.
Chút bạc ít ỏi này là tiền sinh hoạt cả tháng của Trần lão cha, đám hỗn đản này đúng là ăn thịt người không nhả xương.
Chẳng qua muốn mượn chuyện này đến bắt chẹt tiền tài.
Đôi mắt Mạnh Phất Ảnh hơi nhíu lại, sâu trong mắt che dấu một tia hàn ý, tay cũng theo bản năng nắm lại một chút, có một cỗ xúc động muốn đạp tên quan binh khốn kiếp kia ra ngoài, nhưng chung quy vẫn còn nhịn được, có thể không cần gây chuyện thì sẽ không gây chuyện, phiền toái của nàng đã nhiều rồi.
Chỉ cần có thể đuổi tên quan binh kia đi là được. Bạc không có còn kiếm lại được.
Tên quan binh kia đếm ngân lượng trong tay, sắc mặt lần này hơi buông lỏng một chút, nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh đang giả vờ run sợ ngồi ở một góc trong quầy mài thuốc, sau đó chất vấn: "Hắn là gì của ngươi?"
"Hắn là cháu của tiểu nhân, mới vừa tới Kinh thành này, chưa từng trải việc đời, quan gia không cần để ý đến hắn." Trần lão cha liên tục thay Mạnh Phất Ảnh giải thích, sợ quan sai tìm Mạnh Phất Ảnh.
"Ừ, hắn cũng biết y thuật sao?" Hai mắt gã quan binh kia híp lại, đột nhiên hỏi.
"Không bết, hắn không biết, hắn chỉ giúp tiểu nhân vài việc vặt thôi." Trần lão cha đương nhiên hiểu được ý cuả tên quan binh, vội vàng nói.
"Không biết, không biết mà còn mài thuốc, ngươi thật to gan, dám lừa quan sai sao, không muốn sống à?" Tên quan binh quả nhiên trở mặt không nhận người, vừa thu bạc chưa ấm tay đã trở lại bộ dáng hung thần ác sát.
Nàng biết nhất định là hắn thấy Trần lão cha lấy tiền ra không chút ngần ngại nên lại muốn bắt chẹt một chút.
Trần lão cha dĩ nhiên hiểu được ý của hắn, chỉ tiếc là tất cả bạc vừa nãy đều đã cho hắn hết, hiện tại không đào đâu ra được nữa, chỉ có thể thấp giọng khẩn cầu: "Quan gia, hắn thật sự không biết, hắn cũng chỉ giúp đỡ để tìm cái ăn, không biết y thuật đâu."
"Bớt lôi thôi dài dòng đi, bắt hắn tiến cung chữa bệnh cho Hoàng Hậu, ai dám ngăn cản liền đánh cho bản quan gia." Tên quan sai kia quả nhiên lòng tham không đáy, đã cầm bạc lại muốn lấy người đi lĩnh thưởng.
Mấy tên quan binh muốn đi tới trước bắt lấy Mạnh Phất Ảnh, Trần lão cha muốn ngăn cản kết quả bị một tên sĩ binh bắt lấy, còn hung hăng đá ông một cái.
Mạnh Phất Ảnh thật sự không thể nhịn được nữa, hai mắt đột nhiên nâng lên nhìn phía về tên quan binh kia, lạnh lùng nói: "Buông ông ấy ra." Trần lão cha là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn ông ấy bị người ta đánh.
"A, bản lĩnh thật không nhỏ, dám cãi lời bản quan gia. Ngươi cho ngươi là ai?" Tên quan sai bị chọc tức hung hăng nói, sau đó đưa mắt nhìn đám binh lính bên cạnh, hô lên: " Đánh lão đầu kia thật mạnh cho bản quan gia."
"Ta muốn nhìn xem ai dám động thủ?" Đầu lông mày Mạnh Phất Ảnh hơi nhíu, trong thanh âm mang theo một cỗ sát khí lạnh như băng, làm cho đám người kia hơi ngẩn người ra.
"Ha ha, bản quan gia muốn động thủ, ngươi có thể làm gì bản quan gia?" Tên quan sai đắc ý cười nói.
" Ngay bây giờ ta sẽ đi gỡ Hoàng bảng, tiến cung chữa bệnh cho Hoàng Hậu, nếu ta chữa được bệnh cho Hoàng Hậu thì thứ ta xin Hoàng thượng ban thưởng cho ta chính là đầu của ngươi, được rồi, ngươi có thể động thủ rồi đấy." Nàng xem thường nhất chính là loại người ỷ thế hiếp người.
Nhưng chuyện đến nước này, nàng cũng chỉ có thể tiến cung, bất quá nàng tuyệt đối sẽ không đi theo mấy người này tiến cung, nàng sẽ đi gỡ Hoàng bảng, sau đó tiến cung.
Nàng không muốn nổi danh, bởi vì có tiếng dĩ nhiên sẽ khiến người khác chú ý, đến lúc đó Hiên Viên Diệp cùng Thái tử sẽ có cơ hội tìm được nàng, nhưng nàng bây giờ không còn lựa chọn nào khác.
Tên quan sai đột nhiên sửng sốt, khó có thể tin nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh: "Ngươi nói, ngươi muốn đi gỡ Hoàng bảng, chữa bệnh cho Hoàng Hậu?"
Mạnh Phất Ảnh chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, không nói gì thêm, nhưng loại khí thế bẩm sinh này lại làm cho tên quan sai kia sững sờ.
"Lâm nhi, ngươi chớ nói lung tung, ngươi sao có thể tiến cung, ngươi nhanh nói cho quan gia, ngươi chỉ đùa một chút thôi." Trần lão cha vô cùng hoảng hốt, liên tục nói với Mạnh Phất Ảnh, ông lo lắng Mạnh Phất Ảnh vào Hoàng Cung mà không thể chữa khỏi bệnh cho Hoàng Hậu thì sẽ bị giết.
Mạnh Phất Ảnh vì tránh để người khác nghi ngời nên đã sửa lại tên thành Trần Lâm, theo họ của Trần lão cha.
"Bá phụ yên tâm đi, ta sẽ không có việc gì." Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng an ủi ông, nàng ở hiện đại là bác sĩ có tiếng, bệnh của Hoàng Hậu tuy nàng còn chưa rõ nhưng nàng rất tự tin vào năng lực của mình, hơn nữa nàng tin tưởng khi vào Hoàng Cung, đối mặt Hoàng Thượng còn hơn đối mặt với đám quan sai không phân rõ phải trái. Nàng không tin Hoàng Thượng là người tàn ác, chỉ vì nàng không có khả năng chữa cho Hoàng hậu mà giết nàng, nếu ông ấy là người như vậy thì Bắc Nguyên Quốc chỉ sợ sớm đã bị diệt vong, không thể có cảnh tượng phồn hoa như bây giờ.
"Ngươi thật sự có thể chữa bệnh cho Hoàng hậu?" Tên quan sai hỏi lại lần nữa.
"Ta không có nghĩa vụ trả lời cho ngươi." Mạnh Phất Ảnh lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó đi thẳng ra cửa trực tiếp đi gỡ Hoàng bảng.
Tên quan sai kia kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, nhưng lại cực kì nịnh nọt chạy đi báo cáo cấp trên, cho nên Mạnh Phất Ảnh còn chưa tới Hoàng Cung đã có một cỗ kiệu cực kì hoa lệ tới đón nàng.
Tên quan sai đó vẫn luôn đi theo nàng, tựa hồ sợ nàng giữa đường trốn mất, mãi cho đến khi nhìn thấy cỗ kiệu tới đón, hắn mới nhanh chóng đi qua tranh công nói: "Vương đại nhân, chính là hắn, hắn nói hắn có thể chữa khỏi bệnh cho Hoàng Hậu."
"Được lắm, biểu hiện không tệ." Vương đại nhân khen ngợi hắn, sau đó chuyển hướng nhìn Mạnh Phất Ảnh, thấy cả người nàng cực kì bình thường thì hơi chau mày nhưng cũng khá lịch sự mời nàng lên kiệu.
Mạnh Phất Ảnh cũng không từ chối, nhanh chóng lên kiệu, không bao lâu đã tới Hoàng Cung.
Vương đại nhân trực tiếp dẫn nàng vào Hoàng Cung, sau đó có thái giám dẫn nàng vào cung của Hoàng Hậu.
Trong đại sảnh của tẩm cung lúc này có vài vị nam tử đang ngồi, vừa nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh đi vào thì đều rất sửng sốt, mấy đôi mắt đều cùng nhau nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh.
Thấy bộ dáng của nàng đều lộ ra vài phần hoài nghi.
"Ngươi thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho Mẫu hậu ta sao?" Một vị nam tử trong đó nhịn không được lên tiếng hỏi, đôi mắt hắn không ngừng ở trên người Mạnh Phất Ảnh đánh giá.
"Thảo dân mới vừa vào Cung, còn chưa bắt mạch cho Hoàng Hậu, ngài hỏi thảo dân như thế, là muốn thảo dân trả lời như thế nào, ăn nói hàm hồ sao?" Mạnh Phất Ảnh cụp mắt xuống, cực kì cung kính trả lời, chỉ là trong lời nói lại có chút chất vấn.
Nàng khám cũng chưa khám, hắn liền hỏi nàng như thế không phải cố ý làm khó dễ sao?
Nam tử kia sửng sốt, bị nàng đáp lại như vậy có chút tức giận, hừ một tiếng: "Hừ, thật là to gan, nếu ngươi không chữa khỏi bệnh cho Mẫu hậu Bổn vương sẽ chém đầu của ngươi."
"Nếu là như vậy, thảo dân xin cáo từ, thảo dân đến là để khám bệnh, không phải đến để đưa đầu cho người chém. Thảo dân cho rằng Hoàng Thượng dán Hoàng bảng là vì muốn tìm nhiều cơ hội hơn cho Hoàng Hậu, nhưng nếu người tới chữa không được liền chém đầu, vậy Hoàng bảng dán hay không dán có vẻ như cũng không có khác biệt gì." Mạnh Phất Ảnh hơi cười, lạnh lùng nói xong, liền từ từ xoay người muốn rời khỏi.
"Hừ, cũng có chút bản lĩnh, cho hắn đi vào đi." Tiếng nói của nam nhân từ bên trong đột nhiên truyền đến, trong lời nói như có chút cười nhạt cũng có chút lạnh lùng.
Đôi mắt của Mạnh Phất Ảnh cũng hơi trợn lên, giọng nói này! Giọng nói này! Rất quen thuộc, tuy rằng có chút không giống, nhưng chắc chắn nàng đã từng được nghe thấy giọng nói này.
Là hắn! Sao hắn lại ở nơi này?
← Ch. 036 | Ch. 038 → |