Ta thật may mắn, vì nàng có thể yêu ta thêm lần nữa
← Ch.36 | Ch.38 → |
"Thánh tăng à, ta mới gặp Tô Quân ngoài cửa. Hắn cứ đi qua đi lại, rõ ràng là đặc biệt đến thăm Chu Phi Tuyết, lại mạnh miệng nói là trùng hợp đi ngang qua, nói thế nào cũng không chịu vào". Tôi nằm trên bàn chán muốn chết, ngón tay thon dài trắng nõn của Hi Âm đặt trên cổ tay tôi, chỉ nhắm mắt trầm ngâm.
Hắn mở mắt ra, trong mắt thoáng chốc tràn ngập ý cười, nói: "Nàng có từng nghe qua một câu, nói rằng "cận hương tình canh khiếp*"? Tô Quân tuy chỉ là kép hát, tính tình lại thập phần trong sáng nhưng lạnh lùng cao ngạo. Hắn âm mưu sát hại Mã viên ngoại, hiện giờ lại để cho Chu Phi Tuyết gánh tội thay, khi không lại bị bêu danh là thất tiết. Xét về tính cách của hắn, chỉ e rất khó vượt qua chính mình. Cái gọi là "nhất niệm tam thiên nghiệp chướng**", là đề cập đến việc hắn vẫn còn yêu Chu Phi Tuyết.
*gần người cùng quê thì tâm tình càng thêm hoảng sợ. Câu này xuất xứ từ bài thơ "Qua sông Hán" (Độ Hán giang) của Lý Tần. Ý chỉ Tô Quân càng ở gần Chu Phi Tuyết thì càng có cảm giác áy náy hoảng sợ.
**một ý niệm dẫn đến ba nghìn nghiệp chướng.
Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Trong lòng Tô Quân chấp niệm* quá sâu, tự yêu bản thân mình còn không được. Nếu hắn đưa Chu Phi Tuyết cao chạy xa bay sớm một chút, thì sẽ không phát sinh nhiều chuyện rắc rối sau này. Tuy nói trốn tránh là chuyện rất không quân tử, nhưng hắn không thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng, người ngoài có khuyên nhủ ra sao cũng vô ích".
*chấp niệm: suy nghĩ cố chấp
"Nàng nói rất đúng. Hồ Nguyên Sinh và Chu Phi Tuyết là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm cũng không phải một sớm một chiều. Cho dù sau khi Chu Phi Tuyết tỉnh lại cao chạy xa bay cùng Tô Quân, chỉ e cuộc đời này hắn cũng không thể khiến đoạn tình cảm này hoàn toàn mất đi". Hi Âm lấy từ trong cặp lồng ra một chén thuốc nóng hổi, đưa đến trước mặt tôi, tiếp tục nói: "Trước mắt Hồ huynh và Đỗ Băng Băng đã trở thành nước và lửa, ngay cả giả vờ tình cảm bên ngoài cũng lười diễn. Đỗ Băng Băng là cành vàng lá ngọc, tất nhiên thập phần ưu thế hơn, Hồ Nguyên Sinh lại tuấn nhã dịu dàng, nhưng thật ra là người gặp mạnh thì sẽ cường*. Chỉ e hưu thê là chuyện sớm hay muộn mà thôi".
*ý chỉ Hồ Nguyên Sinh tuy nhìn là người mềm mỏng nhưng thật ra là người cương liệt, gặp chuyện mạnh mẽ thì cũng mạnh mẽ đối kháng.
"Hưu thê?". Vừa nghe thấy tôi đã rất kinh ngạc, vừa nghĩ vừa tưởng tượng, lại đồng ý với chuyện này. Nếu Hồ Nguyên Sinh đã không còn kiên nhẫn với Đỗ Băng Băng, như vậy thì chuyện mất mặt cũng chẳng còn quan trọng, chẳng qua...
"Nếu Hồ Nguyên Sinh hưu cô ta thật, thì thể diện hoàng gia sẽ ra sao? Thứ nhất là Đỗ quốc cữu sẽ không bỏ qua, đến lúc đó chuyện làm ăn của Hồ Nguyên Sinh cũng không trôi chảy, gia nghiệp Hồ gia lớn như vậy bị hủy hoại trong chốc lát. Thứ hai, Đỗ Băng Băng cũng không phải là người lương thiện, nếu chuyện đã đến nước này, cô ta sẽ kéo Hồ Nguyên Sinh chết chung, không chừng sẽ làm chuyện ngọc nát đá tan... sặc!". Tôi uống cạn chén thuốc, lại nghĩ đến thảm kịch luân lý gia đình này, bất giác lưng chợt lạnh, không khỏi sợ run cả người.
Hi Âm ôm tôi, vỗ vai tôi trấn an, nói: "Nàng yên tâm, nếu Hồ Nguyên Sinh có hưu Đỗ Băng Băng thật thì Đỗ quốc cữu cũng không dễ dàng động đến Hồ gia".
"Vì sao?". Tôi ngạc nhiên nói: "Tốt xấu gì cũng là một quốc cữu, con gái của mình bị hưu, ông ta có thể thờ ơ sao? Những người quyền quý không phải xem trọng mặt mũi sao?"
Hắn cười bí ẩn, nói: "Trăng tròn sẽ khuyết, tức nước vỡ bờ. Tiểu Mai, nàng có biết vì sao nước Khương bị diệt vong không?"
Nước Khương? Từ lúc Thái tổ lập quốc đến nay, trải qua ba đời vua, trị vì được 60 năm, vì sao đột nhiên Hi Âm lại nhắc đến chuyện xưa?
"Không biết...". Tôi lắc đầu khó hiểu, nói: "Chuyện Hồ Nguyên Sinh muốn hưu Đỗ Băng Băng có liên quan gì đến chuyện nước Khương bị diệt vong?"
"Mười sáu chữ: 'Hoàng đế ngu ngốc, tin lời sủng nịnh, ngoại thích chuyên quyền, kết bè gây họa'". Hắn thu cây kim vào trong hòm thuốc, không nhanh không chậm nói với tôi: "Hiện giờ Đỗ quý phi được sủng ái nhất hậu cung, Đỗ thị là một đảng lớn, dùng tay che trời ở trong triều, dẫn đến các cựu thần có công, là cánh tay đắc lực bất mãn. Lúc còn bé đương kim Hoàng thượng bị nhiễm bệnh, long thể vẫn bất an. Trước lúc người thoái vị, ắt hẳn phải để lại cho Thái tử một triều đình sạch sẽ. Đầu năm nay, Hoàng thượng cũng dần dần bất hòa với Đỗ quý phi, bắt tay vào làm sạch triều cương, nàng xem thử Đỗ thị còn nở mày nở mặt được bao lâu?"
Tôi không hiểu chuyện lừa gạt chốn triều đình, nhưng khi nghe Hi Âm nói tôi hiểu ra một đạo lý - để cho phụ nữ nắm quyền là một chuyện không nên.
"Còn nữa, Hồ gia là nhà giàu nhất nước Hứa, mỗi năm thuế nộp về quốc khố có đến một phần ba là của Hồ gia ở Giang Nam. Nếu như giải quyết chuyện Hồ Nguyên Sinh, thuế má chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chuyện kinh doanh của Hồ gia là tơ lụa và lá trà liên quan đến vận mệnh quốc gia, nếu Hồ gia phá sản, dân chúng sẽ sống như thế nào?"
Tôi khó hiểu: "Khó có thể nào những hàng hóa xưa nay là do Hồ gia lũng đoạn thị trường sao?"
Hi Âm cười yếu ớt, giải thích: "Ví dụ, ngày thường nàng thích dùng lê hoa tiên* viết thoại bản, bỗng nhiên có một ngày nàng phát hiện ra trên lê hoa tiên bị dính nét mực, nhưng trên phố lại không mua được lê hoa tiên khác khác, nàng cũng không thích dùng loại khác. Vậy nàng vứt lê hoa tiên bị dính nét mực đi, hay chấp nhận tiếp tục sử dụng?"
*lê hoa tiên: giấy viết làm từ hoa lê.
Tôi suy nghĩ trong nháy mắt, nói: "Tất nhiên là chấp nhận dùng rồi".
Hi Âm vui vẻ gật đầu: "Cũng như vậy, số lượng cửa hàng của Hồ gia trên thị trường so với tất cả số cửa hàng cộng lại còn nhiều hơn, huống chi, trong một thời gian ngắn cũng không tìm ra thương gia thay thế Hồ gia. Cho dù Hoàng thượng có bất mãn với Hồ Nguyên Sinh đi nữa, cũng sẽ không động đến huynh ấy"
"Thì ra là vậy". Tôi tỉnh ngộ: "Không thể tưởng tượng được sự tồn tại của Hồ gia lại quan trọng như thế!".
Tôi cũng Hồ Nguyên Sinh bằng cặp mắt khác xưa, đồng thời, không khỏi cảm thấy kính nể Hi Âm. Quan hệ triều đình rắc rối phức tạp như vậy, hắn có thể giải thích nhẹ nhàng, nói đạo lý rõ ràng, quả thật phật pháp vô biên, rất lợi hại!
Nghĩ ngợi, lại thở dài: "Chỉ tưởng là tình yêu của nữ nhi, không nghĩ đến nó lại liên quan đến quốc gia đại sự. Cho nên nói những người tai to mặt lớn sống thật mệt, ngay cả chuyện yêu một người cũng phải nghĩ đến thiên hạ xã tắc dân chúng, bỗng nhiên ta đồng tình với bọn họ quá..."
Hi Âm nói: "Hồ Nguyên Sinh từng nói với ta, nếu năm đó hắn không sợ hãi quyền thế của Đỗ thị, kiên trì cưới Chu Phi Tuyết, thì bây giờ nàng cũng không rơi vào tình cảnh này. Hắn đổ tất cả tội lỗi lên bản thân, chuyện oán hận Tô Quân là vì Tô Quân đã cướp đi trái tim của Chu Phi Tuyết". Nói đên đây, hắn hơi ngừng lại, nhíu mày nhìn tôi, ánh mắt sâu thêm vài phần, trầm giọng nói: "Ta hiểu được cảm giác của hắn, nếu lúc đó ta cố gắng hết sức, nàng cũng sẽ không..."
Mặc dù tôi đã đoán ra quan hệ giữa tôi và Hi Âm không đơn giản, dưới chân núi Thanh Thành hắn cứu tôi cũng không phải chuyện ngẫu nhiên, nhưng chuyện đó với tôi cũng không thành vấn đề, tôi không tìm hiểu thêm về quá khứ. Chuyện tôi để ý là, bây giờ tôi đã nói tôi yêu hắn, hắn cũng yêu tôi, như vậy đã đủ rồi. Cho dù phía trước là núi đao biển lửa hay điện Tu La*, tôi cũng nguyện ý cầm tay hắn bước vào.
*Điện Tu La: tức âm phủ.
"Nếu mọi thứ đã qua rồi, thánh tăng cũng không nên canh cánh trong lòng. Ta bằng lòng dứt bỏ quá khứ, người còn chuyện gì không thể xóa đi?". Tôi vỗ ngực, cười nói: "Người xem, hiện tại không phải ta rất tốt sao?"
"Tiểu Mai, may mắn là nàng có thể trở về, cũng rất may mắn khi một lần nữa nàng lại yêu ta... Nàng có nguyện ở bên ta cả đời không?". Hi Âm khẽ nắm hai tay tôi, bàn tay hắn to lớn ấm áp, hình như trong lòng bàn tay có một vết chai nhỏ.
Ánh mặt trời ấm ấp, chiếu xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng vào trong phòng, trên mặt đất là những vết nắng rời rạc. Bóng cây lay động ngoài cửa sổ, gió mát thổi qua, hương cỏ cây theo làn gió lùa đến, thấm vào trong lòng. Hắn cúi đầu nhìn tôi, đấy mắt có vài phần chân tình không rõ. Đúng lúc ánh mặt trời bao phủ hình dáng của hắn, vẻ tuấn tú phảng phất xa vời như ánh trăng, nhanh nhẹn xuất trần.
Trong lòng như bị lông vũ lướt qua, có vài phần hơi ngứa, có vài phần ấm áp, tôi nhìn hắn xuất thần, lúng túng nói: "Tất nhiên ta bằng lòng".
Tất cả đều đã thu dọn sẵn sàng, Hi Âm đang định đưa tôi đi xem vết thương của Bùi Lãm, chợt nghe trong sân truyền đến một tiếng vang lanh lảnh, giống như đồ vật gì đột nhiên bị vỡ nát.
"Ha ha ha ha ha..."
Đỗ Băng Băng đứng trên cao nhìn xuống đình nghỉ chân, tiếng cười lạnh như băng mà thảm thiết. Bên chân cô ta tràn ngập đồ gốm vỡ vụn, thảo dược rơi đầy trên đất, có vài giọt dính trên tà váy hồng nhạt của cô ta, lan thành một mảng nhàn nhạt.
Cô ta không để ý, dùng khăn lụa lau qua ngón tay, cười khẩy: "Chậc chậc, nịnh quả ở Nam Dương quả là không thay đổi, muốn tìm lại, chỉ e khó bằng việc với lên trời. Hiện tại lọ thuốc đã bị vỡ nát, Hồ Nguyên Sinh, ta thật muốn nhìn xem chàng còn có thể dùng cái gì để chữa cho ả hồ ly kia. Xem ra kiếp này ả ta phải mang gương mặt âm dương, không giống người cũng chẳng giống quỷ rồi. Ôi chao, bỗng nhiên ta cảm thấy rất vui sướng!"
Sắc mặt Hồ Nguyên Sinh xanh mét, có thể thấy được gân xanh trên trán mờ nhạt xuất hiện, trong ánh mắt đỏ ngầu là lửa giận ngập trời. Hắn nhìn chằm chằm Đỗ Băng Băng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đỗ Băng Băng, cô đã hủy dung mạo của nàng rồi, bây giờ lại còn ở đây làm loạn! Cô đừng ép người quá đáng!"
Hạ nhân xung quanh ai nấy đều hoảng sợ, cúi đầu thấp đến mức hận không thể sát xuống mặt đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Gió thổi qua lầu báo hiệu giông tố sắp đến.
Tôi khều khều Hi Âm, nói: "Hình như Hồ Nguyên Sinh nổi nóng thật rồi, dáng vẻ đó làm cho người ta rất sợ hãi. Gia sản của Hồ gia bạc triệu, đất đai nhiều như vậy, vì sao hắn không mang Chu Phi Tuyết đến biệt viện nào đó để tĩnh dưỡng, lại phải ở lại Hồ phủ để đối chọi với Đỗ Băng Băng?"
Sắc mặt Hi Âm tĩnh lặng như nước, bình thản như không nhìn hai người bọn họ, nói: "Đây là chuyện tôn nghiêm. Nếu Hồ Nguyên Sinh đưa Chu Phi Tuyết rời khỏi Hồ gia, chắc chắn sẽ là dấu hiệu thỏa hiệp nhượng bộ Đỗ Băng Băng, huynh ấy tuyệt đối không làm vậy".
Chuyện tôn nghiêm... Khóe miệng tôi giật giật, nói trắng ra thì không phải là quá mất mặt sao?
Đỗ Băng Băng còn chưa ý thức được tình huống nghiêm trọng như thế nào, kiêu căng nói: "Đúng vậy, vết ban con bướm trên mặt ả ta là do ta sai người vẽ lên, ai bảo ả ta trời sinh đã là ả hồ ly dụ dỗ đàn ông? Không những vậy, ta còn sai người đi mua tất cả cỏ tuyết vi trong thành Lan Lăng, ta muốn nhìn xem chàng vắt óc tìm kế sách vì ả ta như nào. Ta nói cho chàng biết, Hồ Nguyên Sinh, đồ vật của Đỗ Băng Băng ta, cho đến bây giờ không ai được chiếm, ta nhìn không ưng mắt, cũng không có bất cứ ai có thể bình yên vô sự mà tồn tại trên đời. Chàng không cần phải uổng phí sức lực nữa, hôm nay ta dám đập vỡ lọ thuốc của chàng, ngày khác ta có thể trực tiếp đuổi ả ta... Chát!"
Chốc lát, trên má trái của Đỗ Băng Băng hiện ra dấu năm ngón tay, tôn lên da thịt nõn nà của cô ta, nhìn có vẻ đặc biệt ghê người. Tay Hồ Nguyên Sinh dừng giữa không trung, như là run nhè nhẹ, lửa giận trên mặt càng tăng lên. Đỗ Băng Băng như tỉnh lại từ ác mộng đứng im tại chỗ, vẻ mặt ngây ra nhìn Hồ Nguyên Sinh, ý cười oán độc vừa rồi chuyển thành kinh ngạc và khiếp sợ.
Tôi hốt hoảng hít một ngụm khí lạnh, Hồ Nguyên Sinh cũng dám ra tay đánh cô ta! Tuy rằng Đỗ Băng Băng thật sự có chút ác độc, hành động có chút cực đoan, nhưng đàn ông đánh phụ nữ thì thật là không có chút phong độ nào.
"Cút!". Hồ Nguyên Sinh chỉ tay ra cổng, nói từng từ từng từ: "Cô cút cho ta, cút càng xa càng tốt! Về lại kinh thành đi, Hồ gia không chứa một kẻ điên có tâm địa ác độc như cô!"
"Chàng nói cái gì...". Rốt cuộc Đỗ Băng Băng lấy lại tinh thần, khí thế không thuận theo, không buông tha lúc trước biến mất không còn tăm hơi trong chốc lát, nước mắt ào ạt rơi xuống: "Chàng bảo ta... cút?"
Hồ Nguyên Sinh lạnh lùng nhìn cô ta, nói: "Ngay cả nói cũng nghe không hiểu sao? Hồ Nguyên Sinh ta hôm nay hưu thê, từ nay về sau không liên quan gì đến cô nữa, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc cút ra khỏi Hồ gia! Đời này ta không muốn gặp lại cô nữa!". Nói xong, giận dữ phất tay áo bỏ đi.
Đỗ Băng Băng giống như yếu ớt hắn đi, chân mềm nhũn, đột nhiên ngã ngồi ra mặt đất, mất hồn mất vía nhìn bóng dáng Hồ Nguyên Sinh xa dần, nước mắt rơi như mưa.
Trước đó một lúc, Hi Âm còn nói hưu thê chỉ là chuyện sớm hay muộn, qua thực như lời sấm truyền. Tôi nhìn Đỗ Băng Băng đang đau lòng muốn chết, rốt cuộc có chút không đành lòng. Giờ phút này, cô ta không còn là thiên kim cao cao tại thượng nhà quốc cữu, mà chỉ là một phụ nữ đáng thương mất đi người chồng của mình.
Tình yêu của cô ta nóng bỏng quá mức, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, chẳng những làm tổn thương người vô tội như Chu Phi Tuyết, mà còn làm cho chính mình tổn thương. Tình yêu của cô ta quá ích kỷ, biết rõ trong lòng Hồ Nguyên Sinh không có mình, vẫn liều mạng muốn chiếm hắn làm của mình.
Tình yêu sâu sắc nhất chính là buông tay, tất nhiên Đỗ Băng Băng không có ý nghĩ sâu sắc đến mức đó. Thuở nhỏ cô ta đã là cành vàng lá ngọc, sống cuộc sống sao quanh trăng sáng, không có gì không thể chiếm được, tất nhiên không biết buông tay là như thế nào.
Yêu bản thân mình cũng không sai, đáng tiếc là cô ta đã yêu lầm người, cũng chọn sai cách yêu.
← Ch. 36 | Ch. 38 → |