Vay nóng Homecredit

Truyện:Thê Chủ Tà Mị - Chương 071

Thê Chủ Tà Mị
Trọn bộ 130 chương
Chương 071
Thật nhiều sói đói
0.00
(0 votes)


Chương (1-130)

Siêu sale Shopee


Chờ Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ vào chỗ, yến hội cũng liền bắt đầu. Mặc dù Nữ hoàng bệ hạ ngồi ở trên ghế Phượng, thế nhưng nhân vật chính ngày hôm nay chính là Thái hậu. Nữ hoàng bệ hạ cũng hy vọng y vui vẻ, cho nên trên căn bản Thái hậu nói cái gì chính là cái đó. Nữ hoàng bệ hạ lấy hành động bày tỏ chính mình không quan trọng.

Vì ngày đặc biệt hôm nay, cho nên các đại thần đối với lần này cũng không nói thêm cái gì, đương nhiên, Thái hậu cũng là người rất có chừng mực, đối với chuyện trên triều đình y không chút nào hỏi đến, y nóng lòng bất quá là cho nữ nhi tìm mỹ nhân.

Vì vậy, công tử thế gia thay nhau lên sân khấu, lấy ra bản lãnh am hiểu nhất của từng người đến, hy vọng có thể được Thái hậu thưởng thức, ban thưởng một đoạn nhân duyên tốt. Tự nhiên cũng có không ít người là hy vọng phong thái của mình có thể đả động nữ tử hâm mộ trong lòng.

Trên căn bản Thái hậu mở miệng khoa trương hai câu, Hoàng Vũ Hiên liền không nói hai lời, thu vào hậu cung, thật sự không có phúc hưởng thụ, liền rất có nhiều tỷ muội thích kín đáo đưa cho Ninh vương điện hạ. Về phần Phong Lăng Hề, nàng cũng không dám kéo nàng ta xuống nước.

Thái hậu bày tỏ rất hài lòng, nụ cười trên mặt còn chưa từng có đứt đoạn.

Đương nhiên, y cũng sẽ không đem những công tử quan gia này toàn bộ nhét cho nữ nhi của mình, thỉnh thoảng cũng sẽ nối dây tơ hồng cho những người khác. Thái hậu mặc dù không hỏi qua chuyện trong triều đình, nhưng đối với thế cục trong triều lại rõ ràng rành mạch, cho nên lúc y cao hứng thì ban thưởng mấy cọc hôn nhân cũng chắc chắn sẽ không làm cho Hoàng Vũ Hiên khó xử.

Có thể ở trong hậu cung nơi ăn tươi nuốt sống che chở ba hài tử của mình cho tới bây giờ, Thái hậu cũng không phải là nhân vật đơn giản như vậy.

Hiện tại lên đài chính là con trai trưởng của Hộ bộ thượng thư, một thân y phục màu trắng nhẹ nhàng mĩ lệ, trên mặt xinh đẹp tràn đầy lạnh nhạt, đôi mắt sáng mùa thu giống như hơi khép, hắn lẳng lặng ngồi ở nơi đó, liền làm cho tiếng ồn ào trong cung điện đều nhỏ không ít.

Hiện tại tứ đại tài tử đã gả cho hai người, xem tình cảnh hiện tại, trải qua ngày cung yến này, vị công tử nhà Hộ bộ thượng thư này chỉ sợ cũng phải từ từ bị vây đỡ lên.

Bên cạnh Vân Tư Vũ có hai kẻ tham ăn, cố gắng chăm sóc bụng của mình, còn phải thỉnh thoảng nhét một chút cho bạc băng trên cổ tay, vứt thêm một chút cho tiểu hồ ly nấp dưới bàn, hắn thật lòng bề bộn nhiều việc.

Bất quá đột nhiên yên tĩnh vẫn gây sự chú ý của hắn, không khỏi giương mắt nhìn lên trên đài, gật đầu nói với Phong Lăng Hề: "Cái này không sai."

Công tử xinh đẹp chuẩn bị đánh đàn, lúc hắn ngồi xuống bên cạnh cầm án* thì hắn khẽ nhấc mắt lên, rất nhanh liền lại rũ mi mắt xuống, xanh miết giống như ngón tay chạm dây đàn, tiếng đàn ung dung dễ nghe tung bay ở trong cung điện, mọi người không tự chủ được yên tĩnh lại, tinh tế lắng nghe.

(*cầm án: cái bài để đặt cây đàn. )

Thái độ của Vân Tư Vũ đột nhiên chuyển biến lớn một trăm tám mươi độ, một khắc trước đó còn đang khích lệ, sau một khắc liền bĩu môi, thầm nói: "Khó nghe muốn chết."

Sẽ có chuyển biến như vậy, hoàn toàn là bởi vì vị công tử kia giương mắt nhìn trong nháy mắt rõ ràng là nhìn về phía Phong Lăng Hề, ánh mắt ẩn tình kia mặc dù chỉ là một cái chớp mắt, lại không có thể tránh được con mắt của Vân Tư Vũ.

Hơn nữa sau khi nghe qua tiếng đàn của Giải Ngữ, hắn cũng thật lòng cảm thấy người này đàn ra thật bình thường.

Căn cứ vào trong đại điện lúc này rất yên tĩnh, cho nên Vân Tư Vũ mặc dù nói tới nhỏ giọng, nhưng cũng có không ít người nghe thấy; mà sự chú ý của mỹ nhân trên đài vẫn ở trên người Nhàn vương điện hạ bên này. Tự nhiên cũng nghe thấy lời Vân Tư Vũ nói, lập tức tiếng đàn không khỏi dừng lại. Bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt, hầu như làm cho không người nào có thể phát hiện.

Ở đây không ít người cảm thấy tiếng đàn này rất lọt vào tai, vì vậy nghe thấy lời Vân Tư Vũ nói, không ít người không nhịn được nhíu mày. Thế nhưng căn cứ vào uy hiếp của Nhàn vương điện hạ, cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ là trong lòng cảm thấy lòng ghen tỵ của vị Nhàn vương quân này không khỏi quá mạnh mẽ, không chịu nổi người khác tốt hơn.

Đương nhiên những người này nghĩ như thế nào, Vân Tư Vũ là hoàn toàn không quan tâm.

Nhàn vương điện hạ nghe lời của hắn xong, để ly rượu trong tay xuống, hai tay rơi ghé vào lỗ tai hắn, sau đó rất nhanh lại thả xuống, những người khác đều không biết nàng làm cái gì.

Mà Vân Tư Vũ còn lại là hai mắt lóe sáng, đưa tay sờ sờ lỗ tai, hỏi: "Vật gì đó? Thật sự không nghe được."

Được rồi, bởi vì hắn thật sự không nghe được, cho nên hắn cũng không biết giọng nói của mình lớn bao nhiêu.

Tiếng đàn lần nữa dừng lại, mỹ nhân trên đài đã có chút không kềm chế được, buồn rầu giận hờn liếc nhanh Nhàn vương điện hạ, chỉ thấy khóe môi Nhàn vương điện hạ mỉm cười, mắt phượng mê người, hắn nhìn thấy mà mặt đỏ tim đập.

Hắn sở dĩ hâm mộ Nhàn vương điện hạ, không hoàn toàn là bởi vì thân phân địa vị và khí chất dung mạo của nàng, cũng bởi vì phần nàng sủng ái Vương quân kia.

Trên cõi đời này người như vậy không ít, bởi vì một phần hâm mộ tình cảm thuần túy, từ đó mưu toan đi phá hoại cái phần tình cảm làm cho mình động lòng kia, chỉ hy vọng cái phần tình cảm thuần túy kia sẽ ngược lại rơi vào trên người mình. Nhưng lại chưa từng nghĩ qua, tình cảm có thể thay lòng đổi dạ hay không còn như từng cho rằng tốt đẹp như vậy.

Vị công tử này đã quen được Hộ bộ thượng thư nuông chiều, đáy lòng cũng có mấy phần cao ngạo, tự nhiên cảm thấy người tốt nhất mới xứng đôi với mình, đáng tiếc người bị hắn cho rằng xứng đôi với mình nhưng không thấy tình nguyện đi xứng với hắn.

Tầm mắt Nhàn vương điện hạ căn bản cũng không có rơi vào trên người hắn, mà là nhìn Vương quân của mình, cười đưa tay lấy xuống một cái gì đó trong lỗ tai của hắn, mới lên tiếng: "Đây là máy trợ thính, không muốn nghe liền lấp kín lỗ tai."

Vân Tư Vũ đoạt lấy trong tay nàng thoạt nhìn giống như đầu gỗ, rồi lại so với đầu gỗ có một chút gì đó mềm hơn, hoài nghi hỏi: "Hề, nàng có phải là thường xuyên làm như thế không?"

Phong Lăng Hề đút một quả trái cây vào trong miệng hắn, đối với vấn đề của hắn chẳng nói đúng sai. Vân Tư Vũ lại thật giống như biết rõ bí mật nhỏ của nàng, nhai trái cây, cười đến được kêu là một cái phong phú có ý sâu xa, bí hiểm. Có thể đoán được, về sau Phong Lăng Hề có thể sẽ thỉnh thoảng đối mặt với nguy hiểm bị kiểm tra lỗ tai.

Kết quả là, mỹ nhân trên đài không cẩn thận bị phần lớn mọi người cho quên lãng, tất cả mọi người đều không còn gì để nói mà nhìn đôi phu thê này không coi ai ra gì.

Kỳ thật vị mỹ nhân trên đài này không phải là người đầu tiên ngấp nghé Phong Lăng Hề, cũng chắc chắn sẽ không là người cuối cùng. Thế nhưng hắn một mực xui xẻo gây sự chú ý với Vân Tư Vũ, Vân Tư Vũ tự nhiên khó chịu; mà tiểu mèo hoang nhà mình mất hứng thì Nhàn vương điện hạ tự nhiên phải nghĩ biện pháp làm cho hắn cao hứng, những thứ khác hoặc ai đó, có liên quan gì với cô sao? Có sao?

Mỹ nhân không được để ý tới sắc mặt liền khó coi, kiên trì đàn xong một thủ khúc, Thái hậu lại đối với kỹ thuật đàn hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo không có bất kỳ đánh giá nào, hắn chỉ có thể lòng tràn đầy oan ức, yên lặng lui ra.

Vốn là Thái hậu kỳ thật rất hợp ý người này, muốn cho tiến vào hậu cung của nữ nhi, nhưng người ta rõ ràng vừa ý chính là Nhàn vương điện hạ. Cho nên không thể oan ức nữ nhi của mình, càng không thể bởi vì một nam nhân làm cho nữ nhi ruột và nghĩa nữ nảy sinh ra hiềm khích. Mặc dù chuyện đó rất không có khả năng, thế nhưng vẫn là muốn đem hạt giống bóp chết ở trong bùn đất.

Hơn phân nửa công tử đã lên đài, rất nhiều người cũng đều đạt được mục đích của mình, chỉ có người ngấp nghé Nhàn vương điện hạ được gọi là một cái buồn rầu. Vì cái gì tầm mắt hấp dẫn Nhàn vương điện hạ lại khó như vậy chứ?

Người ngấp nghé Nữ hoàng bệ hạ và Ninh vương điện hạ đều rất hài lòng, người ngấp nghé Nhàn vương điện hạ đều rất ai oán, ai oán giống vậy còn có người ngấp nghé Tô tướng quân.

Hôm nay Tô tướng quân cũng không biết là xảy ra chuyện gì, toàn thân sát khí, từ đầu tới đuôi dường như cũng không có xem qua các công tử trên đài, chỉ là một mình buồn bực uống rượu, không làm vừa ý nàng các công tử rất là u buồn, cơ hội tốt như vậy làm sao một mực gặp tâm tình Tô tướng quân không tốt chứ?

Nhưng mà vốn là đối xử như nhau, đối với tất cả công tử cũng không có nhìn Tô tướng quân, lại đột nhiên có cử động bất ngờ.

Vị mỹ nhân y phục màu trắng nhẹ nhàng kia sau khi xuống đài, lên đài tiếp theo chính là Vân Thiển. Vân Thiển biểu diễn chính là một đoạn Kiếm Vũ. Mặc dù võ công của hắn luyện được không có gì đặc sắc, thế nhưng muốn biểu diễn một đoạn Kiếm Vũ cho mọi người xem như vậy tính ra vẫn là không thành vấn đề. Biểu diễn xong, Vân Thiển hơi thấp thỏm đứng ở trên đài, không dám giương mắt nhìn Nữ hoàng bệ hạ, lo lắng đón lấy vận mệnh của mình.

Bất quá hắn cũng không lo lắng bao lâu, Tô Văn liền chủ động đi ra, quỳ xuống về phía Nữ hoàng bệ hạ, bày tỏ mình thật lòng yêu thích Vân Tam công tử, thỉnh cầu Nữ hoàng bệ hạ tác thành. Bất quá vẻ mặt kia của nàng thật khó coi, thật đúng là làm cho người ta khó có thể nhìn ra nàng thật lòng yêu thích Vân Tam công tử.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả xôn xao.

Tô tướng quân đây là muốn nháo loại nào? Đã cưới Vân Đại công tử còn không vừa lòng, bây giờ còn muốn thu Vân Tam công tử? Hai huynh đệ thu hết trong túi, không thể nói là không tham lam ư!

Hơn nữa nhìn ý của nàng là muốn nạp thị, Vân Thiển nói thế nào cũng là con trai trưởng phủ Trấn quốc tướng quân, ngươi muốn nạp, cũng phải xem Vân tướng quân người ta có đồng ý hay không!

Coi như là Tô Văn công cứu giá, Nữ hoàng bệ hạ cũng không thể bởi vì nàng mà hoàn toàn không để ý đến thái độ của Vân Vũ Dương!

Mà làm cho người ta giật mình chính là, Nữ hoàng bệ hạ rõ ràng rất bình tĩnh đúng chuẩn. Sắc mặt Vân Vũ Dương mặc dù khó coi, nhưng cũng hoàn toàn không có ý phản đối. Tất cả mọi người cũng nhìn ra vấn đề, hiển nhiên Nữ hoàng bệ hạ và Vân tướng quân đều đã sớm cảm kích, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Sắc mặt khó coi nhất thuộc về Vân Dật, mặc dù hắn cũng là người đã sớm biết.

Rất nhiều người cũng không nhịn được đồng tình với Vân Dật, sớm biết thế lúc trước đã gả cho Nhàn vương thật tốt, một mực lúc đó muốn giả trang mình xấu đến như vậy, còn đem thứ đệ đẩy ra. Kết quả bây giờ Nhàn vương quân người ta hạnh phúc phải ghen tỵ; mà vốn cho là đệ nhất công tử gả đến nơi tốt nhưng lưu lạc tới mức muốn cùng đệ đệ ruột chung một thê.

Đương nhiên cũng có người nhìn Vân Dật không vừa mắt, không nhịn được cười trên sự đau khổ của người khác, nói vài câu châm chọc. Vân Dật lấy danh tiếng đệ nhất công tử, tự nhiên có không ít người không phục, lúc này thấy hắn xui xẻo, còn không nhanh bỏ đá xuống giếng?

Vân Dật mặc dù sắc mặt không tốt, nhưng cũng không có luống cuống, chỉ là mím môi, không nói một lời.

Vân Thiển rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, vô cùng cao hứng đi xuống đài, mà người kế tiếp lên đài lại ngoài dự liệu ngoài ý của mọi người, lại là Hoàng tử Ngọc Ngạn.

Mặc dù Hoàng tử Ngọc Ngạn cũng có tài danh ở bên ngoài, thế nhưng mọi người đều biết, các loại yến hội này Hoàng tử Ngọc Ngạn rất ít khi lên đài biểu diễn, hơn nữa những công tử khác có thể không chú ý như vậy, tùy ý lên đài. Thế nhưng hắn thân là Hoàng tử, cho dù muốn biểu diễn cũng có thể là then chốt, không nghĩ tới rõ ràng thiếu kiên nhẫn như thế.

Hoàng Ngọc Ngạn đã sớm ngồi không yên, quá nhiều người đánh chủ ý lên Phong Lăng Hề, hơn nữa trước đây vị công tử nhà Hộ bộ thượng thư kia còn làm cho hắn cảm nhận được uy hiếp, cho nên hắn cũng không muốn đợi đến cuối cùng.

Nhìn Hoàng Ngọc Ngạn lên đài, Thái hậu hơi kinh ngạc, không hiểu nổi Hoàng Ngọc Ngạn làm sao lại đột nhiên lên đài, còn tưởng rằng là cho y một hắn kinh hỷ gì đây!

Mà Hoàng Vũ Hiên lại nhịn không được nhíu nhíu mày, liếc nhìn Phong Lăng Hề, trong mắt như có điều suy nghĩ, biểu cảm trên mặt nhìn qua có chút bận tâm.

Có thể được xưng là một trong tứ đại tài tử, Hoàng Ngọc Ngạn tự nhiên có bản lĩnh kia, vừa tung ra kỹ thuật nhảy liền hấp dẫn tầm mắt toàn hội trường. Hoàng tử Ngọc Ngạn bình thường nhìn qua luôn mang theo một phần trang nghiêm, cái phần khí độ Hoàng gia kia làm cho người ta cảm thấy có chút xa không thể chạm tới. Lúc này nhảy một điệu múa, kỹ thuật nhảy dịu dàng kia, eo thon mềm mại, dường như xinh đẹp lung linh, không giống với quý khí bình thường, lại giống như hấp dẫn người.

Vân Tư Vũ nghiêm mặt lại, đưa tay che con mắt của Phong Lăng Hề, hất cằm bĩu môi, dùng một tay còn lại tiếp tục bắt đầu ăn, xem ngươi làm sao quyến rũ người!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-130)