Vợ chồng son ngọt ngào
← Ch.1003 | Ch.1005 → |
Cô gái giặt đồ, ta về rồi.
Một câu nói quen thuộc tựa như một hòn đá nhỏ, thoáng chốc khiến trái tim của Diệp Lăng Nguyệt nổi lên gợn sóng.
Cảm xúc trên môi lại đánh trúng mạnh trái tim của Diệp Lăng Nguyệt.
"Tiểu Đế Tân?"
Hắn thường ngày không phải đều hôn lên mặt mình sao, sao lần này lại. Diệp Lăng Nguyệt đã đỏ mặt, nhất thời quên luôn cả tức giận.
"Khụ khụ."
Một loạt tiếng ho khan rất giả tạo khiến Diệp Lăng Nguyệt cứng đờ.
Nàng suýt chút nữa quên mất, ở đây còn có người thứ ba.
Tiểu Đế Tân cũng thật là, dẫn theo khách về cũng không biết tránh hiềm nghi.
Diệp Lăng Nguyệt có hơi ngại ngùng quẹt lên đôi môi có hơi tê tê, kéo tiểu Đế Tân đang giống như con bạch tuộc ôm lấy mình không buông xuống.
"Vị này hẳn là lục đệ muội. Chào đệ muội, ta là sư huynh của tiểu Đế Tân, xếp hạng thứ tư nên muội gọi ta tứ ca là được rồi."
Tứ sư huynh cũng có chút bối rối, hắn trước kia còn cùng mấy vị sư huynh sư tỷ thảo luận rằng tiểu Đế Tân với tướng mạo và tài năng như thế thì thật không biết người thế nào mới có thể xứng đôi với đệ ấy.
Cô con dâu nuôi từ bé của đệ ấy sớm muộn cũng sẽ bị đệ ấy bỏ thôi.
Nhưng hôm nay vừa gặp thì phát hiện cô gái giặt đồ mà tiểu Đế Tân ngày ngày nhắc đến là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo của nàng ta xinh đẹp lại trong trẻo thoát tục.
Đứng chung một chỗ với tiểu Đế Tân đúng là không hề thua kém.
Đáng tiếc, nàng ta là một tạp dịch không biết về sức mạnh Luân Hồi.
"Thì ra là tứ ca, tiểu Đế Tân thường ngày đã gây thêm phiền toái cho huynh rồi." Diệp Lăng Nguyệt cũng nghe tiểu Đế Tân thường hay nhắc tới vị tứ sư huynh này, nàng biết hắn ngày thường cũng rất quan tâm đến chàng nhóc.
"Cô gái giặt đồ, vừa rồi nàng đi đâu thế?"
Tiểu Đế Tân thấy tứ sư huynh nhìn chằm chằm Diệp Lăng Nguyệt, đáy mắt còn có mấy phần kinh ngạc vì vẻ đẹp của nàng ấy thì trong lòng có hơi chua xót.
Sớm biết vậy thì nên đuổi tứ sư huynh đi.
Tiểu Đế Tân không hỏi còn tốt, vừa hỏi thì Diệp Lăng Nguyệt liền nhớ tới những việc xui xẻo mà chính mình đã trải qua vào tối qua.
"Ngươi còn nói mà không biết xấu hổ, không phải là vì ngươi ư." Diệp Lăng Nguyệt bĩu môi, tóm lấy tiểu Đế Tân rồi bép vào mông của hắn hai cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Đế Tân đã ửng đỏ lên, bưng kín cái mông của mình, trong lòng rất buồn bực.
Cô gái giặt đồ vậy mà lại đánh vào mông hắn, ức hiếp người quá rồi.
Lại nhìn sang tứ sư huynh, hắn ở một bên cười đến nỗi bờ vai rung lên.
"Cô gái giặt đồ, nàng đừng tức giận mà, ta đi săn chồn Ảnh Hỏa, còn tìm được cho nàng một bộ da chồn rất xinh đẹp để may y phục." Nói rồi lấy ra bộ da chồn Ảnh Hỏa đó cứ thư thể tặng bảo vật vậy.
"Săn chồn gì chứ, ngươi suýt chút nữa đã hù chết ta rồi. Cả người đầy mồ hôi, mau đi vào tắm rửa. Tứ sư huynh để huynh chê cười rồi."
Diệp Lăng Nguyệt liếc bộ lông chồn một cái, nói với vẻ tức giận.
"Cô gái giặt đồ nàng cùng tắm với ta." Tiểu Đế Tân nói vô lại, bị Diệp Lăng Nguyệt đạp một cước, đành phải ngoan ngoãn chuồn đi tắm rửa.
Hu hu, lúc còn bé vẫn tốt hơn, lúc ấy cô gái giặt đồ đều giúp hắn tắm rửa, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào mà cô gái giặt đồ không thích tắm cho hắn nữa.
Cứ như vậy, việc tiểu Đế Tân mất tích tạm thời lắng xuống.
Buổi tối hôm đó, dưới sự giữ lại đầy thịnh tình của Diệp Lăng Nguyệt, tứ sư huynh đã ở lại ăn bữa cơm tối. Rau quả mà Hồng Mông Thiên sản xuất cùng với rượu thái hồng ngũ trân mà Diệp Lăng Nguyệt cất kỹ đã khiến tứ sư huynh ăn đến nỗi khen không hết lời, cảm tình đối với lục đệ muội chuẩn này lại tăng thêm rất nhiều.
Việc không được hoàn hảo đó là cơm tối lại do tiểu Đế Tân nấu.
Về nguyên nhân thì theo lời của tiểu Đế Tân nói, cô gái giặt đồ nhà đệ ấy chỉ nấu cơm cho mỗi mình đệ ấy ăn thôi.
"Đúng thật là tuổi nhỏ mà đầu óc lớn, tiểu tử này đời trước chắc không phải là vò dấm chua đó chứ." Tứ sư huynh buồn bực cứ buồn bực, nhưng nhìn thấy kiểu chung sống của Diệp Lăng Nguyệt và tiểu Đế Tân vừa giống như chị em lại như thể vợ chồng thì tứ sư huynh lại có cảm giác ngưỡng mộ không diễn tả được.
Trong lòng hắn thầm nghĩ đến, hay là hắn cũng tìm một người làm thê tử?
Khi tứ sư huynh trở lại Bích Nguyệt Nhai đã là lúc mặt trăng nhô lên cao.
Hắn ợ hơi một cái, đang chuẩn bị đi về ngủ một giấc, ai ngờ còn chưa về đến nơi ở của mình thì bị đại sư huynh nhà hắn tóm gọn.
"Lão tứ, đệ giờ này mới về ư? Sư phụ đã tìm đệ và tiểu lục một ngày một đêm rồi đó."
Đại sư huynh của núi Vô Nhai là một người đàn ông trung niên thân hình chắc nịch thấp thấp cường tráng, hắn tính tình rất tốt, cũng rất quan tâm đến đám sư đệ sư muội.
Sư phụ bảo hắn tìm lão tứ, hắn đã đợi ở ngoài phòng của lão tứ một ngày một đêm, cuối cùng cũng chờ được đệ ấy quay về.
"Tìm đệ có chuyện gì? Sư phụ người không phải đang bế quan sao?"
Tứ sư huynh nghe xong, đầu óc uống đến say khướt bỗng giật mình một cái, liền tỉnh táo.
Hắn đã tính toán chuẩn rằng sư phụ bế quan, các sư huynh sư tỷ còn lại không rảnh đếm xỉa tới hắn nên mới bị tiểu Đế Tân dụ dỗ đi ra ngoài.
Nhìn thần sắc của đại sư huynh, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc, chắc không phải là lúc hắn đi vắng đã xảy ra chuyện gì rồi chứ. Tứ sư huynh có dự cảm chẳng lành.
"Tối hôm qua có người lẻn vào núi Vô Nhai bị Thái Hư Chưởng của sư phụ gây thương tích, sư phụ còn bị thương nhẹ."
Đại sư huynh mặt đầy vẻ muốn nói lại thôi, một lát cũng không thể giải thích rõ ràng được nên trực tiếp dẫn người đến chỗ chưởng giáo Vô Nhai.
Trong phòng, mấy sư huynh sư tỷ đều có mặt.
Lão tứ vừa nhìn sư phụ nhà mình, lập tức hoảng sợ.
Người xưa nay được chăm sóc thích đáng, ngay cả sợi râu cọng tóc cũng không để rối như sư phụ mà giờ mặt mũi bầm dập, sống mũi bị vẹ, răng cửa cũng bị mất một cái. Bộ dạng đó vừa giống như mới bị người ta đánh tơi tả, vừa giống như không để tâm nên bị ngã thê thảm vậy.
"Sư phụ, sao người lại bị thương nặng như vậy? Đại sư huynh, huynh có lầm không, sư phụ như thế này mà gọi là vết thương nhẹ? Là tên khốn kiếp nào đả thương sư phụ của chúng ta, hãy nói cho đệ biết, đệ lập tức đánh cho hắn đến mức ngay cả cha mẹ hắn cũng không nhận ra hắn."
Lão tứ vén tay áo lên, một bộ dạng hung hăng muốn tìm người ta liều mạng.
"Câm miệng!"
Nào biết nịnh bợ cũng có hơi quá, khóe miệng của chưởng giáo Vô Nhai co rút, gầm lên tức giận một tiếng, chòm râu giận đến mức run lên.
Cái tên tiểu tử hồ đồ, ra ngoài một ngày một đêm cũng thôi đi.
Lúc này lại còn dám nói lời phạm thượng?
Vết thương trên người trên mặt ông ta là di chứng để lại do bị cái phất tay áo của Tử Đường tôn thượng quét ra ngoài.
Với tu vi của chưởng giáo Vô Nhai, dĩ nhiên sẽ không sợ luồng gió tay áo đó, nhưng mấu chốt là người ra tay lại là tôn thượng.
Chưởng giáo Vô Nhai cũng không dám vận khí chống đỡ, chỉ có thể dùng tấm thân già khọm cố chịu đựng, trên đường đã đụng gãy mấy cây tùng, làm nứt vỡ mấy tảng đá mới trở thành bộ dạng như vậy.
Việc này vô cùng uất ức, chưởng giáo Vô Nhai dĩ nhiên không muốn nói thêm nữa, vậy mà tên lão tứ này đầu óc không hiểu biết, chuyện không nên nói mà cứ nói.
Lão tứ sợ tới mức đầu gối mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, trong lòng hắn thấy uất ức. Sư phụ hôm nay sao lại giống như ăn phải thuốc nổ vậy chứ, tính khí nóng nảy như thế?
"Hừ, cả ngày không lo học hành chỉ biết chạy lung tung giống như con khỉ vậy. Bắt đầu từ hôm nay ngươi không được phép tùy tiện dẫn tiểu lục đi lung tung. Ngày thi đấu môn phái chỉ còn mấy tháng nữa là đến rồi. Lần này các ngươi phải cư xử thận trọng. Vi sư nói trước với mấy người các ngươi một tiếng, mười người giành chiến thắng của lần thi đấu môn phái này sẽ có cơ hội vào chiến trường Cửu Châu cổ."
Vừa nghe đến chiến trường Cửu Châu cổ, mấy đệ tử trẻ tuổi có mặt ở đây đôi mắt lập tức sáng rỡ, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ mong đợi.
← Ch. 1003 | Ch. 1005 → |