Tiểu đế tân
← Ch.1037 | Ch.1039 → |
Bởi vì phát hiện Thức Thần Luyện Yêu Đỉnh, nên hôm đó, thời gian Diệp Lăng Nguyệt rời khỏi Độc Cô Thiên muộn hơn vài phút so với bình thường.
Nàng ban đầu vốn định trực tiếp quay về ngoại Môn, nhưng lại nghĩ ra, nàng đã đáp ứng Hoa trưởng lão, hôm nay sẽ đưa vài cây Thiên Cương Linh Khí đến cho ông xem qua.
Trước đó bận rộn, nàng suýt nữa thì quên mất.
Diệp Lăng Nguyệt nghĩ nghĩ, quyết định hôm nay không dùng trận dịch chuyển, từ Độc Cô Thiên đến nội môn, vòng qua Hoa phong.
Dù gì nàng cũng đã hợp tác với Hoa phong, Hoa trưởng lão đã đưa lệnh bài cho nàng, nàng có quyền đi lại trong nội môn.
Thế là Diệp Lăng Nguyệt rời khỏi Độc Cô Thiên, đạp trên Thư Kiếm Cửu Long Ngâm.
Lăng không phi hành, sơn cảnh xinh đẹp của nội môn, thoáng chốc không còn thấy nữa.
Đúng lúc này, Thư Kiếm Cửu Long Ngâm dưới chân Diệp Lăng Nguyệt run lên bất thường.
"Hả? Loại cảm giác này?"
Diệp Lăng Nguyệt đang kinh ngạc, chợt, nàng nhìn thấy phía trước, có một bóng người quen thuộc.
"Tiểu Đế Tân?"
Dưới ánh hoàng hôn, Tiểu Đế Tân đang giẫm trên Hùng Kiếm Cửu Long ngâm, bay về phía một ngọn núi nào đó không biết tên.
Diệp Lăng Nguyệt đến Cô Nguyệt Hải cũng đã có hai năm, đối với Cô Nguyệt Hải ũng coi như là rất quen thuộc.
Nội môn Cô Nguyệt Hải rất lớn, ngoài năm ngọn núi chính ra, còn có đến vài chục ngọn núi không biết tên.
Những ngọn núi đó hầu hết đều yên tĩnh, còn vây nhốt một số Linh Thú, nhưng do linh khí so với ngũ đại chủ phong, thì mỏng manh hơn rất nhiều, cho nên ngày thường, đều là một vài đệ tử không nòng cốt của nội môn cư trú.
Đệ tử thông thường, đều có thể tự do ra vào.
Thế nhưng đệ tử nòng cốt như Tiểu Đế Tân, căn bản sẽ không đặt chân đến khu vực đó, nhất là lần này, thi đấu môn phái lại sắp bắt đầu, càng không có người lãng phí thời gian đi dạo trên núi hoang này.
"Đó không phải là hướng quay về tiểu viện. Tiểu tử này một thân một mình, lại muốn làm gì đây?"
Diệp Lăng Nguyệt buồn bực, nàng lúc này mới nhớ ra, giờ này, vốn nên là lúc Tiểu Đế Sân trở về.
Dáng vẻ của Tiểu Đế Tân, trông rất thần bí.
Nói tới, Diệp Lăng Nguyệt mới nhận ra, dạo gần đây Tiểu Đế Tân thường hay về trễ, hơn nữa mỗi ngày đi ngủ, cũng có gì đó không đúng, ngày thường đều như bạch tuộc vậy, ôm nàng không buông, nhưng mấy ngày nay, mỗi ngày đều né xa, co rúc vào trong góc.
Diệp Lăng Nguyệt nghĩ nghĩ, quyết định trước hết không kinh động đến Tiểu Đế Tân, nàng lấy ra một viên ẩn hình đan uống vào, rồi đi theo sau lưng Tiểu Đế Tân.
Chỉ thấy Tiểu Đế Tân bay qua vài dãy núi, cuối cùng đáp xuống một ngọn núi rất vắng vẻ.
Trong ngọn núi này, Linh Thú rất ít, có thể gọi là một ngọn núi hoang.
Vì tránh để bị Tiểu Đế Tân phát hiện, Diệp Lăng Nguyệt không dám theo quá sát.
Đợi đến khi Tiểu Đế Tân đáp xuống không bao lâu, nàng mới đi lên dọc theo đường núi.
Đi ước chừng nửa canh giờ, phía trước xuất hiện một khoảng rộng bằng phảng, xung quanh cảnh sắc tươi đẹp, trồng nhiều cây phong đỏ.
Tuy nhiên lại không thấy bóng dáng Tiểu Đế Tân.
Diệp Lăng Nguyệt đang buồn bực, chợt nàng đã nghe thấy một vài âm thanh kỳ lạ.
Nhìn kỹ lại, phát hiện phía cuối bình địa, có một sơn động rất bí mật.
Ở cửa sơn động, cây mây mọc rất rậm rạp, nếu không nhìn kỹ, căn bản thấy không rõ nơi này còn có sơn động.
Thanh âm chính là từ trong sơn động truyền tới.
Chẳng lẽ Tiểu Đế Tân đang ở bên trong?
Diệp Lăng Nguyệt hoang mang, lại đi về phía trước vài bước.
Nhưng khi nàng đi tới cửa động, thanh âm bên trong vang lên càng lớn, Diệp Lăng Nguyệt nghe thật kĩ, khuôn mặt nhất thời như ráng đỏ.
Nàng tuy chưa gả đi, nhưng hiện cũng đã mười sáu tuổi, tuổi này ở những nơi khác của Thanh Châu đại lục, sớm đã là người làm vợ làm mẹ rồi.
Thanh âm trong sơn động, rõ ràng là có nam nữ đang làm chuyện đó.
Diệp Lăng Nguyệt đang muốn lui lại, nhưng lại nhớ ra, không thấy Tiểu Đế Tân đâu nữa.
Chẳng lẽ, người trong sơn động lại là Tiểu Đế Tân?
Như sấm sét giữa trời nắng, sắc mặt Diệp Lăng Nguyệt xanh hồng lẫn lộn.
Không thể nào, Tiểu Đế Tân còn nhỏ như vậy, hơn nữa... Nhưng nếu hắn không tiến vào sơn động, vậy thì người đang ở nơi nào?
Trong đầu Diệp Lăng Nguyệt đầy những ý nghĩ bừa bãi lộn xộn.
Nàng nghĩ tớilời của Mộc Sảng tại Dã Luyện Đường trước kia, Mộc Sảng thường nói, Tiểu Đế Tân tuổi còn nhỏ, nên mới một mực đuổi theo "vị hôn thê già" là nàng, đợi đến khi hắn lớn lên, nhất định sẽ không cần nàng nữa.
Dù gì trong Cô Nguyệt Hải, các nữ đệ tử xinh đẹp có thiên phú cũng nhiều vô số kể.
Hơn nữa, tiền thân của Tiểu Đế Tân là Phượng Tân cũng được rất nhiều nữ tử yêu mến.
Diệp Lăng Nguyệt chợt cảm thấy tim đau nhói, nàng cắn răng, vốn định dịch chuyển bước chân, tới gần sơn động một chút.
Nàng phải xác nhận rõ, trong sơn động, rốt cuộc có phải là Tiểu Đế Tân hay không.
Đôi nam nữ trong sơn động, hiển nhiên không biết, ở vùng núi hoang vu này, lại sẽ có người.
Thanh âm của hai người càng lúc càng lớn, Diệp Lăng Nguyệt cách một nhánh dây, nhanh chóng nhìn thoáng qua.
Ánh sáng trong sơn động ánh sáng có hơi mờ, Diệp Lăng Nguyệt liếc một cái nhìn sang, chỉ thấy hai thân thể trắng nõn.
Đúng lúc Diệp Lăng Nguyệt chuẩn bị cắn răng nhìn cho rõ, hai người kia rốt cuộc là ai, đôi mắt nàng chợt bị một đôi tay che lại, người lập tức nghiêng về phía sau, bị kéo mạnh sang một bên.
Diệp Lăng Nguyệt giật mình, tai nóng lên, lại có người đặt môi lên tai của nàng.
Như lông vũ nhẹ nhàng cọ sát qua, Diệp Lăng Nguyệt run rẩy, đang muốn nói chuyện.
"Cô gái giặt đồ, những chuyện này không thể nhìn, nhìn nhiều sẽ mọc kim trong mắt."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia, Diệp Lăng Nguyệt thở ra một hơi, lúc này mới phát hiện, mình đang bị Tiểu Đế Tân ôm lấy.
Nàng ngồi xổm, Tiểu Đế Tân thì đứng, hắn dùng một tay che mắt Diệp Lăng Nguyệt lại, tay kia thì ôm eo Diệp Lăng Nguyệt.
Dưới lớp áo mỏng mỏng, Diệp Lăng Nguyệt có thể cảm nhận rõ tiếng tim Tiểu Đế Tân đập.
Tiểu Đế Tân dứt lời, sợ kinh động đến trong sơn động người, liền kéo Diệp Lăng Nguyệt trốn ở một chỗ bí mật
Sau khi xác định đôi nam nữ bên trong kia sẽ không nghe được thanh âm của bọn họ, hai người mới nhẹ nhàng thở ra.
Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới phát hiện, tiểu tử này mấy hôm nay lại cao hơn một chút, cũng đã cao đến cằm của nàng rồi, tay của hắn, cũng không còn mềm núc ních như khi còn bé nữa, mà các khớp ngón tay rõ ràng đã trở nên thon dài và có lực hơn.
"Tiểu Đế Tân, ngươi đã sớm biết ta đi theo bên cạnh ngươi?" Diệp Lăng Nguyệt vội vàng uống thuốc giải, lộ ra thân hình.
"Đúng thế, cô gái giặt đồ, ngươi quên rồi, Cửu Long ngâm của ngươi và Cửu Long ngâm của ta là một đôi, khi ngươi đến gần, Cửu Long ngâm của ta đã có phản ứng."
Tiểu Đế Tân cười hắc hắc hai tiếng, khi Cửu Long ngâm của Diệp Lăng Nguyệt có dị động, Tiểu Đế Tân liền phát hiện cô gái giặt đồ nhà mình đi theo phía sau.
Có điều, khi đó hắn vội vã đuổi theo đôi cẩu nam nữ kia, cho nên không tiện nói ra, mới để cho Diệp Lăng Nguyệt đi theo sau lưng.
Diệp Lăng Nguyệt nhất thời không có gì để nói, cũng trách nàng nhất thời chủ quan, sao lại có thể quên điều này chứ.
"Quỷ nhỏ, cái tốt không học học cái xấu, lại đi nghe lén... nghe lén những chuyện này."
Cho dù là cách một khoảng khá xa, nhưng động tĩnh trong sơn động, vẫn thỉnh thoảng bay qua, khiến cho Diệp Lăng Nguyệt rất là xấu hổ.
← Ch. 1037 | Ch. 1039 → |