Vay nóng Tinvay

Truyện:Thần Trộm Cuồng Phi - Chương 67

Thần Trộm Cuồng Phi
Hiện có 72 chương (chưa hoàn)
Chương 67
Tỏ tình
0.00
(0 votes)


Chương (1-72 )

Siêu sale Lazada


Lúc này Lăng Tứ mới thu lại ý định trêu trọc, lộ vẻ mặt kinh sợ, khoát tay lia lịa nói: "Không nên như vậy! Đại ca, đệ sai rồi, là đệ nhìn lầm, đệ sám hối, đệ không nên như vậy. Đại ca, xin huynh tha cho đệ, đây cũng là do đệ suy nghĩ cho huynh nên mới vậy, nếu huynh thích Hoa Thiên Vũ, đệ sẽ âm thầm giúp huynh để ý nàng. Nhưng đệ lại không thể để người khác đi làm, đệ còn phải tự mình ra tay tốn rất nhiều công phu."

Sắc mặt Lăng Mạc Thiên biến ảo khó lường, Lăng Tứ nơm nớp lo sợ, đi đến gần nó: "Đại ca, huynh không cần để ý những chuyện khác, xác định khoảng thời gian gần đây, đệ sẽ làm tùy tùng âm thầm giúp đỡ giải quyết tất cả những buồn phiền của nàng, huynh cũng không thể đối xử với đệ như vậy. Huynh có biết hay không, Thái tử bên kia đệ đã giúp nàng ngăn cản rồi." @Dien@dan#le#quy$don$

"Thái tử?" Nghe vậy Lăng Mạc Thiên ngạc nhiên, sau đó híp mắt nói: "Thái tử sẽ để ý đến những cửa hàng này của Hoa Thiên Vũ? Còn có đệ, chỉ một chút công phu này của đệ có thể chống đỡ được Thái tử sao? Nói thật, thái tử bên kia rổ cuộc là có chuyện gì?"

Nghe được Lăng Mạc Thiên hỏi chuyện của Thái tử, Lăng Tứ nào dám giấu giếm, vội vàng trả lời: "Thật ra đệ cũng không biết vì sao, một đầy tớ của vị quan viên nào đó nhìn chúng một cửa hàng của Hoa Thiên Vũ, vốn là Hoa Thiên Vũ đã bàn bạc xong xuôi, cũng đã đặt cọc, nhưng tên đầy tớ đó lại muốn nhúng tay vào, kết quả hai bên xảy ra tranh chấp, thiếu chút nữa là đánh nhau. Sau đó đệ đã cho người của mình đi tìm tên đầy tớ đó, không ngờ kẻ đó lại rất nghe lời, không tiếp tục gây phiền toái. Chẳng qua đệ hỏi nguyên do cụ thể, không ngờ đó lại là cửa hàng của Thái tử muốn cho thuê, Hoa Thiên Vũ chỉ là một người trong số đó. Đệ nghe nói, ở kinh thành Thái tử có rất nhiều cửa hàng, cả thành Bắc có không ít cửa hàng cho thuê lại."

"Xem ra thân thể của phụ hoàng không còn tốt như lúc trước." Đột nhiên Lăng Mạc Thiên thốt ra một câu như vậy, khiến Lăng Tứ lập tức sững sờ, nhưng ngay lập tức hiểu được, kinh ngạc nói: "Phụ hoàng thật sự là đèn đã cạn dầu?"

Lăng Mạc Thiên giống như đang nói chuyện gì đó không liên quan đến hắn: "Không phải năm ngoái phụ hoàng cũng ngày ngày dùng thuốc đó sao, năm nay lại để cho ta đi một chuyến đến núi Hoa Mị Tiên. Chính là vì muốn kéo dài mạng sống, chỉ là đồ đã tới tay ta nhưng ta lại không đưa ra, cũng không biết trên tay ta có đồ liền trở nên thất vọng, sức khỏe ngày càng sa sút không bằng trước đây."

Lăng Tứ cười lạnh nói: "Vậy thì bên phía Hoàng Thái hậu lại càng vui mừng, Thái tử thượng vị, Từ gia càng ổn định rồi. Ngoại trừ Hoàng thái hậu còn có thái tử phi, sau này hậu cung đều là thiên hạ của Từ gia. Thêm vào đó, hơn phân nửa quan lại trong triều đều là môn sinh của Từ gia, đệ nghĩ, Từ gia muốn tạo phản cũng sẽ không gặp khó khăn gì mấy."

Lăng Mạc Thiên cười híp mắt lắc đầu nói: "Đệ đánh giá quá thấp phụ hoàng của chúng ta rồi, trước khi xảy ra chuyện chắc chắn sẽ có sắp xếp. Kể cả thái tử, đệ nghĩ hắn sẽ luôn đồng hành cùng Hoàng thái hậu sao. Ta thấy sẽ có chuyện xảy ra trong thời gian này, cho nên gần đây ta định tìm một vài lí do để ra ngoài một thời gian, đệ có muốn đi cùng ta không?."

"Thật sự nghiêm trọng như thế?" Lăng Tứ nhíu mày nhìn Lăng Mạc Thiên nói: "Chúng ta không dính vào không phải là xong rồi sao? Sao lại phải rời đi? Còn có Hoa Thiên Vũ, huynh yên tâm rời đi sao?"

Lăng Mạc Thiên lộ ra nụ cười thần bí: "Đệ nghĩ ta sẽ làm chuyện không nắm chắc sao? Đệ đừng lo lắng cho ta, còn đệ, ta muốn rời khỏi kinh thành, rốt cuộc đệ có muốn đi cùng ta không?"

Nghe Lăng Mạc Thiên nói vậy, Lăng Tứ có phần suy nghĩ. So sánh với kinh thành phồn hoa, thì những nơi khác của Cẩm quốc điều kiện quả thật quá kém. Nhưng ở kinh thành lại không có chuyện gì tốt chờ mình, cho nên Lăng Tứ thật sự rối rắm. di@en*dyan(lee^qu. donnn)

Lăng Mạc Thiên cũng không có hỏi tiếp, bây giờ hắn đang nghĩ tới Hoa Thiên Vũ, mình nên chủ động một chút.

Gần đây Hoa Thiên Vũ có phần không ổn. Trái tim yếu ớt của nàng bị đả kích nghiêm trọng. Là người của hai thế giới, lần đầu tỏ tình với một nam nhân, thời điểm trước khi tỏ tình lại phát hiện rằng nam nhân mình thích lại đi ra ngoài tìm một nữ nhân. Hơn nữa hai người lại ở trước mặt mình lại có những cử chỉ ân ái. Chuyện này khiến cho cả tháng này Hoa Thiên Vũ thấy không tốt chút nào.

Mà lúc này cũng không biết Lăng Mạc Thiên uống nhầm phải thuốc gì. Không quan tâm đến thái độ của nàng, cứ cách vài ngày lại cho người đến mời nàng, không dạo chơi ở ngoại thành thì cũng tới vương phủ dự tiệc, khiến Hoa Thiên Vũ phiền muộn không thôi.

Có một lần Lăng Mạc Thiên mời Hoa Thiên Vũ đến vương phủ làm khách, không chịu được nữa bèn nói: "Chẳng lẽ vương gia ngài rất nhàn nhã, cả ngày không có việc gì làm sao? không phải ngài là tổng quản Thiết phiến môn sao, không phải ngày ngày đều trăm công nghìn việc sao? Sao mấy hôm nay lại nhàn nhã như vậy, cả ngày tìm tiểu nữ lãng phí thời gian?" die, n; da. nlze. qu;ydo/nn

Khuôn mặt tươi cười của Lăng Mạc Thiên bị lời này của Hoa Thiên Vũ làm cho Lăng Mạc Thiên mãi không thốt ra được một lời. Nụ cười trở nên cứng ngắc, không ngờ Hoa Thiên Vũ lại không cho mình mặt mũi như vậy.

Cũng may Lăng Mạc Thiên là người từng trải, tâm lí vẫn đủ mạnh. Sau một lúc, tâm trạng ổn định lại, nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nói: "Đây không phải đúng lúc rảnh rỗi sao? Còn có, ta không thể hẹn ngươi ra ngoài sao? Chúng ta không phải bằng hữu sao?"

"Không với cao nổi." Hoa Thiên Vũ dứt khoát không muốn cùng hắn giả bộ, nghiêng đầu nhìn Lăng Mạc Thiên nói: "Vương gia sao lại như vậy, lại còn muốn dính líu đến tiểu nữ? Cho dù phong tục của Cẩm quốc có cởi mở nhưng giữa vương gia và tiểu nữ vừa không phải là thân thích cũng không hẳn là bằng hữu, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ bị hiểu lầm. Vì ngài suy nghĩ, vẫn nên ít gặp tiểu nữ thì hơn, ta không dám có bằng hữu có thân phận như vậy."

Lăng Mạc Thiên vờ như không biết nhìn Hoa Thiên Vũ nói: "Chỉ một thời gian không gặp, sao giống như ngươi đang chán ghét ta vậy? Hoặc là nói, hôm nay tâm tình ngươi không tốt, nếu như vậy, chúng ta hẹn ngày khác gặp lại."

Hoa Thiên Vũ lập tức đổ mồ hôi, nhìn Lăng Mạc Thiên với ánh mắt không tốt, cứng rắn nói: "Lăng Mạc Thiên, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Quả thật hôm nay tâm tình cô nãi nãi ta không tốt, ngươi tính sao, cho dù có đuổi giết cũng không giống ngươi như vậy. Ta lại không nợ ngươi cái gì, mặc dù ngươi cũng giúp ta không ít nhưng đó cũng là do ngươi tự nguyện, ta cũng không cầu ngươi làm vậy. Bây giờ lại theo ta không buông, đến tột cùng là ngươi muốn làm gì?"

Nhìn dáng vẻ kịch liệt của Hoa Thiên Vũ, da đầu Lăng Mạc Thiên có chút tê dại, đối với chuyện như vậy rõ ràng Lăng Mạc Thiên vẫn còn ít kinh nghiệm, chần chờ nói: "Ta không có giống như ngươi nghĩ, đơn giản là ta chỉ muốn mời ngươi bữa cơm mà thôi, là do ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi."

"Lừa ai vậy? Ai tin?" Hoa Thiên Vũ nổi giận nên nhất thời không thu lại được, lớn tiếng nói không sợ người khác nghe thấy "Không phải do bây giờ bộ dạng lão nương xinh đẹp một chút, trong lòng ngươi ngứa ngáy mơ ước sắc đẹp của lão nương. Lão nương nói cho ngươi biết, không có cửa đâu. Cho dù không có ai muốn, lão nương cũng không cần nam nhân như ngươi."

Nghe thấy nàng tự xưng lão nương, Lăng Mạc Thiên biết nàng giận thật sự. Lập tức nói: "Xem ra thật sự có người làm ngươi tức giận, ngươi nói ra để ta giúp ngươi xả giận, cần gì phải phát tiết trên người ta. Ta lại không có trêu chọc ngươi, thật đúng là tai bay vạ gió."

"Vô tội em gái ngươi." Hoa Thiên Vũ nói mà không lựa lời: "Ngươi cho rằng lão nương bị mù sao? Không nhìn ra ngươi thích sắc đẹp của lão nương chắc? Nam nhân các ngươi đều không có mắt, thật không biết là nghĩ như nào, người thích lão nương lão nương lại không thích, còn người lão nương có ý lại không có ý với lão nương, ông trời đang chơi ta có phải không?"

Nghe Hoa Thiên Vũ nói như vậy, Lăng Mạc Thiên liền hiểu, quả thật giống như Lăng Tứ nói, Hoa Thiên Vũ thật sự có ý với Bạch Thu Nguyên nhưng người ta lại không có ý kia với nàng, lại giống như chuyện mới phát sinh gần đây.

Nghĩ thông suốt, Lăng Mạc Thiên có chút vui mừng, ông trời đúng là đang giúp mình. Nhìn bộ dạng ảo não của Hoa Thiên Vũ, Lăng Mạc Thiên lấy dũng khí, lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ thổ lộ với nữ nhân: "Nếu như vậy, Hoa Thiên Vũ, ta mong nàng hãy gả cho ta, làm thê tử của ta, nàng có nguyện ý không?"

"Gả em gái ngươi." Nghe vậy, Hoa Thiên Vũ cực kì tức giận, trực tiếp mắng to: "Đúng là ngươi có ý đồ xấu với lão nương. Ngươi đúng là một tên cầm thú. Cho dù nam nhân trên đời này có chết sạch, ta cũng không nhìn đến ngươi dù chỉ một lần, ngươi mau dập tắt cái ý niệm này đi, cho dù không có ai muốn, lão nương cũng sẽ không theo tên cầm thú nhà ngươi."

Một người có tính tình tốt như Lăng Mạc Thiên cuối cùng cũng nổi giận. Cười lạnh nhìn Hoa Thiên Vũ nói: "Nàng đúng là không thể nói lí. Nói chuyện bình thường với nàng đúng là không được cần phải rống lên. Nhưng bổn vương không có tâm tình đó. Nàng cho rằng sau khi thay đổi dung mạo liền trở thành một đóa hoa. Nàng đã nói như vậy thì bổn vương cũng nói cho nàng biết, ngày mai bổn vương sẽ cưới tỷ tỷ của nàng là Liễu Nhược Tuyên vào cửa. Hôm nay thật ra chỉ muốn nhìn cô em vợ tương lai của bổn vương một chút, muốn xem người em vợ này có hoan nghênh bổn vương hay không. Như vậy bổn vương đã quấy rầy, vậy thì ta sẽ biến mất trước mắt nàng, ở chỗ này, cũng mong sau này nàng đừng quấy rầy ta, nếu như nàng còn giống như lần trước, dám đến vương phủ quấy rối hôn lễ thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng." Die nd da nl e q uu ydo n

"Đại ca, sao đột nhiên lại như vậy?" Lăng Tứ đột nhiên bị Lăng Mạc Thiên gọi đến phủ, bỗng nhiên nghe thấy Lăng Mạc Thiên một lần nữa muốn cưới Liễu Nhược Tuyên vào phủ, lập tức cảm thấy có chuyện không tốt.

Lúc này Lăng Mạc Thiên vẫn còn chưa hết tức giận. Nghe Lăng Tứ nói, tâm tình bình tĩnh một chút, tỉnh táo suy nghĩ, lạnh nhạt nói: "Vốn chính là muốn kết hôn như vậy, lấy sớm hay muộn đều như vậy không cần ngạc nhiên. Chỉ là lần này muốn phiền đệ giúp ta đi một chuyến, ta không muốn lại bị người khác quấy nhiễu. Hơn nữa chuyện này làm càng nhanh càng tốt, ta đã báo cho Liễu Nghiêm bên kia, ngày định là ngày mai, đệ chuẩn bị chút đi."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-72 )