Rời đảo
← Ch.061 | Ch.063 → |
Vào buổi sáng của ba ngày sau, thuyền được đưa tới đảo.
Trước khi rời đảo, Tiết Đồng nhìn khắp biệt thự một lượt, xung quanh ngổn ngang những mảnh vỡ của thủy tinh, gỗ vụn... cảm giác có chút tiếc nuối, dù sao ở đây cô cũng từng có quãng thời gian vui vẻ.
Ở vườn hoa, chiếc ghế dài bị tàn phá đến nát vụn, những khóm hoa hồng vẫn nở rộ trong nắng, toát lên một vẻ đẹp kiên cường mê hoặc.
Tiết Đồng cũng không mang nhiều đồ rời đảo, cô chỉ mang theo lọ vỏ sò mà lần trước Long Trạch đã tặng cho mình, cũng không quen đeo chiếc dây chuyền vỏ sò vào cổ, đem vài bộ quần áo nhét vào túi. Long Trạch cũng không mang theo nhiều đồ bên người, hắn chỉ mang theo hộ chiếu, chi phiếu, hai bộ quần áo, đó là toàn bộ hành lý của hắn.
Có lẽ Tiết Đồng không còn cơ hội để trở lại nơi này nữa, nhưng cô vẫn đi tới cửa sổ tắt nguồn điện, cũng quét dọn một lượt khắp căn phòng, nhưng chưa kịp làm thì Long Trạch đã ngăn lại, trên mặt đất đầy mảnh thủy tinh cùng gỗ vụn, hắn sợ cô bị thương.
Người đưa thuyền là hai người ngọai quốc cao lớn, nơi Long Trạch đặt thuyền có tiếng trên thế giới về thái độ phục vụ chu đáo, hai người ngoại quốc tạm thời đảm đương chức vụ thuyền trưởng.
Trên đường rời đảo, mọi chuyện đều rất thuận lợi, đến đấy liền, Long Trạch tạm thời không đến thành phố Y ngay mà chọn đi đường vòng, tạm thời nghỉ ngơi một đêm tại một tỉnh gần đó, ngày hôm sau mới vào thành phố.
Sau khi lên bờ, Long Trạch vào ngân hàng rút không ít tiền mặt, đặt một xấp dày nhất vào trong túi của Tiết Đồng. Long Trạch chọn một khách sạn cao cấp tại đây, bởi vì Tiết Đồng không có chứng minh thư, không thể ngồi máy bay, do vậy cả cô phải đi tàu hỏa trở về thành phố.
Long Trạch đưa vào tay Tiết Đồng tấm vé tàu hỏa màu hồng, Tiết Đồng cảm kích đến hai mắt đỏ hoe, cánh môi run run: "Trạch, cảm ơn anh."
Long Trạch nở nụ cười bất đắc dĩ, vỗ vai an ủi cô: "Có cái gì mà phải cảm ơn, vốn dĩ nên làm như vậy."
Câu nói cảm ơn của cô khiến cho Long Trạch cảm thấy trước đây, hắn dường như chỉ biết cưỡng ép cô, bắt cô phải làm theo ý mình.
Tiết Đồng vừa khóc vừa cười: "Nếu không gặp được anh, chắc có lẽ em sẽ không bao giờ có cơ hội được về nhà."
Long Trạch cảm thấy vô cùng xấu hổ: "Tiết Đồng, em thật ngốc."
Tiết Đồng vẫn nhìn hắn nở nụ cười, cười đến hai mắt híp lại.
Long Trạch cảm thấy để cô về nhà là chuyện đúng đắn nhất, tuy hắn cảm thấy không đành lòng nhưng cũng không thể giữ cô bên mình, vươn tay xoa nhẹ đầu Tiết Đồng: "Đi thôi. Ra ngoài đi dạo một lúc, sau đó ăn cơm tối."
Nơi này là tỉnh nhỏ gần thành phố, tuy rằng kém xa sự phồn hoa của thành phố Y nhưng đường phố cũng rất sạch sẽ. Long Trạch đưa Tiết Đồng vào một cửa hàng bán điện thoại di động, mua hai chiếc điện thoại, một màu đỏ một màu đen, mở hai tài khoản, rồi đưa cho cô: "Nên có điện thoại để liên lạc cho tiện."
Tiết Đồng muốn gọi điện về cho người nhà, muốn nói với bố mẹ cô rằng mình đang trên đường trở về, cô ngước mắt nhìn Long Trạch với vẻ chờ đợi.
Long Trạch kéo cô đi ra cửa chính, nhìn dòng người đi lại trên phố, ánh mắt hắn nhìn về phía xa, mở miệng hỏi cô: "Sau khi em về nhà, anh sẽ đến tìm em, liệu chúng ta sẽ giống như bây giờ?."
"Chúng ta sẽ còn tốt hơn bây giờ." Giọng nói của Tiết Đồng đầy chân thành.
"Hy vọng sẽ có ngày đó." Long Trạch khẽ cười: "Đợi ăn cơm xong, em nên gọi điện về nhà, để cha mẹ tới ga tàu đón em."
"Được, em sẽ bảo cha mẹ chuẩn bị phòng, anh cũng nên tới đó ở." Tiết Đồng cầm di động, mặt mày hớn hở.
"Tiết Đồng." Long Trạch nhìn cô rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt sang hướng khác: "Anh sẽ không tới nhà em."
Giọng nói của Long Trạch rất kiên quyết, Tiết Đồng biết hắn không thích ở cùng người lạ, muốn hắn thay đổi thói quen vốn có trong một sớm một chiều là điều không dễ dàng, huống hồ hắn còn đi tìm Trình Thiên: "Em cũng không muốn mang người đàn ông khác về nhà để bị mọi người chê cười, anh cũng đừng để ý đến lời đề nghị của em."
"Nếu chuyện của Trình Thiên được giải quyết xong xuôi, thân phận của anh không bị lộ ra ngoài, khi đó anh sẽ đến tìm em. Nếu lúc đó, em không muốn đi cùng anh, anh cũng sẽ bắt em đi." Long Trạch nói rất tự nhiên: "Nếu thân phận của anh bị bại lộ, thì em hãy quên anh đi."
"Được, em sẽ quên anh, sau đó đi tìm người đàn ông khác." Tiết Đồng cũng trả lời rất tự nhiên.
Đôi mắt Long Trạch bỗng như có lớp băng phủ kín, toát ra vẻ lạnh lẽo.
Tiết Đồng phớt lờ cảm xúc của Long Trạch: "Anh vĩ đại như vậy, thì nên mua cho em nhà hay chiếc xe hơi cao cấp làm quà cưới, chiếc thuyền kia cũng khá được, tuy rằng hơi nhỏ nhưng cũng không đến nỗi nào. Em và chồng em cũng sẽ không để ý chủ nhân trước kia của nó là ai. Khi ấy, anh biết em sống rất tốt, cho dù đang chạy trốn ở đâu cũng sẽ chúc phúc cho em, đúng không?."
Ánh mắt Long Trạch lóe lên tía sắc nhọn, đủ sức để giết người: "Em vừa nói cái gì?."
"Em nói nhiều câu như vậy, anh muốn hỏi câu nào?." Tiết Đồng giả vờ không hiểu được cơn tức của hắn.
Giọng nói của Long Trạch rít lên: "Chồng sau này của em là ai?."
"Cái này, em cũng không biết ... "Sắc mặt của Long Trạch giống như dọa người, Tiết Đồng cũng cảm thấy có phần khiếp sợ.
"Anh còn ở đây, em dám trước mặt anh nói về người đàn ông khác! Tiết Đồng, không phải em không muốn anh trở về?." Long Trạch giở giọng uy hiếp.
"Chúng ta đi ăn cơm, cũng không còn gì để mua." Tiết Đồng lảng sang chuyện khác, không nên chọc tức hắn, trước mắt việc về nhà là quan trọng nhất, chờ lúc ngồi lên tàu hỏa, chọc tức hắn sau cũng chưa muộn.
Tiết Đồng muốn nhanh chóng ăn xong bữa cơm này để gọi điện thoại báo về nhà, mất tích mấy tháng trong nhà xảy ra chuyện gì cô cũng không biết.
Bữa cơm tối vẫn như mọi khi, bưng lên đều là những món ngon vô cùng hấp dẫn, chỉ tiếc lúc này Tiết Đồng không có hứng thú thưởng thức mĩ vị trên bàn, trong đầu chỉ suy nghĩ xem khi gọi điện cô nên nói gì với bố mẹ, vội vàng buông bát đũa trong tay xuống.
Long Trạch cũng hiểu được tâm tư của Tiết Đồng, hắn không nói câu nào, đưa cô trở về khách sạn rồi lấy quần áo trong túi: "Anh đi tắm, em gọi điện thoại về nhà, đừng nói lâu quá cũng không cần đề cập đến chuyện của anh."
Chờ hắn đi vào phòng tắm, Tiết Đồng cầm di động chạy tới ban công ấn dãy số điện thoại của nhà, nhịp tim cô đập nhanh hơn lúc bình thường đến hàng trăm lần.
"Tút ... tút ..."
Điện thoại vẫn không có người nghe máy, kích động biến thành lo lắng, cô cúp máy gọi lại lần nữa.
"Alo." Đầu bên kia truyền đến giọng người đàn ông trung niên trầm ấm.
"Cha ..." Nghe được âm thanh quen thuộc, Tiết Đồng bật khóc.
"Đồng Đồng?." Giọng nói dường như không thể tin được: "Là con sao?."
"Là con, cha.. , " Tiết Đồng khóc không thành tiếng.
"Con đang ở đâu? Có gặp nguy hiểm không? Chúng ta đi tìm con ..."
Tiết Đồng càng nghe khóc càng lớn: "Con khỏe... ngày mai con sẽ trở về nhà. Sáng mai, chín giờ ở bến tàu hỏa."
Cha Tiết Đồng mặc dù vô cùng kích động nhưng cố tỏ ra bình tĩnh: "Ngày mai con sẽ trở về? Khoan đã, con đang ở đâu? Rốt cuộc đã gặp chuyện gì?"
Có một giọng nói khác vang lên: "Là Đồng Đồng? Có phải vậy không?."
Đó là giọng nói của mẹ cô, Tiết Đồng khóc không thành tiếng: "Đúng vậy, ngày mai con sẽ về. Có người sẽ đưa con về..."
"Đúng như vậy sao? Số tàu của con bao nhiêu? Ai đưa con về?." Cha cô tiếp tục hỏi.
Tiết Đồng báo số tàu, khuyên nhủ cha mẹ cô rằng cô đang rất an toàn, sau đó cha cô chuyển máy cho mẹ. Tiết Đồng nghe thấy tiếng khóc của mẹ, trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt lại, hơi thở có phần khó khăn.
Long Trạch sớm đã từ phòng tắm trở ra, nghe thấy tiếng khóc của Tiết Đồng nức nở của cô, hắn chỉ im lặng đứng ở trong phòng. Chỉ khi nhân viên khách sạn gọi điện lên phòng nhắc nhở bọn họ không nên làm phiền người khác, Long Trạch mới ra ban công ôm cô vào trong phòng.
Tiết Đồng cũng không quan tâm đến Long Trạch đang ôm mình vào phòng, cô vẫn giữ chặt di động trong tay khóc không ngừng, cổ họng phát ra những tiếng nấc nghẹn.
Đêm đã khuya, di động cũng báo sắp hết pin, Tiết Đồng vẫn nói trong điện thoại rằng mai cô nhất định sẽ trở về, để giúp phần nào cha mẹ cô yên tâm hơn, nói thêm được một lúc, điện thoại cũng tự động tắt ngóm vì hết pin.
Cầm chiếc di động trong tay, tinh thần Tiết Đồng vẫn chưa ổn định trở lại, cô im lặng ngồi trên ghế, lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Long Trạch đang nằm trên giường, đôi mắt hắn trầm xuống, lúc này cô mới chợt nhớ trước khi gọi điện về nhà, hắn đã dặn cô không nên lói quá lâu, Tiết Đồng cúi đầu nói: "Xin lỗi, em nói lâu quá."
Giọng nói của Tiết Đồng khàn đi vì khóc quá lâu, hai mắt sưng đỏ lên, Long Trạch không trả lời mà chỉ đẩy cô vào phòng tắm: "Tắm trước đi, rồi đi ngủ."
Tiết Đồng vươn tay ôm thắt lưng của hắn: "Trạch, chúng ta cùng nhau trở về."
Long Trạch né người tránh cái ôm của cô, mở vòi hoa sen: "Mau rửa mặt đi, bẩn quá."
Hắn để cô lại một mình ở phòng, gọi điện cho nhân viên phục vụ phòng đem đá lạnh lên, nếu không ngày mai hai mắt sẽ không hết sưng. Chờ Tiết Đồng tắm xong trèo lên giường, Long Trạch cầm lấy khăn mặt bọc viên đá rồi thay cô chườm lên mắt.
Tiết Đồng nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: "Trạch, anh và cha mẹ trước đây có quan hệ như thế nào?."
"Ở đó cuộc sống không giống với ở đây, đều là dựa vào bản thân mà sinh tồn. Anh cũng không biết họ là ai."
Đáp án của Long Trạch không khiến Tiết Đồng quá ngạc nhiên, ở đó hẳn là một thế giới độc lập. Lúc này, Tiết Đồng không nhìn thấy được sắc mặt Long Trạch thay đổi như nào, cô nói tiếp: "Trạch, cha mẹ em nhất định sẽ thích anh. Anh vừa thông minh lại có năng lực kiếm tiền, còn có thể bảo vệ em. Nói không chừng, khi anh đến nhà em, mẹ em sẽ để dành hết thức ăn ngon cho anh, không còn thương em nữa."
Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của Tiết Đồng, còn về phía cha mẹ cô, cô cũng không biết họ sẽ có thái độ như thế nào. Sau khi rời khỏi đảo, Long Trạch không đến tìm cô, vậy phải làm sao?
Cô hy vọng Long Trạch có thể hưởng thụ được cuộc sống của một người bình thường, cho dù không thể hòa đồng như mọi người, nhưng cô có thể thường xuyên mang hắn về nhà, ăn cơm với cha mẹ cô.
Đáng tiếc, Long Trạch lại không thấy cảm kích: "Anh nói, anh sẽ không đến nhà em. Sau khi em trở về, anh sẽ đến thành phố Y!."
Long Trạch là người cố chấp, không phải là người có thể dùng một vài câu có thể làm hắn đổi ý được. Nếu bây giờ dẫn hắn trở về, sẽ làm cha mẹ cô không khỏi bất ngờ, Tiết Đồng thấp giọng nói: "Một mình em trở về cũng tốt, đỡ phải phiền phức."
Long Trạch cảm thấy Tiết Đồng nói quá nhiều: "Cổ họng em đau như vậy, sao không thể im lặng được?."
Tiết Đồng thoải mái nằm trên giường, bắt đầu tưởng tượng ngày mai sẽ chọc tức hắn như nào khi lên tàu hỏa, suy nghĩ một lúc, nhẹ giọng mở miệng: "Trạch, anh đem cái đuôi ra đây, để em chơi một lúc."
Long Trạch trả lời: "Cái đuôi chơi vui thế sao?."
"Chơi vui lắm. Em không có, người khác cũng không có, chỉ có mỗi anh có cái đuôi dài như vậy. Rất thú vị, những lúc buồn chán có thể chơi với nó." Tiết Đồng giả vờ thở dài: "Haiz, về sau anh đi rồi, em sẽ không được chơi với nó nữa, mau biến ra cho em chơi."
Ánh mắt Long Trạch so với viên đá đang chườm trên mắt Tiết Đồng không khác nhau là mấy, vẫn lạnh ngắt như vậy: "Đã muộn rồi, nếu em không sợ mai không kịp chuyến tàu, anh sẽ biến nó ra cho em chơi."
Tiết Đồng hiểu được ý của Long Trạch, không phải hắn không muốn cho cô chơi đùa với cái đuôi của hắn, mà lúc này, hắn không có hứng thú để vui đùa, cô từ chối: "Vậy lần sau chơi, nên đi ngủ sớm."
Long Trạch lên giường rồi vươn tay tắt đèn, trong bóng tối, Tiết Đồng hỏi hắn: "Trạch, về sau em vẫn có thể chơi đùa với cái đuôi của anh, phải vậy không?."
Im lặng một lúc lâu cũng không có câu trả lời, Tiết Đồng nghĩ hắn đã ngủ, mãi lâu sau Long Trạch mới lên tiếng: "Anh cũng muốn sau này sẽ còn có thể biến được ra cho em chơi."
"Vậy để cho Trình Thiên sống lâu thêm vài ngày, hiện tại hắn cũng không khá hơn là mấy, ngày ngày lo lắng đề phòng anh sẽ đi tìm hắn. Không chừng hắn tự dọa mình cho đến phát điên.
Thành phố C không phải như thành phố Y, em có thể ở nhà cả ngày không ra ngoài, nếu anh còn lo lắng, em sẽ đến nhà cậu út ở tạm vài ngày. Cậu út làm trong quân đội, được phân cho một căn nhà nhỏ ở gần nơi làm việc, nhà ở đó vẫn còn bỏ trống. Nơi đó an ninh nghiêm ngặt, em không tin Trình Thiên dám đến nơi bộ đội đóng quân để giết người."
"Đi ngủ sớm đi." Trong bóng đêm, giọng nói trầm ấm của Long Trạch vang lên.
← Ch. 061 | Ch. 063 → |