Vay nóng Tinvay

Truyện:Thượng Tiên Ngươi Thật Hư - Chương 074

Thượng Tiên Ngươi Thật Hư
Trọn bộ 155 chương
Chương 074
Tính tình đại biến
0.00
(0 votes)


Chương (1-155)

Siêu sale Shopee


Yên lặng tránh khỏi tay hắn, A Sơ đặt hoa lê lên tháp, vẫn yên lặng. Hắn thở dài, chậm rãi đưa tay lên cổ áo nàng, sờ vào dấu răng trên vai"còn đau không?"

Ngón tay hắn lạnh băng, nhẹ nhàng chạm lên miệng vết thương. Cảm giác lạnh thấy xương khiến A Sơ cắn môi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, hoa xuân đua nở, phong cảnh rất đẹp nhưng lòng A Sơ lại rất lạnh, làm thế nào cũng không thấy ấm áp hơn. Lúc mới bắt đầu, nếu hắn có thể nhỏ nhẹ với nàng, không khiến nàng tức giận, nàng sẽ vẫn ôn nhu hiểu ý nhưng trải qua hai ngày nay, nàng e ngại hắn cũng không thể bỏ được bóng ma trong đầu.

Hai ngày sau, ca múa mừng cảnh thái bình. Thương Nhiên Thiên cảnh không một người đi lại, nam nữ giao hoan trong đại điện. Mộ Khanh ngồi trên cao, thản nhiên nhìn mấy đôi nam nữ quấn lấy nhay, thanh âm dâm uế vang lên không ngừng. Hắn dùng rượu áp chế sự rung động trong lòng, nhưng càng cố càng không thể vãn hồ, trong đầu hiện lên bóng dáng mềm mại động lòng người nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của nàng diệt trừ.

Mộ Khanh đập vỡ bầu rượu trên tay, thanh âm đột ngột vang lên làm mấy đôi nam nữ ngừng động tác, e ngại nhìn người trên cao. Hắn lắc lư đứng dậy, theo cửa hông đi ra ngoài, đi đến bên bờ biển, nhảy xuống.

Ngâm mình trong nước biển mặn chát, Mộ Khanh nhắm mắt, suy nghĩ rối bời. Bao nhiêu chuyện trong mấy vạn năm nay lần lượt hiện lên trong đầu, quyến luyến khuôn mặt nhỏ nhắn, còn có thanh âm thanh thúy gọi hắn "thượng tiên". Nàng thích nhào vào lòng hắn, dù nàng ủy khuất, vui vẻ, tức giận, khó chịu hay sợ hãi; mặc kệ lúc hắn đang đọc sách, viết chữ, uống trà, cho chim ăn hay nói chuyện với người khác. Hắn thích nàng ỷ lại, hắn thích để nàng ỷ lại. Nghĩ nghĩ, khóe miệng tươi cười ấm áp.

Chân trời đột nhiên hiện lên ánh sáng mờ mờ làm Mộ Khanh bừng tỉnh, hắn mở mắt, bình tĩnh nhìn cửa khẩu Thương Nhiên Thiên cảnh.

An phận hai ngày, nghĩ rằng buổi tối Mộ Khanh sẽ không đến. A Sơ vụng trộm chạy ra cửa khẩu. Tuy Mộ Khanh đã hạ kết giới lợi hại nhưng A Sơ vẫn nghĩ phải thử bằng mọi cách, biết đâu kết giới lần trước đã bị Đại A Chiết làm hư, đã có vết tỳ, nàng có thể nhân cơ hội đó mà phá vỡ.

Kết giới chấn động một cái nhưng vẫn bình thường, phía sau vang lên âm thanh "ngươi muốn đi đâu"

Sợ tới mức cả người phát run, A Sơ ra vẻ trấn định quay đầu lại, trong giọng nói vẫn lộ sự sợ hãi "ta...ta muốn về Thiên giới"

Ánh mắt bén nhọn thâm thúy nhìn nàng chằm chằm, bạc môi nhếch lên "về Thiên giới hay là tìm hắn?"

Tại sao chuyện gì cũng lôi Đại A Chiết vào, A Sơ không kiên nhẫn, tức giận la lên "không liên quan tới ngươi"

Mộ Khanh bước vội tới, nắm tay nàng 'ngươi tuyệ đối không thể rời khỏi ta, ta cũng không rời ngươi được" giống như phát hiện ra gì đó, tay chậm rãi xoa cái cổ tinh tế của nàng "hồ lô đâu?"

A Sơ biến sắc "đã đánh mất"

Ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm khiến toàn thân A Sơ phát run, tay không tự giác dùng sức, lạnh lùng nói "bốn vạn năm qua, chỉ cần ngươi mở miệng là ta biết ngay ngươi nói thật hay dối. Nói, hồ lô đâu?"

A Sơ bị đau, giải thích "Đại A Chiết không có tiên cốt, muốn sống ở trần thế, ta đưa hồ lô cho hắn để hắn kiếm tiền"

Mộ Khanh trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi "ngươi vì hắn mà đưa hồ lô ta cho tặng cho ngươi đem đi bán, ngươi đối với hắn thật tốt"

Hắn càng như thế, A Sơ càng không muốn giải thích "vậy cũng gọi là tặng cho ta sao? ngươi giam ta trong lồng sắt, nên tùy tiện cho ta cái hồ lô đựng thanh hành tuyền để bồi thường thôi. Ngươi luôn như vậy. Ngươi nói cái gì thì là cái đó, giam ta trong lồng sắt đã là không nên, bây giờ còn muốn giam ta ở Thương Nhiên Thiên cảnh. Ngươi ti bỉ"

Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt giận đến đỏ bừng của nàng, thấp giọng nói lời khó hiểu "chẳng phải trước kia ngươi rất thích nơi này sao? chỉ có hai chúng ta, nếu không vì Đại A Chiết đột nhiên xuất hiện, ngươi sẽ không như thế"

Nàng cười lạnh "đừng đổ trách nhiệm cho người khác, Đại A Chiết có trách nhiệm hơn ngươi nhiều"

Nghe vậy, đồng tử Mộ Khanh chậm rãi co rút lại, tầm mắt bé nhọn như dao lại giống như liệt hỏa bùng cháy, giận dữ phản bác "hắn có trách nhiệm cái gì? Ngủ một đêm, đáp ứng chiếu cố ngươi cả đời sao? ta ngủ cùng ngươi, sao ngươi lại đổi ý? Còn nói xem nến đỏ chính là bạch đầu không xa cách, đều là giả". Tay vung lên, ôm nàng vào lòng, không để ý nàng giãy dụa, cúi đầu cắn lên tai nàng một cái.

A Sơ đau đến kêu thành tiếng, không giãy dụa nữa, đưa tay ôm lấy lỗ tai, hắn lập tức vác nàng lên vai, nhanh chóng quay về điện.

Mộ Khanh quăng A Sơ lên tháp, cởi quần áp đè lên người nàng, cắn cắn lên cổ nàng, bàn tay tiến vào trong quần áo. Tay hắn rất lạnh, A Sơ theo bản năng rùng mình né tránh, lại bị hắn hung hăng đè lại. Hai tay bị giam trên đỉnh đầu, nàng muốn chen chân lại bị hắn chặn ngay đùi, không thể động đậy.

"Tránh ra, tránh ra!" Nàng phẫn nộ kêu gào.

Mộ Khanh hôn như mưa rền gió dữ, cắn vạt áo nàng, vùi đầu vào ngực nàng. Nhiệt khí ấm áp phả vào ngực A Sơ rồi lan truyền toàn thân, chỗ bắp đùi có vật cứng cọ sát.

Ý thức đó là cái, gì, hai má A Sơ đỏ bừng. Nàng không hiểu dục vọng thân thể là cái gì, cũng không biết sắp tới xảy ra chuyện gì nhưng đối mặt với cảnh tượng như vậy cũng có hiểu chút ít, trong lòng quẫn bách lại ngượng ngùng. Người đối với việc không biết thường có sự sợ hãi, A Sơ cũng thế, nàng liều mạng giãy dụa, vặn vẹo, lại không biết làm như vậy khiến nam nhân trên người càng thêm khó chịu, lực đạo của hắn lớn hơn, dường như rất thích vuốt ve thân thể nàng.

A Sơ khóc kêu "Mộ Khanh, ngươi là đại hỗn đản. Đại ác ma, ép buộc người khác thì sao xứng là đại nam nhân. Ngươi ép người quá mức"

Hắn rốt cục ngẩng đầu, chấm dứt nụ hôn điên cuồng đến hít hở không thông, hai mắt phiếm hồng, lộ chút minh sắc. Cảm giác lực đạo giam cầm giảm bớt, A Sơ đưa tay đẩy hắn ra, nghiêng người lui về phía vách tường, vùi mặt vào ngực, thân thể run lên nhè nhẹ.

Nhìn nàng không cam lòng lại không muốn, hắn có chút xuất thân rồi lại đột nhiên ôm lấy bả vai nàng, một tay đặt lên cổ nàng. A Sơ trước kia như tiểu bạch thỏ luôn thuận theo hắn nhưng hôm nay lại thay đổi thật nhiều. Ép buộc, bức người quá đáng, nếu nàng không tình nguyện, hắn cũng...khả năng chính là...nàng thay lòng đổi dạ.

Hắn dùng nam vạn năm chờ đợi, bốn vạn năm bồi dưỡng, nhưng chỉ vì mấy ngày ngắn ngủi lại thay đổi. Nàng quen biết Đại A Chiết mấy ngày còn hơn hắn ở chung với nàng suốt bốn vạn năm? Hắn tức giận, hắn ghen, hắn hận không thể giết nàng.

A Sơ thở không nổi, cảm thấy mình như sắp bị bóp chết. Nàng nhìn khuôn mặt tức giận của hắn mà trở nên dữ tợn, nhìn đôi mắt đỏ sậm đầy khủng bố của hắn, dùng hết sức đá vào bụng hắn một cái rồi hôn mê bất tỉnh.

A Sơ bị lạnh làm thức tỉnh, tỉnh dậy lại thấy lưng đau nhức. Nàng không phải đang nằm trên giường nệm mà chung quanh toàn là cỏ khô, vỏ cây, hỗn độn không chịu nổi. Nàng ngồi xuống, phát hiện dưới chân hơn nặng, cúi đầu nhìn thì thấy cổ chân có hai thiết hoàn màu đen. Thiết hoàn lớn nhỏ đồng đều, nặng trịch bên chân, gắn với dây xích.

Kinh ngạc nhìn hai thiết hoàn trên chân, không thể tin được, cố gắng tháo bỏ nhưng tất cả đều vô ích. Tuy hắn đã từng giam nàng trong lồng sắt nhưng khi đó là vì không để nàng đến chiến trường, nàng hiểu được. Còn bây giờ?A Sơ không rõ, thích một người chính là đau lòng họ, vì sao hắn muốn trói nàng, chỉ một mình hắn hiểu, chỉ một mình hắn hiểu.

Cửa phòng bị người đẩy ra, ánh mặt trời chiếu rọi, nhất thời không thích ứng được, A Sơ híp mắt nhìn người đứng trước cửa, áo trắng trên người hắn càng thêm chói mắt.

Hắn nàng vì cố gắng tháo bỏ thiết hoàn mắt cá chân sưng đỏ, bạc môi nhếch lên, mày rậm nhăn tít. Nàng muốn chạy trốn, nàng muốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn? không có cửa đâu.

Thích ứng được với ánh sáng, A Sơ bình tĩnh nhìn người trước mắt, ánh mắt bén nhọn. Hắn chạm vào nàng, nhếch môi cười "thuận theo ta, ta sẽ tháo bỏ thiết hoàn"

A Sơ ánh mắt lóe lóe, lắc đầu.

Hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, nhếch miệng xem thường "ngươi nói đi, Đại A Chiết và ngươi quen biết có mấy ngày, vì sao ngươi luôn nhớ tới hắn?"

A Sơ nghĩ nghĩ, đáp "mỗi khi ta gặp nguy hiểm, hắn là người đầu tiên xuất hiện"

Hắn đã đoán được đáp án nhưng khi nghe nàng nói ra miệng vẫn tức giận. Nàng chỉ biết lúc nàng nguy hiểm, Đại A Chiết sẽ xuất hiện, vậy hắn thì sao? bốn vạn năm qua, bất kỳ chuyện to chuyện nhỏ, chuyện nguy hiểm hay không, hắn đều thay nàng giải quyết, vì sao nàng lại không thấy? Mộ Khanh vươn tay phải ra, trường tiên xuất hiện, đánh mấy cái lên đống cỏ khô. Hắn lạnh lùng nhìn sắc mặt có chút sợ hãi của nàng, ngượng ngùng cười "tốt, ngươi đoán xem lần này hắn có đến hay không?"

Cánh tay vung lên, đán xuống một roi thị uy, âm thanh thanh thúy. A Sơ ôm tay trái, bên trên là một vết roi nhuốm máu. Nàng đau đến cắn răng, vết thương vừa đau vừa nhức, thấm tận trong xương. Liên tục vài roi đánh xuống, A Sơ nhảy dựng lên muốn bỏ chạy nhưng bị thiết liên cản trở, trên lưng lại có thêm ba vết máu, trong đó có hai vế rất sâu, quần áo nhuộm đỏ thẫm.

A Sơ chật vật lui vào trong góc, roi vẫn không ngừng hạ xuống, một roi lại một roi, ngay cả đầu ngón tay cũng bị trúng đòn mà chảy máu. Thanh âm trường tiên đánh xuống như ma âm, A Sơ không ngừng run rẩy, gắt gao cắn răng. Nàng ôm đầu, đau đến mức chết lặng, cảm giác roi tiếp theo có thể đánh chết nàng.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-155)