Vay nóng Tinvay

Truyện:Thần Y Ngốc Phi - Chương 024

Thần Y Ngốc Phi
Trọn bộ 115 chương
Chương 024
Đòi hỏi quá đáng
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)

Siêu sale Lazada


"Nàng chính là ái nữ của Hầu gia, Mạnh Phất Ảnh." Bộ Kinh Vũ con ngươi nhìn phía Mạnh Vân Thiên, trong thanh âm có vẻ như cũng nhiều hơn vài phần trịnh trọng.

"Cái gì? Phất nhi?" Mạnh Vân Thiên lần này là hoàn toàn kinh hãi, ông vạn lần không ngờ người mà Bộ Kinh Vũ nói thế nhưng sẽ là Phất nhi nhà mình, Phất nhi làm sao có thể cùng hắn quen biết, sự tình là thế nào?

"Ngươi, ngươi nói cái gì?" Bạch Dật Thần như bị ai đó đánh úp, có chút khó tin gầm nhẹ, hiện thời y nhìn lại Bộ Kinh Vũ nhưng không tìm thấy chút mảy may bộ dáng cười nói, huyên náo vừa rồi. Vẻ mặt đột nhiên trở nên trịnh trọng, nghiêm cẩn này của Bộ Kinh Vũ làm cho người ta không nhìn rõ tâm tư của hắn.

"Việc này...?" Hoàng Thượng gương mặt cũng đầy vẻ kinh ngạc, khi hai mắt nhìn về phía Mạnh Vân Thiên cùng Bạch Dật Thần thì lộ ra chút khó xử.

"Hầu gia, chuyện của ta cùng với Phất nhi, thỉnh xin người thành toàn." Bộ Kinh Vũ căn bản không thèm để ý tới Bạch Dật Thần, lại trịnh trọng mở lời với Mạnh Vân Thiên.

Bạch Dật Thần đã khi nào chịu qua sự vắng vẻ như vậy đâu, sắc mặt trầm xuống, nhưng cũng cấp tốc áp chế cơn giận của mình, thấp giọng nói, "Ngươi đừng nói bậy, Phất nhi làm sao có thể sẽ cùng ngươi quen biết?"

Bạch Dật Thần lời này cũng là có chút đạo lý, nữ nhân cổ đại, phạm vi hoạt động là rất có hạn, mà Bộ Kinh Vũ này lại là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, hai người làm sao có thể gặp nhau mà nảy sinh tình cảm được chứ.

Mạnh Vân Thiên con ngươi hơi trầm xuống, vẻ mặt càng lúc càng ngưng trọng, suy tư một lát rồi mới nói, "Bộ thiếu hiệp cùng Phất nhi, chỉ sợ không có khả năng đi."

"Ha ha..." Bộ Kinh Vũ cũng không bực mình, ngược lại còn cười nhẹ ra tiếng, "Xem ra lời nói của ta không đủ để làm cho người khác tin tưởng rồi, vậy thì không bằng mời Phất nhi tới để cho nàng tự mình nói ra đi."

Nếu tất cả mọi người đều không tin vậy chỉ có cách mời nữ nhân vật chính ra đối chiếu, chính là, con ngươi ẩn ở dưới mặt nạ của Bộ Kinh Vũ có vẻ như lộ ra một tia sáng rọi khác thường.

"Ân, như vậy cũng tốt." Hoàng Thượng nhìn thấy Mạnh Vân Thiên cùng Bạch Dật Thần không có ý phản đối, liền phân phó thái giám đi truyền Mạnh Phất Ảnh đến đây.

Thời điểm Mạnh Phát Ảnh tiến vào thì hình ảnh đập vào mắt chính là Hoàng Thượng đang tọa ở trên ghế, mà ba nam nhân kia lại giống như thế chân vạc đứng sừng sững ở giữa phòng khiến nàng không khỏi sửng sốt một chút.

Vốn nàng tưởng rằng, tên nam nhân kia nhất định có thể đem chút chuyện nhỏ này giải quyết ổn thỏa, thật không ngờ cuối cùng nàng lại bị truyền đến.

Ban đầu kế hoạch của nàng, là 'Chuyển' đống bạc của Bạch Dật Thần đi chỗ khác, làm cho Bạch Dật Thần không thể đúng thời hạn giao bạc ra, đến lúc đó, nàng liền thay nam trang đến hiến bạc, mượn cơ hội này làm cho hoàng thượng hạ chỉ giải trừ hôn ước của nàng. Bất quá, nàng cũng hiểu được, bạc có, khí thế cũng có thể có, nàng cũng có thể giả vờ hào phóng xuất ra vì nước vì dân, chính là hạng người vô danh đến hiến bạc, tỷ lệ thành công khả năng cũng chỉ có sáu phần.

Mà trong lời nói của Hiên Viên Diệp, cũng là nhắc nhở nàng, Bộ Kinh Vũ mặc kệ là khí thế, tài lực, hay thân phận đều là tuyệt đối cường thế, như vậy nếu thỉnh hắn ra mặt, nhất định sẽ là trăm phần trăm thành công, cho dù không tính đến số kinh phí kia thì Hoàng Thượng cũng nhất định sẽ đáp ứng hắn, bởi vì không dám đắc tội.

Đương nhiên nàng sẽ không thể nào làm cho cha nàng không có kinh phí lên chiến trường được. Mà trọng yếu hơn, hắn là người làm ăn, giữa nàng và hắn, chỉ là giao dịch công bình, không cần phải lo lắng có bất kỳ phiền toái gì.

Dựa theo lời Hiên Viên Diệp nói, nàng đã đi đến khách điếm kia, thật không ngờ, thế nhưng cực kì thuận lợi tìm được Bộ Kinh Vũ, cũng mười phần thuận lợi thảo luận điều kiện với hắn.

"Phất nhi, đến đây." Thấy nàng đi vào, Bộ Kinh Vũ liền vọt đến bên người nàng, một bàn tay vô cùng tự nhiên nắm lấy vai nàng, động tác thân mật như thế cũng đủ để nói rõ hết thảy.

Mạnh Phất Ảnh thân mình khẽ chấn động một chút, nghĩ đến việc phải đạt được mục đích bằng mọi giá nên cực kì phối hợp, không hề nhúc nhích.

Như vậy, vào trong mắt của những người ngồi đây thì đều hiểu là nàng đang ngầm đồng ý.

Bạch Dật Thần sắc mặt giờ phút này đã âm trầm đến mức độ có thể đóng băng được không khí, đặc biệt khi nhìn thấy tay Bộ Kinh Vũ ôm lấy vai nàng thì càng tức tối, y thực muốn đem cái tay kia chém rớt.

Mạnh Vân Thiên mày nhíu lại, trong con ngươi vẫn có vài phần hoài nghi, bởi vì ông thật sự không nghĩ ra, hai người bọn họ làm sao có thể đi cùng với nhau được.

"Phất nhi cùng Bộ thiếu hiệp nhận thức đã bao lâu?" Khi nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, trong con ngươi Mạnh Vân Thiên là tràn đầy yêu thương, thanh âm cũng nhu hòa vài phần, chính là, lời nói chất vấn vẫn có một cỗ uy nghiêm không thể cự tuyệt. Dù sao việc này không thể hỏi qua loa được.

"Vài ngày rồi ạ." Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, lập lờ nước đôi trả lời, dù sao đúng là cũng mới giao dịch cùng Bộ Kinh Vũ thật.

Bất quá, câu trả lời của nàng cũng là xác nhận cho nhữn gì Bộ Kinh Vũ đã nói, bọn họ đúng là có quen biết.

Mạnh Vân Thiên con ngươi chớp lên, không tiếp tục hỏi tiếp nữa.

Ông trở về mấy ngày nay, luôn luôn cùng Phất nhi cùng một chỗ thế nên ông rõ ràng biết Phất nhi là người luôn có chủ ý rõ ràng, nếu Phất nhi giờ phút này không phủ nhận, như vậy, việc này nhất định là chủ ý của nàng, giờ phút này ông không muốn đi can thiệp.

Hơn nữa, ông thậm chí có chút ích kỷ muốn Hoàng Thượng cứ như vậy giải trừ hôn ước của Phất nhi cùng Bạch Dật Thần.

Bạch Dật Thần tuy rằng ưu tú, nhưng nếu cùng với Bộ Kinh Vũ so sánh với thì khí thế vẫn còn kém một đoạn. Huống chi trước kia Bạch Dật Thần còn đối xử không ra gì với Phất nhi.

Mà Bộ Kinh Vũ này, tuy rằng vừa xuất hiện liền lộ ra bộ dáng cợt nhả nhưng ông quét mắt một cái liền nhận ra nam nhân này chỉ sợ so trong truyền thuyết càng...

Hoàng Thượng thấy Mạnh Vân Thiên không lên tiếng nữa, trong lòng liền hiểu rõ, dù sao ông cùng với hắn tâm tư cũng là nhiều năm ăn ý không người theo kịp, một khi đã như vậy, hắn làm sao lại không thuận nước giong thuyền để toại nguyện Mạnh Phất Ảnh, thế nên hoàng thượng thấp giọng nói, "Nếu Phất nhi cùng Bộ thiếu hiệp yêu nhau... Vậy trẫm..."

Mạnh Phất Ảnh khóe môi theo bản năng run run một cái, yêu nhau, lúc trước tên nam nhân kia rốt cuộc theo chân bọn họ nói cái quái gì vậy, sao câu yêu nhau mà cũng nói ra được thế không biết.

Bất quá, nghe ý tứ của hoàng thượng, hiển nhiên là đồng ý nên giờ phút này nàng dại dột gì mà nói ra điều gì chứ. Huống chi cũng không có ai dám ngắt lời khi hoàng thượng đang nói nha

~Xem ra kế hoạch coi như thuận lợi.

"Chờ một chút." Chính là giờ phút này, hóa ra vẫn có kẻ ngu dốt liều mạng, Bạch Dật Thần giờ phút này thế nhưng dám ngắt lời hoàng thượng.

Sau đó y cấp tốc đi tới trước mặt Mạnh Phất Ảnh, hai tròng mắt thẳng tắp nhìn nàng, trầm giọng nói, "Phất nhi, ta biết nàng hận ta, trách ta, nhưng nàng cũng không cần dùng phương thức như thế để trả thù ta, nàng như vậy..."

"Bạch công tử đa tâm quá rồi, ta không hề có tâm tư trả thù Bạch công tử." Mạnh Phất Ảnh ngắt lời hắn, nhẹ giọng nói, nàng muốn chính là giải trừ hôn ước nha.

Nàng tuyệt đối không chấp nhận việc bị gả ột nam nhân đã hại chết chủ nhân nguyên bản của thân thể này.

"Không, ta biết nàng là yêu ta, nhiều năm như vậy, trong lòng nàng vẫn luôn yêu ta, bằng không trước kia nàng sẽ không đi theo ta như vậy, hiện tại, ta tuyệt đối sẽ không buông tay, tuyệt đối sẽ không..." Bạch Dật Thần cảm xúc đột nhiên có chút kích động, thanh âm cũng không khỏi cao lên mấy phần.

Mạnh Phất Ảnh hai tròng mắt híp lại, hắn biết 'Nàng' thương hắn? Nếu biết, tại sao trước kia vẫn còn đối xử với 'Nàng' như thế? Hừ, quả thật là loại nam nhân vô tình.

Hiện tại lại quấn quít làm phiền không tha. Giờ phút này Bạch Dật Thần càng khiến cho Mạnh Phất Ảnh khinh bỉ cùng phẫn nộ hơn trước.

Môi đỏ mọng lại khẽ mở, khóe môi có vẻ như hơi hơi kéo ra một tia cười khẽ, từng chữ từng chữ chậm rãi nói, "Jesus Christ nói, ngươi không chiếm được, là bởi vì ngươi không cầu, mà ngươi cầu nhưng vẫn không chiếm được, đó là do ngươi đòi hỏi quá đáng."

Vân đạm phong khinh buông ra một câu, lại làm cho bốn nam tử ào ào kinh sợ, tuy rằng không biết Jesus Christ trong miệng nàng là ai, nhưng là, giờ phút này, từ trong miệng nàng phun ra những lời này tuyệt đối làm cho bọn họ rung động.

Mà nam nhân đang ôm vai nàng, thân mình đột nhiên cứng ngắc hơn một chút...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-115)