Kỳ tích không thể xảy ra
← Ch.0911 | Ch.0913 → |
Tử Đường Túc không nói tiếp nữa.
Hắn cảm thấy khoảnh khắc nhìn thấy Vu Trọng chết thì trong mắt Diệp Lăng Nguyệt đã tỏa ra một loại khí tức tuyệt vọng. Đôi con ngươi linh động đó của nàng trong thoáng chốc trở nên tựa như hố đen vậy, sâu không thấy đáy. Cái tay ôm Diệp Lăng Nguyệt không khỏi chặt thêm vài phần.
Tử Đường Túc thậm chí có hơi bắt đầu lo lắng. Nếu Vu Trọng thật sự đã chết thì Diệp Lăng Nguyệt sẽ vĩnh viễn sa sút tinh thần hay không. Nghĩ tới gương mặt nhỏ tràn đầy sức sống trước đó không thể lộ ra nụ cười sáng lạn nữa, trong lòng hắn hơi có chút không thoải mái nhưng lại không nói ra được là vì sao.
Đóa Tịch Nhan Vương đó trong tay Vu Trọng bị lão đại trong tam yêu đoạt lấy. Hắn không thể chờ đợi được mà nuốt xuống. Lão đại tam yêu chép chép miệng. Khoảnh khắc nuốt Tịch Nhan Vương xuống, thân thể của lão đạitrong tam yêu cũng xảy ra biến đổi.
Nó cảm nhận được yêu lực trong cơ thể mình dâng lên cao tựa như mặt nước sông sau cơn mưa bão. Thân thể vốn dĩ già nua của nó đã tuôn ra sức sống mới. Râu tóc trắng như tuyết bắt đầu từ phần gốc nhanh chóng biến thành đen. Làn da nổi đầy đồi mồi và nếp nhăn trở nên bóng láng sáng mịn, ngay cả thân thể vốn dĩ đã có vài phần khom xuống cũng trở nên rắn rỏi tựa như cây tùng xanh.
Lão đại trong tam yêu giống như là cải lão hoàn đồng vậy, từ một lão già bảy tám mươi tuổi đã trở thành một người tráng kiện uy võ ngoài bốn mươi. Những điều này vẫn chỉ là thay đổi về vẻ ngoài của cơ thể, gân mạch và huyết dịch trong cơ thể hắn cũng rực rỡ hẳn lên. Điều càng khiến người ta kinh ngạc là vị trí trán của lão đại tam yêu đã hiện ra từng vệt hoa văn đồ đằng màu đen.
Hoa văn đồ đằng đó Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy tuyệt đối sẽ không lạ lẫm. Loại hoa văn đồ đằng này ở Yêu Giới được gọi là yêu văn thượng cổ. Chỉ có một số cực ít Yêu mới có thể ngưng tụ ra yêu văn, yêu văn thượng cổ càng nhiều thì có nghĩa là yêu lực càng mạnh. Nếu ở trán hình thành một yêu văn hình "Vương" thì có nghĩa là đã trở thành một kẻ có cấp Yêu Vương.
"Lão đại, ông cũng thật là quá đáng, cũng không chừa lại một chút cho hai bọn tôi."
Hai tên yêu còn lại sau khi thấy Tịch Nhan Vương bị lão đại nhà mình độc chiếm. Yêu lực của lão đại tăng mạnh, còn sinh ra cả yêu văn nữa, trong vẻ hâm mộ thì mặt cũng lộ ra vẻ không cam lòng.
"Đồ ngu, trên người tên nam nhân này cũng có khí tức của Tịch Nhan Vương, hắn không sống được nữa, chỉ cần nuốt chửng máu thịt của hắn thì các ngươi cũng có thể nhận được yêu lực vô thượng, thậm chí cũng có thể sinh ra yêu văn."
Lão đại tam yêu bản thân cũng không muốn để hai huynh đệ tốt của mình uổng công một chuyến, trong lúc cao hứng bèn thuận miệng nói.
Lúc này, nó đối với Vu Trọng cũng không còn kiêng dè nữa. Trước đó, nó thấy Vu Trọng nắm giữ Tịch Nhan Vương, còn từng âm thầm lo lắng rằng Vu Trọng là Yêu Tổ mới. Nhưng khi nhìn thấy Vu Trọng lại vì cứu một nữ nhân Nhân Tộc mà không tiếc dốc hết sức chống đỡ Thần Đế Thanh Lôi thì nó đã thoải mái hơn.
Ai chẳng biết là yêu ma vô tình, lại càng không cần phải nói đến tân Yêu Tổ thân là tổ sư của vạn yêu. Nếu đã không kiêng nể thì thân thể Vu Trọng trong mắt tam yêu liền biến thành thịt Đường Tăng có thể tùy ý nuốt chửng. Hai tên yêu còn lại nghe xong thì mừng ra mặt. Chúng không thể chờ đợi được mà chồm về phía Vu Trọng.
Lão nhị và lão tam trong nhị yêu cắn về phía bờ vai Vu Trọng. Lão nhị đó hút một ngụm máu, chợt cảm thấy trong cơ thể dâng lên một luồng yêu lực dồi dào. Lão tam đó gặm lấy một miếng thịt, trong tạng phủ Yêu Đan lại tăng lên một vòng so với trước đây. Trên người hai tên yêu cũng mọc ra một vệt yêu văn. Sức mạnh, đó là sức mạnh vô thượng.
Yêu lực tăng thêm trong cơ thể đã kích thích cực lớn dục vọng của hai tên yêu. Chúng chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh lớn đang rót vào thân thể của bọn chúng. Hai tên rất vui mừng, trong lòng thầm nghĩ lão đại nói quả nhiên là đúng thật, thân thể của nam nhân này sở hữu yêu lực vô thượng. Chúng tham lam, tùy ý hút lấy sức mạnh ẩn chứa trongmáu thịt của Vu Trọng.
Lão đại trong tam yêu vẫn còn đang hưởng thụ sự thay đổi xảy ra trong cơ thể. Nhưng rất nhanh nó liền phát hiện rayêu lực của Tịch Nhan Vương trong thân thể mình đang yếu bớt. Yêu văn vốn dĩ đáng lẽ không ngừng sinh ra ở trán cũng không có cách nào hình thành chữ "Vương". Điều này có nghĩa là nó chỉ là đột phá Thiên Yêu nhưng lại không thể nào đột phá Yêu Vương.
"Chuyện gì vậy, hiệu lực của Tịch Nhan Vương không hề hoàn chỉnh. Theo lý mà nói, Tịch Nhan Vương ít nhất cũng có thể giúp cho tu vi của ta đạt đến Thiên Yêu thậm chí là Yêu Vương. Tại sao yêu lực trong cơ thể ta trước sau vẫn không thể đạt đến cấp Yêu Vương?"
Lão đại đó âm thầm bất mãn. Lúc này, nó bỗng lưu ý đến ở cách đó không xa có một đôi nam nữ trẻ tuổi. Thứ mà nữ tử đó đang cầm trong tay và yêu hoa Tịch Nhan Vương mà trước đó hắn đã cướp lấy từ trong tay Vu Trọng giống nhau như đúc. Sao lại có thể có hai đóa Tịch Nhan Vương? Không phải nói, Tịch Nhan Vương trước nay đều chỉ sẽ xuất hiện một đóa sao?
Nhưng nó thoáng cái lại nghĩ, mặc kệ nó là một đóa hay là hai đóa. Đã xuất hiện hai đóa Tịch Nhan Vương, việc này không khó giải thích, vì sao sau khi nó đã nuốt một đóa Tịch Nhan Vương mà yêu lực của nó không đạt đến như kỳ vọng. Chỉ cần nuốt xuống đóa Tịch Nhan Vương thứ hai này, nó sẽ có thể đột phá Yêu Vương rồi.
Lão đại trong tam yêu tuổi tác lớn nhất, dã tâm cũng lớn nhất, những năm gần đây nó vẫn luôn thử đột phá. Lão đại đó nghĩ đến đây, lại liếc sang Diệp Lăng Nguyệt và Tử Đường Túc. Trên thân hai người chẳng có một chút yêu lực nào, nó nhìn qua thì chỉ là võ giả tu luyện Nhân Tộc bình thường. Lão đại tam yêu lập tức nảy sinh gan trộm cướp.
"Hé hé, giao Tịch Nhan Vương ra đây."
Lão đại đó dứt lời, trên người bắn ra lượng lớn yêu lực màu xám, yêu lực bạo động.
Có lẽ do đã hấp thu một phần Tịch Nhan Vương và yêu lực của Vu Trọng nên lão đại đó lại ngưng tụ thành một luồng gió lốc yêu lực không nhỏ. Gió lốc cuốn cả lão đại tam yêu vào trong đó, gào thét tấn công về phía Diệp Lăng Nguyệt và Tử Đường Túc, muốn nuốt luôn cả hai người.
Ánh mắt Tử Đường Túc rơi vào phía trên gió lốc đó, biết uy lực của gió lốc này không phải chuyện đùa, mắt hắn trầm lại. Hắn ngay lập tức đặt Diệp Lăng Nguyệt xuống. Vì để phòng ngừa điều bất trắc nên Tịch Diệt Tháp mà hắn đang khống chế hút Diệp Lăng Nguyệt vào trong đó.
Bóng màu tím lóe lên, chắn trước luồng gió lốc. Bóng dáng của Tử Đường Túc nhanh như chớp giật, khi xông vào gió lốc thì xung quanh người hắn đang nổi lên lửa màu đen. So với gió lốc, yêu lực có quy mô sánh ngang với một ngọn núi nhỏ, bóng dáng của Tử Đường Túc tựa như một con kiến hết sức nhỏ bé.
Nhưng hắn hầu như không hề sợ hãi, chỉ nghe một tiếng vang bùm thật lớn. Gió lốc có quy mô kinh người và Tử Đường Túc đón đầu đánh vào nhau. Lửa màu đen nhanh chóng bao vây gió lốc. Luồng gió lốc này giống như rơi vào trong biển lửa, khó có thể di chuyển được nửa bước. Lão đại tam yêu ở chính giữa gió lốc chỉ cảm thấy một luồng hơi cực nóng ập tới.
Nơi nào lửa đen kéo đến thì yêu lực như thể gặp phải con mãnh thú dòng nước lũ vậy, nhanh chóng rút lui. Lão đại tam yêu thấy tình hình thế thì thầm kinh ngạc, giờ mới biết Nhân Tộc nhìn có vẻ như vô hại này là một cao thủ không để lộ tài năng. Bản thân hôm nay đã gặp phải đối thủ rồi. Lão đại tam yêu không dám sơ suất nữa, hắn tung ra tất cả vốn liếng cùng đấu với Tử Đường Túc.
Diệp Lăng Nguyệt được Tịch Diệt Tháp tạm thời bảo vệ. Khi nhìn thấy cảnh thân thể của Vu Trọng bị hai tên yêu tranh nhau gặm nhấm, đôi con ngươi trước đó bị sự bi thương và tuyệt vọng bao phủ đã trở thành hai đốm sáng lạnh. Đỉnh ấn Càn Đỉnh trong tay, đỉnh tức điên cuồng nhảy lên trong cơ thể nàng.
Những tên Yêu Tộc chết tiệt. Nàng tuyệt đối không thể để cho những tên Yêu Tộc đó lại làm nhục, phá hoại thân thể của Phượng Tân và Vu Trọng.
← Ch. 0911 | Ch. 0913 → |