Thanh danh
← Ch.050 | Ch.052 → |
Đã trễ thế này, sao hoàng hậu lại tới?
Thượng Trang theo bản năng chạm lấy lọ sứ trước ngực, trong lòng nàng, ẩn ẩn cảm thấy bất an.
Cung nữ dìu hoàng hậu đi vào.
Trong phòng, mọi người lập tức hướng bà hành lễ.
Nguyên Duật Phong tiến lên trước, hỏi: "Mẫu hậu sao lại tới đây?"
Hoàng hậu không trả lời, ánh mắt liếc nhìn Thượng Trang, thần sắc lộ ra kinh ngạc. Lần đầu bà gặp nàng, khi đó, bà còn cảm thấy rất thích nữ tử này.
Lâm Phụng nghi có chút đắc ý, nàng ta định tiến lên cáo trạng, Hoàng hậu liền nhìn nàng, sắc mặt lạnh lẽo, mở miệng: "Không có gì còn không lui xuống?"
Lâm Phụng nghi lắp bắp kinh hãi, ủy khuất đưa mắt nhìn Nguyên Duật Phong, thấy hắn chưa từng nhìn mình, giờ phút này nàng cũng không dám lỗ mãng, không cam lòng nhưng vẫn phải rời đi.
Bên ngoài, Tần Lương đệ xa xa nhìn thấy hai mắt Lâm Phụng nghi đỏ hồng, khóe miệng cong lên một tia cười lạnh. Nàng chẳng qua kêu cung nữ châm ngòi trước mặt Lâm Phụng nghi, nữ nhân đầu óc đơn giản này lại thật sự tới nháo ở chỗ Thái tử.
"Lương đệ." Cung nữ bên cạnh nhỏ giọng gọi nàng.
Nàng khẽ cười: "Trở về thôi."
Nàng, Tần Tư Ngữ không ngu xuẩn như vậy, muốn động thủ cũng không thể tự mình đi làm. Hôm nay, nàng là Lương đệ của Đông cung, phía sau nàng còn có Hoàng hậu làm chỗ dựa, không phải sao? Nghĩ tới đây, uất ức trong lòng cũng được giải trừ, nàng ngược lại muốn xem cung nữ của Hoán Y Cục kia có thể có năng lực gì, muốn vào Đông cung sao? A, nghĩ cũng đừng hòng.
Nàng không khỏi nhìn lại phương hướng Lâm Phụng nghi vừa rời đi, nếu không phải nàng ta ngốc nghếch như vậy, nàng cũng sẽ không để nàng ta vào Đông cung. Bây giờ xem ra, giữ nàng ta lại, đến lúc khẩn cấp có thể sử dụng.
................... .
Hoàng hậu tiến lên, bà không nói, Thượng Trang chỉ đành quỳ như trước.
Lát sau, Hoàng hậu mới xoay người nhìn Nguyên Duật Phong, lên tiếng: "Bổn cung tới thật đúng lúc."
Sắc mặt Nguyên Duật Phong vẫn không đổi, chỉ hỏi: "Đã trễ thế này, Tần Lương đệ quả thật không chịu ngồi yên, làm phiền mẫu hậu. Là nhi thần quản giáo không nghiêm."
Hoàng hậu hừ một tiếng: "Thái tử có chuyện gì cũng đừng đem đổ lên người của nó. Hôm nay là tự bổn cung tới, bổn cung thật sự rất hiếu kỳ, cung nữ có thể khiến con mang về Đông cung rốt cuộc có năng lực gì."
Từ sau chuyện đó, hắn chưa bao giờ chủ động với bất cứ nữ tử nào. Tần Lương đệ và Lâm Phụng nghi đều do bà và Thánh Thượng ban cho, vì sao phải làm thế, đương nhiên là muốn tăng con nối dõi cho Nguyên gia.
Mà hắn hôm nay lại đối đãi đặc biệt với một cung này, việc này bà không thể không quản. Hắn là Thái tử, là Thái tử của Tây Chu này, hắn không thể vào thời điểm hoàng đế bệnh nặng mà dây dưa không rõ với cung nữ thấp kém. Nếu truyền ra ngoài, thanh danh của Thái tử sẽ bị tổn hại.
"Ngẩng đầu lên." Thanh âm Hoàng hậu lạnh băng truyền tới.
Nàng chần chờ, cuối cùng cũng từ từ ngẩng đầu.
Đôi mắt Hoàng hậu căng lớn, bật thốt lên nói: "Thật sự là ngươi." Bà không quên, đây là tú nữ bị hoàng đế giáng xuống tới Hoán Y Cục, hình như tên là... An Lăng Vu.
Thượng Trang kinh hãi, một câu "Là ngươi" làm nàng khiếp sợ, bởi vì trong đó có quá nhiều ý tứ sâu xa.
Hoàng hậu từng bước tới gần, trong không khí lúc này, mùi hương sâu kín dần phiêu dắt lên.
Nàng thấy sắc mặt Hoàng hậu đột nhiên thay đổi, chỉ là qua một lát, bà liền nhìn Nguyên Duật Phong, bật thốt lên hỏi: "Phong Nhi, con muốn làm gì?"
Thượng Trang khiếp sợ nhìn hai người trước mặt.
Nguyên Duật Phong cười yếu ớt, hắn không hề sợ hãi nhìn mẫu hậu mình, đáp: "Nhi thần còn có thể làm gì? Chẳng qua là giữ một cung nữ hầu hạ bên cạnh mà thôi. Nhi thần thân là Thái tử, chẳng lẽ tư cách thu nhận một cung nữ cũng không có sao?" Nói xong, hắn tới trước mặt Thượng Trang, duỗi tay đỡ nàng đứng dậy.
Thượng Trang vừa định mở miệng đã nghe Hoàng hậu lên tiếng: "Con muốn cung nữ, ngày mai bổn cung sẽ tự mình lựa chọn cho con. Cung nữ này, bổn cung thích nàng, nàng sẽ theo bổn cung tới Quan Sư cung." Lúc nói chuyện, ánh mắt bà dừng trên gương mặt Thượng Trang.
Sắc bén như đao.
Thượng Trang đột nhiên kinh hãi.
Mùi hương hoa hồng trên người nàng, ngay tại lúc này, phảng phất như nồng đậm lên...
← Ch. 050 | Ch. 052 → |