← Ch.55 |
Đại ti vương tức giận, dậm chân, cả âm quỷ ty lập tức rung chuyển như động đất.
Quân Mạc Ức lạnh lùng nhìn hắn, giận như vậy chứ có hơn nữa hắn cũng không để vào mắt, khôi giáp lập tức phủ lên, khí giới cũng sẵn sàng trong tay.
Hắn không quay lại, ra lệnh cho An hồ ly "mau thức tỉnh tiên nhân nhà ngươi, rồi đưa bọn họ tức tốc rời đi, nơi này để ta lo"
Đại ti vương và Quân Mạc Ức đánh nhau, quỷ lực âm ty va chạm với thần lực tiên giới, thiên địa biến sắc, vũ trụ quay cuồng, hai cỗ lực lượng hùng mạnh đụng nhau thì khác nào sao chổi đụng địa cầu, tinh quang bốn phía, sóng nhiệt cuồn cuộn, lửa đỏ ngập trời...
Cả âm quỷ ti đều bị chấn động, tiếng la hét không ngừng.
An hồ ly lập tức cắn cổ áo Bạch Tử Phi, thầm niệm câu gì đó rồi đột nhiên cắn vào cánh tay hắn một cái.
Bạch Tử Phi bị đau, lại có hoàn hồn chú của An hồ ly nên lập tức tỉnh lại.
Hắn vốn là tiên thân, dù rơi vào biển lửa thì cũng chỉ là chịu tra tấn, chưa đến nỗi mất mạng nhưng toàn thân cũng đau đớn không thôi.
Vừa mở mắt đã thấy đất rung núi chuyển, sắc mặt đại biến, lập tức nắm tay Ngôn Sơ Thất
"Tuần Sử Thiên Quân! Hắn sao lại tới đây? Đây...là không được phép"
Ngôn Sơ Thất hai mắt vẫn còn đẫm lệ "đã.. đã không quan tâm tới việc được phép hay không nữa rồi.. Vân công tử đã...đã..."
"Vân Tịnh Thư? Vân Tịnh Thư làm sao vậy?!" Bạch Tử Phi bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
An hồ ly ở bên cạnh chen vào "Vân công tử vì cứu tiên nhân và Sơ Thất tiểu thư mà rơi vào biển lửa, trọn đời không thể siêu sinh"
"Cái gì?!" Bạch Tử Phi quá sợ hãi, quay đầu nhìn về biển lửa cuồn cuộn
Ánh lửa vẫn bốc cao hừng hực, tiếng kêu la vẫn vang vọng từ trong đó nhưng đã không còn thấy được bóng dáng của người kia, không còn thấy được khỏa chu sa tươi đẹp, không còn thấy được nụ cười lãnh đạm mà tao nhã...
Vân Tịnh Thư!
Cái tên hắn đã từng cứu mạng nhưng vào thời điểm mấu chốt này lại dùng mạng của mình để đổi cho sự trở về của hắn và Sơ Thất.
Bạch Tử Phi kinh ngạc không thôi, cũng đau lòng không thôi
Ngốc tử này, phàm nhân này, sinh hồn của hắn biết rõ tới nơi này là chết lại ngu ngốc mà đi theo, giống y như Ngôn Sơ Thất, biết rõ là chết mà vẫn nhảy xuống. Điều này làm cho hắn...hắn lấy gì để đáp lại, hắn làm sao mà đối mặt...
Bạch Tử Phi trừng mắt nhìn biển lửa khói lửa hừng hực, không nói nên lời.
An hồ ly nhìn thấy Ngôn Sơ Thất rơi lệ, Bạch Tử Phi ngẩn người thì vội hối thúc "tiên nhân, Sơ Thất tiểu thư, Thiên Quân đang đối phó với đại ti vương, chúng ta đừng nên bỏ lỡ cơ hội, mau chạy đi, nếu chậm trễ thì sẽ uổng phí công sức của Thiên Quân"
Bạch Tử Phi và Ngôn Sơ Thất lúc này mới thấy đây không phải là thời điểm sững sờ, quan trọng là phải chảy khỏi nơi quỷ quái này, nếu không sẽ phụ sự hi sinh của bằng hữu.
An hồ ly và Bạch Tử Phi và Ngôn Sơ Thất vội chạy đi.
Nhưng hai người ở trong biển lửa đã bị thương khá nặng, lúc này ngày cả Ngôn Sơ Thất cũng không còn khí lực, phải cùng Bạch Tử Phi dìu nhau, lảo đảo chạy ra ngoài.
Còn chưa được mấy bước thì đã thấy một thân ảnh cao lớn chắn trước mặt bọn họ, chính là đại quỷ ty âm hồn không tan
"Đám yêu nghiệt này, ai cũng đừng mong chạy ra khỏi âm quỷ ty" đại quỷ ty lạnh lùng rống lên, vung tay muốn bày ra thiên la địa võng
An hồ ly lập tức kêu lên với Bạch Tử Phi và Ngôn Sơ Thất "mau tránh ra"
An hồ ly lập tức biến thành hình người, là một tiểu nam sinh tuấn tú, thân hình cân đối. Ngay lúc thiên la địa võng sắp bủa xuống, tiểu nam sinh liền niệm chú ngữ, một đạo ngân quang liền xuất hiện, phóng về phía thiên la địa võng, phá vỡ nó thành hai mảnh.
Đại quỷ ti lập tức kêu to:" yêu hồ nho nhỏ mà dám tác oai tác quái ở đây, hôm nay ta nhất định phải thu thập ngươi"
"Có bản lĩnh thì mới nói đi" An hồ ly cũng không sợ hắn
Đại quỷ ty tức muốn hộc máu, rút nhuyễn tiên đen bóng thật dài bên hông ra, niệm chú ngữ rồi vung lên, hung hăn quất về phía An hồ ly
An hồ ly lanh tay lẹ mắt, vừa né tránh vừa đánh trả
Ngân quang và hắc khí quấn lấy nhau, bất phân thắng bại.
Quân Mạc Ức và đại ti vương cũng đánh nhau đến hồi kịch liệt, chiêu thức phóng ra nhanh như chớp nhìn không rõ, cũng nghe không rõ chú ngữ mà bọn họ niệm, chỉ thấy thiên địa biến sắc, đất trời cha đảo, tinh mang hiện ra...Khí lực đó, pháp lực đó dường như xuyên phá âm quỷ ty, thẳng cho đến chín tầng trời.
Oanh ....
Phanh ....
Ánh lửa lóe lên, tinh mang bừng sáng, tiếng nổ oanh động
An hồ ly bắt đầu đuối sức, không cẩn thận bị trúng một roi của đại quỷ ty, lập tức văng ra xa đến trăm thước.
Bạch Tử Phi còn chút khí lực, vội vàng đỡ lấy nó
"Hồ ly!"
An hồ ly che ngực, một ngụm máu tươi liền phun ra.
Đại quỷ ti hung hăng địa trừng mắt bọn họ: "Đừng tưởng rằng các ngươi có Tuần Sử Thiên Quân là có thể thoát khỏi liệt ngục này. Hôm nay nơi này sẽ là tử địa của các ngươi. Sinh hồn hay là tử hồn, yêu quái hay là thần tiên, toàn bộ đều sẽ không có cơ hội trở về, chịu chết đi"
Không xong rồi
Có lẽ, bọn họ thực sự không còn hi vọng sống sót.
Nhưng bọn họ vĩnh viễn cũng không hối hận.
Đi vào nơi này, chịu nhiều tra tấn như vậy cũng là vị thân nhân, vì người trong lòng, vì bằng hữu
Thần tiên giới, yêu ma giới, âm quỷ giới, vĩnh viễn không tìm thấy thân tình.
Con người, phải chịu sinh ly tử biệt, phải vào lục đạo luân hồi, đời sống ngắn ngủi nhưng lại có được thứ đáng quý nhất.
Đó là tình.
Tình yêu, tình thân, tình bằng hữu.
Thần tiên trên trời không thể làm được, yêu quái cũng không thể có được. Thần tiên có trường sinh bất lão, âm quỷ ty nắm giữ linh hồn tương lai trong tay nhưng vĩnh viễn đều là chết. Năm giới luôn lạnh như băng, bọn họ không có thân tình, không có hữu tình càng không có tình yêu. Bọn họ cứ vậy mà sống dài lâu nhưng cô đơn, tịch mịch. Bọn họ không biết yêu thương người khác, không hiểu ràng buộc có tư vị gì.
Chỉ có nhân gian.
Nhân gian mới có chân ái.
Yêu người nhà của mình, yêu bằng hữu của mình, yêu người trong lòng mình.
Chữ tình mới chính là bảo vật đắt giá nhất. Một chữ tình có thể kích gọi tiềm năng to lớn ẩn sâu trong người phàm nhân. Vì tình, vì yêu, vì người nhà, vì bằng hữu...cho dù hi sinh cả tính mạng, cho dù chịu bao nhiêu tra tấn khổ đau cũng cam tâm tình nguyện, không tiếc không hối.
Vì thế phàm nhân mới có thứ gọi là hạnh phúc.
Cũng chỉ có nhân gian mới là nơi ấm áp nhất.
Cho nên dù bi thương, tuyệt vọng thế nào, chỉ cần trong lòng có tình thì vẫn còn hi vọng.
Ngôn Sơ Thất đột nhiên dìu Bạch Tử Phi chậm rãi đứng lên.
Nàng nhẹ nhàng cầm ngọc bích kiếm, tay kia yên lặng nắm chặt tay Bạch Tử Phi
"Tử Phi, nếu chúng ta không hề có kiếp sau, ngươi nhất định phải nhớ kỹ một câu"
Bạch Tử Phi cũng chậm rãi đứng lên, hắn cũng cảm giác được không khí hào hùng mà bi thương lúc này
"Ngươi phải nhớ kỹ...... Ta yêu ngươi."
"Sơ Thất..."Bạch Tử Phi nắm tay nàng "Sơ Thất, dù chưa tới lúc sinh tử, ta cũng muốn nói với ngươi, dù chúng ta hóa thành mạt hồn, lòng...ta cũng sẽ...vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ngươi"
Nếu phải chết vậy thì chết chung một chỗ đi.
Trong lòng bọn họ đã sớm hiểu được điều này.
Ngôn Sơ Thất dũng cảm đón đầu đại quỷ ti, uy phong lẫm liệt "đến đây đi, cho dù phải chết, chúng ta cũng muốn cùng ngươi đồng quy vu tận"
Đại quỷ ti không ngờ bọn họ lại có phản ứng như vậy, đương nhiên càng thêm tức giận, trường tiên trong tay càng điên cuồng đánh về phía bọn họ.
"Muốn chết, ta sẽ thanh toàn cho các ngươi!"
Đầu kia, Quân Mạc Ức cũng sắp không chống đỡ được đại ti vương.
Tuy trên trời hắn là chiến thần nhưng còn chưa tới cấp bậc vương giả, còn đại ti tương là bậc vương giả chưởng quản một ti. Một chưởng phóng tới, Quân Mạc Ức bị hất xa ngoài năm trượng, ngân bạch khôi giáp vỡ nứt, tia máu theo đó chảy xuống, nhỏ thành từng giọt, nhiễm đó chiến bào...
"Tuần Sử Thiên Quân, mau mau đầu hàng! Đừng tưởng rằng ngươi là thiên quân, bổn vương sẽ thủ hạ lưu tình!"
"Đầu hàng?!" Quân Mạc Ức cười lạnh "bản thiên quân còn chưa từng nghe tới hai chữ này. Ta là chiến thần tiên giới, trước giờ chỉ biết đứng sinh không biết nằm chết. Muốn ta đầu hàng, trừ phi giết ta"
"Được, hay cho chiến thần ngươi, hôm nay bổn vương sẽ tiễn ngươi về chầu trời" đại ti vương tức đến đỏ mắt.
Thiên lôi địa hỏa, thần lực quỷ lực!
Ngân quang lập tức che chắn trước người Quân Mạc Ức nhưng hắc khí mà hắn sắp đối đầu còn lớn hơn nhiều.
Không trung biến sắc.
Có lẽ đã đến hồi kết.
Quân Mạc Ức lạnh lùng, đôi mắt sáng quắc, không hề có chút sợ hãi
Oanh ...
Phanh ...
Tia lửa tung tóe, đất rung núi chuyển, không gian biến sắc, tiếng nổ ầm ầm. Một đạo bạch quang chói mắt xẹt qua như tia chớp, cả âm quỷ ty sáng như ban ngày, hết thảy...hội phi yên diệt.
******
Ngôn Sơ Thất cảm giác mình đã ngủ rất lâu, ngay ca cánh tay cũng trở nên tê cứng, khẽ nhúc nhích thôi cũng thấy đau.
Hai mắt như mở không ra, cảm giác nặng nề như là có cái gì đặt lên trên.
Có lẽ nhân sinh thực sự chính là cảm giác như vậy, nếu không mở mắt, cứ vậy mà ngủ thì cả đời cũng sẽ trôi qua như thế. Nhưng con người luyến tiếc rời đi, không muốn rời đi, không phải sợ hãi đau đớn, không phải sợ chết, càng không sợ thế giới u ám tối đen kia mà vì thế gian còn có thứ, còn có người làm mình lưu luyến.
Đó chính là tình.
Trong giấc mộng, Ngôn Sơ Thất cảm giác hình như có người đã nới với nàng như vậy.
Đó là một lão nhân râu tóc trắng như tuyết, mặt mũi hiền lành, trên người có hào quang nhiều màu. Trên tay hắn là phất trần trắng như tuyết, xiêm y cũng một màu trắng, một làn gió thổi qua làm cho râu cùng áo choàng của hắn khẽ phiêu động, rất có bộ dáng tiên phong đạo cốt.
Khi Ngôn Sơ Thất nhìn thấy hắn thì trong mộng trời đang đổ mưa
Mưa bụi nhạt nhòa nhưng lại đem phần tối đen, u ám và đầy huyết tinh kia tẩy rửa sạch sẽ
Nơi lão giả kia xuất hiện, không trung vốn một màu đỏ bầm lại đột nhiên hiện ra một đóa hoa sen đỏ. Hoa sen kia càng nở càng tươi đẹp, cho đến khi không trung hắc ám đều nhuộm màu hồng của tia nắng ban mai. Lão gia kia đã xuất hiện trong áng mây tía, phiêu dật kỳ ảo...
Ngôn Sơ Thất chăm chú nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn lại nàng, thản nhiên mỉm cười
"Đứa nhỏ, trải qua kiếp nạn này, ngươi có hối hận không?" lão giả lên tiếng, thanh âm mềm nhẹ
Ngôn Sơ Thất dứt khoát lắc đầu "không"
"Vì sao?" Lão giả truy vấn nói.
"Bởi vì ta đã có thứ quý giá nhất trong cuộc đời" nàng đặt tay lên ngực, ngay vị trí trái tim
"Nga, vật quý giá đó là gì vậy?"
"Là tâm. Bởi vì có trái tim cho nên mới có tình, có tình cho nên mới chân thành, có chân thành mới chiếm được càng nhiều chân tâm và hồi đáp"
Lão giả mỉm cười, gật đầu kiến thức của ngươi quả không uổng công" lão giả phất phất trần trong tay "một phen lịch kiếp này chính là định mệnh của các ngươi, cứ tưởng Bạch Tử Phi không còn tiên mệnh sẽ đoạn tuyệt với tiên giới, nào ngờ chẳng qua hắn hồng trần chưa dứt, nhân gian hữu tình. Thôi, thôi"
Lão giả hướng nàng vươn tay, "Các ngươi vì Hỗn Thế đan mà gặp nhau, coi như việc này cũng vì nó mà ra. Ba viên đan dược này tặng cho các ngươi để hoàn hồn chuyển sang kiếp khác, từ nay về sau đời đời kiếp kiếp hạnh phúc bên nhau đi"
Ba mai khỏa tiên đan đỏ như lửa bay đến trong lòng bàn tay của Ngôn Sơ Thất
Nàng cúi đầu, đang muốn nhìn xem ba khỏa tiên đan lúc trước nàng từng nuốt vào là thế nào thì đột nhiên bị một cỗ lực lượng đẩy từ phía sau, còn chưa kịp liếc mắt nhìn lại thì đã thấy mình đang nằm trên giường gỗ cứng ngắc.
Ngôn Sơ Thất chớp chớp đôi mi, chậm rãi mở mắt.
Sương trắng đã tan. Trước mắt là cảnh đẹp như tranh vẽ.
Núi xanh xa xa, suối nước róc rách, chim hót líu lo.
Dưới thân có cảm giác nhẹ lay động, nhìn lại thì đúng là Kim Diệp thuyền đang nhẹ lay động trên mặt nước, chẳng lẽ bọn họ thực sự đang ở Lăng Cảnh khê?
Không, cảnh đẹp trước mắt tuy rằng động lòng người, mặt nước rất bằng phẳng, dòng chảy lại bắt nguồn từ xa...Đây là suối nước nhân gian.
Ngôn Sơ Thất hơi chuyển động thân mình, đau đến nhịn không được nhẹ giọng rên "ôi"
Bên ngoài khoang thuyền lập tức vang lên tiếng hoan hô
"Sơ Thất tỉnh"
"Sơ Thất tiểu thư tỉnh"
Nháy mắt khoang thuyền đã xuất hiện hai thân ảnh.
Một nam nhân bạch y, trên áo còn có một chữ Bạch thêu bằng chỉ hồng, đang mỉm cười nhìn nàng. Người còn lại là một thiếu niên anh tuấn, vóc dáng cân đối, mái tóc màu bạc, chính là An hồ ly hóa thành.
Hai nam nhân một lớn một nhỏ đứng ngoài cửa thuyền, mặt mày tràn đầy kinh hỉ "Sơ Thất ngươi tỉnh rồi, ta cứ nghĩ ngươi sẽ chết"
"Ta nhớ ngươi muốn chết, Sơ Thất tiểu thư, ôm một cái" An hồ ly giang tay nói
Bạch Tử Phi đã sớm chịu không nổi liền vung tay chụp xuống đầu hắn "nói hưu nói vượn gì đó. Nàng là Sơ Thất của ta, dựa vào cái gì mà cho ngươi ôm"
Miệng thì cãi chân thì bước nhanh đến bên nàng.
Cửa thuyền nho nhỏ bị hai nam nhân tranh giành, cuối cùng cả hai đều tiến không được mà lui cũng không xong.
"Ngươi tránh ra, để ta đi vào"
"Ta không tránh, ngươi mới phải tránh"
"An hồ ly!"
"Bạch Tử Phi!"
"Ngươi, ngươi tạo phản!"
"Tạo phản thì thế nào!"
Hai nam nhân lại bắt đầu khẩu chiến.
Đột nhiên ngân quang lóe lên, có người dùng tiên pháp xuyên qua hai bọn họ mà đi thẳng vào khoang thuyền.
Quân Mạc Ức ngân bạch khôi giáp, mày kiếm mắt sáng lập tức xuất hiện trước mặt Ngôn Sơ Thất.
An hồ ly lập tức chỉ vào Quân Mạc Ức kêu to: "Uy uy, hắn chen ngang!"
Bạch Tử Phi cũng lớn tiếng oán giận "uy, Thiên Quân, ngươi không được chơi xấu như vậy, đừng ỷ mình là thần tiên thì có quyền chen ngang, nếu ta có hoàn hồn tiên, nhất định sẽ giành được trước ngươi"
Quân Mạc Ức không thèm để ý đến bọn họ "Sơ Thất, ngươi tỉnh rồi"
Ngôn Sơ Thất gật đầu "là ngươi cứu chúng ta?"
"Không phải, ta không có năng lực lớn như vậy. Ta còn thiếu chút nữa là đồng quy vu tận với đại ti vương, làm sao cứu được các ngươi. Cứu các ngươi chính là người đã cho ngươi ba khỏa Hỗn Thế đan"
Ngôn Sơ Thất nhớ tới lão giả trong giấc mộng "đó là..."
"Huyền Thiên Đại Thần, thiên tôn của Bạch Tử Phi"
Ngôn Sơ Thất ngẩn người, hồi lâu mới "nga" một tiếng.
Khó trách, khó trách người lại tiên phong đạo cốt như vậy; khó trách chỉ đảo phất trần nhẹ nhàng một cái liền đưa nàng trở về nhân gian; khó trách lại có thể thảnh nhiên mỉm cười nói ngàn vạn ân oán coi như là làn khói.
"Có một thứ là người ta ủy thác ta giao lại cho ngươi" Quân Mạc Ức nâng tay, đưa trường kiếm đến trước mặt Ngôn Sơ Thất.
Đó là chính là lưu tinh truy nguyệt kiếm, Ngôn Sơ Thất nhẹ nhàng tiếp nhận, chậm rãi rút ra khỏi vỏ, thân kiếm sáng loáng như gương lại có một giọt huyết châu đỏ đậm.
Hạt châu này rất quen thuộc.
Giống như khỏa chu sa giữa mi tâm của hắn.
Ngôn Sơ Thất cầm thanh kiếm, cảm giác như hắn đêm đó tựa lên vai nàng, lặng yêu chảy nước mắt...
Hắn không để lại cho nàng một câu nói hay một biểu tình.
Chỉ có một thanh kiếm
Một giọt lệ.
Một giọt máu
Nhưng như vậy đã quá đủ.
Cho dù không thể gặp lại nhau, cho dù không thể ở bên nhau thì người kia vĩnh viễn vẫn sống trong lòng nàng.
Không gia trở nên yên tĩnh.
Nhưng khi Ngôn Sơ Thất chậm rãi buông chuôi kiếm xuống thì ngoài cửa thuyền lại vang lên tiếng cãi nhau "để ta đi vào"
"Ta trước!"
"Ta trước!"
"Nói bậy! Sơ Thất là của ta, dựa vào cái gì mà ngươi tới trước"
Quân Mạc Ức thoáng nhìn qua hai nam nhân đang kêu gào, có chút ý vị thâm trường nhìn Ngôn Sơ Thất, đôi mắt sắc bén híp lại, có chút hâm mộ "Sơ Thất, từ nay về sau các ngươi đều là phàm nhân, cùng dắt tay nhau cho đến thiên trường địa cửu. Một trận kiếp nạn lại có kết quả như thế thật làm cho người ta hâm mộ. Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ kết bạn với những phàm nhân, càng không nghĩ sẽ có nhân duyên với các ngươi đến thế. Có lẽ trước kia và Bạch Tử Phi giống nhau, đều là thần tiên cô đơn, tịch mịch. Trải qua lần này ta đã hiểu được nhiều điều. Ngôn Sơ Thất, ngươi là một nữ tử rất đặc biệt. Ta nghĩ thế gian này sẽ có rất nhiều, rất nhiều nam nhân muốn lấy ngươi làm thê tử. Ân ái tình cừu, giai phóng vu tâm; cùng sinh cùng tử, tái nan đồng cầu "
Ngôn Sơ Thất thản nhiên mỉm cười.
Đột nhiên cảm thấy Tuần Sử Thiên Quân này có chút tịch mịch, nhưng cũng có chút thăng hoa, có lẽ hắn bây giờ không còn là thiên quân tịch mịch khi xưa nữa.
Quân Mạc Ức trừng mắt nhìn Ngôn Sơ Thất hồi lâu, sắc mặt phiếm đỏ mới hỏi "không biết Sơ Thất tiểu thư có tỷ muội gì không?"
"Sơ Thất không có tỷ muội, chỉ có ca ca Ngôn Sơ Tam, ngươi đến Ngôn gia cưới hắn đi" Bạch Tử Phi rốt cuộc cũng thoát khỏi An hồ ly mà lao vào khoang thuyền.
Mạc Quân Ức giật mình, có chút xấu hổ trừng mắt nhìn hắn.
Bạch Tử Phi không thèm để ý tới mấy người dư thừa, vội giang hai tay, chu miệng lao về phía Ngôn Sơ Thất
"Sơ Thất nương tử, ta tới rồi. Bây giờ ta không còn là thần tiên, chúng ta từ nay về sau mỗi ngày đều hôn hôn đi..."
"Ta, cũng, phải ——"
An hồ ly ở phía sau không cam lòng yếu thế la lên
"Cút" Bạch Tử Phi rống to.
Một người một hồ tranh nhau Ngôn Sơ Thất tiểu thư xinh đẹp, rốt cuộc ai mới có được cái ôm ấm áp của nàng? Xin mời đón xem Giang Hồ Phong Tình báo kỳ sau.
HOÀN
← Ch. 55 |