Trà hội, gặp lại Dung công tử
← Ch.014 | Ch.016 → |
Tang Vi Sương thấy nhiều tôi tớ theo một nam tử anh tuấn khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi từ cửa khách điếm đi vào.
Tang Vi Sương nheo mắt, đây có lẽ là trưởng công tử của Huyện lệnh, một năm trước Hoàng thượng đăng cơ lập tức mở tân khoa, Huyện lệnh trưởng công tử Lâm Cảnh Thần đứng thứ hai mươi hai nhị giáp, thành tích tương đối tốt, năm Vĩnh An thứ hai nhận được một câu khen ngợi của Phó Họa Khánh, phải biết rằng trong mấy trăm tiến sĩ số người có thể nhận được kim khẩu của Hoàng thượng không nhiều, tuy chỉ có một câu "Nhân tài này có thể thu vào" cũng khiến nhiều đại nhân cầu còn không được, theo nịnh nọt rất nhiều, nghe nói sau đó con đường làm quan của hắn cũng hết sức thuận lợi, khá may mắn được nhận chức vụ quan trọng ở phủ Thiệu Châu.
Có lẽ Lâm đại thiếu gia này về huyện An trước, bây giờ mới đi phủ Thiệu Châu. Nàng luôn biết Triệu Lục Ý là người của Huyện lệnh công tử gia huyện An, nhưng không ngờ người hắn hầu hạ lại là Lâm đại công tử.
Dương Yên vào khách điếm thì thấy trong khách điếm có rất nhiều người.
- Đương gia, người nên thay bộ y phục ướt này đi để tránh bị cảm lạnh.
Sau khi Dương Yên vào khách điếm tìm được bóng dáng Tang Vi Sương thì vội vàng tới dặn dò.
Tang Vi Sương cười gật đầu:
- Đúng vậy, đừng để bị lạnh, ngươi cũng mau đi đi.
Nàng vừa nói vừa lên lầu hai khách điếm.
***
Tang Vi Sương tắm rửa xong, thay một bộ y phục sạch sẽ thì có tiếng gõ cửa truyền đến.
Nàng lười biếng nhướng mi, nếu là Dương Yên nhất định sẽ gọi to đương gia, nhưng người này chỉ nhẹ tay gõ cửa chứ không lên tiếng nên Tang Vi Sương đoán được hắn là ai.
- Triệu thiếu gia, huynh không đi hầu hạ công tử nhà huynh mà tới chỗ ta làm gì?
Tang Vi Sương mở rộng cửa để Triệu Lục Ý tiến vào, vừa ngồi xuống ghế vừa hỏi.
- Tại sao cô lại ở đây?
Triệu Lục Ý rảo bước tiến tới, chống tay lên tay ghế của nàng hỏi.
- ............
Hắn cách nàng gần như vậy, hơi thở của hắn phả vào mặt khiến nàng cực kỳ không tự nhiên chớp chớp mắt hai cái để giảm bớt căng thẳng. Còn nữa, câu này nên là nàng hỏi hắn chứ?
- Ta đương nhiên là có việc.
Tang Vi Sương nói xong thì giật mình, tại sao mình lại phải nói cho hắn biết nhỉ.
- Cô muốn đi phủ Thiệu Châu?
Triệu Lục Ý híp mắt hỏi, chân mày không khỏi nhăn lại.
- ............
Chẳng lẽ trên mặt nàng viết nàng muốn đi phủ Thiệu Châu sao? Thoáng cái đã bị đoán trúng rồi.
- Xem ra thật sự là đi phủ Thiệu Châu.
Triệu Lục Ý rời khỏi ghế của nàng, thẳng người lên cười cười.
- Là Thiệu Châu trà hội chứ gì.
Hắn than nhẹ.
Tang Vi Sương đột nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt tựa tiếu phi tiếu kia:
- Làm sao huynh biết?
Vẻ mặt Tang Vi Sương trở nên nghiêm trọng:
- Triệu Lục Ý, huynh biết Dung công tử kia?
Thần sắc Triệu Lục Ý khẽ biến nhưng khi nhìn Tang Vi Sương thì không thay đổi bao nhiêu.
- Tam thiếu gia của Dung gia ai mà không biết, hắn có qua lại với cả ba vị công tử nhà ta, ta sao có thể không biết.
Người này chỉ nhặt ra trả lời cái không quan trọng, hắn biết nàng muốn hỏi không phải chuyện này.
Tang Vi Sương nhếch cằm, nàng có thể khẳng định người này không chỉ biết Dung công tử mà còn quen thuộc hơn cả các công tử nhà hắn. Hắn không muốn trả lời, nàng cũng không phải người cưỡng cầu đáp án, có những việc qua thời gian dài tự nhiên sẽ biết.
- Triệu thiếu gia đã biết câu trả lời thì có thể đi rồi.
Tang Vi Sương lười biếng buông tay xuống, chăm chú nhìn thiếu niên rồi mở miệng đuổi người.
***
Thiệu Châu trà hội hàng năm sẽ thu hút rất nhiều quý tộc và thương nhân, tuy nói Đại Diêu ở vị trí đông bắc, nhưng phong tục uống trà của Đại Ngô phương nam đã thịnh hành ở đây hai ba trăm năm vẫn lâu bền không giảm.
Người triều Vũ và người triều Diêu hiện nay đều xem trọng lá trà, hàng năm số lượng lá trà mua vào từ Đại Ngô rất lớn. Phương bắc trăm năm loạn lạc, hai nước chiến tranh quanh năm nhưng chưa từng cắt đứt thương mại kinh tế với quốc gia phương nam, quốc gia phương bắc dùng đồ sắt và ngựa để đổi tơ lụa và lá trà của phương nam đã thành thông lệ.
Thiệu Châu từng là một trong những thành trì trọng yếu nối liền Diêu quốc và Ngô quốc, nhưng hiện nay vị trí trọng yếu này đã chuyển đến Hoài Châu, các thương nhân từ nam tới bắc đều đến Hoài Châu đổi tuyến đường xuôi nam ngược bắc.
Hoài Châu, Thiệu Châu và quốc đô Lạc Dương của Đại Diêu đều trồng giống trà phương bắc nhưng phần lớn giống trà đều đến từ Ngô quốc, thông qua đường thủy đến Hoài Châu hoặc đường biển đến Tân Châu, rồi sau đó mới đến các nơi của Đại Diêu.
Lịch sử của Thiệu Châu trà hội đại khái khoảng trăm năm, triều Vũ dân gian từng có câu: Đông Vũ nhị phú, Hoài Đông Thần Lệ.
Phía đông Đại Vũ có hai nhà phú giáp thiên hạ, đó chính là Thần gia và Lệ gia ở Hoài Châu. Nhưng sau khi triều Vũ diệt vong, Lệ gia đã suy tàn, thế hệ sau không ai có số phận tốt. Còn Thần gia hiện nay có thể nói là thuận buồm xuôi gió, phú giáp thiên hạ.
Cho nên dân gian có lời đồn Thần gia chính là trợ lực cho Diêu đế lên ngôi, gia chủ Thần gia hiện nay ban đầu đã dùng hàng nghìn bạc trắng khởi binh mở đường cho Diêu đế, do đó Thần gia mượn tay Diêu đế trừ khử Lệ gia, trở thành đệ nhất hoàng thương hiện nay của Đại Diêu, từ tơ lụa, lá trà, đồ ngọc, gốm sứ tới vận tải đường thủy, đường đất, đường biển.......... Thần gia hiện nay có thể nói là tự mình nắm giữ mạch máu kinh tế của Đại Diêu.
Người đi đường nhắc tới Thần gia không ai là không biết. Danh hiệu Thần gia gia chủ khiến người ta nhìn mà cảm thán, còn có tin đồn rằng Diêu đế sẽ cưới muội muội ruột của Thần gia gia chủ làm Hoàng hậu.
Nữ nhi của thương nhân làm Hoàng hậu, nếu thật như lời đồn thì vị thương gia Hoàng hậu đầu tiên này e sẽ là một đoạn giai thoại cổ kim. Nhưng, tại sao hiện nay tân đế lên ngôi đã ba năm mà vẫn chưa rước nữ nhi Thần gia kia về?
Có người nói nữ nhi Thần gia này vẫn chưa cập kê, còn quá nhỏ, có người nói nữ nhi Thần gia này bị bệnh đang phải điều dưỡng, dù sao cũng không kết luận được.
Tang Vi Sương trong Họa Thánh trà lâu nghe được những lời bàn tán về tầng lớp trên cao, chân mày hơi nhíu lại. Thông minh như nàng, qua vài mẩu tin tức này không khó để biết Thần gia và Phó Họa Khánh có mối liên hệ mật thiết với nhau! Dựa theo tính tình của Phó Họa Khánh mà có thể mặc kệ cho một gia tộc lớn mạnh, mặc kệ những lời đồn này thì hẳn là tín nhiệm Thần gia gia chủ đến mức nào!
Không thể nghi ngờ, muốn lật đổ Đại Diêu, ắt phải chặt đứt mạch máu này của Phó Họa Khánh! Nếu Thần gia và Diêu đế bất hòa, Diêu đế nghi ngờ Thần gia.......... Nếu bọn họ quân thần không chung lòng, hiểu lầm lẫn nhau thì đại kế của nàng sẽ ở trong tầm tay!
Tang Vi Sương cố gắng nhớ lại ấn tượng của mình về Thần gia gia chủ nhưng thật lâu vẫn không có chút ký ức nào về Thần gia gia chủ hiện nay.
Khi nàng còn là công chúa tôn quý, Lệ gia và Thần gia ở Hoài Châu từng được mời đến Kim Loan điện nghe phong.
Nàng suy nghĩ thật lâu đột nhiên nhớ ra, khi đó Thần gia gia chủ hình như là một nam nhân ba mươi bốn mươi tuổi, phụ hoàng của nàng có hỏi đến trưởng tử ông ấy, ông ấy trả lời:
- Khuyển tử bệnh đã lâu, tìm y khắp nơi, phúc bạc không có duyên diện kiến quân chủ, thực là tiếc nuối của nó.
Thần gia trưởng tử tức gia chủ hiện nay chỉ sợ khi đó cáo ốm tìm y là đang vạch mưu kế cho Phó Họa Khánh!
Phó Họa Khánh, mỗi bước đi của hắn đều mang theo mưu đồ, mang theo quỷ kế của hắn!
- Ta biết cô nhất định sẽ tới.
Bức mành châu ngọc bị một bàn tay dài nhỏ trắng ngần buông xuống, hơi ngăn lại tiếng nói chuyện của những người ngoài tiền đường kia.
Tang Vi Sương khẽ nâng đôi mắt mệt mỏi nhìn người tới, bạch y phóng khoáng, tay áo dài thêu sóng nước Hàn Giang tinh xảo, mái tóc đen nhánh rủ xuống trước ngực, phát quan (mũ buộc tóc của nam) hắc mã não thể hiện tính cách ôn hòa của người này.
- Dung công tử.........
Tang Vi Sương đứng dậy, mấy ngày liên tiếp đi đường mệt mỏi khiến thân thể nàng hơi lung lay hai cái, tay nhỏ chống lên bàn đứng vững.
← Ch. 014 | Ch. 016 → |