Mạch nước ngầm
← Ch.59 | Ch.61 → |
"Xem ra lại muốn chiến tranh!" Bạch Thu Nguyên lắc đầu thở dài nói: "Tinh Nguyệt quốc, Lăng quốc và quốc gia chúng ta tiếp giáp biên giới, mà Khương quốc lại tiếp giáp Tinh Nguyệt quốc và quốc gia của chúng ta. Cho dù không tìm hiểu cũng có thể thấy được rõ ràng, Khương quốc muốn mượn trợ binh của Tinh Nguyệt quốc để khai chiến với chúng ta."
"Cho nên khi vừa nhận được tin tức thuộc hạ liền tới bẩm báo Vương gia, không biết Vương gia có dự định quay về hay không?" Người bịt mặt ngẩng đầu nhìn Bạch Thu Nguyên nói: "Trước mắt, trong nước có những thay đổi bất thường, Vương gia, lúc này quay về không chừng có thể tạo một nền móng tốt cho tương lai sau này."
Bạch Thu Nguyên khoát tay một cái, nói: "Không cần, hiện tại tình hình không rõ ràng, nếu có khai chiến thật, chuyện tốt cũng không đến phiên một người ngoài như ta! Phụ hoàng tốt của ta có đến hai mươi nhi tử. Có phân biệt đối xử cũng sẽ không đến lượt ta. Chúng ta ở đây yên lặng theo dõi tình hình là được. Đúng rồi, ngân lượng tháng này đã đến chưa? Chi tiêu hiện tại của ta ở bên này khá lớn."
Người bịt mặt ngạc nhiên, Chủ thượng của mình tại đi hỏi chuyện tiền bạc! Chuyện này trước đây rất ít khi xảy ra, chỉ là chủ tử có lệnh, làm thuộc hạ tất nhiên phải làm theo, rất nhanh nói: "Hồi bẩm Vương gia, không chỉ là tháng này, mà ba tháng tiếp theo cũng đã có nhưng có thể sẽ chậm một vài ngày. Dù sao mọi người trong nước đểu nghĩ rằng sẽ có chiến tranh xảy ra, nếu thật sự có chiến tranh, ba tháng này sẽ là kết quả. Người của chúng ta nói cho ta biết, nếu như thật sự muốn khai chiến rất có thể sẽ ngừng cấp ngân lượng cho chúng ta, cho nên bọn họ để thuộc hạ thông bao cho Vương gia sớm có chuẩn bị."
"Xem ra thật sự phải đánh rồi." Bạch Thu Nguyên gật đầu, cũng không nhìn tới người bịt mặt đang quỳ dưới đất, nói: "Phát ngân lượng cho mọi người, còn lại mang đến chỗ ta, mặt khác chú ý tình hình trong nước, tốt nhất ngươi nên báo cáo ba ngày một lần, ta cần tin tức mới nhất. Đừng để ta nhận được tin sau hai tháng. Chậm nhất là một tháng, không thể quá. Nếu không, ngươi không cần tới gặp ta."
Nghe vậy người bịt mặt toát mồ hôi lạnh, luôn miệng đáp ứng, Bạch Thu Nguyên trầm giọng nói: "Thuận tiện cho một vài người thám thính thái độ của Cẩm quốc bên này. Nếu thật sự Tinh Nguyệt quốc và Khương quốc tấn công chúng ta thì Cẩm quốc sẽ có động tĩnh. Ngươi nhất định phải điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện, không được để lại dấu vết gì." @dien_dan_le_quy-d0n
Người bịt mặt vội vàng ghi nhớ, suy nghĩ một chút không bỏ sót chuyện gì, Bạch Thu Nguyên khoát tay với người bịt mặt "Sau này không nên báo tin cho ta trễ như vậy, không có chuyện gì quan trọng theo trước đây mà làm, nếu có chuyện khẩn cấp, giống như hôm nay. Ngươi hẳn là hiểu ý của ta. Được rồi, không có chuyện gì, ngươi đi xuống đi."
Người bịt mặt gật đầu thưa vâng, sau đó chuẩn bị rời đi, rồi lại quay đầu lại hướng về Bạch Thu Nguyên đang chuẩn bị rời khỏi nói: "Vương gia, gần đây ngài cùng vị Hoa cô nương kia mở ra Bảo Chi Lâm, thuộc hạ có chút khó hiểu, nữ nhân này, thật sự đáng giá để Vương gia bỏ ra công sức lớn vậy để lôi kéo sao?"
Vẻ mặt Bạch Thu Nguyên vốn có chút lười biếng, sau khi nghe thấy câu này liền biến mất, ánh mắt sắc bén nhìn người bịt mặt, mắt như rắn độc nhìn chằm chằm con mồi, giọng nói âm u lạnh lẽo: "Bổn vương làm gì, các ngươi có thể nhìn, nhưng nếu để bổn vương biết các ngươi nghị luận điều gì sau lưng bổn vương hoặc là để cho người không nên biết biết chuyện gì, các ngươi nên biết thủ đoạn của bổn vương. Nghe rõ chưa?"
Nghe vậy nét mặt của người đằng trước trở nên nghiêm nghị, vội vàng quỳ xuống dập đầu nói: "Vương gia bớt giận, thuộc hạ hiểu, sau này không dám nữa! Xin Vương gia thứ tội." Dứt lời liền liên tiếp khấu đầu.
Nhìn người bịt mặt nơm nớp lo sợ đang vội vàng dập đầu, lúc này sắc mặt của Bạch Thu Nguyên mới hòa hoãn đôi chút, khoát tay nói: "Được rồi, ghi nhớ trong lòng là được, ngươi lui xuống đi, lời như vậy, về sau bổn vương không muốn nghe thấy một lần nào nữa từ miệng ngươi." Dứt lời, hắn không để ý đến người bịt mặt, trực tiếp mở cơ quan trở về phòng ngủ.
Người bịt mặt nhìn mật thất trống không, ánh mắt lộ ra vẻ mê mang, ngay sau đó rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Cùng lúc đó, ở phủ đệ của Lăng Mạc Thiên, Lăng Mạc Thiên còn ăn mặc chỉnh tề ngồi ở thu phòng thương nghị quốc sự cùng Lăng Tứ.
"Xem ra Tinh Nguyệt quốc thật sự tính toán mượn tay Khương quốc tiêu diệt hết Lăng quốc." Lăng Mạc Thiên nhìn phần đầu của mật báo, cười nói với Lăng Tứ: "Khương quốc muốn mượn binh của Tinh Nguyệt quốc tấn công Kiền quốc, còn Tinh Nguyệt quốc lại muốn mượn đường Khương quốc tấn công Lăng quốc. Lần này thật náo nhiệt, Tiểu Tứ, đệ nói xem chúng ta nên làm gì lúc này?"
Đại ca bày mưu nghĩ kế, Tiểu Tứ theo không kịp, chắc hẳn trong lòng đại ca đã có suy tính, Tiểu Tứ theo đại ca, đại ca không cần hỏi đệ làm gì." Lăng Tứ đối với chiến tranh của bốn nước căn bản không có hứng thú, đối với vấn đề của Lăng Mạc Thiên cũng không muốn trả lời.
Lăng Mạc Thiên lắc đầu cười nói: "Tiểu Tứ, về sau đệ muốn tự mình xây dựng phủ đệ thì chuyện đó cũng nên là tự mình đệ làm. Không thể tất cả mọi chuyện đều do đại ca an bài hết cho đệ, đệ cũng phải học tự tay giải quyết."
Nghe vậy sắc mặt Lăng Tứ khẽ động, ngay sau đó lại khôi phục lại như cũ, "Vậy cũng phải xem đại ca có muốn ngồi lên chỗ đó hay không. Nếu như đại ca không nghĩ, Tiểu Tứ nghĩ nhiều hơn nữa còn có thể khiến những người đó kiêng kị, sai lầm giống như vậy, Tiểu Tứ sẽ không phạm phải lần thứ hai, đại ca tha lỗi." ddlqd_di, end'anl, equ'do, n
Lăng Mạc Thiên nghe vậy thở dài nói "Xem ra đệ vẫn còn để chuyện kia ở trong lòng, không phải đại ca đã đồng ý với ngươi, về sau sẽ bảo vệ ngươi chu toàn rồi ư, không cần phải như vậy. Với tài năng của đệ, trong nháy mắt có thể gây dựng sự nghiệp, cần gì phải kiềm nén bản thân."
Lăng Tứ nhìn Lăng Mạc Thiên một chút rồi nói "Cái này còn phải xem đại ca, Tiểu Tứ không hi vọng xa vời có thể tranh được với những người đó. Nhưng đại ca không tranh. Tiểu Tứ cũng sẽ không vì những người đó mà đưa ra kế sách. Dĩ nhiên, nếu như đại ca có lòng, nhất định có chết Tiểu Tứ cũng không chối từ."
"Tiểu Tứ, đệ lại như vậy." Lăng Mạc Thiên có chút nhức đầu, phất tay một cái, nói: "Chuyện này chúng ta có thể không nói đến. Được rồi, quả thật hiện tại cũng không tới phiên chúng ta quản chuyện này, chúng ta cần gì phải tự tìm phiền não. Tiểu Tứ, gần đây tình huống bên Hoa Thiên Vũ như thế nào?"
"Đại ca, xem ra điều huynh cảm thấy hứng thú nhất vẫn là nữ nhân." Lăng Tứ không giống như là đang nói giỡn, nghiêm mặt nói: "Thật không biết tại sao đại ca coi trọng nữ nhân này, nàng ta trừ thay đổi dung mạo có dễ nhìn một chút còn những điều khác lại làm cho người ta cảm thấy nhức đầu."
"Nàng gần đây đang làm gì?" Từ lời nói của Lăng Tứ, khiến trong lòng Lăng Mạc Thiên khẽ động. Đúng là gần đây có chút chú ý Hoa Thiên Vũ. Quốc sự bận rộn, mỗi ngày Lăng Mạc Thiên đều xoay quanh công việc, nhưng vẫn không quên lén lút chú ý Hoa Thiên Vũ, nếu Hoa Thiên Vũ xảy ra chút phiền toái Lăng Mạc Thiên sẽ bảo Lăng Tứ giúp đỡ một chút.
Nhưng là đối với Hoa Thiên Vũ, Lăng Tứ vẫn còn có chút lo nghĩ. Nhưng nhìn vẻ mặt của Lăng Mạc Thiên, vẫn quyết định nói ra điều mình biết.
"Nữ nhân kia chính là không chịu ngồi yên. Gần đây nàng cùng Bạch Thu Nguyên của Kiền quốc và Thiên Lý Câu của Lý gia cùng nhau mở y quán. Nghe nói ba ngày sau sẽ khai trương. Hơn nữa hình như nữ nhân này không chỉ dừng ở việc mở y quán, nàng còn tìm rất nhiều cửa hàng, đó chính là bộ dáng của việc muốn làm lớn, chẳng qua đệ có cảm giác, nàng làm như vậy, nhất định kết quả cuối cùng chính là phá sản. Một nữ nhân làm sao có thể có khả năng làm lớn như vậy."
Nói thật, không chỉ có mình Lăng Tứ không hiểu nổi Hoa Thiên Vũ muốn làm gì. Bạch Thu Nguyên và Tô Lâm cũng không hiểu, đương nhiên Lăng Mạc Thiên cũng không hiểu, chỉ có Lý Tinh Hành có thể biết được nàng làm vậy là có mục đích. Cho nên hắn ủng hộ Hoa Thiên Vũ hết mình, trừ hắn ra, bên cạnh Hoa Thiên Vũ không có ai có thể hiểu nàng, ủng hộ nàng, tất cả đều khuất phục dưới sự uy hiếp của nàng, không thể không làm việc cho nàng.
Mặc dù Lăng Mạc Thiên không hiểu rõ nàng muốn làm gì, nhưng hắn có cảm giác, nàng không phải là người làm việc mà không có suy tính. Dù sao nữ nhân này đã tạo ra không ít chuyện mà người thường khó có thể làm được, mình có một loại tin tưởng mùa quáng đối với nàng. Mặc dù loại tin tưởng này sẽ biểu lộ trước mặt Hoa Thiên Vũ, nhưng Lăng Mạc Thiên vẫn hết sức quan tâm Hoa Thiên Vũ.
"Tiểu Tứ nếu đệ không quan tâm đến mọi chuyện trong triều thì hãy giúp ta nhìn chằm chằm Hoa Thiên Vũ đi." Lăng Mạc Thiên không chút do dự lợi dụng đệ đệ mình giúp mình làm chuyện đó.
Lăng Tứ nghe vậy liền nhíu mày, "Đại ca, huynh quan tâm nữ nhân đó là chuyện của huynh, không nên kéo thêm đệ vào, vì một nữ nhân, huynh cần phải làm vậy sao?"
Nghe vậy Lăng Mạc Thiên có chút tức giận "Thế nào, ta không thể sai bảo được đệ sao? Đệ không nên xem thường nữ nhân này, chính là nữ nhân này, có thể ở trên núi Hoa Mị Tiên làm những chuyện mà đệ theo không kịp. Nếu như không phải là nàng, bây giờ ca ca của đệ có thể ra ngoài hay không?"
Đương nhiên Lăng Mạc Thiên sẽ không nói ra suy nghĩ thật của mình, nói với Lăng Tứ: "Nữ nhân này không đơn giản, chính đệ cũng biết rõ. Nàng không đơn giản không chỉ thể hiện ở khả năng trộm đồ và khinh công, nàng rất có đầu óc, hơn nữa, chủ yếu là bên người nàng còn có những người không thể khinh thường." Diendan_lequydon*ddlqd
"Tiểu khất cái Tô Lâm kia không cần phải nói. Hiện tại phân đà của Cái Bang ở bên khu Đông Thành của Kinh Thành, hắn đã ngồi vững ở vị trí đó, nhưng mọi chuyện vẫn muốn thương lượng cùng Hoa Thiên Vũ, đệ cảm thấy người này tầm thường sao?"
"Lại nói đến Bạch Thu Nguyên, bên ngoài là thần y, nhưng thật ra lại là mật thám- hoàng tử của Kiền quốc, chúng ta vẫn chưa nắm được thóp của hắn. Hơn nữa đó lại là một người kiêu ngạo, nhưng lúc này lại làm thủ hạ bên cạnh Hoa Thiên Vũ, làm một đại phu ở y quán, đệ cảm thấy bình thường sao?"
"Cuối cùng chính là Thái Thương Lý gia Lý Tinh Hành, mỗi một người đều nghĩ muốn nịnh bợ tiểu tử này. Nhưng bây giờ đệ nhìn xem, hắn hoàn toàn trở thành đầy tớ của Hoa Thiên Vũ, đệ nghĩ những thứ này đều bình thường?"
← Ch. 59 | Ch. 61 → |