← Ch.09 |
"Ha ha, Polaris, con còn nhớ mệnh lệnh của ta không??" Sarett cao giọng nói.
Ứng Hủ Sinh nhếch miệng, "Đương nhiên nhớ rõ, giết sáu người này chính là nhiệm vụ mới nhất của con."
"Đúng, giờ là lúc con hoàn thành nhiệm vụ." Sarett búng tay, một gã thủ hạ liền tiến lên giúp Ứng Hủ Sinh mặc quần áo, toàn thân đồ đen, hắn lại biến về Polaris thần bí ban đầu.
"Lần trước trận đấu trên đảo giữa chúng ta bị ngắt quãng..." Hắn lạnh lùng cười, liếc Đường Diệp một cái, nói: "Giờ hẳn là có thể so chiêu."
Ánh mắt lạnh như băng của hắn làm Đường Diệp lạnh toát, lòng cô từ từ đông lại...
"Mày cố ý lấy danh nghĩa ủy thác để dụ bọn tao đến phải không?" Đoàn Duẫn Phi tức giận đến mức tóc tai dựng đứng.
"Ha ha, không ngờ tụi mày lại dễ dàng trúng kế, có thể do quá hoài niệm Thiên Xu của tụi mày, nếu tụi mày coi tao là hắn, tao cũng không phản đối." Hắn chắp tay sau lưng, thong thả đi về phía họ.
"Hừ! Mày không xứng!" Diêm Quýnh trừng mắt như muốn đục một cái lỗ lớn trên người hắn.
"Mày nói vậy rất không lịch sự, Thiên Toàn." Hắn nheo mắt, gọi danh hiệu của Diêm Quýnh.
Vọng Nguyệt Tinh Dã biến sắc. Lại là giọng điệu ôn tồn! Hơn nữa lúc này lại càng giống!
Càng giống Thiên Xu...
"Không cho mày gọi tao như thế!" Diêm Quýnh nổi giận, đồ dỏm này dám học cách nói của Thiên Xu.
"Đến giờ tụi mày còn đau đáu với cái đầu lâu trắng đó..." Hắn đùa cợt.
"Bọn tao sẽ vĩnh viễn không quên." Gia Cát Tung Hoành lạnh lùng nói.
Hai người nhìn nhau, không khí như tóe lửa.
"Polaris, đừng nhiều lời nữa, mau giết chúng!" Sarett lo lắng quát.
"Đừng nóng vội, cha nuôi, trước tiên đừng nổ súng, con muốn thử xem thân thủ của chúng mạnh đến đâu..." Nói xong, hắn nhào về phía Gia Cát Tung Hoành.
Gia Cát Tung Hoành lắc mình tránh đi, ra tay phản kích. Hai người liên tục giao chiêu, không chút nhường nhịn. Tiếp theo, hắn đột nhiên chuyển hướng, đá một cú về phía Đoàn Duẫn Phi, Đoàn Duẫn Phi lập tức quét chân tới trước mặt hắn, hắn lộn người về sau tránh thoát, vừa vặn tới cạnh Diêm Quýnh, bèn đấm vào má phải Diêm Quýnh.
Diêm Quýnh trừng mắt, chụp quỷ trảo vào ngực hắn, hắn nhanh chóng rụt người tránh được, lại linh hoạt vượt qua Diêm Quýnh, xông tới chỗ Thạch Dật.
"Đừng đánh nữa!" Đường Diệp kêu to.
Nhưng không ai để ý tới cô, Thạch Dật sớm vận lực chuẩn bị, vừa thấy hắn lại gần, liền túm lấy tay hắn, định quẳng hắn vào bức tường đá.
Nhưng tay hắn rất trơn trượt, dễ dàng thoát khỏi tay Thạch Dật. Địch Kiếm Hoài thấy hắn tựa hồ đang đùa giỡn họ, tức giận bắn vài chiếc lông chim trong tay vào chỗ yếu hại của hắn.
Hắn khẽ cười một tiếng, liên tiếp uốn người tránh được hết.
"Đáng giận! Mày nghĩ là mình đang biểu diễn à?" Đoàn Duẫn Phi tức giận kêu to.
Hắn tiện đà đánh về phía Vọng Nguyệt Tinh Dã, so vài chiêu, cuối cùng bốn chưởng chạm nhau, hai người đều chấn động, hắn mới thừa cơ lui về phía sau.
Gia Cát Tung Hoành có một cảm giác khó tả, trận giao thủ này giống như... một sự khảo nghiệm giữa đồng đội với nhau!
Sarett không nhịn được nữa, vứt cho hắn một khẩu súng, hét lớn: "Polaris, đừng đùa nữa, mau giết chúng!"
Hắn nhận súng, cười quỷ dị, "Đúng vậy, nên đánh thật rồi!"
Gia Cát Tung Hoành nhíu mày, nói: "Cùng tiến lên!"
Đường Diệp nhắm mắt lại, không dám xem tiếp.
Sarett cũng lén hạ lệnh, muốn Tank và đám thủ hạ thừa cơ tấn công.
Ứng Hủ Sinh bị họ vây vào giữa, thấy họ tấn công, cũng không đánh trả, chỉ đột nhiên cười, "Bắc Đẩu Thất Tinh rốt cục cũng đoàn viên, thưa các vị!"
Gia Cát Tung Hoành ngẩn ra, thu tay lại đầu tiên.
Ứng Hủ Sinh nhìn hắn, nói: "Mắt của cậu, nên nhìn vì tôi." Gia Cát Tung Hoành biến sắc, mất vài giây mới ổn định được cảm xúc.
Những người khác cũng ngẩn ngơ, Ứng Hủ Sinh lại nhìn Vọng Nguyệt Tinh Dã, nói: "Tai của cậu, nên nghe vì tôi", "Cổ họng cậu, nên nói vì tôi..."
"Hai tay cậu, nên cử động vì tôi." Hắn nói với Diêm Quýnh.
"Cánh của cậu, nên bay lượn vì tôi." Hắn nói với Địch Kiếm Hoài.
"Hai chân cậu, nên chạy nhảy vì tôi." Hắn nói với Đoàn Duẫn Phi.
"Sức mạnh của cậu, chính là sức mạnh của tôi." Hắn nói với Thạch Dật.
Họ đều sợ ngây người!
Những lời này, toàn thế giới ngoài họ, chỉ có một người biết.
Thiên Xu!
"Ngày đó, tôi quên nói với các cậu, sinh mệnh của các cậu, chính là sinh mệnh của tôi." Hắn nói tiếp.
Sáu người đàn ông lần đầu kích động suýt khóc.
Lão đại không chết!
Thiên Xu, đã trở lại!
Thật sự đã trở lại! Dùng tư thái con người, trở lại bên họ!
Mọi người đều không hiểu chuyện gì xảy ra, mắt thấy họ sắp đánh nhau, sao lại đứng đực ra hết?
Chỉ có Đường Diệp mơ hồ hiểu ra, sự lo lắng đều hóa thành nước mắt cảm động, không thể kìm lại.
"Này! Polaris, rốt cuộc con đang làm gì? Còn chưa động thủ?" Sarett cả giận nói.
"Đúng là nên động thủ!" Ứng Hủ Sinh cười.
Hắn vừa nói hết, sáu người đột biến đột nhiên tấn công, nhưng đối tượng không phải Ứng Hủ Sinh, mà là cùng Ứng Hủ Sinh công kích thủ hạ của Sarett.
Chưa tới vài phút, số thủ hạ của Sarett giảm nhanh chóng.
"Đây là..." Sarett quá sợ hãi, chật vật trốn sau lưng Tank, quát: "Polaris, rốt cuộc là sao?"
"Không có gì, tao chỉ nhớ ra mình là ai thôi." Ứng Hủ Sinh nói bâng quơ, trong lúc đó tay cũng không nhàn rỗi, hung hăng đốn ngã hai người, xông thẳng về phía Sarett.
"Giết chúng cho ta! Giết hết! Giết Polaris!" Sarett run rẩy, điên cuồng quát lên.
Thủ hạ của lão vội tập trung nổ súng vào Ứng Hủ Sinh, nhưng mọi người chỉ thấy hoa mắt, sáu vì sao vốn phân tán lại tụ tập trong chớp mắt như chúng tinh củng nguyệt, bảo vệ Ứng Hủ Sinh, hơn nữa còn không màng bản thân, dùng tứ chi kim loại đỡ đạn cho hắn.
"Sarett, trò chơi của mày nên kết thúc rồi!" Ứng Hủ Sinh nở nụ cười.
*****
Hắn nói vừa xong, Bắc Đẩu Thất Tinh liền đại khai sát giới, Sarett sợ hãi bỏ chạy, nhưng mới đi được vài bước, đã bị quỷ trảo, lông chim, laser đồng thời xuyên qua, đương trường mất mạng.
Tank vội vã bảo vệ lão, bị Thạch Dật đấm hộc máu ngã xuống đất, trước khi tắt thở còn trừng to mắt nhìn mọi người bị tiêu diệt, kinh hoàng đến mức toàn thân phát run.
Hắn đã sớm cảnh cáo Sarett, Polaris là một con hổ, một con hổ đáng sợ...
Màn giết chóc nhanh chóng đến hồi kết, trong không khí ngưng tụ mùi máu tươi nồng đậm, Đường Diệp không đành lòng nhìn, run rẩy định tiến lại gần Ứng Hủ Sinh, chợt thấy Kuyva trốn trong đám thi thể, chĩa súng nhằm vào Ứng Hủ Sinh.
"Cẩn thận –" Cô hét lên, bất giác nhào tới chắn cho hắn.
Nhưng lần này phản ứng của Ứng Hủ Sinh nhanh hơn cô, hắn ôm cô nhào sang bên, đồng thời bắn trúng mi tâm Kuyva.
Đường Diệp bị hắn ôm ngã xuống đất, đụng tới miệng vết thương đau lưng, đau đến mức mắt nảy đom đóm, đầu óc choáng váng.
"Em nghĩ anh sẽ để em mạo hiểm lần nữa sao, Tiểu Duyệt..." Ứng Hủ Sinh hôn lên mắt cô, thấp giọng nói.
Hắn... Hắn gọi cô là gì?
Cô rất muốn nghe lại cẩn thận, nhưng cuối cùng không chịu nổi nữa, ngất đi.
☆☆☆ Kyoto, Nhật Bản
Đường Diệp thật sự bị dọa choáng váng!
Bởi vì cô không sao ngờ được Ứng Hủ Sinh đã sớm biết việc cha lén gửi tư liệu cho mình!
"Sao... sao anh biết?" Đây không phải bí mật sao? Hóa ra cô lo lắng suốt mười hai năm qua là thừa thãi?
"Em nghĩ ở đảo Bắc Cực Tinh sẽ có chuyện anh không biết sao?" Hắn cười.
Trở lại Nhật Liên Tổ, được trị liệu và nghỉ ngơi, khí sắc cô đã tốt hơn nhiều.
"Nhưng nếu anh biết, sao không ngăn cản cha em..."
"Vì anh đã điều tra em, biết rằng con gái của Thang Trọng Thần là người đáng tin cậy." Hắn cầm tay cô.
"Anh từng điều tra em?" Cô mở to hai mắt.
"Ừ, từ khi ông ấy gửi lá thư đầu tiên, anh đã liên tuyến tra ra thân phận em."
"Nghĩa là anh ngầm cho phép?"
"Đúng vậy, Thang Trọng Thần lơ là con gái vì bọn anh, đây là chút bồi thường anh dành cho ông ấy." Hắn cảm thấy có lỗi.
Hốc mắt đỏ lên, cô cố kìm nước mắt vì dạo này đã khóc quá nhiều, nhưng tuyến lệ sao lại không ngừng được vậy?
Hắn ôm mặt cô, ôn nhu nói: "Em đã làm rất nhiều chuyện vì Bắc Đẩu Thất Tinh bọn anh, thậm chí còn giúp anh hoàn thành tâm nguyện, để anh trở thành một con người thực sự, anh nợ em rất nhiều, Tiểu Duyệt."
"Anh không nợ em gì cả, mọi thứ đều do em cam tâm tình nguyện."
"Nhưng anh còn làm em đau khổ." Hắn đau lòng hôn lên nước mắt trên má cô.
"Chỉ cần anh còn sống, mọi đau khổ đều không là gì." Cô thâm tình nhìn hắn.
Tim hắn thắt lại, hắn cúi đầu hôn cô thật sâu.
Hai người còn đang quấn quýt, Đoàn Duẫn Phi quên gõ cửa đã xông vào làm cô cả kinh, vội vã đẩy hắn ra. Hắn lại ấn cô vào lòng, lườm Đoàn Duẫn Phi mặt mày ngượng ngùng.
"Duẫn Phi, có chuyện gì sao?" Giọng hắn nghe đặc biệt lạnh lùng.
Đoàn Duẫn Phi lông tơ dựng đứng, ho khan vài tiếng, cười nói: "Không có gì không có gì, bọn em chỉ tò mò hóa ra Đường tiểu thư lại là con gái của Thang lão, khó tin quá."
"Cô ấy họ Thang." Hắn bắt bẻ.
"Không sao, gọi em là Đường Diệp cũng được." Đường Diệp hào phóng nói.
"À, tôi muốn hỏi cái này, cô bảo chuyện của tụi tôi cô đều biết hết, vậy rốt cục cô biết những gì?" Đoàn Duẫn Phi hơi lo mấy chuyện phong lưu của mình bị cô nhớ, lỡ truyền tới Băng Thất Hàn chẳng phải nguy to sao?
"Đừng để ý hắn, Đường Diệp, hắn sợ cô mách lẻo chuyện xấu nên mới hỏi." Diêm Quýnh xuất hiện ngoài cửa.
"Tôi làm gì có chuyện xấu nào, nói linh tinh." Đoàn Duẫn Phi kháng nghị.
"Thật ra chúng ta mất đi bác sĩ Thang, mới có thể cứu Thiên Xu." Gia Cát Tung Hoành thong thả tiến vào, cảm khái.
"Đúng vậy, bác sĩ Thang dụng tâm lương khổ, chúng ta thật sự biết ơn ông ấy." Thạch Dật cũng nói.
"Cũng cám ơn cô, giúp chúng tôi gặp được Thiên Xu thật sự." Địch Kiếm Hoài tuy không quen, nhưng có thể trực tiếp gặp mặt và nói chuyện với Thiên Xu, đây đều là công của Đường Diệp.
"Thực xin lỗi, có thể nói bác sĩ Thang là do tôi hại chết..." Vọng Nguyệt Tinh Dã mặt mày nặng nề.
"Không trách anh, Vọng Nguyệt, không thể trách anh, các anh... đều là những người cha tôi coi trọng nhất, ông ấy nhất định rất vui vẻ..." Cô nghẹn ngào.
Ứng Hủ Sinh ôm vai cô, vỗ về.
"Này này này, cô còn chưa nói cô biết những chuyện gì về tụi tôi!" Đoàn Duẫn Phi chưa từ bỏ.
Cô ngẩng đầu, mắt còn ánh lệ, lại bị hắn chọc mỉm cười.
Cô chậm rãi kể hết những điều mình biết, họ nghe mà kinh ngạc không thôi, cô nói rõ như nắm trong lòng bàn tay, cứ như cô ở ngay cạnh họ khi mọi chuyện xảy ra.
"Các anh... như cùng tôi trưởng thành trong mười hai năm qua, tôi bất tri bất giác coi các anh là người nhà, vốn tôi chỉ muốn yên lặng dõi theo các anh như lời cha..." Cô lần đầu mở lòng.
"Không không không, nếu cô luôn trầm mặc, sẽ không có ai cứu Thiên Xu." Đoàn Duẫn Phi vội nói.
"Không có em, sẽ không có anh lúc này." Ứng Hủ Sinh mỉm cười.
Cô không biết làm sao, cúi đầu, nội tâm trăm mối ngổn ngang.
"Được rồi, chúng ta ra ngoài đi, để họ nghỉ ngơi!" Gia Cát Tung Hoành thức thời.
"Chúng ta cũng đi ôm vợ nghỉ ngơi thôi!" Đoàn Duẫn Phi nói.
Mọi người đều cười, ra khỏi phòng, Gia Cát Tung Hoành đi sau cùng, trước khi đi hắn đột nhiên nói với Ứng Hủ Sinh: "Tôi còn chưa lấy thù lao, lão đại."
"Cậu muốn thù lao gì?" Ứng Hủ Sinh cười, nhìn hắn.
"Tôi chỉ muốn anh sống thật tốt."
Ứng Hủ Sinh đứng lên, ôm hắn.
"Cám ơn cậu, Tung Hoành." Thân hơn cả anh em, gần gũi hơn bạn bè, họ là đồng đội, tri kỉ vào sinh ra tử, cuối cùng hắn cũng có thể đụng chạm vào họ, ôm lấy họ.
Đường Diệp lẳng lặng nhìn, vừa cười vừa rơi lệ.
Gia Cát Tung Hoành đi rồi, cô mới nghĩ ra nghi vấn lớn nhất của mình.
"Anh làm thế nào để thoát khỏi sự khống chế của con chip?"
"Em đoán xem."
"Em đoán không ra." Cô cau mày.
"Em đã cứu anh, em từng nghe nói tình yêu có thể kích thích não bộ chưa?" Hắn vuốt tóc cô.
Cô giật mình, đỏ mặt, "Em... em chưa từng nghe qua..."
"Em là chuyên gia não khoa, vậy mà lại không biết?" Hắn híp mắt.
"Đó chỉ là lý luận..."
"Nhưng anh đã xác minh được điều đó, hôm ấy sự kích thích đã làm tế bào não anh tự sửa chữa, khôi phục sự tổn hại do con chip, vì vậy dần nhớ ra chuyện quá khứ." Hắn nói rồi hôn lên vành tai cô.
"Khoa trương quá..." Cô đẩy hắn ra, buồn cười nói.
"Khi đó não anh cần nghỉ ngơi cho nên mới ngủ say." Hắn mặc kệ cô đẩy ra, lại hôn lên gáy cô.
"Vậy anh... dòng điện đó làm anh tỉnh lại sao?" Cô giật mình kêu lên.
"Thật thông minh." Hắn cười.
"Mọi thứ... quá trùng hợp..." Cô than.
"Đây không phải sự trùng hợp mà do anh cầu được, trong bóng đêm vô tận của máy tính, anh đã khẩn cầu bao năm tháng, cầu trời xanh cho anh một thân thể đầy đủ, giải cứu linh hồn cô tịch của mình..." Hắn trịnh trọng nói.
Tim cô đập nhanh, cô biết hết sự tịch mịch và đau khổ của hắn.
"Anh đã cầu được em! Ông trời phái anh đến cứu vớt anh, Tiểu Duyệt." Hắn hôn lên môi cô, nhẹ nhàng áp cô xuống giường, trút bỏ quần áo cô, hôn lên toàn thân cô.
Lúc này rốt cục hắn đã biết giọng nói ôn nhu luôn dẫn đường cho hắn, người trong lòng hắn là ai!
Thiên Xu ra khỏi mê cung, về nhà...
==========
Kết thúc
Nghe nói gần đây có rất nhiều phần tử khủng bố bị tiêu diệt, hơn nữa đều chỉ trong hai mươi tư giờ ngắn ngủi.
Nghe nói tập đoàn Hắc Ảnh tuyên bố phá sản, còn bị cảnh sát tìm ra bằng chứng qua lại với khủng bố, toàn bộ người có liên quan đều bị bắt.
Nghe nói tập đoàn lính đánh thuê Bắc Đẩu Thất Tinh im ắng vài năm đã bắt đầu nhận ủy thác trở lại, tuy nhiên đòi thù lao rất cao nên người thường khó mà trả nổi, hầu như chỉ có các tổ chức chính phủ liên lạc.
Nghe nói một viện bảo tàng tinh tượng trên đảo Bắc Cực Tinh đã trở thành điểm du lịch mới, nhưng không ai biết chủ đảo là ai.
Nghe nói có một tòa soạn lớn chi tiền mua ảnh về Bắc Đẩu Thất Tinh, kết quả có một đống người tự xưng Bắc Đẩu Thất Tinh thừa cơ lừa dối, trò khôi hài chồng chất.
Rất nhiều lời đồn về họ, căn cứ vào nguồn tin đáng tin cậy nhất, họ đã mua một hòn đảo nhỏ khác để dừng chân, không ai biết hòn đảo đó ở đâu, cũng không ai biết hành tung của họ, muốn tìm họ, chỉ có thể lên mạng thử vận may, xem có thể tìm được trang web Bắc Cực Tinh hay không...
Hoặc có thể ngẩng đầu nhìn về bầu trời phương bắc, một năm bốn mùa đều có một chòm bảy vì sao lóe ra ánh sáng chói mắt!
← Ch. 09 |