Lệnh bài thần bí, món hời của Nghĩa mẫu
← Ch.004 | Ch.006 → |
Nam Cung Thiển Trang liếc mắt. Xứng đôi với y?
Xí, loại 'mềm như bún' này không phải là món ăn ưa thích của cô!
"Mặc dù ngươi giúp ta, ta rất cảm kích ngươi, nhưng cũng không đến nổi phải lấy thân báo đáp cho ngươi!"
Nhìn chòng chọc cái khuôn mặt kia ở dưới ánh mặt trời màu vàng nhạt chiếu xuống, chiếc mặt nạ phát ra hào quang bảy sắc rực rỡ như ngọc Lưu Ly, lại một lần nữa tiếc hận cho gương mặt của y, nếu như không phải vì thế, biết đâu cô còn có thể hơi hơi suy xét.
"Ngọc kém hơn Cần vương ư?" - Bách Lý Ngọc thần sắc không tập trung, hỏi.
Nam Cung Thiển Trang lắc đầu, trầm ngâm nói: "Không phải vậy, ta chỉ thích tất cả những thứ đẹp đẽ, ngươi tuy có một thân tao nhã, hào quang vạn trượng, nhưng, ta cảm thấy ngươi... chỉ nắm mà không "làm" được!"
Bích Hàm trợn mắt há mồm, Thừa Tướng bị hủy dung nhan, vẫn có thật nhiều tiểu thư chạy theo như vịt, thậm chí Mộng Ly công chúa được cưng chìu nhất đương triều ngưỡng mộ Thừa Tướng đã lâu, trước đó vài ngày cũng xin thánh chỉ để gả, bị Thừa Tướng cự tuyệt. Tiểu thư nhà nàng lại còn nói "chỉ nắm mà không làm được", lời này truyền đi sẽ bị người ta nhổ nước bọt cho chết đuối thôi.
"Thì ra là như vậy, cô thề muốn gả cho Cần vương cũng là bởi vì cái vẻ ngoài?" - Bách Lý Ngọc bừng tỉnh đại ngộ, khóe môi nhếch lên cười tà mị, thú vị, rất thú vị.
"Đừng sỉ nhục ánh mắt của ta, hắn lớn lên còn chưa vấp phải trở ngại, tâm lí đã thối nát, ta bình thường cũng là kiểu người thông qua hình tượng bên ngoài để nhìn xem bản chất thôi!" - Nói xong, liền ném ra một ánh mắt hình dao găm. Đừng coi bà đây là kẻ nông cạn như thế.
Bách Lý Ngọc không bày tỏ thái độ gì kéo kéo khóe miệng, nghiêng đầu nhìn cánh hoa rơi lả tả, đáy mắt thoáng lướt qua vẻ suy nghĩ sâu xa.
Bỗng nhiên, Nam Cung Thiển Trang mắt phượng híp lại, hít một hơi thật sâu, vòng đến phía sau y, muốn nhìn kỹ một chút có phải y cũng giống như trong tiểu thuyết, cố ý làm bộ hủy dung, thật ra thì khuôn mặt vẫn đang xinh đẹp không.
Thấy y không có phản ứng, ra dấu bảo Bích Hàm thần sắc đang bất an hãy ngậm miệng, sau đó thật nhanh lấy tay định gỡ xuống chiếc mặt nạ trên mặt y, tại thời điểm sắp chạm vào, chỉ trong nháy mắt cổ tay bị y tóm lấy.
"Nam Cung tiểu thư quá nhiệt tình, ôm ấp yêu thương với Ngọc rồi!" - Bách Lý Ngọc con ngươi thâm thúy như biển lóe lên vẻ hài hước, đưa tay chạm vào chiếc cằm thon nhọn của cô, nhiệt độ nóng bỏng, khiến đầu ngón tay hắn rụt lại.
Nam Cung Thiển Trang bị ngón tay lạnh như băng của hắn sờ vào khiến toàn thân run lên, hung ác trừng mắt lườm hắn một cái, một cơn đầu váng mắt hoa, nghĩ thầm, toi đời rồi, bộ ngực bị thương làm cho nóng sốt rồi.
Bách Lý Ngọc từ trong lòng ngực móc ra bình sứ màu trắng, đổ ra một viên màu xanh biếc, viên thuốc tỏa ra mùi thơm mát nhàn nhạt, nhét vào trong miệng của cô."Hôm nay tâm tình của Ngọc không tệ, không muốn nhìn thấy máu rơi, nếu có lần sau, hãy cẩn thận gương mặt như hoa như ngọc của cô!"
Lời nói lạnh nhạt hờ hững của y giống như băng lạnh ngàn năm lộ ra ti tí khí lạnh, cái lạnh lọt vào đáy lòng Nam Cung Thiển Trang, khuếch tán tới 'tứ chi bách hài' (4 chi và trăm đốt xương), lạnh thấu toàn thân thấu tim.
Cô biết đây là cảnh cáo, đồng thời cũng làm cho cô hiểu rằng cổ đại quả thật không phải là nơi tốt để lăn lộn, cô quá yếu...
"Tôi cũng chỉ là tò mò thôi mà! Muốn nhìn mặt anh một chút xem có phải thật đã bị phá hủy hay không thôi!?" - Thua người không thua trận, Nam Cung Thiển Trang không biết sống chết đốp chát ngược lại, trong nháy mắt liền cảm thấy quanh thân một luồng lãnh ý, cười khan nói: "Tôi nói nhảm, anh hãy coi như chưa từng nghe thấy đi nhé!"
Lời vừa dứt, hận không cắn đứt được đầu lưỡi của mình. Lời này là cô nói sao? Ở chính địa bàn của mình mà còn phải sợ y sao?
Bách Lý Ngọc Thanh cười nhẹ một tiếng, lộ ra sự lạnh lùng, nhìn thật sâu cô nàng một cái, thanh nhã nói: "Lòng hiếu kỳ hại chết con mèo, Ngọc không nỡ để gương mặt xinh đẹp như vậy biến mất!" - Nói xong, vén vạt áo đứng dậy, làm bộ muốn rời đi.
Nam Cung Thiển Trang vội vàng lôi kéo ống tay áo của y, chê cười nói: "Có phải anh biết võ công đúng không? Nếu đã giúp tôi một lần, vậy thì làm phiền anh giúp thêm một lần nữa, không phải người tốt đều làm đến cùng sao?"
Sau đó, nghĩ đến lời cảnh cáo của y, tim gan run lên, ngày càng siết chặt chéo áo của hắn trong tay, mặc kệ đi, trước tiên cứ quấn lấy bắt y đáp ứng rồi hãy tính sau, nếu không kế hoạch của mình khó có thể thực hiện.
"Hả?" - Bách Lý Ngọc chân mày rậm đen như mực nhíu lên, thần sắc không thay đổi dùng ngón tay cắt lìa chéo áo mà Nam Cung Thiển Trang đang nắm chặt.
"Chuyện này..., có thể đến Tướng phủ mượn trộm một cái yếm của Tần Ngọc Trinh giúp tôiđược không?" - Nhìn nửa mảnh chéo áo trong tay, trong lòng chợt cảm thấy khuất nhục, Nam Cung Thiển Trang nghĩ đến khoảng cách thực lực giữa hai người bọn họ, cắn răng cưỡng chế đầy một miệng hậm hực, không sao, cô co được dãn được, trong lúc chưa có thế lực tuyệt đối, đối mặt với kẻ địch lớn mạnh, hãy cúi đầu đầu không cần gấp gáp, cuối cùng có một ngày, cô sẽ lấy lại danh dự, khiến cho hắn ngược lại phải van xin cô.
Đoàng ——
Vành tai Bách Lý Ngọc ửng hồng, nhưng ngay sau đó, trong lòng bốc lên một ngọn lửa giận. Được lắm, gọi y, bảo y đi lấy trộm cái yếm?
"Nhờ anh đấy, coi như tôi thiếu anh một món ân huệ!" - Nam Cung Thiển Trang trước sự tức giận của y, giành lời nói trước. Trong đôi mắt trong trẻo sương mù mênh mông, dường như chỉ một cái chớp mắt, nước mắt tựa như hạt trân châu bị đứt chuỗi rơi xuống.
Đáy lòng không khỏi nóng nảy bực bội, y đã được chứng kiến nữ nhân này biến thành vẻ hiền lành, nhìn nàng giả bộ đáng thương, đôi mắt lóe lên vẻ hung bạo, mủi chân điểm một cái, nhanh chóng lướt ra khỏi phủ tướng quân.
Híc... rốt cuộc y có đáp ứng không?
Nam Cung Thiển Trang nhìn bức tường cao trơn nhẵn, buồn bực dậm chân, nếu cô có khinh công như y thì tốt rồi?
Đưa tay đỡ lấy trán, phát hiện nhiệt độ đã bình thường, bộ ngực đau đớn cũng không còn rõ ràng nữa, cơn đau chỉ còn hơi chút âm ỉ, hai mắt tỏa sáng, đây quả thực là thần dược!
"Bích Hàm, đi, trở về phòng đi!" - Nghĩ đến không còn phải chịu sự hành hạ của vết thương. trong lòng nhảy nhót, bước chân trở nên nhẹ nhàng mau mắn, dọc đường còn ngâm nga điệu nhạc.
"Đại tiểu thư, phu nhân bảo người qua đó!" - Bỗng nhiên, từ vườn hoa xuất hiện nha hoàn mặc áo khoác ngắn màu hồng, một mực cung kính nói.
Thân mẫu à? Làm sao tự nhiên tìm cô, có phải đã biết tin tức ở bên này chăng?
"Dẫn đường!" - Mặc kệ là gì, cũng muốn gặp người mẹ ruột thật lòng thương yêu này của "nàng".
Xuyên qua hoa viên, đi qua thư phòng, chưa cần thiết, một lát nữa tiện thì đến.
"Nương à!" - đứng ở cửa là một phu nhân toàn thân mặc váy tơ mỏng màu lam thêu Mẫu Đơn, gương mặt hiền từ đôi mắt thiện lương, trên người tản ra một vẻ thân thiết hòa nhã, nhìn thấy đã muốn gần gũi.
Thái Dung mỉm cười gật đầu, trong mắt tuôn ra sự cưng chiều, bà sinh được một nam một nữ, đối với tiểu nữ nhi này thương yêu, ôm bế ở trong tầm tay, mới có thể nuông chiều thành tính tình ngang ngược hống hách.
"Trang nhi, con quá càn quấy rồi, hôn nhân đại sự đều do hoàng thượng làm chủ, làm sao cho phép các con biến thành trò đùa trẻ ranh?" - Thu lại mặt cười, bày ra vẻ nghiêm túc, kéo cô đi vào nhà, năm đó nếu không phải vì muốn giữ được tánh mạng của cô, làm sao phải cầu xin hoàng thượng gả cô cho Cần vương chứ? Bây giờ thử ngẫm lại, rốt cuộc năm đó có làm sai hay không đây?
Nam Cung Thiển Trang khẽ thở dài, thật sự là vì chuyện này à, quệt mồm, tay đung đưa cánh tay củaThái Dung, làm nũng nói: "Nương, Cần vương hắn thật quá đáng, hắn không chào đón nữ nhi, cũng không coi trọng sinh mạng nữ nhi, nếu không phải Hữu Tướng ra tay cứu giúp, người hẳn sẽ là 'kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh' rồi!"
Kiếp trước, cô là con riêng bị gia tộc đuổi ra khỏi cửa, khát vọng muốn nhận được sự quan tâm của người thân, ngoại trừ sư phụ, đến chết cũng không có người đối xử thật lòng với cô. Ở nơi này, trọng sinh trên thân thể này, mặc dù không được cha ruột, anh trai yêu thích, nhưng ít ra còn có mẹ ruột thương, cô không đành lòng để "mẹ" thất vọng về mình.
Thái Dung nắm tay cô thật chặt, thương tiếc vỗ vỗ tay cô trấn an, "Hài tử ngốc, giải trừ hôn ước cũng không đơn giản như vậy đâu!"
Nam Cung Thiển Trang lòng trầm xuống, xem ra thật không đơn giản."Nương, người lấy cái gì để làm điều kiện với hoàng thượng vậy?" - Nếu không với danh tiếng của "nàng", tại sao có thể đủ tiêu chuẩn gả vào Hoàng gia?
Thái Dung hai đầu lông mày nhuộm một mảng sầu bi, hài tử đã lớn, rất nhiều chuyện không thể dấu diếm nữa."Xá Lợi Tử bảy màu do nghĩa mẫu của con để lại!"
(Xá lợi tử hay Xá Lị là xương cốt của các vị Phật hay nhà sư cao tăng đắc đạo cô lại sau khi viên tịch được hỏa thiêu)
Xá Lợi Tử?
"Cái đó có ích lợi gì?"
"Nương cũng không biết, chẳng qua là khi đó có người nói cho ta biết, hoàng thượng đang phái người đi tìm, nương đem đồ đưa vào cung thôi!" - Ánh mắt ảm đạm, ban đầu muội muội nghĩ tới hài tử sẽ không an toàn, mới có thể trong cơn hấp hối đem đồ vật giao cho bà.
Nam Cung Thiển Trang suy đoán cũng không ra, âm thầm giữ trong tâm nhãn, suy đoán về người nghĩa mẫu đột nhiên xuất hiện này, cũng không hỏi nhiều hơn nữa.
"Trang nhi, mấy ngày nữa là ngày giỗ nghĩa mẫu của con, con nên đi núi Vân Mị* để tế bái đi!" Nói xong, từ trong chiếc túi bên hông móc ra một vật màu đen na ná giống khối lệnh bài, thả vào lòng bàn tay của cô."Con đi tế bái thật cẩn thận, theo bên trái con đường nhỏ vẫn hay đi về phía trước, bên trong có một tòa am miếu, hãy tìm Tịnh Tuệ đại sư!"
(*Thực ra trong nguyên tác núi Vân Mê, ta thấy không hay lắm nên đổi thành Vân Mị)
Nam Cung Thiển Trang vuốt vuốt lệnh bài, phía trên là một Đồ Đằng kỳ quái, giống như Phi Long giương nanh múa vuốt, lại thật giống như bức bản đồ đánh dấu một địa phương nào đó, "Đây là vật gì?"
(Đồ Đằng: tô - tem)
"Con đừng hỏi, đây là nghĩa mẫu của con để lại cho con, tự sẽ có chỗ dùng!" - Thái Dung thần sắc đau thương, nhìn Nam Cung Thiển Trang đang ngẩn ngơ, nhớ tới rất nhiều rất chuyện xưa, nếu không phải bà một bước tính sai, cũng sẽ không làm hại Diên nhi chết thảm.
Nam Cung Thiển Trang nội tâm cây lay gió thổi, loạn thành một đoàn, chân tướng sự việc cứ cái này nối tiếp cái kia chiếm cứ ở trong lòng, trực giác nói cho cô biết tấm lệnh bài này không đơn giản nha, cô liền đoán nghĩa mẫu cũng là người không đơn giản!
← Ch. 004 | Ch. 006 → |