Giằng co
← Ch.042 | Ch.044 → |
Tiếng thú hoang gầm rú, tiếng cấm quân thét gào, tiếng khóc lóc vang dội, trên cái nền âm thanh ồn ào đinh tai nhức óc ấy, là tiếng cổ cầm nhẹ nhàng phiêu lãng quanh quẩn, khác biệt một trời một vực.
Mười mấy tướng sĩ nước Tần dàn thành hình thoi với tâm điểm là Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh, cùng nhau xông lên phía trước như một khối nghiền giã thịt sống[1]. Kẻ tấn công người phòng thủ, mặc cho đàn sài lang có hung hăng tới mức nào cũng chỉ có thể bó chân chịu chết. Có điều trước giờ đám động vật này vốn vô cùng xảo quyệt, biết đánh không lại sẽ buông tha con mồi mà bỏ đi, nhưng không hiểu sao hôm nay dù đã chết không ít đồng loại nhưng hết con này đến con khác vẫn hăng hái xông lên, như thể đã hoàn toàn mất đi lý trí. Tình hình trận chiến vô cùng ghê gớm.
Có điều đám người Độc Cô Tuyệt là hạng người nào chứ. Mười mấy người thôi nhưng phối hợp với nhau kín kẽ không một kẽ hở, không một ai chiến đấu một mình, gần như thành thế liên hoàn[2], thành một thể thống nhất. Sài lang dù có hung hăng tới mấy, cũng không phải địch thủ của mười mấy người của Độc Cô Tuyệt. Chẳng mấy chốc, đoàn người của họ đã mở được con đường máu.
Độc Cô Tuyệt còn đang tiếp tục chém giết, mà Vân Khinh vẫn hơi hơi cúi đầu, như thể cả người cô đang ở một thế giới khác, mười ngón tay nhanh nhẹn phẩy qua dây đàn, vô cùng chăm chú.
Tiếng đàn như gió thổi, như nước trôi, dường như đang giữa mùa hạ nóng nực lại có dòng suối trong mát hiện ra, yên lặng xuôi dòng.
"Ôi, Dực Vương cẩn thận!" Trước mắt đã dần hiện ra đường thoát thân, bỗng Độc Cô Tuyệt nghe thấy đám người Yến vương sau lưng mình bỗng dưng hoảng hốt hét lớn với giọng đầy sợ hãi.
Độc Cô Tuyệt thầm kêu không tốt, bên tai hắn vang lên tiếng gió rin rít, hắn cũng không kịp quay đầu lại nhìn mà vung cây kiếm trong tay, lật cổ tay đâm thẳng vào mông con vật đang cưỡi, vừa ôm Vân Khinh nghiêng người nằm úp xuống thân ngựa, cơ thể cả hai người gần như song song với mặt đất. Con chiến mã ấy hí một tiếng dài vì bị đau, lập tức nhảy dựng lên như bay phi thẳng ra ngoài.
Người của Độc Cô Tuyệt cũng phản ứng thật nhanh, gần như cùng lúc ấy nhảy ra xa tránh né một cách rất đẹp mắt.
Rầm một tiếng, chỉ trong chớp mắt mọi người nhảy tránh, một cái đuôi rắn màu trắng xám bạc nặng nề quật thẳng xuống chỗ họ vừa đứng. Bụi bay mù mịt, mặt đất bị lõm xuống thành một cái hố to.
Độc Cô Tuyệt thoáng liếc thấy vậy không nhịn được cau đôi mày lại. Vừa rồi may mà họ tránh né đủ nhanh, nếu không e là không bị nghiền thành thịt vụn thì cũng gãy xương nọ xương kia.
Tới khi ai nấy đã hoàn hồn trở lại, thứ ngăn cản họ thoát đi đã không còn là đám sài lang bé nhỏ, mà là một con mãng xà thô kệch xù xì to sụ màu xám bạc. Đôi tròng mắt đỏ ngầu khát máu nhìn chằm chằm về phía Vân Khinh, cơ thể vĩ đại uốn lượn trên mặt đất, cái lưỡi rắn dài thượt hết thò ra lại thụt vào.
"Cách ba tấc dưới hàm của nó chính là điểm yếu trí mạng[3]. Năm người phía trước tấn công cùng ta, bảy người đằng sau chú ý yểm trợ, còn lại tự bảo vệ quanh mình." Độc Cô Tuyệt không hề do dự, thanh kiếm sắc bén nắm chặt trong tay, gương mặt tỏa đầy sát khí nhằm thẳng con mãng xà khổng lồ kia.
Không ai ứng tiếng trả lời, nhưng thế kiếm bày ra đã cho thấy tất cả. Họ chỉ có một cơ hội duy nhất, sức tấn công của con mãng xà kia quả thật đáng sợ, nếu một chiêu mà nó không chết, vậy thì nằm xuống sẽ là toàn bộ mọi người.
"Đừng động." Kiếm của Độc Cô Tuyệt vừa chỉ về phía con quái vật kia, thân mình còn chưa kịp nhích động, bỗng Vân Khinh quát lớn.
Hắn vừa nghe dứt câu, thân mình vốn định nhảy vọt lên lập tức gồng lên kìm lại, bàn tay cũng đồng thời nhanh chóng ra hiệu ười mấy người phía sau cùng dừng bước.
Độc Cô Tuyệt nghiêm nét mặt nhìn Vân Khinh, hắn biết nếu cô không nắm chắc hoàn toàn sẽ không ra tay. Giờ cô nói thế, cho thấy cô có khả năng lẫn cơ hội đánh cược một phen.
"Đừng để lộ sát khí, kiềm chế nó lại." Vân Khinh nhẹ thốt.
Nghe vậy, hắn hơi nhíu mày nhưng cũng không phản đối mà vung tay lên làm vài động tác ra hiệu, mọi người chung quanh đồng loạt thu bớt sát khí trên người, nhưng vẫn không quên giữ nguyên trạng thái phòng bị của mình.
Độc Cô Tuyệt trước giờ chỉ tin tưởng chính mình, tính mạng chỉ có tự mình nắm giữ mới có thể yên tâm. Có điều với Vân Khinh, hắn vẫn chọn tin tưởng cô, bởi vì khả năng của Vân Khinh, hắn đã chứng kiến.
Tiếng đàn thanh thoát như nước trong cứ thế tuôn chảy hướng về phía con mãng xà xám bạc trước mặt họ. Con quái vật hai mắt ngầu đỏ kia vươn mình thẳng dậy đung đưa cái đầu giữa không trung, cúi nhìn đám người Vân Khinh. Cái đầu vĩ đại từ tốn cúi xuống, cúi xuống thấp hơn, hơi thở hôi thối khiến ọi người ghê tởm buồn nôn không chịu nổi.
Vân Khinh không hề động đậy. Độc Cô Tuyệt càng không động đậy. Tất cả mọi người bị mãng xà khổng lồ lom lom nghía hoàn toàn không động đậy. So với cảnh chém giết kịch liệt kêu khóc vang trời ở sau lưng cách đó không xa, nơi này yên tĩnh tới mức dị thường.
"Á... đây... đây là..." Đám người Yến vương đang xông tới không kịp dừng lại, giờ chứng kiến cảnh này, ai nấy kinh hãi tới mức mặt mày tái mét không còn hột máu.
"Bệ hạ, đừng lên tiếng. Người xem, nó không hề tấn công." Hoa thừa tướng tuổi lớn nhất, kiến thức rộng rãi nhất, tuy gương mặt vẫn tái nhợt nghiêm trang nhưng vẫn đột ngột lên tiếng nói nhỏ.
Yến vương và đám trọng thần đang kinh sợ vô cùng nghe thấy Hoa thừa tướng nói thế lập tức giật mình. Con quái vật to lớn kia cả người toát ra vẻ hung hăng tàn ác vậy mà lại không tấn công ư, thế này là thế nào?
"Chúng ta không có ác ý đâu, bình tĩnh nào. Chúng ta sẽ không làm hại mi. Chúng ta có thể làm bạn mà, phải không? Nào, ngoan nào, bình tĩnh nào..." Vân Khinh ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu đang không ngừng hạ thấp xuống, nét mặt cô mỉm cười đầy vẻ dịu dàng, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, nghe như thể đang dỗ dành một đứa trẻ đang quấy khóc.
Cùng lúc đó, tiếng đàn tuôn chảy từ đôi bàn tay cô càng lúc càng toát lên vẻ thân thiết ân cần, càng nghe càng cảm nhận rõ sự chân thành và dễ chịu.
Con mãng xà khổng lồ giương to đôi mắt đỏ như máu nhìn Vân Khinh chăm chú, khí thế hung ác trong ánh mắt nó đủ khiến ai nấy run sợ.
Độc Cô Tuyệt trừng mắt dõi theo động tác của con quái vật trước mặt không chớp mắt. Thanh kiếm trong tay vẫn chỉ về phía trước, nhằm hướng mãng xà. Tay kia của hắn vẫn ôm chặt lấy Vân Khinh.
"Ngoan nào, chúng ta sẽ không làm hại mi..." Cô không ngừng lặp đi lặp lại, như thể đang thật sự trò chuyện cùng con mãng xà khổng lồ. Vẻ dịu dàng chân thành tha thiết trong mắt cô, khiến cho ai nấy cảm giác như thể trước mặt cô không phải một con quái vật khổng lồ hung ác tàn bạo đáng sợ mà là một bé con xinh xắn vậy.
Đám người của Yến vương đứng đằng sau chứng kiến tất cả. Ai nấy trợn to mắt nhìn Vân Khinh, nét mặt toát lên vẻ kinh ngạc tới không thể tin nổi. Cô gái này thật dũng cảm.
"Tiếng đàn của cô nương..." Lâm thượng đại phu hơi hơi hoàn hồn bình tĩnh lại. Ngày thường ông vốn tinh thông âm luật nhất, giờ vừa định thần nghe rõ tiếng đàn của Vân Khinh không khỏi trợn to đôi mắt, nét mặt tràn ngập vẻ kích động của một văn nhân và sự sùng bái với nhân vật kiệt xuất nhất trong giới.
"Gảy tiếng lòng thành tiếng đàn[4], cô ấy lại có thể làm được điều này sao?" Lâm thượng đại phu sửng sốt.
Lấy Vân Khinh làm trung tâm, tiếng đàn lan tỏa từng lớp từng lớp lên bổng xuống trầm, như một giọt nước rơi xuống mặt biển, khiến từng vòng sóng nước dập dờn lan rộng ra xa.
Đàn hổ, báo, lang sói đằng xa vẫn rất hung hãn, nhưng mấy con mãng xà đều lần lượt ngẩng đầu lên nhìn về phía Vân Khinh. Ánh mắt chúng vẫn đỏ ngầu như máu, nhưng đã không còn vẻ cáu kỉnh hung hăng nữa.
"Độc Cô Tuyệt!" Vân Khinh vẫn cúi đầu không hề nhìn chung quanh, nhưng lại như thể biết rõ mọi việc, nên đột nhiên gọi nhỏ một tiếng.
Chỉ trong chớp mắt hắn đã hiểu ý cô muốn gì, nên vừa giữ nguyên tư thế vừa lạnh lùng quát lớn."Yến vương, mau ra lệnh cho thủ hạ của ông, muốn sống lập tức dừng ngay việc tấn công mãng xà, muốn chết, cứ việc tiếp tục cho bản vương."
Yến vương cũng là kẻ thông minh, vừa thấy tiếng đàn của Vân Khinh dường như khiến mấy con mãng xà yên tĩnh lại cũng lập tức hiểu ý của cô. Thành ý, Vân Khinh muốn họ thể hiện ra thành ý sẽ không làm hại chúng. Ông ta vội cao giọng hô to."Dừng tấn công mãng xà lại, chúng không tấn công, ta sẽ không tấn công, chuyển toàn lực sang đối phó với những loài dã thú khác."
Thị vệ Cấm quân không biết ý của Yến vương là gì, nhưng lệnh vua như núi, ai nấy lập tức dừng lại thôi không vây công mãng xà nữa mà chuyển sang toàn tâm toàn ý đối phó với đám thú hoang đang phát cuồng kia.
Đám mãng xà không có con nào có động tác lạ. Cả năm con rắn khổng lồ đung đưa đầu nhìn Vân Khinh trừng trừng, từng con từng con từ tốn trườn lại gần, đi tới đâu đàn thú hoang né ra tới đó, không ai dám chọc vào đấng vương giả này.
Độc Cô Tuyệt nghe tiếng gió mà đoán tình hình, hắn biết mấy con mãng xà kia đều đã mò tới đằng sau, thế là tóc gáy lông tơ trên lưng cứ dựng ngược hết cả lên. Một con đã khó xử lý như thế, đằng này cả mấy con đều xông lại cả. Nếu tiếng đàn của Vân Khinh mà vô dụng, hậu quả e là...
← Ch. 042 | Ch. 044 → |