← Ch.0143 | Ch.0145 → |
CHƯƠNG 144
Sau khi về đến nhà, Trần Ngọc chủ động nói: "Hôm nay để mẹ đi đón Dao Dao cho, Thanh Hà, con nấu cơm đi."
Vương Bác Thần bất ngờ, lập tức hiểu ý của mẹ vợ.
Bà làm vậy là cho mình với Thanh Hà có không gian tự do.
Ha ha ha.
Mẹ vợ đúng là người tốt.
Hiển nhiên là Triệu Thanh Hà vẫn còn chưa nghĩ ra, lúc nhìn thấy nụ cười ranh mãnh trên mặt Vương Bác Thần, cô thắc mắc hỏi: "Anh cười cái gì vậy?"
Vương Bác Thần ôm lấy Triệu Thanh Hà, hai tay bắt đầu không thành thật.
Đã nhịn bốn năm không chạm vào phụ nữ, có thể thành thật mới là lạ đó.
Thấp giọng nói: "Thanh Hà, cơ hội hiếm có, chúng ta…”
Triệu Thanh Hà đã kịp phản ứng lại, gương mặt lập tức đỏ bừng, cô cắn môi nói: "Anh, cái tên đáng chết này, trong đầu đều là suy nghĩ không thích hợp cho trẻ nhỏ."
Vương Bác Thần cắn cắn lỗ tai Triệu Thanh Hà, đây chính là nơi nhạy cảm nhất của Triệu Thanh Hà.
Triệu Thanh Hà lập tức cảm thấy nhũn hết cả người, ngồi phịch ở trong lòng Vương Bác Thần, thẹn thùng mím môi, giận dỗi trách móc: "Cái tên xấu xa này, chỉ biết bắt nạt em."
"Ha ha, đợi một lát nữa anh cho em bắt nạt anh."
Vương Bác Thần ôm lấy Triệu Thanh Hà đi vào trong phòng ngủ.
Chờ đến lúc cô nhóc Dao Dao về nhà, ai biết còn có cơ hội hay không.
Đêm xuân quá ngắn, phải biết nắm chắc thời gian.
…
"Ba ơi, mẹ ơi, con về rồi."
Dao Dao nhảy nhót chạy vào nhà, còn chưa vào cửa thì đã bắt đầu kêu to.
"Chạy từ từ thôi, để ý dưới chân đó." Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trần Ngọc mang cái ba lô nhỏ của Dao Dao, ân cần đi đằng sau căn dặn.
"Ủa mẹ, mẹ còn chưa nấu cơm xong nữa ạ? Mẹ thật là lười quá đi, bình thường mỗi khi con về nhà thì bà ngoại đã làm cơm xong rồi, ba ơi, mau đổi kênh khác đi, con muốn xem hoạt hình hai chú gấu."
Dao Dao thoáng nhìn qua, đá đá chiếc giày nhỏ ở trên chân, bò lên trên ghế sofa ngồi vào trong lòng Vương Bác Thần.
"Được được được, ba xem với con."
Vương Bác Thần cười nói.
Ừm, ngày hôm nay tâm trạng rất thoải mái.
Bỗng nhiên, Dao Dao lại khịt mũi một cái, hít hà một hơi ở trong ngực Vương Bác Thần, bĩu môi nói: "Ba ơi, sao trên ngài lại có mùi hương trên người mẹ vậy."
Vương Bác Thần khẽ giật mình, lập tức lặng thinh.
Sao cái mũi của con nhóc này lại thính như thế chứ.
Cái này cũng bị con đoán được? Rõ ràng là sau khi mình làm xong việc thì có tắm rửa rồi mà.
Vương Bác Thần đường đường là thần chủ, anh chưa từng bị người khác làm khó.
← Ch. 0143 | Ch. 0145 → |