Vay nóng Tima

Truyện:Thê Chủ Tà Mị - Chương 065

Thê Chủ Tà Mị
Trọn bộ 130 chương
Chương 065
Nghĩa phụ VS nghĩa nữ
0.00
(0 votes)


Chương (1-130)

Siêu sale Lazada


(dem: VS có nguồn gốc từ từ tiếng La tinh, là viết tắt của từ VERSUS, nghĩa tiếng Anh là against; có nghĩa tiếng Việt là: so tài với, đối đầu với [được sử dụng nhiều trong thể thao]. Câu này có nghĩa là: cha nuôi đối đầu với con gái nuôi. )

- - -- - -

"Nghĩa phụ đây là đang đào góc tường nhà ta sao?"

Lúc này một giọng nói lười biếng dễ nghe vang lên, lập tức đôi mắt mọi người chính là sáng mắt lên.

Chỉ thấy Phong Lăng Hề một thân áo bào màu bạc, cao quý phi phàm, khóe miệng mỉm cười, mắt phượng híp lại, lộ ra mấy phần nguy hiểm, rồi lại có vẻ hững hờ, cái tư thái mang theo lười biếng xấu xa kia, làm cho mấy vị công tử vốn là có tâm tư với nàng, trái tim nhỏ nhảy lên thình thịch, gò má ửng đỏ, cúi đầu nhưng không ngừng giương mắt liếc trộm, một bộ dáng thẹn thùng vô hạn.

Vân Tư Vũ bĩu môi, trừng mắt người yêu nghiệt nào đó, không phải nói hôm nay quá náo nhiệt, muốn đi bố trí ám vệ một chút cho Nữ hoàng bệ hạ thật tốt sao? Làm sao đi nhanh như vậy?

Hắn là thật không nghĩ tới Phong Lăng Hề lại đột nhiên xuất hiện ở đây, rõ ràng trước đây còn là một bộ dáng tránh hiềm nghi. Bất quá bây giờ nghĩ lại cũng có thể là hắn hiểu lầm, nàng căn bản chỉ là trước tiên đi xem phòng vệ bên cạnh Nữ hoàng bệ hạ thôi, không phải kiêng kỵ nam nữ khác biệt? Phong Lăng Hề há lại là người kiêng kỵ nhiều như vậy? Nghĩ tới, Vân Tư Vũ lại bĩu môi.

"Gặp qua Nhàn vương điện hạ."

Trong lúc mọi người đang hành lễ, đã thấy Thái hậu giống như một cơn gió phóng tới Nhàn vương điện hạ, cầm lấy tay của nàng, mặt mũi tràn đầy nhiệt tình kêu lên: "Ôi, nghĩa nữ này! Con cuối cùng cũng coi như là cam lòng đến xem nghĩa phụ, nghĩa phụ cứ tưởng con đã chết rồi!"

Một đám người còn chưa kịp đứng dậy thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống đất một cái, Thái hậu không phải không chào đón Nhàn vương điện hạ sao? Đây chính là thái độ Thái hậu không thích Nhàn vương điện hạ?

Nghĩa nữ? Khi nào thì Nhàn vương điện hạ còn nhiều thêm một thân phận như thế?

Ngay cả Vân Tư Vũ cũng hơi kinh ngạc, hắn cũng không biết Phong Lăng Hề khi nào thì thành nghĩa nữ của Thái hậu, rõ ràng bộ dáng Phong Lăng Hề nhắc đến Thái hậu rất xem thường, bất quá bây giờ suy nghĩ lại, Phong Lăng Hề nhắc tới Thái hậu thì dáng dấp căn bản là cùng nhắc tới Nữ hoàng bệ hạ thì gần giống nhau!

Khó trách trước đó vẫn cùng hắn nói: "hôm nay vào mừng thọ Thái hậu cho y một chút mặt mũi, không nên chấp nhặt với y", đã nói nàng làm sao sẽ cho Thái hậu mặt mũi như vậy, nên biết trong triều không ít người ngầm đều biết Thái hậu rất bất mãn với nàng đây, thì ra lại là, cái gọi là bất mãn chính là như vậy!

Thái hậu thân thiết lôi kéo Nhàn vương điện hạ đi tới ghế trên ngồi xuống, Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ chiếm vị trí hai bên trái phải bên cạnh Thái hậu. Gương mặt Thái hậu càng thêm hồng hào, một bộ dáng cao hứng.

Phong Lăng Hề lúc này mới nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Miễn lễ."

Đoàn người đứng dậy liền thấy Nhàn vương điện hạ vừa nhấc cổ tay lên, bàn tay duỗi ra một cái hộp gỗ nhỏ như ngọc xuất hiện ở trước mắt mọi người, chỉ một thoáng tựa hồ có ngửi thấy làn gió thơm nhàn nhạt bồng bềnh bay ra, cái hương thơm thanh nhã kia, không chút nào đậm đặc chán ngán, mang theo hơi thở tự nhiên, làm cho người ta vừa ngửi thấy liền cảm giác tinh thần thoải mái.

Nơi này đều có chút ít quý nhân, tuy là nam tử, thế nhưng đối với hàng xa xỉ lại cũng hiểu rõ rất nhiều, không thiếu người có kiến thức có thể nhận ra cái hộp kia là vật liệu trăm nghe khó gặp gỗ Ngọc Hương, không nói trong hộp chứa vật gì, riêng chiếc hộp này cũng là giá trị phi phàm.

Bất quá nghĩ đến Nhàn vương điện hạ thành thân thì cái kiệu hoa kia chính là làm bằng gỗ Ngọc Hương, cũng liền chẳng phải ngạc nhiên như vậy.

Nhàn vương điện hạ vẫn là bộ dáng mang theo lười biếng lại cao quý, mở miệng nói: "Chúc nghĩa phụ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."*

(*Phúc như Đông Hải tức là phúc lộc luôn dồi dào như nước ngoài biển đông. Thọ tỷ Nam Sơn gắn liền với điển tích xưa của Trung Quốc. Nam Sơn là nơi mọc rất nhiều trúc, nhiều không thể đếm nổi, bởi vậy, nói thọ tỷ Nam Sơn là sống được nhiều tuổi như là Nam Sơn có nhiều trúc vậy. )

Thái hậu nhưng không có ngay lập tức tiếp nhận lễ vật trong tay nàng, mà là nhíu mày nói: "Cứ như vậy?"

Vì vậy, mọi người lại cảm thấy Thái hậu là thật sự không thích Nhàn vương điện hạ, đây rõ ràng chính là đang bới móc, người ta là Nhàn vương điện hạ lời này cũng không có cái gì không đúng.

Nhưng mà Phong Lăng Hề lại chỉ là cười, rồi nói: "Chúc nghĩa phụ mãi mãi thanh xuân, xinh đẹp thường tại. Nữ hoàng bệ hạ anh minh thần võ, cơ trí siêu quần."

Thái hậu xì nói: "Không thành ý." Rõ ràng đang nói chuyện với y, tầm mắt lại vô tình hay cố ý xẹt qua Chính quân kia của nàng, rõ ràng cũng không phải là tập trung đến tặng lễ cho y, bất quá y đại nhân có đại lượng, không bất hòa chấp nhặt cùng tiểu bối.

Sau đó hai mắt của Thái hậu liền sáng lên nhận cái hộp trên tay của Nhàn vương điện hạ, nghĩa nữ của y vừa ra tay, đưa ra tuyệt đối không phải là đồ vật bình thường, nhưng khi cõi lòng Thái hậu tràn đầy chờ mong mở hộp ra thì không nhịn được nhíu nhíu mày.

"Nhàn vương điện hạ đưa miếng ngọc bội như thế đã nghĩ muốn đuổi ai gia đi sao? Xem ra quả nhiên là ai gia già rồi, không còn dùng được, đều không được người để ở trong mắt." Nha đầu này lần nào đưa cho Hiên nhi không phải thứ tốt, không nghĩ tới đến phiên y, liền qua loa với y như vậy.

Bả vai Vân Tư Vũ run lên, Phong Lăng Hề liếc nhìn hắn một cái liền biết vì sao hắn lại nhịn cười, lập tức cũng không khỏi ngoắc ngoắc môi. Quan hệ của cô và Thái hậu có chút phức tạp, nói không rõ lắm, cho nên trước đó cô vẫn chưa nói cho Vân Tư Vũ biết tầng quan hệ này của cô và Thái hậu. Bất quá cô yên tâm để Vân Tư Vũ đi một mình tới gặp Thái hậu, liền cũng là khẳng định Thái hậu sẽ không làm khó hắn.

Phong Lăng Hề buồn cười nói: "Nghĩa phụ cần gì tự coi nhẹ mình? Ngọc bội kia nhưng là ngọc lạnh hiếm thấy, ngày mùa hè trời nóng, đeo ở trên người lâu cảm thấy mát mẻ, vừa vặn giải nóng, ta chính là ngay cả Tư Vũ nhà ta cũng đều không cam lòng cho đây!"

Thái hậu nghe vậy, trong nháy mắt liền yêu thích hiếm có, liền vội vàng đem lấy ngọc bội trong hộp ra thả ở lòng bàn tay, chỉ một thoáng một luồng cảm giác mát mẻ truyền khắp toàn thân, ngọc bội không phải đặc biệt lạnh lẽo, nhưng lại làm cho toàn thân người ta thoải mái, liền phiền muộn ở đáy lòng đều vơi đi mấy phần, vừa sờ liền biết là thứ tốt, vì vậy Thái hậu rốt cuộc hài lòng nở nụ cười: "Coi như con có lòng hiếu thảo."

Mà Vân Tư Vũ lại là sờ sờ miếng ngọc bội ung dung nằm trong ngực mình, trừng mắt nhìn, im lặng.

Trong khi đang nói chuyện, lại có cung nhân dẫn người thân của đại thần đến đây chào hỏi, thừa dịp sự chú ý của Thái hậu đặt ở trên người người khác, Phong Lăng Hề đứng dậy đi tới ngồi xuống bên cạnh Vân Tư Vũ, cứ như vậy, trong lúc đó Vân Tư Vũ liền bị kẹp ở giữa nàng và Thái hậu.

Mọi người đều biết, càng tới gần vị trí Thái hậu thì càng là cao quý, rõ ràng ngồi như vậy cho thấy không hợp quy củ, nào có đạo lý nam tử ngồi vào ghế trên thê chủ chứ?

Mà Nhàn vương điện hạ lại giống như một chút cũng không có cảm thấy không ổn. Vân Tư Vũ cũng không có chút nào cảm thấy bất an, thấy nàng ngồi vào bên cạnh, liền thuận thế nhích lại gần nàng, nhẹ giọng nói: "Thái hậu rất thích dáng vẻ của nàng nha!" Thái hậu nếu là biết rõ nhi tử bảo bối của y coi trọng nghĩa nữ của y, còn không vui mừng khi thấy chuyện thành công sao.

Phong Lăng Hề ngoắc ngoắc môi, đưa tay lén lấy điểm tâm trên bàn nhỏ bên cạnh Thái hậu qua đây, thả tới trong tay Vân Tư Vũ, rồi mới lên tiếng: "Cũng không phải, không thấy ta đang chờ Thái hậu gây phiền phức sao?"

Người phía dưới không biết bọn họ đang nói cái gì, chỉ thấy hai người dựa vào rất gần, nhỏ giọng nói nhỏ. Nhàn vương điện hạ còn cười dịu dàng với Nhàn vương quân đến như vậy, lại ngay cả đồ ăn của Thái hậu cũng lén lấy cho hắn, hiển nhiên là cực kỳ cưng chiều Nhàn vương quân. Trong khoảng thời gian ngắn, các loại tầm mắt hâm mộ ghen tỵ đều rơi ở trên người Vân Tư Vũ, thế nhưng Vân Tư Vũ lại hoàn toàn đem bỏ qua.

Nghe Phong Lăng Hề như vậy nói, có chút không hiểu trừng mắt nhìn, đang muốn hỏi lại, bên kia Thái hậu đã tùy ý hỏi người cho ngồi xuống, lại đem sự chú ý quay lại trên người Phong Lăng Hề, mở miệng nói: "Nghĩa nữ làm sao lại đến chỗ này của ta thế? Nơi này của ta có thể tất cả đều là nam quyến, chẳng lẽ là muốn nạp thị, tự mình tới chọn người?" Xem ra Thái hậu là một lòng muốn phá hoại cuộc sống hạnh phúc của nghĩa nữ.

Nghe vậy, vài tầm mắt kích động bắn về phía Phong Lăng Hề, ngoài ra còn nhiều thêm hai tầm mắt, một cái là Ninh vương quân Lục Nhã Âm, một cái là Vân Dật, trước đó được cung nhân dẫn tiến vào chính là hai người.

Tầm mắt Lục Nhã Âm nhìn Phong Lăng Hề mang theo tìm tòi nghiên cứu, nghe xong những tin đồn gần nhất kia, hắn không khỏi cảm thán chính mình rõ ràng nhìn lầm, hắn sớm nên nghĩ đến có thể làm cho Vương gia nhà mình hiểu ra liền không cách nào duy trì phong độ, làm sao sẽ thật sự cái gì cũng không sai.

Mà tầm mắt Vân Dật nhìn Phong Lăng Hề liền phức tạp hơn, trước đây bị Vân Tư Vũ hù dọa, Vân Dật hồi phủ liền bị bệnh một hồi. Bây giờ nhìn đi lên mặc dù khí sắc cũng không tệ lắm, người lại rõ ràng gầy gò không ít, làm tầm mắt của hắn tiếp xúc đến Vân Tư Vũ, khó tránh khỏi có chút né tránh, vẻ mặt cũng không được tự nhiên, hiển nhiên lòng sợ hãi với Vân Tư Vũ vẫn còn.

Phong Lăng Hề biết Thái hậu đây là muốn bắt đầu tìm cô gây phiền phức, lập tức đưa tay đem Vân Tư Vũ ôm vào trong lồng ngực, cười nhạo nói: "Nếu ta không đến thì Thái hậu sẽ để Tư Vũ nhà ta tái giá, vậy ta còn không phải đau lòng chết hay sao?"

Vân Tư Vũ ngoan ngoãn tùy ý nàng ôm mà nhìn Thái hậu, lại nhìn nàng một chút, tựa hồ có hơi rõ ràng quan hệ phức tạp ở giữa nàng và Thái hậu, lập tức cũng không chen miệng vào, mím môi cười một cái, một bộ dáng chuẩn bị xem cuộc vui.

Phong Lăng Hề đặt tay ở bên hông hắn, ở trên eo của hắn không nhẹ không nặng ngắt một cái, thấp giọng thầm nói: "Không có lương tâm, không thấy thê chủ nhà chàng bị người ta bắt nạt sao?" Lại còn một bộ dáng xem kịch vui.

Vân Tư Vũ cười ha ha nói: "Dù sao Thái hậu chính là muốn tìm nàng xả giận mà, cũng sẽ không thật đem nàng làm ra thế nào?"

Vân Tư Vũ ngược lại liếc nhanh nhìn thấu bản chất, tình cảm của Thái hậu đối với Phong Lăng Hề thật sự chính là khó có thể diễn tả bằng lời được, đó là vừa yêu vừa hận, hơn nữa hai loại tình cảm này đều rất kịch liệt. Vì vậy liền xuất hiện, có lúc đối với Phong Lăng Hề rất tốt, có khi lại hận không thể đánh nàng một trận, quả nhiên thật là yêu hận chồng chất.

Trước đây Thái hậu nhìn thấy Phong Lăng Hề thì mang theo dáng vẻ cao hứng không phải giả bộ, thế nhưng hiển nhiên tâm tình của Thái hậu chuyển biến quá nhanh, lúc này mới cao hứng một chút, lập tức liền chuyển thành yêu là hận.

Thấy rõ những thứ này, Vân Tư Vũ cũng không tức giận Thái hậu. Phong Lăng Hề nếu đã có thể nhận thức nghĩa phụ này, còn đồng ý so chiêu với y, tự nhiên là có tình cảm rất tốt với Thái hậu. Thái hậu tuyệt đối sẽ không phải là người làm việc không có chừng mực.

Giống như hắn suy nghĩ, Thái hậu này là người lớn nhất trong gia đình. Phong Lăng Hề trước hết kết bạn chính là Hoàng Vũ Hiên, xem như là sinh tử chi giao; mà Thái hậu, mặc dù mới đầu có chút không vui, thế nhưng cô xác nhận thật thưởng thức nam tử này, một nhà bốn miệng này, Hoàng Vũ Hiên và Thái hậu đều rất hợp với khẩu vị của cô; mà Hoàng Vũ Mặc, cô mặc dù không thể nói là thưởng thức, nhưng cũng không đến nỗi vừa thấy liền sinh chán ghét. Cho nên đều nể tình Hoàng Vũ Hiên và Thái hậu, cô có thể khoan dung nhường nhịn nàng động kinh không đúng giờ, ngược lại vị Hoàng tử điện hạ kia, làm cho Phong Lăng Hề không quá yêu thích, cảm thấy khung cảnh bất hòa.

Thấy Phong Lăng Hề còn có tâm tư liếc mắt đưa tình với Vân Tư Vũ, Thái hậu trừng mắt, rất có uy nghiêm hừ lạnh nói: "Ai gia chỉ là không nhìn nổi đứa trẻ tốt như vậy bị con đem phá huỷ."

Mắt thấy Thái hậu và Nhàn vương điện hạ giao chiến, những người khác cũng không dám thở mạnh, mặc dù có người không đồng ý lời nói của Thái hậu, cũng không dám biểu hiện ra; mà Lục Nhã Âm và Vân Dật lại là khiếp sợ với lời đồn đại quan hệ không hợp của Phong Lăng Hề và Thái hậu.

Đứa trẻ tốt như vậy? Tầm mắt của Phong Lăng Hề quét qua Vân Tư Vũ, trong lòng vạn phần khẳng định, tiểu mèo hoang nhà mình nhất định là nịnh hót, hơn nữa còn làm cho Thái hậu rất vui vẻ.

Vân Tư Vũ nhìn nàng nhe răng cười một cái, có chút đắc ý, trên mặt sáng loáng viết: 'cưới ta là nàng kiếm lời. '

Sau đó mọi người chỉ thấy Nhàn vương điện hạ nhìn Nhàn vương quân, trong mắt mang theo đau thương cùng oan ức, hỏi: "Tư Vũ, ta thật sự có kém như vậy sao?"

Vân Tư Vũ run lên, âm thầm liếc mắt một cái, rõ ràng đem hắn kéo xuống nước?

Mấy công tử âm thầm yêu mến Nhàn vương điện hạ đã gấp đến độ không được, bọn họ rất muốn nói Nhàn vương điện hạ không có kém chút nào, đáng tiếc cũng không dám mở miệng.

Thái hậu nhìn bộ dạng Nhàn vương điện hạ vô cùng đáng thương, không chút nào đồng tình, không chút lưu tình cười khinh bỉ nói: "Ngay cả tiểu tử Vân Dật cũng không chịu gả cho con, con nói con không kém, người quý ở chỗ tự mình biết!"

Không nghĩ tới Thái hậu lại đột nhiên lấy tên mình ra nói chuyện, sắc mặt Vân Dật đột nhiên tái đi. Mặc dù Thái hậu giống như là đang chê bai Nhàn vương điện hạ, nhưng hắn lại cảm giác dù sao Thái hậu cũng luôn bất mãn với hắn, câu 'người quý ở chỗ tự mình biết' kia cũng như là nói với hắn, làm cho hắn có ảo giác Thái hậu kỳ thật là muốn nói hắn căn bản không xứng với Nhàn vương điện hạ.

Vân Tư Vũ liếc mắt nhìn Vân Dật, thật sự là không nhịn được đồng tình với y, Vân Dật bởi vì chuyện từ chối hôn sự, làm Nữ hoàng bệ hạ bất mãn với hắn không nói. Hiện tại ngay cả Thái hậu đều bất mãn, quả nhiên gặp được có chỗ dựa hơn nữa chỗ dựa đó còn bao che khuyết điểm siêu cấp, cái gì đệ nhất công tử, đó chính là bi kịch.

Bất quá hắn cũng thật là khâm phục Thái hậu, ở giữa yêu hận này cũng đã có thể tự do chuyển đổi, cùng lúc tìm Phong Lăng Hề gây phiền phức, còn có thể thuận tiện xả giận cho nàng.

Mặc dù lúc trước Nữ hoàng bệ hạ không có nói thẳng muốn đem Vân Dật gả cho Phong Lăng Hề, nhưng bởi vì Vân Tư Vũ bị đẩy ra, người có đầu óc tự nhiên có thể đoán được cảnh cung yến kia lúc trước. Mục tiêu ban đầu của Nữ hoàng bệ hạ là ai, mặc dù Vân Dật không có công khai từ chối hôn sự, nhưng sự thực là xảy ra chuyện gì, rõ ràng người nào cũng đều biết.

Cho nên hiện tại mọi người nhìn thấy sắc mặt của Vân Dật khó coi có chút ít người cười trên sự đau khổ của người khác. Mặc dù hắn gả đến chỗ cũng không tồi, nhưng Tô tướng quân rõ ràng không có thương người như Nhàn vương điện hạ, trong phủ còn có Thị quân, mà bọn họ lại nghe nói phủ Nhàn vương nhưng là chỉ có một cái Chính quân, ai tốt ai xấu, còn cần phải nói sao? Đây quả nhiên thật là làm mất đi dưa hấu lấy hạt vừng.

Hơn nữa người thông minh tự nhiên cũng có thể cảm giác được tâm tư của Thái hậu, Vân Dật làm cho Thái hậu bất mãn, đắc tội với nhân vật lớn như thế, đúng là chuyện xấu nhất trên đời.

Bây giờ bọn họ là vạn phần khẳng định, Thái hậu là thật sự che chở Nhàn vương điện hạ, mặc kệ tra xét ở bên ngoài như thế nào.

Thái hậu ở giữa ba tử nữ, cực kỳ giống y chính là Hoàng Vũ Hiên, cho nên Thái hậu sẽ làm ra chuyện giống như Hoàng Vũ Hiên, không có chút nào kỳ quái, nghĩa nữ coi như bị bắt nạt, cũng chỉ có thể bị y bắt nạt, sao có thể để cho người khác giẫm lên trên đầu!

Vân Dật hiện tại là lúng túng lại thấp thỏm, Phong Lăng Hề cũng không có mở miệng thay hắn giải vây, nàng đương nhiên sẽ không bởi vì tại sao là quân tử phong độ mà lại vi phạm ý tốt của Thái hậu.

Đúng vào lúc này, Liễu Chính quân mang theo Vân Thiển và Vân Khê đến, giảm bớt không khí ngột ngạt, chỉ là Vân Thiển quay về Thái hậu nghiêm túc hành lễ, sau đó rõ ràng chỉ là làm bộ làm tịch phúc thân với hai vị Hoàng Quý quân, dáng dấp kia so với hai vị Hoàng Quý quân còn kiêu căng hơn, hơn nữa hoàn toàn không thấy Phong Lăng Hề, sau đó còn khiêu khích mà nhìn Vân Tư Vũ.

Hiển nhiên vị Tam công tử này bị trói một lần, không chút nào học được ngoan ngoãn, kiêu ngạo ngược lại càng ngày càng mạnh mẽ, hiển nhiên đã đem mình thành Hoàng Quý quân.

Nếu lúc trước, Hoàng Quý quân thấy Nhàn vương vô dụng Phong Lăng Hề này, thật đúng là sẽ không để ở trong lòng, nhiều nhất trên mặt không có trở ngại cũng không sao, nhưng hiện tại là, hai vị Hoàng Quý quân trước đó cũng nghiêm túc hành lễ với nàng. Mặc dù là nam nhân của Nữ hoàng bệ hạ, thế nhưng bọn họ dù sao cũng chỉ là Hoàng Quý quân, không phải là Phượng hậu, nam tử địa vị thấp, nói đến người Vương gia Phong Lăng Hề này, thân phận vẫn là ở phía trên bọn họ.

Thế nhưng hiện tại một cái bát tự còn không cong lên mà Hoàng Quý quân tương lai rõ ràng liền như vậy không đếm xỉa Nhàn vương điện hạ. Mặc dù là Nhàn vương điện hạ không tức giận, Thái hậu cũng sẽ sinh lòng bất mãn, người không hiểu chuyện như vậy, y sẽ không đồng ý để cho hắn tiến vào cung.

Huống hồ hiện tại mọi người đều biết Phong Lăng Hề là nghĩa nữ của Thái hậu, Vân Thiển không nể mặt Phong Lăng Hề như vậy, quả thực chính là đang đánh vào mặt Thái hậu.

Hơn nữa, Vân Thiển này còn chưa tiến vào hậu cung, liền đắc tội với hai vị Hoàng Quý quân rồi. Nếu như hắn thật sự tiến cung, chỉ sợ sẽ ăn được ngay cả xương cũng không chừa sót lại một chút cặn bã.

Vân Tư Vũ rũ mắt xuống, không đành lòng tận mắt chứng kiến, tại sao có thể có người ngu xuẩn như vậy chứ?

Thái hậu nhìn Vân Thiển, tử tế cười nói: "Vân tướng quân nuôi nhi tử thật tốt nha!"

Có lẽ là vẻ mặt của Thái hậu quá mức tử tế, Vân Thiển căn bản không có nhìn ra Thái hậu bất mãn, còn lòng tràn đầy vui mừng. Nếu như có thể đến tâm của Thái hậu, sau khi hắn tiến cung, tự nhiên có thể đi nghênh ngang, nói không chừng rất nhanh cũng sẽ được sắc phong làm Phượng hậu.

Hắn bên này vui mừng, đầu Liễu Sâm cũng đã đầy mồ hôi lạnh. Y ở nhà đã vô số lần dặn dò qua Vân Thiển phải chú ý quy củ, không nghĩ tới hắn vừa đến đã chọc vào cái sọt lớn như vậy.

Sắc mặt của Liễu Sâm trắng bệch, vội vã dập đầu: "Thái hậu thứ tội, là thần phu không biết cách dạy dỗ..."

Giọng nói của Liễu Sâm đều đang phát run, hiển nhiên hù dọa không phải nhẹ. Vân Thiển lại nhíu nhíu mày, không hiểu y nhận tội gì.

Mà Vân Dật, Thái hậu đã bất mãn với hắn, lúc này hắn cũng không dám lại cầu xin, lo lắng chữa lợn lành thành lợn què.

Trong lúc Liễu Sâm đang hoảng loạn, đột nhiên có cung nhân đi vào bẩm báo: "Khởi bẩm Thái hậu, Bệ hạ triệu kiến Vân Tam công tử."

Nghe vậy, cái cằm ngang của Vân Thiển hất càng cao hơn, trong mắt lộ vẻ đắc ý, lại lần nữa khiêu khích nhìn về phía Vân Tư Vũ.

Vân Tư Vũ trợn mắt một cái, căn bản mặc kệ hắn, nụ cười của Phong Lăng Hề ở khóe môi lại mang theo vài phần mỏng manh.

Thái hậu nhíu nhíu mày, có chút không vui, nhưng vẫn là xua tay làm cho người đem Vân Thiển mang đi, cũng không lại tìm Liễu Sâm gây phiền phức. Liễu Sâm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện toàn thân mồ hôi lạnh, hai chân như nhũn ra, lúc đứng lên thiếu chút nữa không cẩn thận ngã xuống.

Phong Lăng Hề tặc lưỡi nói: "Nữ hoàng bệ hạ xem ra là mới vừa bãi triều, bất quá ngày hôm nay quan trọng như vậy. Nữ hoàng bệ hạ rõ ràng không đi tới xem nghĩa phụ ngài trước, nhưng lại triệu kiến mỹ nhân trước tiên, xem ra ở trong lòng Nữ hoàng bệ hạ, nghĩa phụ ngài có thể cũng không quan trọng như thế!"

Phong Lăng Hề cũng không phải kẻ tầm thường, Thái hậu thỉnh thoảng tìm cô gây phiền phức, cô mặc dù kính trọng y là trưởng bối, chỉ khi nào tìm được cơ hội, vẫn là sẽ vô tình đánh trả; cũng bởi như thế, Thái hậu mới thích cùng đấu với cô, ai bảo Đại nữ nhi của y bận rộn chuyện nước nhà, Nhị nữ nhi không dám xông tới y, Tiểu nhi tử lại cần giữ quy củ, chỉ có nghĩa nữ này có thể cho y chơi, hơn nữa còn chơi đến mức rất tận hứng, mặc dù có lúc sẽ bị chọc tức giận gần chết.

Tỷ như hiện tại, Thái hậu vốn là tại vì chuyện này mất hứng, Phong Lăng Hề lại tưới dầu lên lửa, lập tức Thái hậu tức giận đến vung tay lên, cả giận nói: "Bắt tên nha đầu chết tiệt không coi bề trên ra gì cho ai gia!"

Y vừa nói dứt lời, Phong Lăng Hề đã ôm Vân Tư Vũ nhanh chóng phóng tới cửa phòng, dưới con mắt mọi người, trong chớp mắt đã đến ngoài điện, cùng thị vệ ngoài điện vọt tới đụng vào nhau.

Nhưng là còn không chờ thị vệ động tay, Phong Lăng Hề đột nhiên nhón mũi chân một chút, nhảy một cái liền bỏ ngói lưu ly ở phía sau. Sau đó nhảy lên trên nóc nhà mấy cái không thấy bóng dáng, lưu lại một đám thị vệ hai mặt nhìn nhau.

Thái hậu tức giận tới mức giậm chân: "Nha đầu xấu xa, đừng làm cho ta bắt được ngươi!" Thật sự là tức chết y!

Bên cạnh cung nhân hầu hạ y là người lớn tuổi nhất bên cạnh y, là một trong số ít vài người biết rõ quan hệ của Thái hậu và Nhàn vương. Lúc này không nhịn được cúi đầu che lấp nụ cười trên mặt, cũng chỉ có Nhàn vương điện hạ mới có thể làm cho Thái hậu tức giận đến mức giơ chân, bất quá Thái hậu ngược lại làm không biết mệt.

Vân Tư Vũ bị Phong Lăng Hề ôm, không nhịn được hỏi: "Chúng ta chạy ra đây làm cái gì?"

Phong Lăng Hề cười đến bí hiểm: "Đương nhiên là đi xem trò vui." Nữ hoàng bệ hạ vẫn là diễn viên chính.

Phong Lăng Hề rõ ràng sớm biết Hoàng Vũ Hiên dự định làm cái gì, nhưng một mực còn nhờ vào chuyện này làm cho Thái hậu tức giận, còn đem Thái hậu chọc giận gần chết. Bởi vậy có thể thấy được, vẫn là tài năng của Nhàn vương điện hạ cao một bậc.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-130)