Dọc đường gặp lại
← Ch.013 | Ch.015 → |
- Công tử nhà ngươi chỉ để lại phong thư này?
Tang Vi Sương nhận phong thư mà bé trai đưa tới, nghi ngờ nói.
- Đúng vậy, cô nương.
Nó nhìn nàng chăm chú, bình tĩnh nói.
Trong thư nói, phủ Thiệu Châu, Họa Thánh trà lâu.
Tang Vi Sương để thư xuống, trong lòng hơi phiền muộn, tức giận nói:
- Làm sao hắn biết ta nhất định sẽ đi?
Thay đổi thất thường như vậy khiến nàng cảm thấy mình bị người ta trêu đùa.
Bé trai liếc nàng một cái, chậm rãi nói:
- Công tử nói, dù sao cô nương cũng đã trễ ước hẹn, không bằng lại trễ thêm chút nữa, chờ mồng sáu tháng sáu, trong Họa Thánh trà lâu phủ Thiệu Châu có Thiệu Châu trà hội ba năm một lần. Cơ hội như vậy nếu bỏ lỡ sẽ phải đợi thêm ba năm nữa, cô nương hiểu trà sâu sắc như thế, đương nhiên không thể bỏ lỡ.............
Nghe nói vậy, phiền muộn trong lòng Tang Vi Sương đều tiêu tan, ngược lại lại có hơi cảm động...........
Nàng một lần nữa cầm lấy phong thư, nói với bé trai kia:
- Ta đi đây. Cáo từ.
Nàng đi rất tiêu sái, bé trai nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng hơi cảm thấy kỳ quái.
***
Tuyết Đào ở nông trang cuối tháng năm do Tang Vi Sương dẫn theo Tĩnh Sơ và Dương Yên tự mình hái. Tang Vi Sương cảm thấy chỗ nông trang này rất tốt, gần nhà nàng, cảnh quan đẹp, lại có thể giúp cho ra Tuyết Đào nàng muốn. Láng giềng xung quanh cũng xem như hòa thuận, chỉ.........duy nhất không tốt chính là, ở đối diện xê xích khoảng ba bốn nhà là nơi ở của một quả phụ quyến rũ. Mấy lần nàng và Dương Yên đi qua cổng nhà quả phụ kia, nàng ta đã dùng ánh mắt lả lơi tứ phía quan sát họ, theo nàng biết thì nữ nhân kia có rất nhiều khách trong màn. Trước cửa quả phụ thị phi nhiều, cho nên Tang Vi Sương không thể không nói với Dương Yên và chính mình là đừng chọc đến nữ nhân kia.
Cẩm Văn đã được Tang Vi Sương đưa đến học đường, mấy ngày nay cũng dần dần tìm được thú vui học tập, đã biết đem chi, hồ, giả, dã (chi, hồ, giả, dã: từ hay dùng trong các văn thơ cổ) khiến các tỷ tỷ vui vẻ.
Hôm đó, lá trà hái được do Dương Yên tự mình chế luyện.
Bếp lò bùng lên ngọn lửa nhỏ, lá trà xanh biếc được bàn tay trắng trẻo của thiếu niên cầm lấy, hắn dùng tay không nắm lá trà, chà xát xoay tròn trên nắp nồi nóng hổi.
Hắn làm rất nghiêm túc, không lâu sau, trên trán đã rịn ra mồ hôi, Tĩnh Sơ đứng bên cạnh lấy khăn trong người ra lau trán cho hắn.
Khi chiếc khăn chạm đến trán Dương Yên, thân thể Dương Yên chấn động, tay chạm phải nắp nồi.
- Shhh..........
Thiếu niên đau hít một tiếng.
- Yên ca ca, huynh, huynh không sao chứ?
Tĩnh Sơ tự trách hỏi.
Thiếu niên áy náy nhìn nàng, lắc đầu:
- Không sao........
Hắn một lòng chỉ nghĩ giúp đương gia làm ra tinh phẩm có thể sánh ngang với "Hàn Tiêu", cho nên mới quyết định tự mình chế luyện lá trà, chút vết thương nhỏ này hắn hoàn toàn không để ý.
Thật vất vả dùng nước giếng đặc biệt của Thiệu Châu tưới từng ngày mới có thể trồng tốt những cây trà mềm mại từ phương nam này, hắn không thể nào bỏ dở nửa chừng, như vậy đương gia sẽ đau lòng, khổ sở.
- Yên ca ca, huynh nghỉ ngơi một chút được không, tay huynh đã bỏng thành như vậy .........
Tĩnh Sơ sốt ruột sắp khóc, tay huynh ấy không biết bị bỏng bao nhiêu chỗ rồi, tại sao huynh ấy không đi bôi thuốc mà phải cố chịu đựng để làm xong mấy thứ "Tuyết Đào" này chứ.
- Tĩnh Sơ tiểu thư, tôi không sao, cô nếu không có chuyện gì thì đi đun một ấm nước nóng đi.
Hắn thử nhẹ nhàng nói, nhưng trong mắt trong tay vẫn chỉ có lá trà yêu dấu của mình.
Tối hôm sau, Dương Yên vẻ mặt mừng rỡ cung kính bưng "Tuyết Đào" đã pha tốt đến trước mặt Tang Vi Sương.
- Đương gia, người nếm thử xem.
Tang Vi Sương vén nắp chung trà, mùi hương tỏa ra bốn phía, hương trà thanh nhã mang theo vị thơm phấn chấn lòng người phả vào mặt.
Nàng ngửi hương trà, nhìn sắc trà, im lặng thật lâu mới chậm rãi đưa lên uống.
Đúng là không giống với Tuyết Đào trước kia nàng từng dùng, mùi vị mát lạnh, hương thơm thanh nhã, rất khác trước, nhưng........... vẫn không phải thứ nàng muốn...........
Tang Vi Sương từ từ đặt chung trà xuống, gương mặt không hề lộ vẻ mất mát.
Nàng ngẩng đầu nhìn Dương Yên nói:
- Ngày kia, hai mươi sáu tháng năm, ta không muốn trì hoãn hành trình lại không muốn đi đường quá gấp gáp nên quyết định ngày kia sẽ xuất phát đi phủ Thiệu Châu, đi chậm một chút thì có thể ba ngày sẽ đến.
Dừng một chút, nàng lại nói tiếp:
- Dương Yên, ngươi đi cùng ta.
Dương Yên lập tức ngẩng đầu, sự vui mừng trong mắt khó có thể che giấu:
- Dạ, đương gia.
Tĩnh Sơ sững sờ thật lâu, định mở miệng nói muốn đi cùng nhưng lại nghĩ tới Cẩm Văn còn đang đi học, nàng nếu cũng đi theo thì ai chăm sóc Cẩm Văn? Nhưng vừa nghĩ tới đại tỷ và Yên ca ca sắp đi Thiệu Châu, trong lòng nàng hơi mất mát, nàng cũng muốn đi lắm..........
- Tĩnh Sơ, trước khi đi tỷ sẽ nói với Trương thẩm sát vách và cả mẹ của Cẩu Oa Tử nữa, có gì sẽ nhờ họ chiếu cố các muội, nông trang mấy ngày này nhờ muội chăm sóc.
Vi Sương sờ sờ đầu Tĩnh Sơ:
- Tỷ biết muội và Cẩm Văn cũng muốn đi nhưng để lần sau đã, chuyện lần này quá quan trọng. Có điều đại tỷ sẽ mang đồ thú vị trong thành Thiệu Châu về cho các muội.
Thương Dẫn Tố chưa bao giờ dùng lời nói để an ủi người khác, trong cung đình tiền triều, luôn là hàng vạn hàng nghìn người nịnh bợ nàng. Mà nàng sau khi trở thành Tang Vi Sương xác thực đã làm rất nhiều chuyện mà trước kia nàng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ làm.
Hóa ra, nàng cũng khát vọng tình thân và tình bạn như vậy, khát vọng cùng người thân tay chân gắn bó, khát vọng cùng bằng hữu chia ngọt sẻ bùi.
Đây là thích sao?
Hình như trước đây rất lâu, chữ này cũng từng vang vọng bên tai nàng, mơ hồ như vậy...........
Thân thể Tang Vi Sương chấn động, bóng người kia ở trong đầu lại hiện ra rồi chìm xuống.
Là người kia khiến nàng thấy rõ mặt xấu xí của Phó Họa Khánh và những thứ liên quan mà nàng cũng không muốn nhớ lại.
***
Sáng sớm ngày hai mươi sáu tháng năm, Tang Vi Sương khởi hành đi phủ Thiệu Châu.
Tang Vi Sương mặc nam trang ra ngoài cùng Dương Yên mỗi người cưỡi một con ngựa, dọc đường Dương Yên gánh vác phần lớn hành lý, trên gương mặt thanh tú của hắn luôn mang theo nụ cười ngọt ngào, chỉ là thời tiết không tốt, luôn âm u khiến người ta lười biếng.
Ông trời không tốt, tối ngày thứ hai đi đường, họ gặp phải cơn mưa rào.
Hai người khi trời tối vẫn luôn tìm khách điếm, mạo hiểm đi trong mưa suốt hai canh giờ mới nhìn thấy khách điếm.
- Đương gia, người vào tránh mưa trước đi, tôi đi buộc ngựa!
Dương Yên nói trong cơn mưa lớn.
- Vậy ngươi nhanh lên, ta vào trước nói với chưởng quỹ thu xếp phòng.
Tang Vi Sương xuống ngựa nói trong cơn mưa lớn.
Nàng đang định vào thì thấy một đoàn người ngựa đi về phía bên này.
Nước mưa che mất tầm mắt Vi Sương, nàng lướt mắt qua người dẫn đầu đoàn người ngựa đó thì sửng sốt.
Nàng thật sự cho rằng nước mưa đã khiến nàng hoa mắt, người đi đầu đoàn người ngựa kia sao lại là Triệu Lục Ý?
- Chưởng quỹ, thu xếp phòng.
Triệu Lục Ý cả người ướt đẫm đi vào khách điếm, còn chưa thấy chưởng quỹ thì ánh mắt hắn đã rơi vào người Tang Vi Sương.
Hắn dán mắt nhìn nàng thật lâu mới nói:
- Là cô.........
Ngừng thật lâu hắn nói tiếp:
- Sao cô cũng ở đây?
- Những lời này nên là ta hỏi huynh chứ, Triệu huynh.
Vi Sương cũng không phủ nhận gì mà bình tĩnh như thường, nói.
Triệu Lục Ý nhìn nàng sâu xa:
- Đợi lát nói chuyện với cô sau, ta thu xếp cho công tử nhà ta trước đã.
← Ch. 013 | Ch. 015 → |