Lựa chọn của Phượng gia
← Ch.090 | Ch.092 → |
Phượng Vũ Hành cảm thấy, nếu cả nhà Định An vương phủ đều không biết xấu hổ, vậy nàng tất nhiên sẽ không để lại mặt mũi cho các nàng. Nàng không sợ Phượng Cẩn Nguyên khoanh tay đứng nhìn chuyện này, dù sao đã không còn là nhằm vào cá nhân nàng, mà là Định An vương phủ khiêu khích Phượng gia. Phượng Cẩn Nguyên là thừa tướng cao quý, há lại có thể ngồi yên?
Nàng rời đi, cũng như đã chấm một dấu chấm tròn hoàn hảo cho bức họa thọ yến Định An vương phi. Ai cũng không còn tâm tư nghe nhạc xem múa, mọi người đều tiến lên hành lễ cáo từ với Định An vương phi, có phụ nhanh lanh mồm lanh miệng cười nói: "Hôm nay đến một chuyến cũng không uổng, chẳng những được nghe đại tiểu thư gảy đàn cho vũ cơ, còn thấy được chuyện tốt của Thanh Nhạc quận chúa."
Lập tức có người phụ họa: "Chờ chuyện vui của quận chúa đã ổn thỏa, vương phi cũng đừng quên mời chúng ta chén rượu mừng."
Định An vương phi tức giận rống to: "Cút đi! Cút hết cho ta!"
Nàng không mắng thì cũng chẳng sao, vốn người không lên tiếng cũng không vui, mọi người đều tỏ ý: "Cút thì cút! Sau này mời thì chúng ta còn chưa chắc đã đến đâu! Xem thọ yến năm sau Định An vương phủ ngươi chỉ có thể mời vài người, đừng đến lúc đó ngay cả chưởng quầy bánh báo cũng không vui để thê nữ đến động viên! Hừ!"
Từ một tiếng hừ lạnh này, mọi người nhanh chóng giải tán, khách nam cũng chắp tay nói lời từ biệt với Định An vương. Trong nháy mắt, hậu đường lớn chỉ còn lại một nhà Định An vương và vài nô tỳ.
Định An vương nhìn một phòng hỗn độn, chỉ thấy trước mắt đều biến thành màu đen, sâu xa u tối, cảm giác không thể cứu vãn ập đến.
Hắn nhìn thê nữ bên cạnh, đặc biệt khi nhìn lại bộ dạng Thanh Nhạc chật vật, chân không nhịn được, lại đá một cước.
Hai chân liên tục, Thanh Nhạc bị Định An vương đá đến hộc máu.
Mắt Định An vương phi cũng choáng váng, thấy Định An vương thật sự nổi giận, ngay cả khóc cũng không dám khóc ra tiếng.
"Nghiệp chướng!" Định An vương chỉ thẳng vào Thanh Nhạc, "Ngươi là nghiệp chướng đến đòi nợ!"
Phượng phủ..
Trong chính đường ở Thư Nhã viên, lúc này Phượng Trầm Ngư ghé vào lòng lão thái thái gào khóc, Phượng Cẩn Nguyên cũng ngồi bên cạnh chỉ kém không thở dài.
Phượng Vũ Hành và Tưởng Dung ngồi đối diện với hắn, Tưởng Dung hơi sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn phụ thân.
"Tổ mẫu, phụ thân, nhất định phải làm chủ cho Trầm Ngư!" Trầm Ngư vừa khóc vừa nói hết khuất nhục ở Định An vương phủ, "Trầm Ngư khổ luyện cầm kỹ nhiều năm, là vì cái gì? Lúc trước phụ thân cũng đã nói, cầm kỹ của Trầm Ngư tuyệt đối không thể dễ dàng để lộ ra ngoài, phải giữ lại... Nhưng hôm nay, ngay tại Định An vương phủ, nhị muội muội ép con gảy đàn cho vũ cơ. Phụ thân, Trầm Ngư thấy rất ủy khuất!"
Trầm Ngư chưa bao giờ khóc thương tâm như lúc này, cảm giác dường như sắp không sống nổi, không khí trầm xuống, cảm giác như ngay sau đó nàng sẽ run rẩy ngã xuống đất.
Lão thái thái đau lòng nàng, càng không ngừng giúp nàng xoa lưng, Trầm Ngư lại càng khóc to hơn.
Phượng Cẩn Nguyên vỗ mạnh vào bàn, trừng mắt nhìn Phượng Vũ Hành: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Phượng Vũ Hành cau mày, hết sức khó hiểu hỏi lại phụ thân nàng: "Phụ thân, ngài nói lời này là có ý gì?"
Phượng Cẩn Nguyên không muốn nhìn thấy nhất là bộ dạng vô tội của nàng, hung tợn nói: "Từ khi ngươi trở về, trong phủ chúng ta chưa từng yên tĩnh. Hôm nay vi phụ hỏi ngươi, rốt cuộc muốn làm cái gì? Nếu muốn báo thù chuyện bị đuổi ba năm trước đây, ngươi cứ đổ lên vi phụ, tội gì phải làm khó dễ đại tỷ tỷ ngươi?"
Trầm Ngư nói: "Nhị muội muội, trước kia muội là chính nữ, ta luốn yêu kính muội. Cho dù sau này muội rời kinh, nhưng cũng không liên quan đến ta, vì sao muội phải hại ta như vậy?"
Phượng Vũ Hành nhìn hai cha con cùng hát xướng, trong lòng nổi lên buồn bực. Nàng buông chén trà trong tay, nhìn thẳng Phượng Cẩn Nguyên, nửa ngày không nói gì. Ngay lúc Phượng Cẩn Nguyên bị nàng trừng, thật sự không được tự nhiên lại muốn hỏi một câu, lúc này nàng mới trầm tĩnh mở miệng, cũng nói: "Tuy chuyện này rất buồn cười, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở phụ thân, A Hành không phải là không có tình người, ba năm trước đã để mặc các người tùy ý nhào nặn, ba năm sau nếu vẫn muốn tiếp tục hắc bạch bất phân, vậy sẽ không cho ta một lời giải thích hợp lý." Nàng quay đầu, sắc bén nhìn Phượng Trầm Ngư, "Xin hỏi đại tỷ tỷ, sao lại nói ta ép tỷ gảy đàn cho vũ cơ? Ta lại hỏi tỷ, phụ thân có phải đã từng nói, thứ nữ không thể tranh đoạt nổi bật của chính nữ phải không?"
Trầm Ngư không đáp, lão thái thái đáp lại, "Đã nói qua như vậy, nhưng gảy đàn cho vũ cơ sao gọi là nổi bật."
Phượng Vũ Hành gật đầu, "Tổ mẫu nói đúng, A Hành cũng cho rằng như thế, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến Định An vương phi, điểm này một người ở đây ai cũng có thể chứng minh. Nhưng Định An vương phi cố tình nói vũ cơ trong phủ nàng không giống người bình thường, được nuôi dưỡng như tiểu thư, còn nói con gái Phượng gia có thể đàn cho vũ cơ của vương phủ nàng, là thể diện ngất trời. Năm A Hành chín tuổi đã bị đưa đến vùng núi hẻo lánh, thật sự không biết trong kinh thành đã biến hóa như vậy, Định An vương phi nói chắc như đinh đóng cột, ta không thể không tin."
Phượng Cẩn Nguyên bình tĩnh lại, hỏi Trầm Ngư: "Định An vương phi đúng là như A Hành thuật lại, từng nói như vậy?"
Trầm Ngư ngẩn người, bất đắc dĩ gật đầu. Nàng không thể không nói thật, đây đều có mấy chục phu nhân tiểu thư chính tai nghe thấy, Phượng Cẩn Nguyên chỉ cần tùy tiện phái người nghe ngóng là có thể hỏi ra.
"Hừ!" Lão thái thái nổi giận, "Chỉ là một vương phủ khác họ, lại dám nói mạnh miệng như thế?"
Phượng Vũ Hành lại nói: "Không chỉ có thế. Nghĩ chắc phụ thân và tổ mẫu còn chưa nghe nói chuyện sau đó, Thanh Nhạc quận chúa kia và một nam tử gặp riêng ở nhà sau, bị mọi người phá vỡ chuyện tốt, khi mọi người đi vào, y phục của Thanh Nhạc quận chúa không chỉnh tề và nam tử kia ngâm mình trong thùng nước tắm, nam tử kia ngay cả quần áo cũng chưa mặc, Thanh Nhạc quận chúa còn dám vu oan nói A Hành lén gặp người khác, nói là nàng đi vào để bắt ta."
"Cái gì?" Lúc nàng Phượng Cẩn Nguyên cũng kích động, "Các nàng xếp đặt Phượng phủ ta bất thành?"
"Còn nữa!" Phượng Vũ Hành nói nhiều hơn, "Chuyện tốt không chỉ có khách nữ thấy được, khách nam cũng đều ở đó. Thất điện hạ lúc gần đi còn nói sẽ báo cáo với Hoàng thượng tứ hôn cho Thanh Nhạc quận chúa và nam tử kia, nhưng Thanh Nhạc quận chúa lại năn nỉ Định An vương, để hắn nói với Hoàng thượng, nói là nàng không cần gả cho nam tử kia, nàng phải gả cho Ngự vương, phải làm chính phi."
"Khẩu khí thật lớn!" Lão thái thái tức giận run lên, "Chính phi Ngự vương là A Hành nhà chúng ta, làm sao đến phiên quận chúa khác họ kia!"
"Phỏng chừng ý của Định An vương phủ là để Ngự vương phủ và Phượng gia chúng ta giải trừ hôn ước!" Phượng Vũ Hành khẽ thở dài một tiếng, thập phần bất đắc dĩ nói: "Rốt cuộc người ta là vương phủ, năm đó chẳng phải biết rõ A Hành và cửu hoàng tử đã có hôn ước mà còn đi thỉnh cầu Hoàng thượng tứ hôn sao."
Phượng Vũ Hành nói xong, thành công đổi hướng từ mình bật đến Định An vương phủ.
Trầm Ngư thấy phụ thân và tổ mẫu đang chỉ trích Phượng Vũ Hành biến thành công khai lên án Định An vương phủ, không khỏi lại khóc nức nở, ủy khuất kêu lên một tiếng: "Phụ thân."
Phượng Vũ Hành không chờ phụ thân nàng nói chuyện, sau đó hỏi một câu: "Phụ thân, một vương gia không có thực quyền, sao lại dám bắt nạt con gái của thừa tướng đương triều như vậy? Đem con gái Phượng gia so sánh với nô tài trong vương phủ, Định An vương phủ đặt đại quan nhất phẩm đương triều ở vị trí kia sao? Xin phụ thân làm chủ cho tỷ muội chúng ta!"
Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, khuyên Trầm Ngư: "Con yên tâm, món nợ này nhất định vi phụ nhớ kỹ, tòa Định An vương phủ kia, Phượng gia ta và hắn không đội trời chung!"
Trầm Ngư muốn nói ta không cho ngươi ghi hận Định An vương phủ, ta muốn ngươi ghi hận Phượng Vũ Hành! Nhưng rốt cuộc không thể nói như vậy, nếu phụ thân nàng đã nhận định là lỗi của Định An vương phủ, nếu nàng đem mũi nhọn chỉ vào Phượng Vũ Hành lần nữa, vậy tất sẽ tạo thành cục diện tỷ muội không yêu thương nhau. Nàng không thể ở trước mặt phụ thân biểu hiện mặt không tốt, chỉ có thể cúi đầu, ủy khất "dạ" một tiếng, lại thừa dịp Phượng Cẩn Nguyên không để ý, hung hăng trừng mắt Phượng Vũ Hành một cái.
Lão thái thái cảm thấy cảm xúc trong Trầm Ngư không thích hợp, vừa cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn kia của nàng, trong lòng không khỏi run lên.
Phượng Vũ Hành không phải người lương thiện, mọi người đều biết. Huống chi căn bản Phượng Vũ Hành vốn không có ý giả vờ giả vịt, ai làm nàng không thoải mái, ai cùng nàng kết thù, nàng báo thù tại chỗ, tuyệt đối không ướt át bẩn thỉu.
Nhưng cho tới giờ Trầm Ngư đều mang khuôn mặt Bồ Tát trước mặt người khác, trước kia nàng cảm thấy cháu gái này có tính tình tốt, chỉ có nhân tài tâm địa từ bi như vậy mới xứng làm chi mẫu của một nước. Nhưng hôm nay, lại phát hiện Phượng Trầm Ngư không phải người nhu thuận như nàng tưởng tượng, sau lưng chỉ sợ có tâm tư tàn nhẫn giống Phượng Vũ Hành.
Lão thái thái hơi hoảng, nàng không phải sợ Trầm Ngư công tâm kế, nếu sau này nhất định đi vào con đường mẫu nghi, quá thiện lương sao có thể đi. Nàng sợ là thứ Trầm Ngư có không phải là tâm kế, mà là có đầu óc tâm tư ác độc không thể dùng giống Thẩm thị, nếu thật sự là như vậy, chỉ sợ nàng không phải là hy vọng của Phượng gia, ngược lại trở thành tai họa của Phượng gia!
Việc hôm nay, làm Phượng Cẩn Nguyên trở về Tùng viên phải suy nghĩ sâu xa hơn. Trong lời của Phượng Vũ Hành nhắc nhở hắn, dựa vào đâu mà một vương gia khác họ không có thực quyền lại dám không để Phượng phủ hắn vào trong mắt? Nói đi nói lại, không phải là vì Phượng gia không có một ngọn núi để dựa vào. Tuy Phượng Vũ Hành và Ngự vương có hôn ước, nhưng Ngự vương kia bao nhiêu chuyện tốt đều chỉ cho cá nhân Phượng Vũ Hành, đối với Phượng gia hắn, một chút thể diện cũng chưa cho. Người hiểu chuyện thậm chí sẽ biết, Ngự vương phủ không vừa mắt Phượng gia, đừng nói là Phượng gia không có chuyện, cho dù tương lai có chuyện, người ta không bỏ đá xuống giếng là may rồi, căn bản khoogn thể trông cậy giúp đỡ.
Hắn cảm thấy, có một số việc, đến lúc phải quyết định.
"Người đâu." Âm thành trầm thấp của Phượng Cẩn Nguyên vang lên, bên ngoài lập tức có gã sai vặt đẩy cửa tiến vào, "Chuẩn bị xe ngựa."
Gã sai vặt sửng sốt, trước mắt trời đã là canh hai, hơn nửa đêm còn muốn xuất môn? Nhưng rốt cuộc không dám hỏi nhiều, đáp lại phải chuẩn bị xe.
Sau khi gã sai vặt kia lui ra, chợt nghe Phượng Cẩn Nguyên thấp giọng gọi: "Ám vệ."
Lập tức có bóng người thoáng hiện, đứng giữa thư phòng.
"Lần trước để ngươi đi điều tra tam hoàng tử, có điều tra được gì không?"
Ám vệ gật đầu, "Năm ngày trước, tam hoàng tử từng gặp hữu tướng Phong đại nhân, nhưng Phong đại nhân không gặp. Hai ngày sau, Phong đại nhân tìm đến nhị hoàng tử. Ngoài ra, tam hoàng tử có ý đồ sớm âm thầm nuôi dưỡng binh mã, nhiều lần trưng binh tỉnh ngoài, hiện tại theo tin tức đáng tin cậy, đã có hơn ba vạn quân."
Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, "Tốt lắm, có tiền đồ."
"Đại nhân muốn đến Tương vương phủ của tam hoàng tử?"
Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, "Đúng lúc phải đi bên đó một chuyến, Phượng gia ta vô luận thế nào cũng không trốn thoát khỏi trận tranh đoạt này, nếu không biểu hiện thái độ, chỉ sợ... theo thời gian thì đã quá muộn!"
Ám vệ không nói thêm nữa, chợt người lóe lên, lại biến mất trong không khí.
Phượng Cẩn Nguyên rời phủ suốt đêm, lặng lẽ vào trong Tương vương phủ của tam hoàng tử.
← Ch. 090 | Ch. 092 → |