Sống chết có nhau
← Ch.055 | Ch.057 → |
Ngươi là ai?
Ba chữ này như cây chùy nặng nện trên đầu Bách Lý Ngọc, sự vui sướng trong lòng nhất thời tan thành mây khói, sự chuẩn bị về tâm lý bị xung kích. Mất trí nhớ không nằm trong dự liệu của y, khiến cho y không kịp thích ứng, nhất thời cũng không biết phải phản ứng ra sao!
Thấy ánh mắt rất hiếu kỳ cùng mê mang của cô, con ngươi hẹp dài ngưng tụ ánh sáng, điểm một chút ảm đạm, dò xét cẩn thận vẻ mặt Nam Cung Thiển Trang, nhưng không nhìn thấy nửa điểm dấu hiệu giả vờ, ánh mắt bình tĩnh vô ba liền dâng lên gợn sóng.
"Thiển Thiển, nàng có chỗ nào không thoải mái sao?" - Bách Lý Ngọc nhất thời cũng không biết mở miệng như thế nào nữa, thấy ánh mắt xa lạ của cô đang như muốn tách ra.
Nam Cung Thiển Trang đưa tay nâng trán, trong đầu một mảnh hỗn độn, nhìn vẻ đau đớn dưới đáy mắt của nam tử chợt lóe rồi biến mất, trái tim ẩn ẩn nhói đau.
Gõ đầu một cái, xác định là không biết y, dời mắt quét nhìn qua nhà trúc đơn sơ, ngoài cửa sổ có hai gốc cây lê, mùi phấn hoa hương thơm thoang thoảng đang quanh quẩn ở cánh mũi, phía trước cửa sổ treo ống trúc nhỏ làm chiếc phong linh (chuông gió), quanh thân có khắc hoa văn tinh xảo, gió nhẹ phất qua, va chạm lúc lắc xuất ra thanh âm du dương dễ nghe, bên trong nhà một bàn một cái ghế dựa, đều là tạo thành từ ống trúc, tinh xảo đơn giản.
Bên trong nhà khắp nơi bài biện dụng cụ lộ ra vẻ kỳ quặc, Nam Cung Thiển Trang không nói rõ là có chỗ nào không đúng, bỗng chợt nhớ lại, rõ ràng cô đang làm nhiệm vụ rình coi trai đẹp, nhìn thấy một màn ướt át kích thích, phun máu mũi té bất tỉnh, thế nào mà lại đến du lịch ở trấn nhỏ có điểm xa xôi này rồi?
Nam nhân ở trước mắt cũng thực cổ quái, mặc cổ trang, áo trắng không dính một hạt bụi, một đầu tóc giả đen nhánh cực kỳ chân thực, bảnh bao đeo mặt nạ giả vờ thần bí, nếu không phải quay TV thì đúng là có bệnh rồi!
"Thiển Thiển!" - Bách Lý Ngọc nhìn con ngươi của cô xoay xoay chuyển động, nghiễm nhiên không có để y ở trong mắt, ý thức được tại điểm nào đó có vấn đề, nghĩ đến thần sắc Bắc Viên Trần quỷ dị, trong ánh mắt thoáng qua tia tối tăm.
"Ngươi nhận lầm người rồi, ta tên là Nam Cung Đệ!" - Nam Cung Thiển Trang chống thân thể ngồi dậy, nhìn nam nhân tiến tới định giúp một tay, vội vàng tránh ra, thuận miệng hỏi "Ta tự mình có thể làm được, nơi này là chỗ nào?"
Ánh mắt Bách Lý Ngọc giống như nhiễm màu mực đậm nhìn thật sâu vào đôi mắt của Nam Cung Thiển Trang, khóe miệng khẽ nhếch, mang theo vị chát, nói: "Thần y cốc!"
Thần y cốc?
Nam Cung Thiển Trang khốn đốn, nhìn quần áo trên người mình, khiếp sợ trừng lớn nhãn châu, há hốc mồm cứng lưỡi nói: "Ngươi... Ngươi... Là ngươi giúp ta đổi y phục sao?" - Rũ mắt nhìn thân thể mảnh khảnh của mình được bọc ở bên trong quần áo rộng lớn màu trắng, phía bên trong trống không, cái gì cũng không mặc.
Bách Lý Ngọc gật đầu.
Nam Cung Thiển Trang lập tức núp ở chân giường, níu chặt lấy vạt áo ngực, sắc mặt chợt đỏ bừng, cảnh giác nhìn Bách Lý Ngọc, chỉ sợ cô mà té xỉu sẽ bị nhặt đi bán cho biến thái.
Nhìn ra cô đang phòng bị, Bách Lý Ngọc cười khổ, cảnh tượng tương tự, chỉ là tâm tình lại khác biệt!
"Nàng là nương tử của ta, thân thể cũng đã sớm xem qua, không cần phải e lệ đâu!" - Bách Lý Ngọc thu lại hết thần sắc mất mát, cười yếu ớt nói, cho dù cô không nhớ rõ y, y cũng sẽ làm cho cô nhớ thật sâu, sẽ không cho phép quên mất y.
Nam Cung Thiển Trang cảm thấy mình chẳng những gặp phải tên biến thái, còn là một kẻ đầu óc có bệnh. Nương tử? Xùy, thật nghĩ là thời cổ đại sao?
Dường như nhìn ra Nam Cung Thiển Trang không tin, Bách Lý Ngọc dịu dàng nói: "Nàng là Nam Cung Thiển Trang, là tiểu thư dòng chính của phủ tướng quân Tuyết Lâm quốc, mẫu thân là nhị tiểu thư phủ Vinh Quốc Công, chỉ là, trước mắt nàng không còn là tiểu thư phủ tướng quân nữa, mà là phu nhân phủ thừa tướng!"
Nam Cung Thiển Trang khóc không ra nước mắt. Vì sao cô nghe đều không hiểu? Giống như đọc thuộc lời thoại vậy. Phu nhân thừa tướng? Hay cô còn là vương phi hoàng hậu nữa chăng!
"Có phải ngươi muốn nói trước kia ta cùng Hoàng đế hoặc là vương gia có hôn ước, sau đó bị ghét bỏ, chưa gả đã bị bỏ trước đúng không?" - Nam Cung Thiển Trang tức giận nói ra tình tiết tiểu thuyết xuyên không, thấy Bách Lý Ngọc gật đầu, chợt cảm thấy bị một tiếng sét bổ trúng, bên ngoài cháy sém bên trong chín mềm.
Bỗng nhiên, trong đầu Nam Cung Thiển Trang thoáng hiện hình ảnh mơ hồ, muốn nhìn rõ ràng, rồi lại trống rỗng, nhìn bàn tay mình, đột nhiên sững sờ, trắng nõn không xương, so với bàn tay dài dày những nốt chai sạn thì mịn màng trắng nõn hơn hẳn, thật sự là cô đây sao?
Bắt đầu lo lắng, vội vàng bò xuống giường, dưới chân mềm nhũn, vịn vào giường khó khăn lắm mới ổn định lại, hất bàn tay Bách Lý Ngọc ra, chạy đến trước gương đồng, nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ, nhận biết rõ một sự thật, cô đã xuyên qua rồi!
Vẻ mặt đần độn chậm rãi tỉnh lại, Nam Cung Thiển Trang sững sờ nhìn Bách Lý Ngọc, có chút không thể nào tiếp thu được sự thật này, không tiếp nhận cũng không được, ép buộc mình tỉnh táo lại, tỉ mỉ hồi tưởng lại vấn đề trước kia, từ từ đón nhận sự thực hoang đường này, nếu ngày sau phải lẻ loi hiu quạnh sinh tồn ở chỗ này, nhất định phải giữ quan hệ tốt với nam nhân này.
Ý định vừa xoay chuyển một cái, nịnh hót nói: "Cái đó, phu quân à, đầu của ta đây xảy ra chút vấn đề, chàng xem..."
"Ta sẽ trị lành cho nàng!" - Ánh mắt Bách Lý Ngọc lộ ra tràn đầy các loại màu sắc, thật giống như nói cho cô nghe, cũng tựa như tự nói cho chính bản thân của y.
"Trị không hết cũng không có vấn đề..." - Nam Cung Thiển Trang cười ha hả, ánh mắt mơ hồ nhìn tới bộ áo đỏ ở cửa, diện mạo yêu nghiệt, phong cách lành lạnh, tuyệt đối là món ăn cô thích nha!
Nhất thời trông thấy mà ngây cả người, không để ý tới Bách Lý Ngọc, thẳng lướt qua người y đi tới trước mặt Bắc Viên Trần, càng nhìn tỉ mỉ, càng cảm thấy hợp khẩu vị, nắn giọng nói bắt chuyện làm quen: "Vị công tử này, đầu óc ta bị bệnh, có trị được không?"
Nụ cười trên mặt của Bắc Viên Trần hơi ngưng trệ lại, ngay sau đó lại mở rộng, cũng không ngờ tới cô nàng mất trí nhớ sẽ trở nên hoa si như thế, không, so với trước kia chỉ có hơn.
Sắc mặt Bách Lý Ngọc tối sầm lại, thấy Nam Cung Thiển Trang si mê nhìn Bắc Viên Trần, như có loại kích động muốn lột sạch chiếc mặt nạ, lợi dụng sắc đẹp hấp dẫn cô nàng nhìn mình chăm chú.
"Ngươi chắc chắn chứ?" - Giọng nói mềm mại trong sáng, như là mặt trời mùa xuân ấm áp.
Nam Cung Thiển Trang liên tục không ngừng gật đầu.
Bách Lý Ngọc đáy mắt hiện đầy vẻ lạnh lẽo, nhỏ giọng nói: "Đầu của nàng chính là bị hắn chữa trị hư, nàng xác định sẽ không đem mạng nhỏ cũng vứt đi luôn chứ?"
Nam Cung Thiển Trang cực kỳ bất mãn trước lời nói chen vào của Bách Lý Ngọc, đầu óc của cô mới không bị hỏng, mắt trợn trắng dã, nghiêng đầu hướng về phía Bắc Viên Trần nhoẻn miệng cười: "Ngươi đừng nghe y nói bậy!"
"Vậy sao?" - Cả người Bách Lý Ngọc tản ra hơi thở lạnh lẽo, buồn bã bi thương rười rượi nói: "Nàng muốn đi theo hắn thì đi theo đi, vừa hay nàng đền bù ân oán đã giết mất người hắn yêu chiều, còn bạc ở chỗ ta cũng sẽ không có người tranh đoạt với ta nữa!"
Móng vuốt của Nam Cung Thiển Trang đang đưa về phía Bắc Viên Trần chợt dừng lại, trên mặt cười có phần không nén được giận, thầm mắng mình nổi sắc tâm, nghiễm nhiên quên điều tra trước đây bản thân có tính tình như thế nào, nghe ra giống như từng có va chạm với người đẹp áo đỏ, suy nghĩ cần phải có biện pháp hóa giải, ngày sau còn phải nói chuyện hài hòa chứ
Nhưng vừa nghĩ tới 'phu quân' của cô còn có bạc, lại là một hồi đau lòng. Ông trời ơi, tại sao để cho cô xuyên qua, lại phải đối mặt với sự lựa chọn thống khổ nhất của cuộc sống?
"Ngươi có thể đem bạc trả lại cho ta hay không?" - Do dự một hồi lâu, Nam Cung Thiển Trang mở ra lòng bàn tay, nháy mắt nhìn về phía Bách Lý Ngọc.
"Nam Nam, tiền tài là vật ngoài thân, bản thế tử sẽ không thiếu nàng cái ăn cái mặc!" - ánh mắt Bắc Viên Trần như sóng nước mênh mông, đầu độc Nam Cung Thiển Trang, xuất diễn này càng ngày càng chơi vui.
Nam Cung Thiển Trang rối rắm một hồi, cắn răng một cái, vẫn là mỹ nam quan trọng hơn, huống chi hắn còn là đồ bỏ Thế tử, thân phận cũng tôn quý, không giống với người không có bạc, nghiêng đầu đem tay khoác lên lòng bàn tay Bắc Viên Trần, cùng rời đi.
Bách Lý Ngọc nhìn bóng lưng hai người rời đi, trên mặt như ngọc hiện đầy lo lắng, lạnh lùng nói: "Lùng bắt Trang phi, Bắc viên vương phủ dự mưu tạo phản, ký kết hiệp nghị với Bắc Thương Ám Đế, đem ba tòa thành trì giáp cốc quan đổi lấy sự giao hảo của hai nước!"
"Dạ!" - Ở chỗ tối, bóng người chợt lóe lên, ngay lập tức không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bách Lý Ngọc khóe miệng lộ ra nụ cười tà. Sau khi Sở Mộ Cẩn nếm được sự ngon ngọt do quyền thế mang tới, loại tư vị này muốn ngừng mà không được, huống chi hắn tính toán lợi dụng thân phận bức bách Thiển Thiển trở lại bên cạnh hắn. Việc người cậu bên nhà mẹ hắn muốn tạo phản, trong lòng chỉ là sinh nghi, nhưng nếu là cấu kết cùng với đất nước của y, cắt đất giao hảo, tin tức này truyền ra ngoài, mặc kệ có phải là tin đồn vô căn cứ hay không, mấy lão ngoan cố trong triều quả quyết sẽ không bỏ qua. Bắc viên phủ đã có sự chia rẽ, các quan viên sẽ mượn cơ hội này mà ngáng chân, Sở Mộ Cẩn có lòng muốn bảo vệ cũng bất lực, duy nhất muốn rửa sạch oan khuất chỉ có thể điều tra kỹ, nhưng hiện nay, trong triều không có người nào có thể dùng được.
...... Bách Lý Ngọc tên thật là Quân Mặc U chính là nam chính nhé. Anh cải trang để vào Tuyết Lâm quốc nên lấy tên là Bách Lý Ngọc
Truyện đưọc edit và post duy nhất tại diendanlequydon
Mấy canh giờ sau, kinh đô truyền hai bức mật báo khẩn đến thần y cốc, một phong gửi đến trong tay Bách Lý Ngọc, một phong gửi đến Bắc Viên Trần.
Bách Lý Ngọc nhìn mật hàm bổ nhiệm điều tra kỹ việc Bắc Viên vương phủ cấu kết với Bắc Thương, nụ cười ở khóe miệng càng sâu hơn, rót rượu uống cạn.
Mà Bắc Viên Trần nhìn mật hàm của phụ vương, gương mặt đanh lại, Bắc Viên vương phủ đức cao vọng trọng, diendanlequydon。com nắm trọng quyền, chưa bao giờ sinh ra nhân vật có lòng phản diện, các thế hệ đều trung trinh với hoàng thượng. Huống chi, hiện nay là Sở Mộ Cẩn cầm quyền, là một nửa người nhà Bắc Viên, phụ vương nhất định là toàn lực ủng hộ hắn, vì sao lại đột nhiên truyền ra tin tức tạo phản?
Nhìn 'chứng cứ phạm tội' đính kèm, bên phải còn đóng dấu ấn riêng của phụ vương, dưới góc trái đóng con dấu Bắc Thương Ám Đế, thấy phê chuẩn cho Bách Lý Ngọc nhận lệnh chuyện này, ๖ۣۜDiendanlequydon Bắc Viên Trần lập tức sáng tỏ, nốt ruồi son giữa hàng lông mày lấp lánh sắc đỏ, đáy mắt đen tối khó lường, gấp thư lại thu vào ống tay áo, rồi đi tới gian phòng của Bách Lý Ngọc.
"Hữu Tướng thật là thủ đoạn!" - Đẩy cửa ra, Bắc Viên Trần ngồi vào đối diện Bách Lý Ngọc, trực tiếp rót rượu, uống một hơi cạn sạch. Vì một nữ tử mà tốn công tốn sức tính toán với Bắc Viên vương phủ, là vì y si tình, hay còn có mục đích khác đây?
Bách Lý Ngọc chỉ cười không nói, đem 'chứng cớ' do y 'lục soát' kỹ đẩy tới trước mặt Bắc Viên Trần.
Bắc Viên Trần hững hờ quét qua, đối phương nếu muốn hãm hại thì chắc chắn chuẩn bị đầy đủ hết rồi:"Vì sao ngươi lại có con dấu của Bắc Thương Ám Đế?"
"Ngươi đã từng nhìn thấy?" - Bách Lý Ngọc nhíu mày hỏi ngược lại.
Bắc Viên Trần lắc đầu, ngay sau đó kịp phản ứng, cười khẽ một tiếng, thật cũng là giả, giả cũng là thật, thật thật giả giả người nào có thể phân biệt được rõ ràng? Chẳng lẽ muốn phái sứ thần đến Bắc Thương, nhận biết con dấu của Ám Đế là thiệt hay giả sao? Sợ rằng khi đó, mục đích của Bách Lý Ngọc đã sớm đạt được, phải hay không phải có gì khác biệt nữa đâu?
"Nếu ta đường cùng phản kích lại, đập nồi dìm thuyền, cũng không phải không có phần thắng!" - Bắc Viên Trần nhìn Bách Lý Ngọc đang nắm chắc phần thắng, lòng hiếu thắng của nam nhân bị kích lên.
"Trang phi!" -Bách Lý Ngọc khẽ nhếch đôi môi mỏng đỏ mà bóng nhuận, khạc ra hai chữ.
Bắc Viên Trần ngẩn ra, có vẻ không hiểu nhìn về phía Bách Lý Ngọc.
"Bắc Viên phủ có thể chạy trốn, nhưng nếu Trang phi chết oan chết uổng, ngươi nói, mọi người sẽ nghĩ như thế nào?" - Bách Lý Ngọc cười nhạt nói, tiên đế cố ý truyền ngôi vị hoàng đế cho Sở Mộ Cẩn, nhưng lại bị cự tuyệt, diendanlequydon chỉ có cá biệt vài đại thần biết, từ xưa tới nay tranh đoạt ngôi vị hoàng đế tàn sát huyết mạch muốn tránh cũng không tránh nổi. Trang phi vừa chết, chỉ có Sở Mộ Cẩn đủ tư cách đăng cơ làm vua, nhiều ý kiến khác nhau, Sở Mộ Cẩn không cam lòng phụ tá thái tử chưa ra đời, mưu hại Trang phi, đoạt quyền lên ngôi sẽ được lưu truyền rộng rãi, trở thành sự thật không thể chối cãi, trọn đời gánh trên lưng tiếng xấu, ghi vào sử ký.
Bắc Viên Trần trầm mặc không nói, hồi lâu, mới khẽ thở dài: "Nàng mất trí nhớ là ta cố ý gây nên, nhưng cũng không thể tránh khỏi!" - Lời này vừa nói ra, biểu thị hắn nhận thua.
"Ngày mai" - Bách Lý Ngọc nét mặt vô cảm nói ra, lần này nàng mất trí nhớ, khiến y hoảng hốt sợ hãi, trái tim giống như bị lấy đi hết, nếu có một lần nữa, không biết y có thể chịu đựng được không nữa.
"Ngươi muốn làm gì?" - Bắc Viên Trần để ly rượu xuống, ánh mắt u ám hướng nhìn Bách Lý Ngọc, ván cờ này, hắn bại, Bách Lý Ngọc là người duy nhất khiến hắn nếm mùi thất bại.
"Nghe nói mấy năm trước Thế tử cứu chữa cho vua Nam Cương, ngẫu nhiên có được Âm Dương đồng tâm cổ, bản tướng muốn mở mang kiến thức!" - Bách Lý Ngọc giọng nói lạnh nhạt, ẩn hàm một tia uy hiếp nhàn nhạt.
Bắc Viên Trần mắt trầm xuống, vô cùng hối hận vì đã cứu Nam Cung Thiển Trang.
"Âm Dương đồng tâm cổ phải đồng lòng mới có thể dùng được, nếu có một bên không đủ yêu đối phương, thì sẽ thất bại, kẻ nhẹ thì tổn thất tu vi, kẻ nặng thì mất mạng, ngươi đã cân nhắc kỹ chưa?" - ánh mắt của Bắc Viên Trần tỏ vẻ khó hiểu, Bách Lý Ngọc thực lòng với Nam Cung Thiển Trang là điều không thể nghi ngờ, chỉ là, nữ nhân kia cũng như thế sao?
"Nàng sẽ có phản ứng gì?" - Bách Lý Ngọc chau chặt chân mày.
"Nàng không đáng ngại!" - Âm Dương đồng tâm cổ chỉ cắn trả người có tình cảm thâm sâu, nếu như tâm tư của đối phương vẫn không nhúc nhích thì không phát huy tác dụng.
"Buổi trưa ngày mai hãy chuẩn bị xong!" - lời nói thản nhiên của Bách Lý Ngọc lộ ra vẻ kiên định, y muốn đánh cuộc một kèo, vị trí của y trong lòng nàng!
......
Hôm sau, khi Nam Cung Thiển Trang trông thấy Bách Lý Ngọc, liền trực tiếp bỏ qua, đi tới bên cạnh Bắc Viên Trần, nói lầm bầm: "Nhất định phải khôi phục trí nhớ sao?"
Cô đã tráo đổi linh hồn, có trí nhớ mới là chuyện lạ đấy, nếu không phải phối hợp, để lộ ra khuyết điểm thì làm thế nào?
"Nhất định!" - Bắc Viên Trần quét ánh mắt về phía Bách Lý Ngọc, thấy y đang đứng ở bên cây lê, bóng lưng nhợt nhạt áp sát dưới bóng cây, lộ ra vẻ ưu thương nhàn nhạt.
Nam Cung Thiển Trang thuận theo ánh mắt nhìn y, thân hình gầy cao lớn kiên cường lẻ loi đứng một góc, cánh hoa lê trắng mịn lả tả rơi xuống, rơi vào tóc xanh như mực của y, giống như khoác lên đầu đầy màn sương trắng, đứng yên ở đó theo năm tháng dài đằng đẵng, cả người bị vẻ cô độc tịch liêu bao phủ.
Hốc mắt cay cay, ngực nhè nhẹ thít đau, không thể cảm nhận được quá rõ ràng.
Nam Cung Thiển Trang quay đầu ra, bất chợt nhớ lại, thân thể mà mình chiếm cứ là thê tử của y, tình cảm của bọn họ có lẽ rất nồng đậm? Cho dù linh hồn không còn ở đây, nhưng vẫn có thể khiến cho cô cảm động lây?
"Không muốn sao?" - Bắc Viên Trần nhìn ra tâm tư của Nam Cung Thiển Trang biến ảo, khẽ nghiêng đầu hỏi.
Chẳng biết tại sao, Nam Cung Thiển Trang có loại kích động muốn nhào tới ôm lấy Bách Lý Ngọc, nghĩ đến mình chiếm cứ thân thể của người khác, rõ rành rành là chia rẽ một đôi uyên ương, trong lòng có chút áy náy.
"Hãy thử xem sao!" - Nam Cung Thiển Trang vô cùng không cam lòng gật đầu, cô nghĩ nếu cô đã thay thế 'đời trước' mà sống, vậy thì sẽ phải chặt đứt tất cả quá khứ của "nàng ấy", thử phối hợp một lần, nếu không thể thành công, cũng không trách được cô!
"Dùng bữa trước đi!" - Bắc Viên Trần gật đầu, đi vào trong nhà.
Nam Cung Thiển Trang liếc nhìn nam nhân vẫn không nhúc nhích kia, dịch bước đi tới, nắm nắm kéo kéo ống tay áo của y nói: "Trước tiên hãy đi vào dùng bữa đi!"
Bách Lý Ngọc thấy cô nàng đi tới, hơi kinh ngạc, con ngươi lạnh lẽo sáng chói khóa cô lại thật chặt, giống như muốn đem khuôn mẫu hình dáng của cô khắc vào đáy lòng.
"Cái đó, huynh rất thích nương tử của huynh sao?" - Nam Cung Thiển Trang chẳng biết tại sao hỏi ra vấn đề vốn được giấu ở đáy lòng, nếu thật là yêu, nào có thể dễ dàng tha thứ cho cô trêu chọc Bắc Viên Trần được? Cổ đại không phải rất phong kiến sao? Kéo kéo tay nhỏ bé đều là vượt qua.
Nhưng cô nàng không biết Bách Lý Ngọc mất bao nhiêu sức lực mới chịu đựng ẩn nhẫn lửa giận muốn phá hủy tất cả, hận không thể giết chết Bắc Viên Trần, treo ngược cô nàng lên hung hăng chỉnh đốn một phen.
"Hử?" - Bách Lý Ngọc mím chặt môi mỏng, nắm thật chặt bàn tay, khống chế cơn kích động muốn được mạnh mẽ hôn cô nàng, để cho cô nhớ lại tình cảm xúc động ở trong lòng y.
"Nếu như nàng ấy... cả đời ta không nhớ nổi thì làm thế nào?" - Nam Cung Thiển Trang nhỏ giọng nói ra, câu nói cô đến từ dị thế không thể nói ra, nếu không thì không đơn giản chỉ là vấn đề đầu óc cô có bệnh.
Khóe miệng Bách Lý Ngọc khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười quỷ dị, vẫn như cũ không nói gì.
Nam Cung Thiển Trang nhìn nụ cười của y, cảm thấy sợ hãi theo bản năng lui về phía sau mấy bước.
"Ta sẽ phối hợp chữa trị, nếu không thể khôi phục trí nhớ, cũng không còn cách nào khác, ta sẽ cố hết sức!" - tròng mắt trong trẻo Nam Cung Thiển Trang chợt giống như chiếc giếng cổ thâm u, thẳng nhìn vào trong đôi mắt của Bách Lý Ngọc, khi nhìn vào đôi đồng tử của y hắn con ngươi, có thể trông thấy dáng vẻ của chính mình.
"Chưa đủ!" - Bách Lý Ngọc con ngươi lạnh nhạt nói.
Nam Cung Thiển Trang khốn đốn, cái gì mà chưa đủ?
"Ta sẽ làm cho nàng nhớ lại!" - Bách Lý Ngọc thu lại vẻ mất mác dưới đáy mắt, ví như cả đời không cách nào nhớ lại, đó là vì không đủ yêu, hoặc là không đủ cố gắng.
Tất cả được chuẩn bị sẵn sàng, Bắc Viên Trần ghim vào huyệt hôn mê của Nam Cung Thiển Trang, đem thảo dược bỏ vào trong thùng gỗ nước sôi nổi bọt.
"Chuẩn bị xong chưa?" - Bắc Viên Trần nhìn Bách Lý Ngọc đang ôm Nam Cung Thiển Trang, con ngươi thật sâu là một mảnh phức tạp. Hắn đến bây giờ vẫn không thể hiểu Bách Lý Ngọc trí tuệ nhất trong thiên hạ như vậy, làm sao lại xiêu lòng Nam Cung Thiển Trang.
Bách Lý Ngọc gật đầu, cầm lên chủy thủ rạch đứt ngón áp út tay trái, bỏ vào trong cái bát sứ, một con cổ trùng toàn thân óng ánh trong suốt ngửi thấy mùi máu tươi, ngọ nguậy leo lên ngón tay, theo vết thương chui vào trong da thịt, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
"Nếu thất bại, hãy để cho nàng quên ta đi!" - Bách Lý Ngọc lời nói nhẹ bay, nhẹ giống như là thì thầm cho riêng mình nghe, nhưng Bắc Viên Trần lại nghe vào trong tai không sót một chữ, ghi tạc ở đáy lòng.
Bắc Viên Trần cắt đứt ngón tay của Nam Cung Thiển Trang, chờ cổ trùng chui vào, thì từ trong ngực móc ra một quyển sách nhỏ: "Sau khi các ngươi ngâm vào trong nước thuốc, đọc theo tâm pháp ghi trên này, ngươi dùng nội lực truyền cho nàng, nếu nàng cùng ngươi tâm ý hợp nhất, như vậy sẽ được tiếp nạp dung hợp, nếu tình cảm của nàng vẫn không lay chuyển, nội lực sẽ bắn ngược ra, ngươi sẽ bị cắn trả!" - Nói xong, Bắc Viên Trần đóng cửa ra.
Bách Lý Ngọc dịu dàng vuốt ve gò má của Nam Cung Thiển Trang, cởi mặt nạ xuống, môi mỏng nhẹ nhàng ấn lên một nụ hôn ở trên môi đỏ mọng của cô, ôm cô ngồi vào thùng nước tắm.
Chốc lát, nhìn thấy trên mặt Nam Cung Thiển Trang khẽ ửng hồng, cái trán túa ra mồ hôi li ti, chau chặt chân mày, khó chịu mê sảng.
"Thiển Thiển, ta tha thứ cho nàng lần này đã quên mất tadie»ndٿanl«equ»yd«on!" - ánh mắt Bách Lý Ngọc lan tràn nhu tình, một cái chớp mắt không vừa ý nhìn chằm chằm Nam Cung Thiển Trang, cúi ở bên tai cô thì thầm nho nhỏ.
Trong đầu nói thầm khẩu quyết, đôi tay chống đỡ ở phía sau lưng của cô, liên tục không ngừng phát ra nội lực, Nam Cung Thiển Trang giống như một cái động không đáy, hút vào nội lực của Bách Lý Ngọc. Bách Lý Ngọc không dám phân tâm, tăng nhanh động tác. Nhưng, trong chốc lát, nội lực phát ra từ từ quay ngược trở về, sắc mặt Bách Lý Ngọc tái đi, chưa từng ngờ tới nội lực của Âm Dương đồng tâm cổ mạnh mẽ to lớn như thế, uy lực của nội lực được phát ra quay trở về lại tăng cường gấp mấy lần. Nếu hai người có thể thành công, tu vi lập tức sẽ tăng mấy cấp.
Bách Lý Ngọc đôi mắt thâm trầm, không ngừng gia tốc nhớ tới khẩu quyết, vậy mà đều chỉ phí công, nội lực vẫn như cũ quay ngược trở lại trong cơ thể y, muốn thu hồi lòng bàn tay, nhưng lại bị bám dính vào phía trên, căn bản là không thể tách ra.
"Phụt!" - khí huyết trong cơ thể của Bách Lý Ngọc cuồn cuộn, phun ra một ngụm máu tươi.
Khóe miệng kéo ra một nét cười gượng, nếu là trong lúc bình thường, tỷ lệ thành công có chút cao, nhưng hiện nay, Nam Cung Thiển Trang mất trí nhớ, hoàn toàn xóa đi đoạn trí nhớ về y, chớ nói chi là tình cảm!
Bắc Viên Trần nghe thấy bên trong một tiếng hộc máu, bắt đầu lo lắng, có dự cảm xấu, còn có một câu về Âm Dương đồng tâm cổ mà hắn không nói ra, tu vi càng cao, phản lực càng nghiêm trọng hơn, Bách Lý Ngọc đã đạt tới đỉnh cao, nếu thất bại, sợ là không có khả năng sống sót. Mà hắn giờ phút này lại không thể đi vào, chỉ có thể trông chờ vào vận mệnh của bọn họ!
"Sư ca, chủ tử chủ mẫu sẽ không có chuyện gì chứ?" - Chờ đợi ở bên ngoài, Mạc Tình lo lắng đảo quanh người Bắc Viên Trần, xoay chuyển khiến đầu hắn hoa mắt, vẫn tiếp tục lảm nhảm nói: "Chủ tử nói nếu ngài không ra ngoài, kêu chúng ta lập tức đem chứng cứ Bắc Viên vương phủ tạo phản đưa cho Nhiếp Chính vương. Sư ca, Mạc Tình không muốn đánh mất ca, cho nên ca nhất định phải cứu chủ tử!"
Bắc Viên Trần sức chịu đựng cực tốt, nếu tính tình nóng nảy thì đã sớm một chưởng vỗ chết Mạc Tình:"Không có cách nào, chỉ có thể dựa vào chính y mà thôidie»ndٿanl«equ»yd«on!"
Mạc Tình nhụt chí, xem ra là thật sự không có biện pháp rồi.
"Sư ca, ngươi tốt nhất cầu xin cho chủ tử không có việc gì, chứng cứ phạm tội cùng chuyện xấu của ngươi đều do ta chịu trách tuyên bố ra ngoài đó!" - Nếu không phải sư ca làm chuyện xấu, cố ý khiến chủ mẫu ăn phải thuốc tương sinh tương khắc, làm sao sẽ mất trí nhớ? Chủ tử làm sao phải mạo hiểm dùng Âm Dương đồng tâm cổ gọi về trí nhớ của chủ mẫu?
Ánh mắt Bắc Viên Trần sa sầm, hắn có chuyện xấu gì chứ?
"Tiểu sư đệ, sư ca có chuyện xấu gì mà phải phiền ngươi tuyên bố?" - Bắc Viên Trần cười như không cười nhìn Mạc Tình, nha đầu này bỏ đi một năm, càng tỏ ra không biết điều.
Mạc Tình nghe được ba chữ 'tiểu sư đệ', lập tức xù lông, sự sùng bái lúc thường tất cả đều tiêu tán, hừ lạnh một tiếng: "Hừ, ngươi ham sắc đẹp của chủ mẫu, dùng ý đồ báo thù để che giấu, một gậy đánh uyên ương, khiến chủ mẫu quên mất tình yêu của chủ tử, nhân cơ hội này quyến rũ chủ mẫu!" Càng nói càng cảm thấy có lý, lại còn gật đầu, tự cho là đã nhận ra rõ ràng 'bộ mặt thật' của Bắc Viên Trần, Bất ngờ phát giác ra, chủ tử của bọn họ mệnh thật khổ. Giúp chủ mẫu tìm thấy thuốc, cũng có thể sinh ra tình địch.
"Khụ khụ..." - Bắc Viên Trần nhìn bộ dáng của sư muội hắn, cũng biết là đang suy nghĩ lung tung rồi, đột nhiên, hai mắt tỏa sáng, dùng thiên lý truyền âm nói: "Bách Lý Ngọc, ngươi có thể thử gọi thức tỉnh trí nhớ của nàng!"
Nghe vậy, Bách Lý Ngọc trong nháy mắt có chút mê mang, nàng xưa nay chỉ có mấy thứ yêu thích, dùng bạc, chỉ có thể kêu tỉnh nàng bằng sự phẫn hận đối với y, sắc đẹp... Cõi lòng cũng chỉ có thể u oán, bỗng nhiên, dưới đáy mắt thoáng qua một luồng tia sáng kỳ dị, cúi đầu, hôn nhẹ cái trán của Nam Cung Thiển Trang, mặt mày, sống mũi, một đường xuống phía dưới, die»ndٿanl«equ»yd«on dừng lại ở cánh môi mềm mại thơm tho, dịu dàng chạm khẽ, tỉ mỉ trăn trở, mút khẽ lại thêm nhay cắn, bá đạo cạy ra hàm răng, câu đầu lưỡi của nàng, hôn sâu nóng bỏng.
Lúc lâu sau, nghe thấy Nam Cung Thiển Trang than nhẹ, thân thể Bách Lý Ngọc cứng đờ, khó kìm lòng nổi mà tăng thêm dốc hết tất cả nhu tình vào thời khắc này liều chết triền miên với nàng.
Bên hông căng thẳng, cảm nhận được sự đáp lại của Nam Cung Thiển Trang, Bách Lý Ngọc giống như dã thú mất khống chế, cuồng dã chiếm đoạt vẻ đẹp của nàng, dời khỏi cái miệng, gặm cắn chiếc cằm xinh xắn, mút lấy cổ trắng ngần, lưu lại một ấn ký riêng thuộc về y.
Đầu lưỡi lưu luyến ở chỗ cao vút mềm mại, nghe được tiếng rên rỉ thức tình của Nam Cung Thiển Trang, trong lòng y thấy run rẩy, trong con ngươi tối tăm của Bách Lý Ngọc cuộn lên ngọn lửa thiêu đốt cực nóng.
"Ngọc..." - Nam Cung Thiển Trang vô ý thức ôm đầu Bách Lý Ngọc, uyển chuyển than nhẹ.
Bách Lý Ngọc cả người run lên, vùi mặt ở ngực của cô, nhẫn tâm há mồm cắn lên, nhìn trên da thịt như bạch ngọc hiện ra một dấu răng nổi phiếm tia máu, đau tiếc liếm sạch, hôn lên miệng của nàng, mùi máu tươi ở trong miệng hai người lan tràn.
"Thiển Thiển đừng ngủ!" - Giọng nói Khàn khàn bao hàm cả tình nồng không tan được, nhàn nhạt bất đắc dĩ, ưu thương.
Đang khi Bách Lý Ngọc không chống đỡ nổi, nội lực không ngừng nhằm y vọt tới đã bị thu nạp đến trong cơ thể Nam Cung Thiển Trang, giữa hai lông mày lạnh lùng của Bách Lý Ngọc vẻ u sầu đã được sự mừng rỡ thay thế, không hề phân tâm nữa, hết sức chuyên chú lẩm nhẩm khẩu quyết. Mấy ngày sau, Bách Lý Ngọc mới khạc ra một ngụm máu bầm, thu tay về.
Đôi tay run rẩy ôm chặt Nam Cung Thiển Trang, lại cười nói: "Thiển Thiển, không còn người nào có thể đem nàng tách khỏi ta nữa!"
......
Thần thâu Quýnh phi, đêm động phòng hưu phu! - Thủy Mặc Thanh Yên
Nam Cung Thiển Trang giống như trải qua một giấc mộng dài rất dài, ở trong mộng, cô quên mất Bách Lý Ngọc, gặp nhau như không quen biết, sau lại nằm mơ thấy y đã chết, trong lòng giống như bị một thanh đao cùn cứa đau đớn, đau đến nỗi cô muốn hít thở không thông.
Ôm lấy ngực bị đè nén, Nam Cung Thiển Trang rơi lệ tỉnh lại, hoảng hốt nghiêng đầu tìm bóng dáng Bách Lý Ngọc, nhưng chỉ có Lãnh Sương canh giữ ở bên giường.
"Chủ tử, ngài đã tỉnh!" - Lãnh Sương mừng rỡ như điên, xoay người chạy đi hô to tin tức Nam Cung Thiển Trang tỉnh lại.
Nam Cung Thiển Trang xấu hổ. Cô tỉnh lại vui mừng đến vậy sao?
Khi nhìn đến khung cảnh xa lạ, Nam Cung Thiển Trang ý thức được có điểm không đúng, vội vàng hỏi: "Đây là nơi nào?"
"Chủ tử, ngài dùng chủy thủ nhiễm độc thi đâm bị thương bản thân, nên trúng độc thi, Đại Chủ Tử đem ngài mang tới thần y cốc để trị liệu!" - Lãnh Sương bưng nước trà giải thích, trong lòng thầm tiếc hận, Đại Chủ Tử vừa rời đi, chủ tử liền tỉnh, đành bỏ lỡ.
"Đang có chuyện gì xảy ra sao?" - Nam Cung Thiển Trang trong lòng cực kỳ lo lắng, cảm giác xảy ra chuyện rất quan trọng.
"Có, mấy ngày nay chủ tử dọn dẹp luôn phủ Thượng Thư, bóng dáng Kiều Phi biến mất, chỉ là cũng không sống được lâu dài nữa!"die»ndٿanl«equ»yd«on - Lãnh Sương lạnh lùng nói, nghĩ tới người khởi xướng tất cả mọi việc đều là Kiều Phi, bứng nhà hắn quả thực là quá lời cho hắn rồi.
"Hả?" - Nam Cung Thiển Trang không hiểu, Bách Lý Ngọc vì sao đột nhiên tiêu diệt phủ Thượng Thư?
"Người ta tìm được thi thể của Du quý phi ở ám tù trong phủ Thượng Thư, Bắc Viên Trần nói thân thể bà ta dùng tâm đầu huyết bị hạ độc hàng đầu mà chết!" - Lãnh Sương cảm thấy người một nhà phủ Thượng Thư đều không bình thường, cực kỳ biến thái, cháu trai hạ bí thuật hàng đầu cực kỳ tàn độc đối với cô ruột, tâm đầu huyết có thể phát ra uy lực đến vô cùng, căn bản là không thể cứu giải.
Nam Cung Thiển Trang trong lòng cũng thầm kinh ngạc, phải có bao nhiêu thù hận mới có thể ác độc như vậy?
"Bách Lý Ngọc đâu?" - Nghe Lãnh Sương nói, thật giống như cô đã hôn mê mất vài ngày.
"Đại Chủ Tử có việc gấp rời đi, từ lúc cô ngủ mê man vẫn ở bên cạnh với cô, một tấc cũng không rời!" - Lãnh Sương hiếm khi không biết trên dưới mà trêu chọc Nam Cung Thiển Trang, trong lòng thầm thấu hiểu Bách Lý Ngọc, qua kinh nghiệm lần này, cảm thấy bình thường lấn áp chủ tử xem ra không phải là chuyện gì.
Ở dưới tình huống Nam Cung Thiển Trang không hề hay biết, cô nàng đã bị chúng bạn xa lánh, thuộc hạ bị Bách Lý Ngọc lvô ý thu phục.
"Ta muốn đi ra bên ngoài hóng mát một chút!" - Cả người ngủ đến bủn rủn vô lực, Nam Cung Thiển Trang vẫy lui Lãnh Sương, đi ra ngoài nhà trúc.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy một mảng màu đỏ trong ruộng thuốc, liền khẽ nheo mắt. Cô nàng trước sau như một yêu thích mặc đồ đỏ, hôm nay thấy người khác mặc đồ đỏ, còn mặc đẹp mắt như vậy, lại có chút không thoải mái.
Bắc Viên Trần cảm nhận được có một ánh mắt mãnh liệt nhìn chăm chú vào hắn, quay đầu lại, liền trông thấy Nam Cung Thiển Trang hung ác nhìn hắn chằm chằm, hơi sững sờ, khi cô khôi phục trí nhớ cũng sẽ quên đoạn ký ức kia, coi như là một giấc mộng, vì sao lại nhìn hắn thù địch vậy?
"Đã tỉnh rồi hả?"
Nam Cung Thiển Trang không ngờ tới diện mạo hắn xuất chúng, nốt ruồi son màu đỏ giữa ấn đường cực kỳ lóa mắt, có phần không dời mắt ra được, bỗng nhiên, ngực khẽ nóng lên, Nam Cung Thiển Trang nhướn mi, ôm ngực khom người xuống.
"Chỗ nào không thoải mái?" die»ndٿanl«equ»yd«on - Bắc Viên Trần thấy sắc mặt cô biến hóa, lo lắng là Âm Dương đồng tâm cổ chuyển động gấp gáp, bước nhanh đi tới.
Nam Cung Thiển Trang lắc đầu, cô đang bị cấm chế phát tác.
"Đưa tay ra!" - Bắc Viên Trần cau mày, nếu cô nàng có một ngộ nhỡ, hắn cũng không muốn bị Bách Lý Ngọc ghim chằm chằm!
Nam Cung Thiển Trang thấy vẻ mặt hắn cương quyết, bất đắc dĩ vươn cổ tay ra, thấy lòng bàn tay xuất hiện một sợi tơ hồng, sững sờ, thất thanh nói: "Đây là cái gì?"
Bắc Viên Trần hơi nhếch môi, nốt ruồi son giống như cũng theo tâm tình của hắn biến ảo phai sắc, hơi lộ ra vẻ ảm đạm.
"Trên người cô có hạ cấm chế của Thánh nữ bộ lạc Lạc Khắc, vốn là hôm nay tới thời kỳ phát tác thường xuyên của cô, nhưng trước đó vài ngày cô dược gieo Âm Dương đồng tâm cổ, có ảnh hưởng đến cấm chế trong cô, rất hay để giải trừ cấm chế!" - Bắc Viên Trần chưa từng ngờ tới có thể thấy được cấm chế của bộ lạc Lạc Khắc, cô và Thánh nữ có mối liên hệ như thế nào?
"Âm Dương đồng tâm cổ là cái gì? Chẳng lẽ là Bất Tử Nhân chui vào trong thân thể của ta hay sao?" - Nam Cung Thiển Trang mặt tối sầm, nghĩ đến Bất Tử Nhân trong cơ thể mấy kẻ nào đó chui vào trong cơ thể mình, cả người đều không thoải mái, vô cùng khó chịu.
"Vài ngày trước cô bị mất trí nhớ, quên mất rất nhiều việc, Bách Lý Ngọc bảo ta gieo Âm Dương đồng tâm cổ cho các người, sau này cho dù cô có mất trí nhớ, cũng không sợ sẽ quên mất y!" - bên môi Bắc Viên Trần treo lên nụ cười nhạt nhẽo, giảng giải đại khái về tác dụng của Âm Dương đồng tâm cổ, hắn muốn xem một chút sau khi cô nàng biết đã quên người nam nhân kia thì sẽ có vẻ mặt dạng gì.
Đã quên sao?
Thật chẳng lẽ không phải là mộng?
Nam Cung Thiển Trang tâm tình không yên, hoảng loạn lên, như vậy thiếu chút nữa y đã chết cũng là thật sao?
"Đồ ngu đó, y không biết sẽ chết sao? Để lão nương làm quả phụ à!" - Nam Cung Thiển Trang tức giận sôi trào, lúc này suy nghĩ lại tình cảnh lúc ấy, ắt hẳn nguy cấp, y lại không biết đợi cô khi nào thì nhớ lại.
Bắc Viên Trần mặt nặng nề, hắn đánh giá cao lối suy tư không bình thường của nữ nhân này.
"Y đã chết thì sẽ không khôi phục trí nhớ của cô được!" - Bắc Viên Trần nói ra suy diễn trọng yếu.
Nam Cung Thiển Trang cảm thấy đau xót, như thể vô số chiếc gai nhọn li ti chen chúc cắm chằng chịt ở trên người cô, nỗi đau đớn tan lòng nát dạ khiến hốc mắt cô nong nóng.
"Coi như y có lương tâm, lão nương có thể không cần áy náy chút nào cầm lấy bạc của y nuôi trai bao*!" - Nam Cung Thiển Trang trong lòng có mừng có giận. Rõ ràng là dại dột muốn chết lại được phong làm tài tử số một thiên hạ, sau khi trở về nhất định phải tận tình dạy dỗ một trận. Ngước mắt nhìn Bắc Viên Trần, cảm thấy hắn có chút quen mắt, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi là.. D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.."
(*Nguyên văn là tiểu bạch kiểm - mặt trắng nhỏ)
"Bắc Viên Trần!"
Nam Cung Thiển Trang đầu tiên là ngỡ ngàng, ngay sau đó, nhấc chân quay đầu bỏ chạy, tâm tình buồn bực vọt vào nhà trúc, vuốt ve trái tim đang đập dồn dập, đầu óc xoay vần nghĩ đến tại sao cô lại muốn bỏ chạy?
Cực kỳ tức giận mà dậm chân, đại khái là do chịu ảnh hưởng của Bách Lý Ngọc, y đã nói nhìn thấy Bắc Viên Trần thì phải tránh đi, ở trong lòng có chút ám ảnh, vì vậy vừa nghe thấy tên, ý niệm duy nhất chính là: chạy!
'Cốc, cốc. ' - Cánh cửa bị gõ vang, Nam Cung Thiển Trang giật mình, liếm khóe miệng khô khốc, hỏi: "Ai vậy?"
"Chủ tử! Thuộc hạ là Lãnh Sương!"
Nam Cung Thiển Trang thở ra, mở cửa, để cho Lãnh Sương đi vào, sau đó, nhìn cái người cùng theo vào, cứng đờ tại nguyên chỗ, kinh ngạc nhìn y, theo làn ánh sáng chiếu tới, cả người được bao phủ ở trong ánh nắng màu vàng chói lọi, dung nhan trong trẻo như ngọc phiếm vàng rực, lộng lẫy chói mắt.
Bách Lý Ngọc híp con ngươi hẹp dài, dáng vẻ nhàn nhã đi tới, một tay nắm lấy cổ tay của cô, một tay vòng lấy chiếc eo mảnh khảnh mềm mại của cô, ôm chặt trong ngực, nhẹ giọng thở dài nói: "Trở về phải nuôi lấy thịt, gầy mòn rồi!"
Nam Cung Thiển Trang vành tai ửng đỏ, tức giận đánh vào ngực của y, nghiến răng nói: "Lần sau không cho phép mạo hiểm, nếu không, ta tiêu hết bạc của huynh, xây một tòa nhà vàng, thu hết các loại mỹ nam trong thiên hạ, khiến huynh giận điên lên, chết cũng không yên ổn!"
Bây giờ hồi tưởng lại, tự trách mình lỗ mãng, nếu không phải một mình đi theo người áo đen, cũng sẽ không có sự tình tiếp sau đó phát sinh, đôi mắt như nước đảo một cái, sắc mặt khẽ hơi biến thành trăm loại câu hỏi, nói: "Phụ vương của huynh không có sao chứ?" -diendanlequydon。com Cô nhớ là trong một thoáng khi nhìn thấy y đi tới, an tâm ngã ngất đi, mà y còn phải đối mặt với mười tên Bất Tử Nhân, phụ vương của y không đi lại được, liệu có khả năng bị thương hay không.
Dung nhan như ngọc của Bách Lý Ngọc hơi tối lại, chậm rãi lắc đầu:"Không sao!"
"Vậy thì tốt!" - Nam Cung Thiển Trang thở phào nhẹ nhõm, thật may là không uổng công.
Lúm đồng tiền như hoa in trên mặt Nam Cung Thiển Trang, châu quang lộ ra óng ánh trơn nhẵn. Lời định nói nghẹn ở khóe miệng của Bách Lý Ngọc, y không biết nói ra hai chân của phụ vương hoàn hảo không có tật thì cô sẽ như thế nào.
"Thiển Thiển, phụ vương nói rất áy náy với nàng, không biết phải đối mặt với nàng như thế nào, bảo ta thay mặt ông ấy nói với nàng!" - Trong con ngươi thoáng qua sự giằng co, cuối cùng vẫn là nói ra khỏi miệng, giữa hai người quan trọng là thẳng thắn, y không hy vọng bởi vì điểm không vui này mà giữa hai người có sự cách ngại.
Nam Cung Thiển Trang ngẩn ra. Vì sao phải nói xin lỗi?
"Hai chân của ông ta có thể đi được!" - ánh mắt sâu thẳm kỳ dị tối tăm của Bách Lý Ngọc gắt gao khóa Nam Cung Thiển Trang lại, không buông tha bất kỳ biểu cảm tinh tế nào trên mặt cô.
Nam Cung Thiển Trang gật đầu, ngay từ lúc bước vào tẩm điện của Du quý phi thì cô lập tức hoài nghi rồi, căn cứ y lý của thế kỷ hai mươi mốt, hai mươi năm chưa từng đi lại, hàng năm chân bị đè nặng, dẫn đến máu không lưu thông, bắp thịt quả thật sẽ bị teo rút, cô đã bỏ qua đây là thời cổ đại, Quân An Triều có nội lực trong người, có thể tuần hoàn máu, căn bản cũng không chịu khả năng bị tàn phế.
"Ông ta đang ở trong phủ sao?" - Nam Cung Thiển Trang có chút lo lắng, dù sao ông ta cũng đã từng là Bắc Thương Ám Đế, bị Sở Nam Kình nhốt hai mươi năm, Sở Mộ Cẩn tất nhiên biết sự hiện hữu của ông ta, ở lại trong phủ, chẳng phải là sẽ bại lộ thân phận của ông ấy?
"Đi rồi!" - Bách Lý Ngọc sắc mặt ảm đạm, khóe môi nhếch lên cười lạnh lùng trào phúng.
"Không cần lo lắng, phụ vương của huynh rời đi có lẽ là chính xác, ông ta sẽ không làm liên luỵ đến huynh!" - Nam Cung Thiển Trang nắm chặt tay của y, giọng nói nhỏ nhẹ trấn an, không chút nào phát hiện ra cô để lộ ra dáng vẻ mềm mại của nữ nhân.
Ánh mắt Bách Lý Ngọc nồng đậm vẻ mỉa mai, y chỉ là một người không được nhận sự yêu thương, sự ra đời của y khắc lên vết nhơ, là tỳ vết dính vào tình cảm tinh khiết của Quân An Triều.
Hai người vẫn trầm mặc không tiếng động, Lãnh Sương bày biện xong món ăn, nhìn chủ tử đang theo đuổi tâm tư của bản thân, ho nhẹ một tiếng nói: "Chủ tử, dùng bữa thôi!"
"Chúng ta làm tốt chuyện ở đây rồi đi một chuyến đến Bắc Thương nhé?" - Nam Cung Thiển Trang cảm nhận được tâm tình xuống thấp của Bách Lý Ngọc, hiểu rõ y và Quân An Triều sợ rằng không thể nói chuyện dễ dàng.
"Không cần, " - Bách Lý Ngọc ôn hòa từ chối, xoa đầu Nam Cung Thiển Trang, liếc tới sợi tơ đỏ trên lòng bàn tay của cô nàng, ánh mắt lóe lên, cười nhè nhẹ, nói: "Đi Nam Chiếu!"
Một dòng nước ấm chảy xuôi cõi lòng Nam Cung Thiển Trang, một tia ngọt ngào nảy sinh ở trong lòng, đang kẹp một miếng thịt gà kho tàu đặt vào trong chén của Bách Lý Ngọc: "Mau ăn đi!"
Mấy ngày nay bận bịu chăm sóc cô, sợ là không được nghỉ ngơi tốt, cả người lộ ra vẻ mệt mỏi, có chút đau lòng.
"Không hợp khẩu vị sao?" - Bách Lý Ngọc thấy Nam Cung Thiển Trang suy nghĩ thẫn thờ, cả miệng đang ngậm cơm không chưa nuốt xuống.
Nam Cung Thiển Trang lắc đầu, để đũa xuống, đôi tay nâng cằm lên, nói: "Tại sao diệt Kiều gia?" - Bất ngờ làm ra động tĩnh lớn như vậy, tất phải làm người khác chú ý, mà bọn họ lúc này vốn đang ở đầu sóng ngọn gió, càng khiến cho người ta bắt được là giết.
Sở Mộ Cẩn bắt tay chuẩn bị chuẩn bị đối phó với Tướng phủ, mà Kiều Phi lại chạy thoát, nếu bọn họ hợp tác, phần thắng khó liệu.
"Nàng lo lắng cho hắn?" - Bách Lý Ngọc đôi mắt trầm xuống, lộ ra ánh sáng nguy hiểm, giống như là nếu cô nàng gật đầu, lúc này lập tức sẽ ăn luôn cô nàng
Đầu trái tim Nam Cung Thiển Trang run lên, sợ rằng y còn nhớ rõ chuyện ở Thái Bạch lâu, thầm than vãn mình sơ ý, hoàn toàn không phát hiện ra có người đang rình coi.
"Không có, hắn trốn rồi, ngày sau nhất định sẽ gieo họa, chúng ta cần phải phòng bị một chủt, chỉ sợ hắn và Sở Mộ Cẩn liên thủ, đúng rồi, ngày đó huynh làm thế nào để đối phó với Bất Tử Nhân?" - Nam Cung Thiển Trang vô cùng hiếu kỳ, cô chém giết nửa ngày còn phải dựa vào bột thuốc dẫn cổ của Kiều Phi mới giết chết mười mấy kẻ, sợ là y bỏ ra không ít tâm tư đi.
"Mê huyễn dược!" - Bách Lý Ngọc khẽ cười nói, việc này còn phải cảm tạ mấy vị Bất Tử Nhân bị bắt được kia, Mạc Tình đã nghiên cứu ra thuốc phấn đối phó của bọn họ chỉ có thể mê đảo nửa canh giờ.
Chỉ như vậy thôi?
Con ngươi Nam Cung Thiển Trang trợn lên cũng muốn lồi cả ra rồi, người ta vung vung ống tay áo lên, ngã xuống một mảng lớn, cô đẫm máu chiến đấu, cũng không chiếm được lợi thế, ngược lại còn tổn thất trầm trọng, nghĩ đến bản thân đã quên mất y, cảm thấy nghiệp chướng của cô nặng nề quá.
"Ta về sau sẽ đối tốt với huynh!" - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang gắp thức ăn đặt ở trong chén của Bách Lý Ngọc, một đống thật cao.
Ánh mắt Bách Lý Ngọc lóe lên, hơi nhếch môi, trầm mặc không nói.
"Ta sau này sẽ không phạm sai lầm nữa!" - Nam Cung Thiển Trang thận trọng quan sát vẻ mặt Bách Lý Ngọc, vẫn thấy không tốt.
Bách Lý Ngọc để đũa xuống, vô cùng khó hiểu nói: "Không có lần sau đâu, dù là có, ta cũng sẽ làm cho nàng không dám quên nữa!"
Nam Cung Thiển Trang nghĩ đến hình ảnh liều chết triền miên trong mộng, còn có vết hôn trên người, ngượng ngùng mở to mắt, thầm nói: "Có Âm Dương đồng tâm cổ, ta nghĩ muốn quên cũng không quên được!"
Khóe miệng Bách Lý Ngọc nhẹ nhàng vẽ ra đường cong, Âm Dương đồng tâm cổ còn có một loại công hiệu, nếu có một bên chết rồi, vậy đối phương cũng không sống nổi, hắn không thể chịu đựng kết quả mất đi nàng, cho nên chưa trưng cầu được sự đồng ý của cô, đã gieo xuống.
"Thiển Thiển, Âm Dương đồng tâm cổ không đơn thuần chỉ là ta và nàng đồng tâm, lưu lại tình nghĩa của hai bên, còn chính là sống chết có nhau!" - khuôn mặt trong trẻo trơn nhẵn như ngọc phiếm lên vết tích nụ cười nhạt nhòa, trong cái hững hờ, giờ phút này lời nói lại lộ ra sự trịnh trọng nghiêm túc của y, làm cho không ai có thể bỏ qua.
"Sống chết có nhau!" - Nam Cung Thiển Trang lẩm bẩm nói nhỏ, bốn chữ vội vàng không kịp chuẩn bị xâm nhập vào trái tim yên lặng, tạo nên từng vòng từng vòng gợn sóng lăn tăn, nhấc lên sóng gió.
Hốc mắt khẽ chua xót, cô biết là cô làm cho y lo lắng mới có thể khiến y quyết tuyệt như vậy, một người có thể đối với cô buông bỏ cả sự sống chết, cuộc đời này đã không còn nuối tiếc rồi.
Đúng lúc Nam Cung Thiển Trang đang yếu ớt, thần kinh nhạy cảm, Bách Lý Ngọc làm ra những hành động này, khuấy động phòng tuyến tâm lý thiếu vắng trông cô.
Đúng thời gian, đúng sự việc, đúng nhân vật, kết quả tốt.
Hai người không còn khẩu vị dùng bữa, cùng hài hòa ngồi trên nóc nhà nhìn trời chiều, phía chân trời chỉ còn dư lại một chút ánh nắng chiều tà. Nam Cung Thiển Trang lại cảm thấy đẹp vô cùng, tâm tình tốt, tất cả mọi sự vật đập vào mắt, đều là cực tốt.
Bất chợt, ráng đỏ nhanh chóng biến mất, bị mây đen bao trùm, Nam Cung Thiển Trang chợt thấy một thoáng tâm tình như rơi xuống hố sâu, giống như có chuyện không tốt sắp sửa xảy ra!
"Bầu trời biến đổi rồi, chúng ta trở về đi!" - Bách Lý Ngọc ôn hòa cưng chìu nói, lại không biết là chỉ trời, hay là chỉ thế cục kinh đô trước mắt. (Nguyên văn là要变天了- yếu biến thiên liễu. Chữ thiên ở đây vừa chỉ trời, vừa chỉ vua, người lãnh đạo)
"Chủ tử, Mạc Ưu mang lá thư của công chúa Điệp Ảnh cho Sở Mộ Cẩn, Sở Mộ Cẩn giận dữ, triệu tập hai ngàn quân thiết kỵ bao vây Tướng phủ, còn có một ngàn thiết kỵ quân đã đi về phía thần y cốc!" - diendanlequydon。com Vẻ mặt Mạc Ngôn nghiêm trọng, Mạc Ưu quả nhiên là do lão nữ nhân kia phái tới, chỉ hận bản thân mình lúc trước xuống tay lưu tình, không bẩm báo chủ tử, dể lại một cái tai họa.
Nam Cung Thiển Trang bắt đầu lo lắng, là thân phận của y bại lộ sao?
"Đi!" - Ngay tức khắc lôi kéo tay Bách Lý Ngọc nhảy xuống nóc nhà, Bắc Viên Trần đang ở thần y cốc, bọn họ vẫn nên mau rời khỏi.
Vừa đi đến cửa cốc, dã trông thấy Bắc Viên Trần mặc một bộ áo đỏ đứng ở phía trước quân võ trang thiết kỵ, cả người lộ ra phong cách lạnh lùng mà trong trẻo, cặp mắt hút hồn người, tràn ra khí thế nghiêm nghị, nốt ruồi son giữa ấn đường xinh đẹp, khuôn mặt mỉm cười, nhẹ nhàng trong trẻo nói: "Bắt lại!"
← Ch. 055 | Ch. 057 → |