← Ch.1392 | Ch.1394 → |
CHƯƠNG 1405
“Ba, ba.
Dao Dao khóc, chỉ ôm chặt lấy Triệu Thanh Hà.
Cô bé không biết gì cả.
Cô bé mới vừa tròn 4 tuổi.
Lúc này, khiến người ta vô cùng phần nộ, trong lòng uất nghẹn.
Nhưng lại khiến người ta tuyệt vọng.
Đối phương quá mạnh.
36 Thiên Cương, 72 Địa Sát của Thần Thiên Các đều chết rồi.
Nhưng cho dù chết, bọn họ cũng không ai chùn bước, không ai muốn chạy trốn.
Bọn họ biết rõ đối phương quá mạnh, biết rõ mình đi ra thì sẽ chết.
Nhưng vân không màng gì hết mà đứng ra.
Trần Ngọc giống như gà mái bảo vệ con non, giang hai tay chặn ở trước mặt Triệu Thanh Hà và Dao Dao, cho dù có chết, bà ta cũng phải chết ở trước mặt con gái và cháu gái.
“Mẹ kiếp!"
Vương Hạo tức giận gầm lên, xông lên trước.
Năm đó, bởi vì các loại nguyên nhân, ông ta không thể bảo vệ vợ con của mình.
Nhiều năm như vậy, ông ta vấn không quên được ánh mắt thất vọng tột cùng của Lý Kì lúc đó.
Ông ta rất hối hận.
Nếu năm đó không màng mọi thứ bảo vệ Lý Kì và Vương Bác Thần, có thể sẽ không có kết quả của bây giờ.
Có lẽ ông ta đã chết, nhưng ít nhất không có điều tiếc nuối, sẽ không sống không bằng chết, giống như cái xác biết đi, người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ.
Nếu năm đó ông ta không kiêng ky nhiều như thế, cho dù chết, một nhà ba người cũng có thể đoàn tụ thì sẽ không bi kịch như bây giờ.
Khoảnh khắc này, trong đầu Vương Hạo vụt qua rất nhiều chuyện xưa.
Ông ta nhớ tới sự rung động khi lần đầu tiên gặp Lý Kì.
Nhớ tới danh lam thắng cảnh ông ta và Lý Kì từng đi chơi.
Nhớ tới sóng biển ông ta từng ngắm nhìn với Lý Kì.
Nhớ tới sự kích động khi lần đầu tiên nghe Lý Kì nói mang thai…
Phải, ông ta và Lý Kì đã cùng nhau làm rất nhiều chuyện như vậy.
Nhưng cuối cùng ông ta vấn phụ Lý Kì.
Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, cuối cùng ông ta đã phụ lòng.
Ông ta nhớ tới cảnh Lý Kì dẫn theo Vương Bác Thần, lần đầu tiên tới thủ đô tìm ông ta, ở cửa lớn của nhà họ Vương, bị người ta đánh ngất đi.
Ông ta muốn dùng cách cực đoan như này đế bảo vệ Lý Kì và Vương Bác Thần, nhưng cuối cùng lại khiến Lý Kì khắp người đầy thương tích, khiến con trai của ông ta thống hận ông ta.
Phải, ông ta đã hối hận.
Không nên lo nghĩ nhiều như vậy.
← Ch. 1392 | Ch. 1394 → |