← Ch.02 | Ch.04 → |
Tắm rửa xong, Tiết Hạo Nhiên cảm thấy cả người sảng khoái hơn rất nhiều, nhưng cảm giác này chẳng qua cũng chỉ là thân thể mang đến cho anh thôi, còn tâm tình của anh thì tệ hết mức, nhất là khi cúi đầu xuống nhìn thấy quần áo trên người mình đều là quần áo rẻ tiền.
Chất vải xù xì, thô cứng, hoa văn nhàm chán, nhìn thế nào cũng không vừa mắt, tuyệt không xứng với anh, nhưng rốt cuộc vì sao anh lại có thể mặc bộ quần áo này lên người đây?
Phải biết từ khi anh nhận thức được tới nay, anh chưa bao giờ mặc lên người loại quần áo hoặc dùng đồ vật gì thấp hơn một ngàn tệ, cho nên hiện tại anh rất buồn bực, rất giận, nhưng lại không thể giải thích được, anh không hiểu nổi cô nghĩ gì mà có thể để anh mặc loại quần áo giá rẻ này.
Thật, càng nghĩ càng nổi giận, tựa cái cảm giác mình thua cuộc rồi còn bị nắm mũi dắt đi, nếu như anh không hành động để cô hiểu hiện tại trong nhà này, ai mới là chủ nhân thì anh cảm thấy rất khó chịu.
Không sai, chính là như thế!
Đúng lúc, anh cũng có chuyện khác muốn nói với cô đây, xử lý một lần đi.
Tiết Hạo Nhiên ra khỏi phòng, tìm được Trương Nhân Tịnh trong phòng bếp, cô đang chuẩn bị bữa tối, anh nói với cô: "Trong nhà nóng chết đi được, tại sao không lắp máy lạnh? Tôi muốn một cái máy lạnh."
"Có tiền anh có thể lắp nha." Trương Nhân Tịnh nhìn anh một cái, lạnh nhạt nói.
"Nhà là của cô, lắp máy lạnh nên do cô trả tiền."
"Tôi không thấy nóng, không cần phải lắp máy lạnh."
"Nhưng tôi thấy nóng."
"Đó là chuyện của anh."
"Một tháng hai vạn tiền thuê phòng nhưng ngay cả máy lạnh cũng không có, như vậy cũng nghe được sao?" Anh cắn răng nói.
"Lúc kí bản thỏa thuận anh đã biết nhà này không có máy lạnh rồi." Cô nhàn nhạt nói.
"Tôi không biết."
"Đó là vấn đề của anh, không liên quan đến tôi. Nếu anh thật sự không hài lòng về nơi này, có thể dời đi, kiếm nơi ở có máy lạnh, tôi sẽ không ngăn cản anh."
"Cô sẽ trả tiền thuê phòng hộ tôi sao?"
"Tôi nói trả giúp anh khi nào? Tôi đã cho anh thuê phòng rồi, trong thỏa thuận đã ghi rõ, anh có thể ở lại nơi này, tôi sẽ không đuổi anh đi, là anh không chịu được, liên quan gì đến tôi?" Cô đang bận rộn nhưng vẫn ung dung nói.
"Tóm lại nói một câu, cô không chịu chi tiền lắp máy lạnh có phải không?" Anh nhìn cô chằm chằm, hỏi.
Cô chẳng nói đúng hay sai mà nhún vai một cái, trong lòng đang không ngừng cầu khẩn: đi nhanh đi, đi nhanh một chút, nhà tôi nhỏ không thể chứa chấp được con người tự tôn mình là Đại Phật như anh...đi nhanh một chút đi.
"Tôi biết rồi." Anh nhìn cô rất lâu, sau đó xoay người rời đi.
Trương Nhân Tịnh hoàn toàn không hiểu câu cuối cùng của anh "tôi biết rồi" là có ý gì, cũng lười để ý đến anh.
Dù sao muốn cô bỏ tiền ra lắp máy lạnh thì cô tuyệt đối không làm được, thứ nhất lãng phí tiền, thứ hai lãng phí điện, thứ ba là cô thật sự không sợ nóng, có quạt điện như vậy là đủ rồi, còn vị Tiết đại gia này, nếu anh ta thật sự không chịu nổi cuộc sống không có máy lạnh, vậy có thể rời đi, cô cầu còn không được nữa là.
Vậy mà, tuy cô biết chuyện này không dễ dàng giải quyết như vậy, nhất định còn chuyện khác, nhưng lại không ngờ "chuyện khác" đó lại đến nhanh như vậy, hơn nữa còn suýt chút nữa khiến cô tức điên lên.
Hôm sau tan sở về nhà, không chỉ có một mình Tiết Hạo Nhiên đợi cô ở nhà mà còn có thêm ông chủ Hành - ông chủ cửa hàng đồ điện - đợi cô về để thu tiền, Tiết ác ma lại thừa dịp cô đi làm mà lén lút tìm người đến nhà lắp hai cái máy lạnh, phòng khách một cái, phòng của anh ta một cái, tổng cộng hết ba vạn hai.
"A~~" phản ứng của cô là lập tức hét chói tai, bởi vì nếu không làm như vậy, cô sợ mình sẽ không kìm được tức giận mà xông tới bóp chết kẻ đang ngồi hưởng thụ trên ghế sofa kia.
"Máy lạnh vẫn luôn là giấc mộng của cô ấy, cô ấy mừng quá nên mới có thể hét chói tai như vậy." Tiết Hạo Nhiên giải thích với ông chủ Hành - người bị tiếng hét chói tai của cô hù sợ.
"Tôi quá vui mừng?" Trương Nhân Tịnh bỗng nhiên ngừng hét, không kiềm nổi giận quay đầu trừng anh, lớn tiếng chất vấn.
"Anh biết em rất vui, nhưng ông chủ Hành đã ở đây đợi em một lúc lâu rồi, em nhanh nhanh trả tiền cho ông chủ Hành đi." Anh mỉm cười nói.
"Tiền?" Cô cắn răng nghiến lợi hỏi.
"Trời ạ, đừng nói với anh là em quên rút tiền nhé, em yêu?" Anh khoa trương diễn, "Cũng may, anh đã sớm biết chứng mau quên của em, vừa rồi đã sang nhà thím Vương ở bên cạnh mượn tiền rồi. Ông chủ Hành, thật xin lỗi, làm phiền ông theo tôi sang nhà bên cạnh, tôi sẽ vay tiền trả cho ông." Nói xong, anh tự mình đi ra cửa.
Ông chủ Hành mặt mờ mịt, không biết phải làm sao, sau khi nhìn nữ chủ nhà một cái cũng đi theo Tiết Hạo Nhiên ra ngoài. Ông có là người chậm hiểu cũng có thể nhận ra hai vợ chồng này có quan điểm bất đồng về việc lắp máy lạnh, nhưng hiện tại ông chỉ muốn nhanh nhanh thu được tiền, tuyệt không muốn bị cuốn vào cuộc chiến của hai vợ chồng nhà này.
Năm phút đồng hồ sau, khóe miệng Tiết Hạo Nhiên khẽ nhếch lên, khoan thai vào nhà.
"Thế nào? Có máy lạnh rất thoải mái phải không?" Anh không nhìn nét mặt tức giận của cô, mỉm cười nói.
"Tôi tuyệt đối sẽ không trả khoản tiền này." Trương Nhân Tịnh cắn răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn anh.
"Hôm qua cô đã nói câu này rồi, cho nên tôi cũng không trông cậy vào việc cô sẽ trả khoản tiền này, vậy trích từ một trăm vạn cô nợ tôi đi, tôi trả." Anh hào phóng nói, dừng lại một chút lại nói tiếp, "Đúng rồi, phải nhớ trả tiền cho thím Vương ở bên cạnh, nếu cô không muốn trả một lần hết ba vạn hai, tôi cũng đã bàn với thím Vương rồi, lãi là 2%, mỗi tháng cô phải trả cho mẹ Vương 640 tệ."
"Tiết Hạo Nhiên! Anh đừng quá đáng!" Trương Nhân Tịnh không kiềm nổi giận hét lên. Lãi là 2%? Tại sao anh ta dám cam kết như vậy? Tại sao anh ta không làm cướp đi, anh ta tưởng cô mở ngân hàng chắc?
"Tôi chỉ muốn lắp một cái máy lạnh thôi, hơn nữa tiền cũng là do tôi - khách trọ này trả, có chỗ nào quá đáng? Ngược lại, cô là quản gia mà không biết lớn nhỏ, la to nói lớn với chủ nhân, này mới gọi là quá đáng đấy!" Anh ung dung, chậm rãi nói.
Trương Nhân Tịnh dùng sức hít sâu, ngực phập phồng liên hồi, tức đến muốn hộc máu.
"Đúng rồi, mỗi tháng trả thím Vương 640 tệ này cũng đừng ghi lại, cô nợ tôi một trăm vạn cũng trả theo từng kỳ, tôi không tính lãi với cô, 640 tệ này cô tự trả cũng đúng lắm."
"Móa!" Cuối cùng, Trương Nhân Tịnh cũng không kiềm chế nổi nữa: "Móa! Móa! Móa!"
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Tiết Hạo Nhiên lấm lét nhìn phải ngó trái, không hiểu hỏi.
"Má!" Cô căm tức nhìn anh, nói rõ thành tiếng.
Tiết Hạo Nhiên ngẩn ngơ, đột nhiên hiểu ra cô nói "móa" là nói lái của "má" - một từ khó nghe dùng để mắng chửi người khác! Cô mắng hắn!
"Cô là con gái mà ăn nói như vậy sao?" Anh cau mày nói.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, không nói gì xoay người đi về phía cửa lớn.
"Chờ một chút! Cô đi đâu vậy?" Anh sững người, thấy cô xoay người đi thì thốt lên hỏi theo bản năng, nhưng trả lời anh chỉ có âm thanh cô dùng sức sập cửa.
"Ầm!"
Nhìn cánh cửa khép chặt trước mắt, cảm giác sảng khoái lúc nãy chợt tan biến hết, ngược lại Tiết Hạo Nhiên còn hơi hối hận.
Có phải thật là anh quá đáng không? Biết rõ hoàn cảnh của cô, biết rõ nguyên nhân cô tiết kiệm tiền bạc, vẫn còn buộc cô xài tiền bậy bạ...
Không đúng, không đúng, mua máy lạnh tuyệt đối không phải là xài tiền bậy bạ, đó là nhu phẩm cần thiết của cuộc sống, ngay cả nhà cô cũng mua, không lý nào lại không trả nổi tiền mua hai cái máy lạnh, nếu như vậy mỗi ngày cô cực khổ kiếm tiền làm gì?
Thật ra, anh làm như vậy một phần cũng là vì nghĩ cho cô, mùa hè mỗi năm càng lúc càng nóng, hàng năm cũng có không ít người chết vì nóng, cô không thể vĩnh viễn không lắp máy lạnh được.
Huống hồ tiền mua hai cái máy lạnh này thật ra thì anh cũng chỉ để cô tạm trả mà thôi, sau này khi anh trở về sẽ trả lại tiền cho cô, mà hai cái máy lạnh này chỉ có thể xem như quà anh tạ lễ thời gian qua đã quấy rầy cô. Đối với cô mà nói, chỉ có lợi chứ không có hại! Móa
Đột nhiên, anh dường như có thể nghe thấy tiếng khinh thường của cô, không đồng ý nguyền rủa một tiếng, sau đó chính là cô lạnh lùng cao giọng chất vấn anh "chỉ có lợi chứ không có hại sao? Vậy tiền điện khi dùng máy lạnh đâu? Anh cũng muốn trả luôn phải không? Móa!"
Tiết Hạo Nhiên cười khẽ, không biết tại sao, mình mới ở chung với cô được mấy ngày thôi nhưng lại giống như mình đã quen biết cô mười năm, hoàn toàn có thể hình dung ra tất cả mọi phản ứng của cô.
Trương Nhân Tịnh, đúng là một cô gái kỳ quái.
Nhìn bề ngoài, rõ ràng chỉ có thể lấy bốn chữ "nhỏ nhắn, nhu nhược" để hình dung về cô, chiều cao chưa tới 1m60, cân nặng, theo anh nghĩ nhiều lắm là hơn bốn mươi, tay chân mảnh khảnh, yếu đuối, nhưng kết quả thế nào?
Vừa tốt nghiệp trung học đã phải tự lực cánh sinh, còn phải kiêm luôn chức vụ cha, mẹ, chăm sóc cậu em trai nhỏ hơn cô ba tuổi cũng vừa mới lên trung học. Trong hoàn cảnh như vậy, mà năm hai mươi lăm tuổi phải dựa vào chính mình mua nhà, sau đó, mở miệng ngậm miệng liền không ngừng "móa!", hoàn toàn phù hợp với câu nói "nhìn người không thể nhìn bề ngoài".
Nhớ đến dáng vẻ cô nguyền rủa anh, anh không nhịn được lại bật cười, lắc lắc đầu, thật sự anh chưa từng gặp cô gái nào như cô, bên ngoài mềm yếu nhưng bên trong lại rất mạnh mẽ.
Nhắc mới nhớ, rốt cuộc cô đi đâu vậy? Chẳng lẽ cô quên cô thân là quản gia, phải làm cơm tối cho anh rồi sao? Hay căn bản là cô cố ý muốn trả thù anh, muốn anh chết đói?
Đúng là thất sách, tại sao anh lại quên ba bữa cơm của anh là do cô phụ trách đây?
Nếu như cô tức giận, không chuẩn bị ngày ba bữa cơm cho anh nữa, vậy chẳng phải là anh sẽ chết đói sao? Bởi vì từ ngày hôm đó anh ra ngoài, trên người chỉ có một ngàn tệ, nói một cách khác, bây giờ toàn bộ tài sản của anh chỉ có một ngàn tệ, căn bản là anh không thể làm căng được mấy ngày.
Ừm, để ngừa ngộ nhỡ, anh nên kiếm việc gì đó để làm, để có thêm thu nhập mới được.
Khi anh còn đang nghĩ nên tìm việc ở đâu thì cửa chính kêu "rắc" một tiếng rồi bị kéo ra, Trương Nhân Tịnh từ ngoài cửa đi vào.
"Cô đã về rồi." Anh vui vẻ nói, sau đó hỏi tiếp, "Vừa rồi cô đi đâu thế?"
Cô không trả lời, trực tiếp ném đồ trên tay về phía anh.
Anh nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đón được món đồ cô quăng tới, sau đó cúi đầu nhìn, là một gói mỳ ăn liền.
"Đây là cái gì?" Anh không hiểu hỏi cô.
"Bữa tối của anh." Cô lạnh lùng nói.
Anh sững người, không tin bật thốt lên: "Sao có thể như vậy?"
"Khó chịu thì anh đuổi tôi đi." Cô lạnh lùng bỏ lại một câu, rồi xoay người đi về phòng, "rầm" một tiếng, cửa phòng đã đóng lại.
Nhất thời, Tiết Hạo Nhiên khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nhìn gói mỳ ăn liền trên tay mình rồi cười khổ.
Cô quả nhiên là cố ý muốn trả thù anh, muốn anh phải chết đói, một gói mỳ ăn liền mà nói là bữa tối? Thật sự là quá ác độc mà!
Tiết Hạo Nhiên phát hiện anh sai rồi, quá sai lầm rồi, với tính cách của Trương Nhân Tịnh, cô muốn trả thù anh làm sao có thể chỉ hành hạ thân thể anh, mà là hành hạ cả tinh thần anh đây này!
Chết đói chỉ là mở màn mà thôi, để cho anh phải tự trách, phải cắn rứt, làm cho anh đau lòng mới là trọng tâm, hành hạ tinh thần của anh mới chính là tâm ý của cô.
Bữa sáng, bánh mì nướng và nước lọc.
Bữa trưa, từ thứ hai đến thứ sáu cô đi làm, anh không rõ lắm, nhưng hai ngày cuối tuần đều giống nhau, lại là bánh mì nướng và nước lọc.
Bữa tối, mỳ ăn liền hoặc đồ đông lạnh, trọng điểm là, những thứ đó không có dinh dưỡng, sao cô có thể ăn mãi được?
Thấy cô ngày ba bữa ăn uống như vậy, anh mới thật sự cảm thấy người cô muốn bỏ đói là chính cô chứ không phải anh.
"Cô muốn giảm cân hay là muốn chết đói?"
Đúng, vì anh không chịu nổi nữa khi nhìn cô tự làm khổ mình mà mở miệng hỏi cô, kết quả cô lại lạng lùng đáp: "Tôi đều không muốn."
"Nếu không muốn, tại sao lại chỉ ăn ít như vậy?" Anh hỏi cô.
"Bởi vì tôi không có tiền."
"Anh nhất thời không thể nói gì, chỉ muốn học cô mắng người "móa"!"
Cô căn bản là cố ý muốn lương tâm anh phải lo lắng, phải cắn rứt mới ngược đãi mình như vậy, nói cái gì mà không có tiền, trừ tối hôm đó cô đang bực bội mới cho anh ăn mỳ ăn liền ra, còn lại chẳng phải đều như thường lệ chuẩn bị cơm tối cho anh sao? Tại sao lại không có tiền? Đơn giản, cô làm như vậy đúng là muốn anh hối hận, đau lòng vì chuyện tốn tiền lắp hai cái máy lạnh này.
Hôm sau thím Vương chứng thực anh mượn ba vạn hai, ngay đêm hôm đó cô đã trả tiền cho thím Vương, không thiếu một đồng, sao còn nói không có tiền?
Không cần để ý tới cô ấy. Anh tự nói với mình, cô muốn làm khổ mình thì mặc kệ cô, dù thế nào đi nữa, chỉ cần mình không thẹn với lương tâm là được.
Nói thì nói như vậy, nhưng mỗi ngày nhìn cô gặm bánh mì nướng trước mặt anh, tâm tình anh liền vô cùng, vô cùng khó chịu.
Cô gái đáng ghét này! Nếu như mục đích của cô là muốn anh khó chịu, cho dù có mở máy lạnh, tâm tình anh cũng không sảng khoái hơn được, vậy thì cô đã thành công rồi đó.
"Có thể ăn cơm"
Giọng cô lạnh lùng vang lên trong phòng ăn, anh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bàn ăn đã bày sẵn ba món mặn một món canh, còn cô quay lưng về phía anh, đang dọn dẹp đồ trên kệ bếp.
Anh đứng dậy khỏi salon trong phòng khách đi về phía bàn ăn, nhưng không lập tức ngồi xuống ăn cơm mà đứng tựa vào canh cửa, đợi cô dọn dẹp xong.
Đợi năm phút đồng hồ, cuối cùng cô cũng lau khô tay, cởi tạp dề ra, nhưng cô lại làm như không trông thấy anh, không nói một câu liền đi qua trước mặt anh, khiến anh không tức giận giữ chặt một cánh tay của cô.
"Làm gì?" Cô mặt không biểu cảm hỏi.
"Ngồi xuống ăn cơm." Anh ra lệnh.
"Đó là cơm tối của anh, không phải của tôi."
"Nếu cô làm như vậy là vì muốn tôi đau lòng, để tôi cảm thấy hối hận, vậy thì cô đã đạt được mục đích rồi. Cho nên, cô có thể dừng loại khổ nhục kế tự làm khổ mình này lại rồi." Anh nhìn cô không chớp mắt nói.
"Tự làm khổ mình? Khổ nhục kế? Anh nghĩ vậy tôi cũng không ngạc nhiên cho lắm, anh tưởng tôi cũng giống như anh, mỗi ngày ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm sao?" Cô phản bác.
"Cô nói chuyện nhất định phải chế giễu người khác sao?" Anh tức giận nói, chợt hít sâu một hơi rồi quay lại chuyện chính, "Nếu không phải khổ nhục kế, mỗi ngày cô gặm bánh mì nướng trước mặt tôi là có ý gì?" Anh hỏi cô.
"Tôi đã nói rồi, bởi vì tôi không có tiền."
Móa! Anh thiếu chút nữa không nhịn được mà học cô mắng người.
"Một bữa cơm một người ăn hết bao nhiêu tiền? Đừng nói với tôi trên người cô ngay cả một trăm tệ cũng không có." Anh trợn mắt nói.
"Anh nói một bữa cơm một người ăn không đáng bao nhiêu tiền, còn nếu hai mươi bữa, ba mươi bữa thì sao đây? Trên người tôi thực sự còn hơn một ngàn tệ, nhưng một ngàn này tôi còn phải xài đến ngày trả lương của tháng sau. Nhất định anh chưa từng phải chịu đói, chưa từng phải lo nghĩ bữa tiếp theo sẽ ăn cái gì chứ gì? Đối với tôi mà nói, ăn cái gì không quan trọng, chỉ cần có đồ ăn, không để bụng đói là đủ rồi."
Nói xong, cô dùng sức thoát ra khỏi tay anh, xoay người đi tới phòng khách, ngồi xuống ghế salon, lấy bánh mì nướng trên bàn trà lên ăn.
Tiết Hạo Nhiên ngây ra như phỗng, đứng im tại chỗ, sắc mặt muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu khó coi. Những lời vừa rồi của cô khiến anh có cảm giác anh vừa ngu ngốc lại vừa ngu xuẩn, hệt như Nhị Thế Tổ - tự cho là mình cái gì cũng đúng nhưng thực ra lại là cái gì cũng không biết.
Có lẽ ở trong mắt cô, anh chính là một người như vậy?
Anh thấy rất bực bội, nhưng lại không thể phản bác, bởi vì cô nói đều không sai, đời này thực sự anh chưa bao giờ bị đói, cho nên không thể hiểu được cách làm của cô.
Nhưng đó cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là cô cũng không phải không có công việc, không có thu nhập, gặp khó khăn có thể mượn tiền bạn bè xoay sở mà, tại sao cứ phải mỗi ngày gặm bánh mì nướng cho xong bữa chứ? Đúng là già mồm át lý lẽ mà, thiếu chút nữa anh bị cô gạt rồi.
"Không có tiền thật sao? Cô cầm đi, đây là một ngàn tệ, cô không cần phải gặm bánh mì nướng mỗi ngày nữa!" Anh đi tới trước mặt cô, lấy một ngàn tệ trong túi ra đưa cho cô.
"Tôi không lấy tiền của anh!" Cô cự tuyệt, đặt tiền lên bàn.
"Sau đó để cô không đủ dinh dưỡng hoặc kiệt sức ngã xuống thì đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người tôi sao?"
"Sức khỏe của tôi rất tốt, anh không cần phải lo lắng."
"Đáng tiếc, trời xanh luôn không cho người ta toại nguyện." Nói xong, anh nhanh chóng giật lấy bánh mì nướng trên tay cô, tịch thu luôn cả túi bánh mì trên bàn, "Đi ăn cơm, nếu để tôi thấy cô ăn bánh mì nướng thay bữa trưa hoặc bữa tối, tôi sẽ mang hết bánh mì nướng đi ngâm nước hoặc ném vào thùng rác." Anh uy hiếp cô.
"Anh là cái gì mà quản chuyện ăn uống của tôi?" Cô giận đến mức đứng bật dậy.
"Vì tôi là chủ của cô, không muốn thuê một người bệnh làm quản gia." Anh hùng hồn nói xong, xoay người đi về phía bàn ăn.
"Này! Tiết Hạo Nhiên! Anh đừng quá đáng!" Trương Nhân Tịnh cũng không nhịn được liền kêu lên.
Tiết Hạo Nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô.
"Khó chịu sao? Cũng không chịu được tôi nữa sao?" Anh hỏi cô, "Vậy thì tốt quá, tôi cũng giống cô, cho nên, chuyện trả tiền theo định kỳ này tới đây chấm dứt đi, chúng ta nhờ tới pháp luật, đến đồn cảnh sát giải quyết thôi."
"Đừng lấy cảnh sát ra uy hiếp tôi." Trương Nhân Tịnh nắm chặt quả đấm, lạnh lùng nói.
"Tôi cho rằng cảnh sát là đày tớ của dân, chứ không phải là thứ đem ra để uy hiếp." Anh ung dung nhìn cô nói, "Sao? Tới đồn cảnh sát giải quyết sao?"
Trương Nhân Tịnh tức đến cả người run rẩy, không hiểu nổi rốt cuộc cô đã gây ra chuyện tội lỗi gì mà lại khiến cô đụng phải tên ác ma này!
Đều là tai nạn xe cộ, mặc dù Khương Nghiên là bị người ta đụng, còn cô là đụng vào người ta, nhưng đều giống nhau là vì tai nạn xe cộ mà gặp một người đàn ông, tại sao Khương Nghiên có thể đụng phải một người đàn ông tốt, còn cô lại đụng phải một tên ác ma, không chỉ ăn của cô, ở nhà của cô, còn động một chút là lấy cảnh sát ra uy hiếp cô, rốt cuộc thì kiếp trước cô thiếu nợ anh ta cái gì đây?
Rất tức giận, rất tức giận, cô thật sự rất tức giận, nhưng lại không có cách nào chống lại sự uy hiếp của anh ta.
Cô ghét cảnh sát, chỉ nghĩ đến bọn họ thôi là buổi tối cô sẽ gặp ác mộng.
Cô biết mình có bệnh, cũng biết nguyên nhân gây ra bệnh này, cũng biết nó không phải không thể trị khỏi. Chỉ vì nó cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, cũng không ảnh hưởng tới sức khỏe, quan trọng là điều trị còn phải tốn tiền, mà cô cũng không biết tốn bao nhiêu, cho nên sau khi phân tích thiệt hơn cô liền quên chuyện này đi, nhưng bây giờ lại có chút hối hận.
Sớm biết cô sẽ đụng phải một tên ác ma, dù phải tốn tiền cô cũng chữa bệnh. Đúng là ngàn vàng cũng khó mua sớm biết!
"Sao? Quyết định thế nào?" Anh nhíu mày hỏi cô.
Cô thở ra một hơi, không trả lời mà đi về phía bàn ăn, lấy hành động thay cho câu trả lời.
Nhìn cô như vậy, Tiết Hạo Nhiên lén thở phào nhẹ nhõm, anh còn lo sợ cô sẽ tức đến mức bất chấp mọi chuyện luôn đấy. Có điều như vậy lại càng khiến anh tò mò hơn, rốt cuộc tại sao cô lại sợ cảnh sát như vậy?
"Nhưng tôi nói trước, chỗ thức ăn này là bữa tối nay và bữa trưa mai của anh. Nếu tôi ăn, trưa ngày mai anh chỉ có thể ăn bánh mì nướng." Cô mặt không tỏ vẻ gì nói.
"Ăn một bữa bánh mì nướng cũng không sao, còn hơn chờ sau khi quản gia bị bệnh, ngày ba bữa cơm đều phải gặm bánh mì nướng!" Anh nhún vai trả lời.
Nếu anh ta đã nói như vậy rồi, Trương Nhân Tịnh cũng không muốn nói thêm gì nữa, cầm chén bới cơm, tự mình ngồi vào bàn ăn, cúi đầu im lặng ăn cơm tối.
Cô không nói chuyện, không có nghĩa là Tiết Hạo Nhiên không còn lời muốn nói, ngược lại, anh có một đống lời muốn nói với cô.
"Trên bàn ngoài phòng khách có một ngàn tệ, cô cầm lấy đi mua thức ăn, sau này bữa tối tôi và cô cùng ăn. Tôi nghĩ một ngàn tệ đủ để chúng ta chống đỡ tới ngày lương của cô phải không?" Anh nói.
Cô vùi đầu ăn cơm, không trả lời.
"Đủ chưa? Nếu không đủ, tôi lại sang nhà thím Vương sát vách vay tiền, dù sao thì cũng "một lần thì lạ, hai lần là quen". Thấy cô không để ý tới anh, anh cố ý nói.
"Không cho phép anh lại đi mượn tiền bất kỳ ai." Cô lập tức ngẩng đầu, ánh mắt cảnh cáo nhìn anh chằm chằm.
"Không cho phép?" Anh nhướn cao chân mày.
Trương Nhân Tịnh bỗng hít sâu, ép buộc mình nhẹ giọng xuống, mở miệng một lần nữa.
"Hai ngàn tệ đã đủ chống đỡ đến ngày lương của tôi rồi, cho nên xin anh đừng vay tiền của bất kỳ ai nữa, được không? Cám ơn anh hợp tác." Cô bên ngoài thì cười nhưng trong lòng lại không cười nói với anh.
"Nói thật, tôi rất hoài nghi, cô thật sự túng quẫn sao? Không phải là vì muốn diễn cho tôi coi, mới cố ý giả bộ đáng thương chứ?" Anh trầm mặc một lát, như có điều suy nghĩ nói.
Cô vẫn im lặng cúi đầu ăn cơm, mặc kệ anh.
"Tôi muốn mua một cái laptop." Được giây lát, anh chợt nói.
"Khụ......"
Cô tức giận đến mức bị sặc, nhất thời không thở được, cả gương mặt đỏ bừng.
Anh vội vàng đứng dậy rót một chén nước đưa cho cô, đồng thời nhíu mày: "Cô làm sao vậy, ăn cơm cũng bị sặc?"
"Chẳng phải bị anh làm hại sao?" Trương Nhân Tịnh vừa ho vừa nói, ho thêm mấy cái mới ngừng lại được.
"Tại sao lại tại tôi?" Anh mặt không hiểu hỏi.
"Tôi đã nói với anh tôi không có tiền, anh rốt cuộc muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa anh mới tin tôi? Còn đòi mua laptop, anh là ma quỷ sao? Muốn bức chết tôi sao?"
Cô tức giận nhìn anh chằm chằm, thật sắp không chịu nổi con người thích làm theo ý mình, xài tiền như nước này rồi. Trọng điểm là, cô thật sự không có dư tiền để cho anh ta tiêu xài.
Do dự một lát, bỗng cô đứng phắt dậy, bỏ lại một câu, "Anh chờ tôi xuống." Sau đó nhanh chóng xoay người đi về phòng của mình, một lát sau mới ra ngoài.
"Cầm đi." Cô ném sổ ghi chép tiền gửi ngân hàng cho anh.
"Đây là cái gì?" Anh hỏi cô.
Cô không trả lời, dù sao sự thật cũng thắng hùng biện, cô nói càng nhiều lại càng giống như cô đang nói dối, không tin thì để cho anh ta tự mình xem đi.
Cô có hai cuốn sổ ghi chép tiền gửi ngân hàng, một quyển là tiền lương ở công ty, quyển còn lại là tiền mua nhà. Anh nhìn một chút là có thể hiểu ngay thu, chi của cô, đồng thời cũng hiểu, bây giờ tiền gửi trong ngân hàng của cô cũng chỉ còn ba tệ.
Giả nghèo? Khổ nhục kế? Ngược lại, cô thật sự hi vọng là mình giả bộ.
Tiết Hạo Nhiên im lặng nhìn số tiền còn lại trong sổ một lát, sau đó trả sổ ghi chép lại cho cô, sau đó bình tĩnh đề nghị: "Cô có thể dùng thẻ tín dụng mượn tiền mua cho tôi."
Trương Nhân Tịnh thiếu chút nữa hộc máu, không tin được nhìn anh chằm chằm, cô không tin anh ta lại vô liêm sỉ đến mức này.
"Tôi biết rõ cô không có tiền, nên tôi sẽ không cần cô mua loại giá quá cao, cô yên tâm. Vậy tôi sẽ viết yêu cầu ra giấy, cô cứ dựa vào yêu cầu đó mà mua là được."
"Móa!" Cuối cùng cô cũng lớn tiếng mắng người.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |